So với ngày Bùi Lệnh kết đan, mùi thơm đã nhạt đi rất nhiều, phải kề sát vào da thịt mới ngửi thấy.
Khi Bùi Lệnh cúi người xuống, mùi thơm thanh nhã phả vào mặt, Diệp Vô Tuyết chấn động tinh thần, hai chân cậu bị Bùi Lệnh banh rộng ra hai bên.
Bùi Lệnh nói muốn ăn cậu, thực sự là có ý muốn ăn cậu.
Bùi Lệnh cắn vào phần thịt non mềm bên trong đùi, bàn tay ôm lấy cánh mông đầy đặn nhào nặn thật mạnh.
Diệp Vô Tuyết bị hắn cắn đến khó chịu, cậu đưa tay nắm lấy tóc Bùi Lệnh, bên trong làn tóc xen lẫn một sợi dây buộc tóc màu tím quen thuộc.
Diệp Vô Tuyết kéo dây buộc tóc, nói: “Nó là của ta, huynh trả lại cho ta.”
Bùi Lệnh hết sức quý trọng giải cứu sợi dây buộc tóc ra khỏi đầu ngón tay Diệp Vô Tuyết, hắn cau mày bất mãn nói: “Em đã tặng nó cho ta, thì chính là của ta.”
Diệp Vô Tuyết nhớ tới sợi dây buộc tóc của Diệp Vô Tình mà lúc trước Bùi Lệnh đã giấu đi, trong lòng cậu có chút ê ẩm, cậu nói: “Huynh làm gì mà cứ lấy dây buộc tóc của người khác vậy? Thật đáng ghét. Huynh không thể chỉ…”
Chỉ dùng của một mình ta sao…
Diệp Vô Tuyết say rượu yếu ớt đến vô lực, ngón tay cậu túm lấy tóc Bùi Lệnh lắc hai cái, giống như một con mèo hoang giơ móng vuốt dọa người ta.
Diệp Vô Tình nói cậu uống rượu liền biến thành một con mèo say xỉn, quả nhiên không sai.
Bùi Lệnh nghe thấy hai từ “đáng ghét” liền trở nên cảnh giác, hắn ngước mắt lên nhìn Diệp Vô Tuyết, hỏi: “Em có ghét ta không?”
Diệp Vô Tuyết đã sớm quên hết lời mình vừa nói, cậu nheo mắt nhìn Bùi Lệnh, mất một lúc mới phản ứng lại, lắc lắc đầu nói: “Không có ghét. Từ trước đến nay chưa từng ghét.”
Bùi Lệnh thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ cần em không ghét là được.”
Hắn lại bóp thật mạnh đùi Diệp Vô Tuyết cho ra vết hằn, lúc trước lần nào hắn cũng để lại dấu vết thuộc về hắn giống như thế này, nhưng chẳng mấy chốc những dấu vết đó sẽ tan biến hết, người tu tiên muốn xóa đi những dấu vết này dễ như trở bàn tay.
Bùi Lệnh muốn lưu lại những dấu vết này trên người Diệp Vô Tuyết mãi mãi, để cho tất cả những ai muốn đến gần Diệp Vô Tuyết đều có thể nhìn thấy dấu vết thuộc về hắn.
Nhưng hắn không dám để cho Diệp Vô Tuyết biết những suy nghĩ này của mình, hắn sợ nghe thấy hai từ “đáng ghét” phát ra từ miệng Diệp Vô Tuyết.
Trước đó hắn đã nhịn quá lâu, nhưng sau khi say rượu, Diệp Vô Tuyết lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bùi Lệnh không thể nhịn được nữa, hắn cắn vào chân Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết đau đớn kêu lên, bộ ngực cũng run rẩy theo, núm vú in hằn dấu răng lắc lư trước mặt Bùi Lệnh, vòng eo thường ngày múa kiếm rất dẻo dai, giờ phút này lại như bị rút đi xương cốt.
Bùi Lệnh đè lại đôi chân đang vùng vẫy của Diệp Vô Tuyết, hắn cúi đầu xuống, đưa lưỡi vào âm hộ của Diệp Vô Tuyết.
Mu *** căng phồng của Diệp Vô Tuyết dính đầy d*m thủy của cậu, đầu lưỡi đẩy nhẹ một cái liền chui tọt vào trong.
Hắn quét đầu lưỡi qua hột le đang nhô lên của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết rên rỉ khe khẽ, mặc hắn đòi hỏi.
Bùi Lệnh được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn mút lấy môi âm hộ Diệp Vô Tuyết, chọc thẳng đầu lưỡi vào trong lỗ.
