Cây thước cứ kề cà không rơi xuống như một sự trừng phạt đối với A Tuyết, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống, không biết nó sẽ rơi vào đâu.
A Tuyết nín thở, ngón tay vô thức quấn lấy ngọc bội ở bên hông Bùi Lệnh, ánh mắt của Bùi Lệnh như có thực thể, nhìn chòng chọc khiến sống lưng cậu râm ran.
Cây thước thứ hai rơi xuống, hết sức tài tình đáp xuống nơi vừa mới bị đánh, đầu thước càng gần vị trí bắp chân hơn, giống như cố ý ấn vào khe mông của cậu rồi mới từ từ rút ra.
Cơ thể A Tuyết nghiêng về phía trước một chút, sau đó cậu liền cảm thấy ngực của mình hơi ẩm ướt, hình như bị chảy sữa rồi, hai núm vú nhỏ cứng lại, cách một lớp áo yếm mỏng manh cạ vào đùi Bùi Lệnh.
Cậu không có nhiều sữa, bình thường cũng không bị chảy sữa như thế này, nhưng sau khi bị Bùi Lệnh đánh hai phát, đầu nhũ bắt đầu ngứa ngáy, mấy lần A Tuyết cố nhịn mới không cà hai đầu v* vào đùi Bùi Lệnh.
Cậu không muốn làm trò hề trước mặt Bùi Lệnh, nhưng vẫn bị Bùi Lệnh phát hiện ra trạng thái bất thường trước ngực.
Bùi Lệnh lấy tay bóp ngực của A Tuyết, bầu vú vừa mềm vừa trơn giờ đây đã chứa đầy sữa, cầm trong tay nặng trình trịch.
Trên áo yếm có vết sữa thấm ướt, lớp vải lụa nhăn nheo bám vào ngực, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của núm vú, tự nhiên khiến người ta sinh ra khát vọng muốn xé toạc lớp vải ra.
Đầu ngón tay ẩm ướt khiến Bùi Lệnh hơi hoang mang, như thể đến lúc này hắn mới ý thức được A Tuyết đến đây để làm nhũ nương, hai khối thịt mềm đang nắm trong tay cũng đang rỉ sữa.
Từ trước đến nay A Tuyết vẫn luôn tùy tiện phóng túng, không biết có ai khác đã nếm thử sữa của A Tuyết chưa…
Bùi Lệnh có chút căm phẫn, vậy mà hắn không phải người đầu tiên nếm thử.
Bùi Lệnh bóp mạnh tay hơn, trong lòng hắn ghét bỏ A Tuyết không sạch sẽ, nhưng lại lưu luyến xúc cảm mềm mại trên đầu ngón, khao khát được nếm thử hương vị trên núm vú be bé đó.
A Tuyết chống cự bắt lấy cổ tay Bùi Lệnh: “Huynh buông ra, đừng có sờ lung tung.”
Lúc trước, A Tuyết sẽ cầm tay Bùi Lệnh bắt hắn xoa bóp ngực của mình, nhưng bây giờ cậu thậm chí còn không muốn để hắn chạm vào.
Bùi Lệnh buông mắt nhìn cần cổ rũ xuống của A Tuyết, trông mềm yếu vô cùng, cậu đã sa sút đến nỗi đến chỗ hắn làm nhũ nương, nhưng cậu vẫn không nghe lời, mỗi một chuyện đều khăng khăng làm trái với ý hắn.
Cây thước lại đáp xuống, chát chát mấy tiếng để lại vài lằn đỏ trên mông A Tuyết.
Khi thước quất vào mông cố ý phát ra tiếng vang rất lớn, trên cặp mông trắng nõn mềm mại chằng chịt những vết hằn, trông thật đáng thương.
Mà bầu vú bị Bùi Lệnh nắm trong tay cũng khẽ run lên khi cây thước rơi xuống, mỗi lần thước đánh vào mông, sữa sẽ chảy ra khỏi núm vú nhiều hơn.
Lửa giận của Bùi Lệnh bốc lên ngùn ngụt, hắn không thể tưởng tượng được, những ngày không có hắn ở bên, rốt cuộc A Tuyết đã sống như thế nào mà khiến cho cơ thể trở nên nhạy cảm đến vậy.
