Bùi Lệnh đưa tay ra ấn lên mặt Diệp Vô Tuyết, dùng ngón tay che mắt Diệp Vô Tuyết lại.
Những lời Bùi Lệnh đã nói Diệp Vô Tuyết không hề nghi ngờ, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Bùi Lệnh đều là một kẻ điên cực kỳ biết kiềm chế.
Bùi Lệnh cúi đầu ngậm lấy lông mi của cậu, Diệp Vô Tuyết run rẩy vì sợ hãi.
Nếu không nhìn thấy ánh sáng nữa, có lẽ cậu sẽ phải chịu đựng bóng tối vô tận như kiếp trước.
Trong bóng tối, một tí xíu âm thanh đối với cậu mà nói cũng là một sự tra tấn, tiếng côn trùng, tiếng nước chảy, tiếng bước chân, tiếng thì thầm, các loại âm thanh đều được khuếch đại vô số lần, văng vẳng bên tai cậu cả ngày lẫn đêm.
Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng Bùi Lệnh luyện kiếm.
Dù không tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn có thể nhận ra chuyển động kiếm của Bùi Lệnh qua âm thanh, và thuộc lòng từng chuyển động đó.
Bởi vì cậu thường lén nhìn Bùi Lệnh luyện kiếm ở Diệp gia, ghi nhớ mỗi một chiêu thức mà Bùi Lệnh sử dụng để đánh bại Bùi Lệnh trong các cuộc thi sau này.
Trước đây, cậu chưa bao giờ cảm thấy việc luyện kiếm cùng Bùi Lệnh ở nhà là kỷ niệm đẹp đẽ gì, cho đến khi Kim Đan của cậu bị bóp nát, cậu không thể triệu hồi ra Khi Sương Kiếm nữa, cậu cũng chỉ có thể luyện tập những chiêu thức đã từng luyện với Bùi Lệnh ở trong đầu từ ngày này qua ngày khác.
Kiếp trước, Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao tiểu viện vắng vẻ cậu đang ở lại có thể nghe thấy âm thanh Bùi Lệnh luyện kiếm.
Vào lúc này cậu không nên nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước nữa.
Không nên ở trước mặt Bùi Lệnh mà cứ nhớ đến hắn của kiếp trước.
Cả người Diệp Vô Tuyết đang phát run, hai mắt và cả đầu đều có chút đau nhứt, nước mắt trào ra khóe mắt, đúng lúc bị đầu lưỡi của Bùi Lệnh liếm đi.
Những ngón tay của Bùi Lệnh cũng run rẩy giống như Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh hỏi: “Em thích hắn đến thế sao?”
Diệp Vô Tuyết chớp chớp mắt, cánh môi khẽ nhúc nhích, nhưng Bùi Lệnh đã lấy tay bịt miệng cậu lại.
Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn kiêu hãnh không cho phép người khác coi thường, sẽ nổi giận nếu có ai đó nhìn hắn lâu một chút vì vẻ ngoài nổi bật của hắn, vậy mà cũng sẽ sợ nghe thấy đáp án từ miệng Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh như bị cái gì đó dẫn dắt, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng Diệp Vô Tuyết, dưới đầu ngón tay của hắn chớp lóe một đường vân rõ ràng.
Cơn tức giận chưa từng có gần như chọc thủng lồng ngực Bùi Lệnh, người để lại những đường vân và ba chiếc vòng này như thể đang cười nhạo hắn, hắn chẳng qua chỉ là một mặt gương mà thôi.
Diệp Vô Tuyết xuyên qua hắn, thật sự nhìn thấy một người khác.
Người đó đã đi trước hắn một bước, làm những chuyện mà hắn chưa làm, thậm chí còn khiến hắn nhận biết được sự tồn tại của những thứ này.
Những đường vân hoàn chỉnh hiện lên, ánh sáng vàng xanh vẽ nên một bông hoa tuyết, nở rộ trên da thịt của Diệp Vô Tuyết.
Dục vọng của Bùi Lệnh tràn ngập sự phẫn nộ, sợi dây xích nối với trái tim của hắn quấn chặt cánh tay và bắp đùi của Diệp Vô Tuyết.