Diệp Vô Tuyết tỉnh táo lại giây lát, cậu dần dần ý thức được giờ phút này Bùi Lệnh đang liếm lỗ *** của mình.
Đôi môi vừa hôn cậu, lúc này lại đang dán vào âm hộ của cậu, như thể giữa hai chân cậu đang mọc ra một cái miệng khác, đòi hỏi Bùi Lệnh phải liếm mút nó.
Cổ họng Diệp Vô Tuyết đột nhiên bỏng rát, cậu giống như một đóa hoa bị ong hút mật, chỗ bị Bùi Lệnh liếm ngứa ngáy không chịu nổi, chả hề hài lòng với sự liếm láp nhẹ nhàng như vậy.
“Đừng liếm nữa, huynh mau dùng cái kia…chịch ta đi…”
Tuy Diệp Vô Tuyết rất ít khi thấy xấu hổ, nhưng lúc nói ra mấy lời tục tĩu này vẫn khiến cậu đỏ lỗ tai.
Cậu chủ động nhấc một chân lên, rũ mắt xuống nhìn dương v*t đang căng phồng dưới háng Bùi Lệnh, yết hầu trượt lên xuống một cái.
Thứ đó mà nhét hết toàn bộ vào người cậu, gần như có thể xuyên qua bụng cậu, cậu có chút sợ hãi, cũng có chút chờ mong.
Bùi Lệnh nắm lấy mắt cá chân cậu, nhẹ giọng nói: “Mỗi lần ** em từ phía sau, chỗ đó của em rất chặt.”
Bùi Lệnh mang gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, nói ra một câu như vậy không hiểu sao lại khiến Diệp Vô Tuyết đắc ý vô cùng.
Bùi Lệnh kiếp trước thủ thân như ngọc, chưa từng phá thân, người khác khen hắn một câu ưa nhìn, hắn liền phất tay áo bỏ đi.
Kiếp này hắn lại không chịu nổi cám dỗ, nói ra những lời đồi phong bại tục như vậy.
Diệp Vô Tuyết đắc ý quên mình: “Vậy thì từ phía sau…”
Bùi Lệnh lật cậu lại, Diệp Vô Tuyết quỳ gối hai chân, không đợi cậu kịp thích ứng với sự thay đổi tư thế, dương v*t của Bùi Lệnh đã đột ngột đâm vào trong âm đ*o của cậu.
Cơ thể của Diệp Vô Tuyết bị đâm thẳng nhào về phía trước, đôi gò bồng trên ngực cũng bị văng về trước, sữa bắn tung tóe ra giường.
Bùi Lệnh vòng tay ôm lấy một bên ngực trắng nõn mềm mại, hơi thở phả vào sau tai Diệp Vô Tuyết, nói: “Vừa to vừa mềm thế này, giống như sinh ra là để cho ta bóp vậy.”
“Là do huynh lần nào cũng sờ… nên mới to như vậy…”
Trên người Diệp Vô Tuyết không chỉ có hai bầu ngực chảy sữa mềm mại, mà còn có cả cặp mông tròn trịa của cậu, khi hắn dập hông vào lỗ ***, mông thịt sẽ phát ra tiếng bốp bốp bốp.
Bùi Lệnh đè Diệp Vô Tuyết xuống, nắc *** vào sâu hơn, cánh mông kẹp lấy gốc dương v*t của hắn, trơn trượt và mềm mại, Bùi Lệnh nhịn không được tát nó vài cái.
Bờ mông gợn sóng, lỗ âm đ*o đang cắn chặt dương v*t co rút lại theo từng cú đánh của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết vặn vẹo eo, cố gắng tránh đi bàn tay của Bùi Lệnh, cặp mông trắng nõn đung đưa trước mắt hắn.
“Huynh, huynh đánh ta!”
Càng không nghe lời thì càng phải nghiêm phạt.
Bùi Lệnh đè chặt thắt lưng Diệp Vô Tuyết, tát tay rơi xuống không đau nhưng lại phát ra tiếng vang đủ lớn.
Bùi Lệnh vén cánh mông Diệp Vô Tuyết lên, cố tình đánh vào chỗ gần âm hộ của cậu năm sáu cái.
Ban đầu Diệp Vô Tuyết còn nhìn chằm chằm vào Bùi Lệnh chất vấn hắn tại sao lại đánh cậu, tiếng tát tay bôm bốp lại khiến Diệp Vô Tuyết đặc biệt nhạy cảm, lỗ *** càng siết chặt hơn.
dương v*t của Bùi Lệnh lại ** cậu một cách mãnh liệt, cho đến khi nó chạm đến lối vào tử cung.