Hắn càng đánh mạnh, A Tuyết càng hưởng thụ, ngay cả những tiếng ậm ừ kìm nén cũng giống như đang rên rỉ.
Bùi Lệnh nghi ngờ A Tuyết thích nằm sấp cho người ta đánh đòn như thế này.
Hắn cố tình quất mạnh vào chỗ gần bắp đùi A Tuyết, dùng thước chọc vào lỗ thịt bí ẩn dưới đáy chậu.
Hắn vẫn luôn chán ghét cái lỗ không bao giờ biết thỏa mãn của A Tuyết, một khi đâm vào đều khó mà dứt ra, thế nhưng hắn càng không thích thì lại càng để ý đến nó, luôn muốn chạm vào nó một cách mất kiểm soát.
Nơi đáy chậu bị đánh đến tê dại, A Tuyết không khỏi kẹp chặt hai chân, eo mông cong lên, muốn chia sẻ phần nào sự tra tấn nơi đáy chậu.
Trước kia, mỗi khi bị ** đến không thể chịu nổi, A Tuyết sẽ kẹp hai chân lại, lắc lắc mông, buộc Bùi Lệnh phải mau mau xuất tinh.
Hơi thở của Bùi Lệnh đột nhiên trở nên dồn dập, hắn đẩy cây thước vào khe mông A Tuyết, sượt qua kẽ hở giữa hai mép ***, kéo lên một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Bùi Lệnh nói: “Không ngờ ngươi lại thiếu chịch như vậy.”
Thật khó để nghe thấy những lời thô tục từ miệng Bùi Lệnh, đặc biệt là hiện tại hắn còn có thân phận cao quý, không thể so sánh nổi.
A Tuyết xấu hổ đến mức không dám quay lại nhìn, cậu không thể ngờ được một hình phạt nhục nhã như vậy lại khiến lỗ thịt không biết thỏa mãn giữa hai chân cậu dần trở nên ướt át, thậm chí nó còn bắt đầu mong chờ cây thước kế tiếp, khi thước đánh xuống eo mông còn lắc lư theo.
Bùi Lệnh dùng ngón tay mơn trớn cánh mông bị đánh hơi sưng lên của A Tuyết, trầm tư nói: “Chắc là ngươi cũng thích cây thước này.”
Cây thước rộng khoảng ba đốt ngón tay, làm bằng ngọc thạch, xúc cảm mát lạnh nhẵn mịn, là công cụ chuyên dùng để trừng phạt.
Người không biết kiểm điểm như A Tuyết tốt nhất nên dùng thước dạy cho một bài học.
Đầu thước vuông vức ấn vào hột le của A Tuyết, cảm giác ngứa ngáy quen thuộc tức thì khiến da đầu A Tuyết tê rần, trong âm đ*o ứa ra một dòng d*m thủy, chảy xuôi xuống thước, tràn ra bề mặt thước, chảy thẳng đến ngón tay Bùi Lệnh.
“Ưm~…” A Tuyết rên một tiếng nghẹn ngào trong miệng.
Bùi Lệnh phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị, hắn dùng thước khều hột le sưng tấy của A Tuyết, chẳng màng quan tâm đến d*m thủy rơi xuống quần áo của mình, phải biết rằng trước kia hắn ghét việc này nhất.
Hắn ghét bị A Tuyết tác động đến cảm xúc, ghét bị A Tuyết ép buộc nổi lên ham muốn tình dục, nhưng hắn lại không thể khống chế bản thân phát tiết dục vọng.
Bây giờ hắn ôm A Tuyết trong tay, mỗi một cử động của A Tuyết đều vì hắn mà ra, sự chán ghét đối với dục vọng đã được thay thế bằng một ham muốn kiểm soát khác.
Hắn vui khi chứng kiến A Tuyết bày ra những dáng vẻ càng đáng thương yếu đuối.
Bùi Lệnh cầm cây thước, đẩy nó vào cái lỗ chật hẹp của A Tuyết.
“Huynh làm gì vậy!” A Tuyết ra sức vùng vẫy, tuy nhiên cậu đang nằm trên đùi Bùi Lệnh, hai tay không thể phát lực, Bùi Lệnh đè chặt eo cậu, cậu không thể xoay người lại, chỉ có thể để mặc cho cây thước bị đút vào trong cơ thể.