Ngón tay hắn trượt xuống dưới bụng Diệp Vô Tuyết, ánh sáng vàng xanh lại lóe lên, Diệp Vô Tuyết phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, cơn đau rát do da thịt bị thiêu đốt khiến hai mắt cậu tối sầm.
Các đường vân kéo dài từ bụng thẳng đến đáy chậu.
Sự kích thích mãnh liệt đột ngột đánh úp vào hột le của Diệp Vô Tuyết, khoảnh khắc đó Diệp Vô Tuyết cảm thấy mình như đang ở trên một cơn sóng dữ, những đợt sóng cuộn trào khiến cậu không thở được, đầu gối trở nên yếu ớt, d*m thủy trào ra khỏi lỗ, hỉ phục đỏ thắm bị thấm ướt một mảng lớn.
Diệp Vô Tuyết không có cơ hội để thở, tiếp theo sau là một con *** vừa to vừa cứng chọc thẳng vào trong âm đ*o của cậu.
Ngọn lửa dưới lớp băng cuối cùng cũng bùng cháy, Bùi Lệnh không nói một lời cắn mạnh vào bả vai Diệp Vô Tuyết.
Răng nanh chọc thủng làn da trắng nõn, làm rỉ ra một giọt máu đỏ tươi, Bùi Lệnh dùng đầu lưỡi cuốn đi giọt máu, dương v*t dưới háng giã một cách bừa bãi vào trong âm đ*o ướt rục.
Hắn khẩn cấp muốn ** mở tử cung của Diệp Vô Tuyết, hắn ghen tị đến phát điên rồi.
Tất cả những gì đáng lẽ phải thuộc về hắn, dường như đều bị in dấu của một người khác, dù hắn có cắn bao nhiêu, cố gắng để lại dấu vết trên người Diệp Vô Tuyết, thì cũng không thể che đậy được chúng.
Hắn điều khiển dây xích trói Diệp Vô Tuyết, người đó cũng dùng dây xích trói Diệp Vô Tuyết.
Hắn cắn bả vai Diệp Vô Tuyết, ** vào trong cơ thể Diệp Vô Tuyết, người đó cũng cắn vai Diệp Vô Tuyết, ** vào cơ thể Diệp Vô Tuyết.
(Bình tĩnh anh ơi, chuyện không phải như anh nghĩ đâu:((()
Diệp Vô Tuyết lấy hắn làm gương soi để nhìn một người khác, nên mỗi một cử chỉ hành động của hắn đều giống như hình ảnh phản chiếu của người đó.
Rốt cuộc hắn là ai? Hắn vẫn là Bùi Lệnh sao? Liệu Diệp Vô Tuyết mà hắn đang chiếm hữu, có còn là Diệp Vô Tuyết thuộc về hắn không?
Đây là lần đầu tiên, Bùi Lệnh bị cơn phẫn nộ lấn át lý trí.
Sức mạnh của Mộng Yểm và ngọn lửa của Mặc Tiên từng bị hắn thu phục cũng bắt đầu xao động vào giờ phút này.
Bùi Lệnh không phải tượng đá, cũng không phải khối băng, hắn không thể mãi mãi đè nén ham muốn của mình, khiến mình trở thành một chính nhân quân tử vô dục vô cầu.
“Đáng lẽ ngươi phải như thế từ lâu rồi… Đây mới là ngươi chân chính! Chỉ có ngươi chân chính mới có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh của chúng ta…”
Sức mạnh còn sót lại của Mộng Yểm đang dốc hết sức kích động Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh đã mất đi lý trí, thật sự là một con dã thú, hắn vòng tay qua eo Diệp Vô Tuyết giữ chặt cậu dưới thân.
Khi dương v*t đâm vào trong tử cung của Diệp Vô Tuyết, hai chân của Diệp Vô Tuyết co giật vì đau đớn, các ngón tay của cậu bấu lấy mép giường cố gắng trốn chạy, Bùi Lệnh lại tách ra từng ngón từng ngón tay của Diệp Vô Tuyết, kéo Diệp Vô Tuyết trở về.
dương v*t đã cắm vào cổ tử cung chật hẹp, trước đây Bùi Lệnh chưa từng thật sự làm tình một cách suồng sã.