Mông của Diệp Vô Tuyết bị đánh đến nóng bừng, in đầy dấu tay của Bùi Lệnh, nó lắc lư hết bên này đến bên kia khi bị đánh đòn, càng giống như đang đón ý hùa theo hành động của Bùi Lệnh, ngay cả dương v*t phía trước cũng trở nên cứng rắn trong tình huống như vậy.
Diệp Vô Tuyết có chút hoảng hốt, lỗ *** của cậu đã lên đỉnh mấy lần, lúc này phía trước cũng cứng lên, thế nhưng cậu lại không thể xuất tinh, rất có thể cậu sẽ bị Bùi Lệnh chịch đến mất khống chế giống như trong tranh.
Nhưng mà tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.
Bùi Lệnh khăng khăng ** vào miệng tử cung của cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết không chịu cho hắn vào.
Diệp Vô Tuyết sợ hãi, cậu sợ cơ thể này sẽ mang thai, trong lúc sợ hãi cậu cũng cầu may, có lẽ cậu không thể mang thai đâu.
Rất nhiều cơ thể song tính có khuyết điểm, ví dụ như dương v*t của cậu coi như vô dụng rồi, thì chắc hẳn tử cung trong cơ thể cũng không có năng lực.
“Cho ta vào, cho ta vào.”
Bùi Lệnh cọ chóp mũi vào má Diệp Vô Tuyết, hắn giống như một chú cún không tìm được lối vào, đâm lung tung vào trong cơ thể Diệp Vô Tuyết.
Cơ thể của Bùi Lệnh cũng nóng lên, mùi thơm kia lại càng nồng nàn hơn.
Đừng nói là Bùi Lệnh thực sự có thể chất lô đỉnh nha, bằng không thì sẽ không giải thích được tại sao mỗi lần hắn thân thiết, Diệp Vô Tuyết sẽ khó có thể từ chối yêu cầu của hắn.
Nếu thật là lô đỉnh, Bùi Lệnh hành xử như vậy cũng không có gì lạ.
Trong lúc Diệp Vô Tuyết thất thần, dương v*t của Bùi Lệnh đã xuyên phá cổ tử cung cậu, chiếm cứ hoàn toàn tử cung của cậu.
Miệng tử cung hẹp hơn miệng ***, khi bị ** vào, Diệp Vô Tuyết đau đến đổ mồ hôi trán, bất tri bất giác, dương v*t phía trước nhễu xuống vài giọt nước.
Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp nghĩ thứ đang chảy ra là gì, thì sự va đập của dương v*t đã khiến cậu hồi tỉnh lại.
Khi cổ tử cung bị ** mở rất đau, cơ thể cậu bị mở toang hoàn toàn, cảm giác không còn thuộc về chính mình khiến Diệp Vô Tuyết sợ hãi.
Bùi Lệnh khống chế cơ thể của cậu, cậu giống như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên ngọn sóng.
Đáng giận là lồng ngực của Bùi Lệnh lại ép chặt vào lưng cậu, không cho cậu cơ hội thoát ra dù chỉ một tấc.
Đầu gối Diệp Vô Tuyết mềm nhũn, cuối cùng cậu gục xuống giường, còn Bùi Lệnh nằm đè lên cậu, mỗi cú thúc *** như muốn xuyên thủng tử cung của cậu.
Từng tầng từng lớp thịt bị xé toạc, hết cơn khoái cảm này đến cơn khoái cảm khác dâng lên, Diệp Vô Tuyết không phân biệt được là đau đớn hơn hay là sung sướng hơn.
Bùi Lệnh cắn lỗ tai cậu, như thể đang thực hiện lời hứa ban đầu, muốn ăn sạch sẽ Diệp Vô Tuyết.
“Đừng bắn vào trong…”
Diệp Vô Tuyết giữ lại chút lý trí cuối cùng, Bùi Lệnh ừ một tiếng, Diệp Vô Tuyết tưởng rằng hắn đã đồng ý, ai ngờ ngay sau đó, tinh dịch của Bùi Lệnh đã ngập tràn tử cung cậu.
Diệp Vô Tuyết trợn to mắt không thể tin được, dương v*t kẹt ở trong tử cung không hề có ý định rút ra, Bùi Lệnh lại đè xuống lần nữa: “Ta cứ muốn bắn vào trong, muốn bên dưới của em chứa đầy thứ của ta.”
Ngập tràn tinh dịch của hắn, ngập tràn mùi hương của hắn.