Cây thước quá rộng, lỗ *** của cậu không thể chứa nổi, nó gần như bị cưỡng ép đẩy vào trong lỗ, vòng thịt mềm bị xâm phạm một cách thô bạo và cứng rắn như vậy đã có chút đau đớn.
“Ta nghĩ ngươi càng thích như thế này hơn.”
Ngón tay Bùi Lệnh giữ chặt cây thước, đâm chọc bừa bãi ở trong *** của A Tuyết.
Cây thước tượng trưng cho chính trực minh bạch dính đầy d*m thủy ứa ra từ lỗ *** A Tuyết.
“Huynh lật lọng, đã nói chỉ đánh mười roi sẽ tha cho ta…”
Cây thước ra ra vào vào trong âm đ*o của A Tuyết, A Tuyết không thể thích ứng, hông và eo bị đẩy về phía trước, lại bị Bùi Lệnh đè chặt thắt lưng buộc cậu phải tiếp nhận.
Lỗ *** của A Tuyết từ nãy giờ đã ẩm ướt, sau khi ngọc thạch mát lạnh được bao bọc trong lớp thịt mềm mại ấm áp, cũng không còn lạnh cứng như trước nữa, cơ thể đã bị khai phá từ lâu bắt đầu tiếp nhận sự xâm nhập của cây thước.
A Tuyết lửa giận ngập đầu đau đến run rẩy ngón tay, cậu bất mãn nói: “Còn hai lần nữa…”
Trò trêu chọc đầy nhục nhã này khiến hai mắt cậu tối sầm, ngay từ đầu chấp nhận hình phạt mà Bùi Lệnh nói đã là sai lầm, Bùi Lệnh chán ghét cậu như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ gì để yên cho cậu.
Chắc chắn là Bùi Lệnh đang cười, A Tuyết không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn nói: “Ta đổi ý rồi.”
Cây thước rút ra khỏi âm đ*o A Tuyết, lỗ *** bị nong ra một cái khe nhỏ, lớp thịt mềm lộn xộn bên trong từ từ khép lại.
Lúc này bàn tay đang đè chặt lưng A Tuyết mới thu lại sức lực, A Tuyết có thể xoay người lại nhìn Bùi Lệnh.
Ngón tay Bùi Lệnh dính đầy d*m thủy, ngọc bội bên hông cũng bị A Tuyết tháo xuống, quần áo hắn xộc xệch, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều dục vọng.
Nếu là trước đây, nhất định Bùi Lệnh sẽ tức giận đến đỏ mắt vì chạm phải thứ bẩn thỉu.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là dùng khăn tay lau đi d*m thủy trên đầu ngón tay, không nhìn ra được cảm xúc nào khác trên mặt, người không biết rõ về hắn có lẽ sẽ cho rằng tâm tình của hắn lúc này rất tốt.
Tuy nhiên, A Tuyết hiểu hắn, cậu biết rõ Bùi Lệnh trông thì ôn hòa bình tĩnh nhưng thật chất đang nổi vũ bão.
Tính tình của Bùi Lệnh đã thu liễm đi rất nhiều, giống như một viên ngọc được mài giũa hàng nghìn lần, thậm chí trông chẳng giống hắn chút nào.
Càng giống một người khác hơn…
Bùi sư huynh.
Khi cái xưng hô này xuất hiện trong đầu A Tuyết, đầu cậu đột nhiên đau nhức dữ dội, ánh sáng không tính là chói mắt lại khiến hai mắt cậu đau đớn, nước mắt cũng trào ra.
Cậu ngồi trong lòng Bùi Lệnh, ký ức hỗn loạn tràn về khiến cậu trở nên khó thở.
“Bùi sư huynh, xin hãy cho ta ở lại.”
A Tuyết thấy Diệp Vô Tuyết đang cầu xin Bùi Lệnh, Bùi Lệnh đang cẩn thận lau bùn vô tình bắn vào ngón tay của mình bằng một chiếc khăn tay, ngoảnh mặt làm ngơ trước những khổ đau mà Diệp Vô Tuyết đã phải chịu đựng.