Tử cung của Diệp Vô Tuyết quá nhỏ, thành tử cung lại mỏng manh đến mức nếu chỉ dùng lực ** một chút thôi cũng có thể thấy rõ hình dạng.
Bùi Lệnh cẩn thận khắc chế bản thân, không dám bộc lộ chút xíu khao khát nào, sợ Diệp Vô Tuyết sẽ chán ghét mình.
Nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm nữa.
“Hức… Đau, đừng mà…”
Thân thể Diệp Vô Tuyết nhào về phía trước, dương v*t cắm trong tử cung *** với tốc độ chóng mặt, thúc từng cú mạnh bạo vào thành tử cung, giống như sắp xuyên thủng cơ thể cậu.
Diệp Vô Tuyết chật vật quỳ mọp trên giường, theo từng cú giã *** nặng nề, hai bầu vú của cậu cũng lắc mạnh lên xuống, núm vú áp vào nệm giường bị ép đến đỏ bừng, sữa tràn ra lênh láng.
Khuyên vú nối với dây xích và vòng tay, vòng chân cũng lắc lư theo, núm vú lúc thì bị kéo lên lúc thì bị lôi xuống.
Bùi Lệnh nắm lấy cánh tay cậu, Diệp Vô Tuyết bị một lực kéo dựng thẳng nửa người trên, những sợi xích khắp người cậu rung chuyển, giống như những con rắn bạc đang nhảy múa, lạnh lùng bò khắp cơ thể Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết cụp mắt xuống, những đường vân trên bụng cậu tỏa ra ánh sáng vàng xanh, dưới ánh sáng có thể nhìn thấy hình dáng dương v*t chọc lên trong cơ thể cậu.
Diệp Vô Tuyết không thể khép chân lại, cổ tử cung của cậu sắp bị Bùi Lệnh ** nát, môi âm hộ lật ra ngoài, phần thịt mềm mại trong lỗ đang co giật dưới lực đẩy thô bạo.
Dường như cậu cũng trở thành một con thú cái trong đầu chỉ biết lắc eo mông đón ý hùa theo.
Lúc này Diệp Vô Tuyết mới hiểu được, thì ra Bùi Lệnh mà cậu từng nhìn thấy trước đây, ngay cả khi ăn yêu đan bộc lộ ra mấy phần dã tính, cũng chỉ là dáng vẻ mà Bùi Lệnh đã cố gắng hết sức kìm nén để cho Diệp Vô Tuyết nhìn thấy.
Bùi Lệnh thật sự, cũng giống như hắn kiếp trước.
Bình tĩnh tự chủ, sẵn sàng cắt tay mình ở Ngọc Hương Lâu, mười năm như một giả làm quân tử phong độ, đây chẳng phải là một loại điên cuồng ngạo mạn sao?
Bùi Lệnh đưa tay ra sờ mặt cậu, sau đó hắn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vô Tuyết.
Đôi mắt Diệp Vô Tuyết nhạt màu gần như trong suốt, lúc nào cũng mang theo chút ý cười khinh thường.
Trong mắt Bùi Lệnh, đôi mắt của Diệp Vô Tuyết là viên minh châu đẹp nhất, quý giá nhất.
Từng giây từng phút hắn đều muốn ích kỷ chiếm hữu nó.
Nhưng một khi đôi mắt này rời khỏi Diệp Vô Tuyết, chúng chỉ là đôi mắt bình thường nhất.
Thứ hắn muốn sở hữu nhất, không chỉ có đôi mắt này.
Bùi Lệnh cúi đầu, áp trán vào trán Diệp Vô Tuyết, nhỏ giọng nói: “Ta không nỡ —— “
Hắn chợt dừng lại, hai mắt đột nhiên sáng lên, ngón tay siết chặt Diệp Vô Tuyết, hắn hưng phấn nói: “Chi bằng móc mắt của ta đi? Chỉ cần ta không nhìn thấy, ta có thể giả vờ như không biết gì.”