Đây là bản năng nguyên thủy nhất của dã thú, đánh dấu lên thứ thuộc về mình, càng cường đại thì dấu ấn càng đáng sợ, những dã thú khác càng không dám ngấp nghé.
Bùi Lệnh giữ cánh tay của Diệp Vô Tuyết, lại tiếp tục đâm rút vào tử cung chứa đầy tinh dịch, nhất quyết khiến Diệp Vô Tuyết từ trong ra ngoài đều là dấu ấn của hắn.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, hắn sợ Diệp Vô Tuyết sẽ không đến Yên Vân Phong tìm hắn, sợ Diệp Vô Tuyết sẽ đi gặp Vương Trường Vi, hoặc đi gặp Yến Đạo Không, sợ nhất là Diệp Vô Tuyết sẽ đi tìm cái tên Bùi sư huynh kia.
Hắn không thể để người khác nhìn thấy một Diệp Vô Tuyết dâm đãng như vậy.
Nhưng dù làm thế nào cũng không đủ, những gì hắn bắn vào hôm nay, ngày mai sẽ biến mất hết.
Cho dù bụng Diệp Vô Tuyết đã hơi trướng lên, bên trong chứa đầy tinh dịch hắn bắn ra, nhưng Bùi Lệnh vẫn cảm thấy bất an.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy mình đang bị Bùi Lệnh ức hiếp, nhưng cậu say bí tỉ không thể đánh trả lại, cậu đáng thương nằm trên giường bị Bùi Lệnh ** hết lần này đến lần khác.
Thân dưới của Diệp Vô Tuyết chết lặng, sau khi lỗ *** của cậu cao trào mấy lần, nệm giường đã ướt đẫm d*m thủy của cậu, cả người cậu dính đầy chất lỏng nhớp nháp.
Diệp Vô Tuyết nói không muốn nữa, Bùi Lệnh sẽ càng ** cậu mạnh hơn.
Một dòng nhiệt nóng từ dưới cơ thể Diệp Vô Tuyết chảy ra, Diệp Vô Tuyết tưởng là d*m thủy trong âm đ*o của mình, cho đến khi cậu cúi đầu xuống nhìn thấy một vũng chất lỏng khác hẳn với dịch âm đ*o, cậu mới muộn màng nhận ra mình đã bị Bùi Lệnh ** đến bắn nước tiểu.
Điều đáng sợ là cảm giác đi tiểu mất tự chủ và cao trào không có gì khác nhau, phải chăng điều này cũng có nghĩa là sau này cậu sẽ lại bị ** đến đi tiểu không tự chủ?
“Bùi Lệnh, đồ khốn nhà huynh!”
Diệp Vô Tuyết hơi cử động, một dòng chất lỏng màu trắng đục chảy ra khỏi miệng ***, mà đùi trong của cậu đã bị phủ kín một lớp.
Diệp Vô Tuyết nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, tự hỏi bây giờ là mấy giờ.
Bùi Lệnh tựa cằm vào bả vai Diệp Vô Tuyết, khàn khàn cười một tiếng: “Ta sẽ cùng em.”
Diệp Vô Tuyết đã mắng hắn quá sớm, cái tên khốn Bùi Lệnh này còn có thể làm ra việc khốn nạn hơn nữa.
Khi hơi nóng trào ra từ âm đ*o của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết lập tức nhận thấy có gì đó không ổn.
Cậu liều mạng đẩy Bùi Lệnh ra, cậu không ngờ Bùi Lệnh lại thật sự dám…!
Bùi Lệnh vòng tay ôm lấy ngực Diệp Vô Tuyết, hắn biết Diệp Vô Tuyết muốn thoát ra, nhưng hắn sẽ không để Diệp Vô Tuyết trốn thoát.
Hắn không còn lựa chọn nào khác, tinh dịch để lại bên trong sẽ bị rửa sạch, mùi vị sẽ tan biến, nhưng dấu vết của hắn sẽ vẫn luôn ở đó.
Diệp Vô Tuyết không thể quên hắn, không thể không đến tìm hắn.
“Bùi Lệnh, huynh điên rồi, sao huynh dám… Mau, mau cút ra ngoài…”
Diệp Vô Tuyết gần như bật khóc, Bùi Lệnh là tên điên khốn nạn, còn khốn nạn hơn cả một tên khốn!
Bùi Lệnh hôn lên tóc Diệp Vô Tuyết, vẻ mặt thành kín nói: “Ta là một tên khốn, nhưng xin em đừng ghét ta.”
—–
Ying Ying:
– Chương sau tác giả nói là đôi trẻ tạm xa nhau, nhưng mà tui không tin:)))))