Ngay lúc Diệp Vô Tuyết cho rằng Bùi Lệnh sẽ không bằng lòng, thì Bùi Lệnh lại gật đầu đồng ý giữ cậu lại.
Thế nhưng bóng dáng của vị Bùi sư huynh đó chỉ rõ ràng trong chốc lát, sau đó dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất sau làn sương khói.
A Tuyết bị Bùi Lệnh ôm eo nhấc lên, cặp mông bị đánh sưng tấy ngồi lên đùi Bùi Lệnh, khiến A Tuyết rít lên một tiếng đau đớn.
Cậu hốt hoảng nhìn Bùi Lệnh, cố gắng gán ghép hắn với Bùi sư huynh trong ký ức, hai người trông rất giống nhau, nhưng cũng cực kỳ khác nhau.
Bùi Lệnh cau mày lại, hắn như thể bị cái gì đó chọc giận, giơ tay lên chặn ánh mắt của A Tuyết.
Một tay hắn nâng đùi A Tuyết lên, A Tuyết nhận thấy có thứ gì đó phình ra dưới háng Bùi Lệnh.
Giọng nói của Bùi Lệnh đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: “Bây giờ ta muốn biết, liệu ngươi có thể làm một nhũ nương tốt hay không.”
Thật khó có thể bỏ qua sự tồn tại của thứ kia dưới háng Bùi Lệnh, mông của A Tuyết đau lắm, căn bản chẳng nghe lọt những gì Bùi Lệnh nói.
Chiếc áo yếm khoác trước ngực đã mất tác dụng che chắn từ lâu, chỉ kéo nhẹ một cái liền rơi xuống.
Bùi Lệnh ấn ngón tay lên đầu v* A Tuyết, đầu ngón tay đánh vòng quanh núm vú nhỏ.
Sữa của A Tuyết không nhiều, lúc nãy đã trào ra một ít, bây giờ vú của cậu không còn căng trướng như trước nữa, trông không được nở nang cho lắm.
Bùi Lệnh hỏi cậu: “Bây giờ còn sữa không?”
A Tuyết nói: “Có lẽ là còn…”
Bùi Lệnh không hề có ý định nghe câu trả lời của cậu, đôi môi của hắn đi trước một bước kề sát vào núm vú, ngậm lấy đầu nhũ đỏ bừng, vị ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng.
Bùi Lệnh không nhịn được cắn một cái vào núm vú của A Tuyết, đưa đầu lưỡi đè lên núm vú, bú ra một ngụm sữa từ đầu v*.
A Tuyết cứng đờ cả người, trước đó cậu đã cho tiểu thiếu gia bú sữa được mấy ngày, nhưng lại không có chút ấn tượng nào, khi Bùi Lệnh ngậm lấy đầu v* của cậu, mới có cảm giác giống như lần đầu tiên cho người khác bú vú.
Hai người như thể được kết nối với nhau theo một cách khác, Bùi Lệnh bú vú của cậu, sữa chảy vào cổ họng Bùi Lệnh, chảy vào trong cơ thể hắn.
Cả người A Tuyết nóng rần, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, chỉ khi rơi vào trong tay Bùi Lệnh mới có thể thoải mái.
Vậy nên cậu ưỡn ngực lên, cho phép Bùi Lệnh bú sữa của mình mà không giữ lại chút nào.
Mũi của Bùi Lệnh cọ vào ngực cậu, dính phải vài giọt chất lỏng màu trắng sữa, trông hắn càng mê loạn hơn sau khi rơi vào bể dục.
A Tuyết nheo mắt lại, cậu thích nhìn Bùi Lệnh ý loạn tình mê, điều này mang lại cho cậu cảm giác thành tựu, như thể cậu có thể cao hơn Bùi Lệnh một cái đầu.
“Còn nữa không?” Bùi Lệnh ngước mắt lên, lúc này Bùi Lệnh không chỉ mê đắm mà còn có thể gọi là cuồng si.
Hắn đỡ hai chân của A Tuyết lên, dương v*t dưới háng vểnh cao đầu giữa lớp quần áo.
Hầu kết của Bùi Lệnh trượt lên xuống, bàn tay mơn trớn bắp đùi A Tuyết tới lui, trầm giọng nói: “Ta muốn nhiều hơn nữa.”