Bùi Lệnh mặc hỉ phục đỏ tươi, đôi gò má lại đỏ bừng kỳ lạ, đôi mắt hắn bất động nhìn Diệp Vô Tuyết, như muốn ghi tạc chính xác hình dáng của Diệp Vô Tuyết vào trong lòng.
Sống lưng Diệp Vô Tuyết rét lạnh.
Cậu như thể nhìn thấy Bùi Lệnh đang tự khoét mắt mình với gương mặt bình tĩnh, máu tươi trào ra khỏi hốc mắt, chảy xuống hai dòng huyết lệ.
Giống như bộ dạng mà cậu đã nhìn thấy trong thủy kính.
Diệp Vô Tuyết dùng toàn lực nắm lấy những ngón tay của Bùi Lệnh, ấn thật chặt chúng vào trong lòng, những giọt nước mắt rơi xuống với sức nóng như thiêu đốt trên gò má cậu.
Diệp Vô Tuyết không thể phân biệt được, cậu thật sự không thể phân biệt được.
Hai Bùi Lệnh kiếp trước kiếp này giờ phút này chồng chéo lên nhau trong cùng một cơ thể.
“Đừng mà, đừng móc mắt của huynh mà. Ta không thích hắn, ta chưa từng… thích hắn. “
Sự nóng ruột của Bùi Lệnh đã bị nước mắt của Diệp Vô Tuyết dập tắt, hóa ra thật sự có người khóc, nước mắt sẽ giống như những viên ngọc vỡ tan.
Hắn đưa tay gạt đi một giọt nước mắt của Diệp Vô Tuyết, rồi đưa vào trong miệng.
Vị mặn đắng khiến Bùi Lệnh cau mày lại.
Diệp Vô Tuyết nói năng lộn xộn khuyên can Bùi Lệnh, cậu thực sự bị phản ứng của Bùi Lệnh dọa sợ rồi, cậu duỗi tay muốn lau đi hai dòng huyết lệ vốn không tồn tại cho Bùi Lệnh.
Ánh mắt của Bùi Lệnh khẽ động, khóe miệng hắn hiện lên ý cười, hắn nắm lấy những ngón tay của Diệp Vô Tuyết đặt vào trong lòng bàn tay mình vuốt nhẹ, rồi nhỏ giọng nói: “Ta không móc mắt, em cũng không thích hắn.”
Nụ cười của Bùi Lệnh có chút lạnh lẽo, Diệp Vô Tuyết vẫn không yên tâm.
Cậu xoay người nằm sấp trên người Bùi Lệnh, vòng tay ôm lấy eo Bùi Lệnh, quan trọng nhất là nắm chặt bàn tay của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh ôm lấy cơ thể cậu, từ từ đâm dương v*t của mình vào âm hộ cậu, dương v*t nóng hổi còn chưa có ý định xuất tinh, trong khi Diệp Vô Tuyết đã mềm chân cao trào mấy lần rồi.
Diệp Vô Tuyết sợ hắn lại phát điên, nên không dám tùy tiện bảo Bùi Lệnh dừng lại, chỉ đành để cho hắn làm hết lần này đến lần khác, sau khi tử cung tràn đầy tinh dịch lại lui ra âm đ*o tiếp tục ** cậu.
Diệp Vô Tuyết ôm cánh tay Bùi Lệnh ngủ thiếp đi, cậu không biết Bùi Lệnh sau cùng đã xuất tinh bao nhiêu lần, ngày hôm sau còn chưa tỉnh dậy, cậu đã có thể cảm nhận được dương v*t của Bùi Lệnh vẫn còn cắm trong âm đ*o của mình.
dương v*t cắm suốt đêm không rút ra, tinh dịch trong bụng cũng không được dọn sạch kịp thời, khiến bụng cậu căng trướng hơi phình lên, cứ như đang mang thai ba tháng vậy.
Cả người Diệp Vô Tuyết đau nhứt vô cùng, trong Ảo Cảnh Thực Hư cậu là phàm nhân, cho nên cậu cũng cảm nhận được nỗi đau của một phàm nhân.