Bùi Lệnh không kịp đợi câu trả lời của A Tuyết, dương v*t của hắn đâm thẳng vào trong âm hộ của A Tuyết từ dưới lên trên.
Va chạm dữ dội khó tránh liên lụy đến vết thương trên mông A Tuyết, cảm giác đau nhức và ngứa ngáy ập đến cùng một lúc.
A Tuyết không có bất kỳ phòng bị nào, cậu giống như một chiếc thuyền nhỏ, cơ thể bị Bùi Lệnh đâm thúc cho nhấp nhô lên xuống.
Bùi Lệnh cắn nhẹ núm vú của cậu, muốn bú ra nhiều sữa hơn.
Bùi Lệnh cố tình ** vào điểm n*ng nhạy cảm của A Tuyết, chất lỏng trong âm đ*o tuôn ra ngoài, nhưng trong ngực cậu chỉ còn lại một lượng sữa rất nhỏ.
Bùi Lệnh cắn càng lúc càng mạnh, hắn bóp chặt eo A Tuyết, không cho A Tuyết bất kỳ cơ hội trốn thoát nào, hắn đòi hỏi A Tuyết một cách áp bức: “Ta còn muốn nữa.”
Hai tay A Tuyết chống lên vai Bùi Lệnh, vết thương trên mông khiến cậu không dám ngồi xuống hoàn toàn, đầu v* đau nhức cũng khiến cậu sợ hãi.
“Bị bú hết rồi, bây giờ không còn nữa.”
Câu trả lời của A Tuyết rõ ràng không làm cho Bùi Lệnh hài lòng, ngược lại càng khiến hắn bực bội hơn.
Bùi Lệnh vòng tay quanh đùi A Tuyết, dùng sức mạnh của cánh tay nâng phần thân trên của A Tuyết lên không trung, dương v*t đang cắm trong âm đ*o rút ra một khoảng ngắn.
A Tuyết cúi đầu xuống, tóc xõa xuống hai bên má, trong mắt tràn ngập vẻ bối rối, khiến cậu trông có vẻ ngây thơ hơn một chút.
Bởi vì không biết Bùi Lệnh muốn làm gì, nên cậu túm lấy áo của Bùi Lệnh không buông, cả người đầy vẻ ỷ lại hắn.
Tiếp đó lực nâng cơ thể A Tuyết biến mất, A Tuyết nặng nề ngồi xuống, hai bầu vú nảy mạnh lên, núm vú như cánh hoa đào trong tuyết, bắn tung tóe vài giọt sữa.
dương v*t cắm sâu đến tận đáy lỗ *** A Tuyết, sâu đến mức như muốn xuyên thủng bụng cậu, cậu đau đớn vô cùng, cũng tê dại vô cùng, A Tuyết ngửa cằm lên, tiếng rên rỉ đứt quãng vang vọng khắp phòng.
A Tuyết không phải người giữ mình, nhưng cậu cũng không thích bị người khác chơi đùa.
Khi sắp sửa đắm chìm trong biển dục vọng, cậu chợt nhận ra tất cả những điều này đều là do Bùi Lệnh cố ý làm, bản thân nó đã hàm chứa ý nghĩa trừng phạt và sỉ nhục.
A Tuyết cắn môi, cậu không muốn cho Bùi Lệnh toại nguyện dễ dàng như vậy.
dương v*t của Bùi Lệnh nắc liên tục vào *** cậu, khoái cảm tích tụ quá mãnh liệt, A Tuyết không cam lòng cũng không thể ngăn lỗ *** của mình lên đỉnh.
Trong khi cao trào, chút sữa tích góp trong vú cậu cũng bị Bùi Lệnh uống sạch.
Bùi Lệnh phát hiện ra điểm đặc biệt của cơ thể A Tuyết, hắn vừa bú vú A Tuyết vừa giã *** vào âm đ*o mềm mụp của cậu.
Hắn ôm A Tuyết đứng dậy, A Tuyết kinh hô một tiếng, hai chân lập tức quấn quanh eo Bùi Lệnh.
Tư thế này khiến A Tuyết không có chỗ nào để dùng lực, lỗ *** dính sát rạt vào dương v*t của Bùi Lệnh, bị đâm đến tận cùng, mỗi lần âm đ*o co rút lại, phần thịt mềm mại ở sâu bên trong đau nhức đến tê tái.
A Tuyết không biết mình đã ngủ như thế nào, khi cậu tỉnh lại thì đã không còn ở trong phòng cho bú.
Bóng người bên giường lay động, A Tuyết bất thình lình ngồi dậy.
Bình thường giờ này cậu sẽ cho tiểu thiếu gia bú sữa, nếu để muộn tiểu thiếu gia sẽ khóc vì đói.
A Tuyết vội vàng mặc quần áo định bước xuống giường, nhưng bên cạnh giường lại không có đôi giày nào cả.
Cậu giẫm lên sàn bằng đôi chân trần, nhưng lòng bàn chân lại bị mảnh vỡ không biết từ đâu ra cứa rách.
A Tuyết nhìn lòng bàn chân rướm máu, cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như lòng bàn chân của cậu đã bị cắt rách vô số lần vậy.
Cũng chính tại một nơi như thế này, trong căn phòng trống không chỉ có mình cậu, dù cậu có nói gì cũng không có ai đáp lại.
“Diệp Nhị…Diệp Nhị…ngươi bị sao vậy? Hả?” Một giọng nói lo lắng truyền vào tai cậu, A Tuyết lắc lắc đầu, giọng nói đó liền biến mất.
Khi tỉnh táo lại, mắt cá chân của cậu đã bị một bàn tay giữ lấy.
A Tuyết ngước mắt lên, nhìn thấy Bùi Lệnh đang ngồi bên giường, cả người y phục chỉnh tề nghiêm cẩn, hoàn toàn khác với đêm qua.
Hắn cầm chân A Tuyết đặt lên đùi, thản nhiên hỏi cậu: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
A Tuyết không để ý đến vết thương nhỏ này, cậu vẫn đang muốn đi cho tiểu thiếu gia bú sữa, nên hỏi Bùi Lệnh: “Bây giờ là lúc nào rồi? Đã đến giờ cho tiểu thiếu gia bú rồi.”
Bùi Lệnh nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên: “Ta đã tìm cho nó nhũ nương mới rồi, ngươi không cần đi nữa.”
A Tuyết bối rối: “Nhanh vậy sao?” Cậu dừng lại một chút, nếu tiểu thiếu gia đã có nhũ nương mới, xem ra cậu không cần ở lại nữa.
Cậu muốn rút chân về nhưng bàn tay của Bùi Lệnh nắm quá chặt, nhất thời cậu không thể rút ra được.
Ánh mắt của Bùi Lệnh dừng lại trên ngực A Tuyết một lúc lâu rồi nói: “Ngươi không cần lo nó bị bỏ đói.”
A Tuyết nói: “Vậy ta cũng phải rời đi rồi.”
Cậu không muốn ở chung với Bùi Lệnh nữa, ai biết Bùi Lệnh sẽ lại nghĩ ra cách nào khác để hành hạ cậu nữa, mông của cậu bây giờ vẫn còn hơi đau nè.
Bùi Lệnh nói: “Ngươi không thể đi.”
Bùi Lệnh nắm mắt cá chân của A Tuyết kéo mạnh một cái, A Tuyết bị túm vào lòng hắn, sau đó ngón tay của Bùi Lệnh chạm vào áo yếm màu hồng nhạt của A Tuyết, bóp lấy núm vú của A Tuyết.
Sau một đêm tích trữ, ngực của A Tuyết căng phồng đến mức chỉ bóp nhẹ một cái sữa liền trào ra.
Cách một lớp áo yếm, Bùi Lệnh gấp gáp ngậm lấy đầu v* của A Tuyết, mặt mũi A Tuyết nóng bừng, cậu lập tức hiểu được mục đích không cho cậu rời đi của Bùi Lệnh.
Cậu không cần cho tiểu thiếu gia bú nữa, tự nhiên tất cả sữa đều rơi vào trong miệng Bùi Lệnh.
—–
Bùi Lệnh: Chỉ có một mình ta được bú sữa!
(Cá nóc Tiểu Bùi mỗi ngày đều giận dỗi)
Cây thước thần thánh