Tương tự vậy, cảm giác mắc tiểu của phàm nhân khiến Diệp Vô Tuyết có chút sốt ruột, cậu kéo cổ tay Bùi Lệnh muốn đẩy hắn ra, nhưng cái ôm của Bùi Lệnh quá chặt, cậu hoàn toàn không thể đẩy ra được.
Giọng nói của Bùi Lệnh truyền đến từ phía sau: “Sao vậy?”
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta muốn xuống giường đi tiểu, huynh buông ta ra trước đi.”
Cánh tay vòng quanh eo cậu chẳng những không nới lỏng mà còn siết chặt hơn.
Bùi Lệnh nói: “Ta không buông.”
dương v*t cắm trong lỗ của Diệp Vô Tuyết cọ xát tới lui, không ngờ lại cứng lên.
Diệp Vô Tuyết bị hắn đâm cho ngứa ngáy, càng mắc tiểu hơn, nếu Bùi Lệnh còn cọ mấy cái nữa, có khi cậu tiểu ra đây mất.
Ngón tay của Bùi Lệnh đột nhiên nắm lấy dương v*t của cậu, Diệp Vô Tuyết run rẩy nhỏ giọng nói: “Huynh thả ra.”
Bùi Lệnh ghé vào tai cậu nói: “Chẳng phải sau khi thành thân nên hầu hạ phu quân đi tiểu sao?”
Nghe được hai tiếng phu quân, Diệp Vô Tuyết liền không kiềm chế được nữa, bụng cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, giống như vừa bị Bùi Lệnh chịch vừa đi tiểu vậy.
Đêm qua Bùi Lệnh đã lộ ra bộ mặt thật, nên hắn không muốn giả vờ nữa.
Diệp Vô Tuyết xấu hổ đến lỗ tai nóng bừng, cậu xoay người đẩy Bùi Lệnh ra, dương v*t của hắn trượt ra khỏi lỗ ***, tinh dịch tích tụ suốt đêm tràn ra khỏi lỗ, chảy một lúc lâu mới coi như hoàn toàn chảy hết.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của nhóc người hầu: “Nhị thiếu gia, cậu và phu nhân đã dậy chưa? Đại thiếu gia đang đợi cậu cùng ăn cơm đấy.”
Vậy mà lại quên mất chuyện này, ngày đầu tiên sau khi phu thê thành thân phải đi kính trà trưởng bối trong nhà, chắc chắn Diệp Vô Tình đã đợi từ sớm rồi.
Diệp Vô Tuyết trừng mắt nhìn Bùi Lệnh, cậu đứng dậy mặc quần áo, sợi dây xích trên người lại rút đi, biến thành ba chiếc vòng, tuy nhiên vết cắn tím xanh trên da không dễ mờ đi.
Diệp Vô Tuyết kéo cổ áo cố gắng che đi vết cắn trên cổ, liên tục quay đầu nhìn Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh ngược lại thì hay rồi, quần áo bảnh bao, trông tràn trề sức sống, thậm chí còn đẹp trai hơn trước.
“Ca ca.”
“Diệp đại ca.”
Diệp Vô Tuyết lại nhìn thấy Diệp Vô Tình, lần này Diệp Vô Tình còn cho cậu cảm giác chân thực hơn.
Diệp Vô Tình không phải là giả, thì chính là Diệp Vô Tình thật.
Diệp Vô Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tình bị cậu nhìn đến nổi da gà, đưa tay nhéo mặt cậu quay đi chỗ khác.
Diệp Vô Tình nói: “Nhìn ta như vậy làm gì, mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Diệp Vô Tuyết cười tủm tỉm đáp dạ một tiếng, quay người lại nắm tay Bùi Lệnh, nhưng lại nhìn thấy một góc mặt quen thuộc sau bức bình phong.
Cậu dừng lại bước chân.
Diệp Vô Tình đưa tay đẩy bình phong ra, nói: “Hai đứa đến muộn quá, Đại Bùi đã tới rồi. Đại Bùi là sư huynh của đệ, đệ cũng nên mời hắn một tách trà.”
——-
Ying Ying:
– Tui cứ tưởng đã happy ending cho đến khi Đại Bùi xuất hiện lần nữa:)))