• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Lệnh thò tay vào lồng ngực mềm mại của Diệp Vô Tuyết, hai quả cầu tuyết run rẩy như muốn tan chảy trong lòng bàn tay hắn, vài giọt sữa trắng đục chảy ra khỏi đầu v* vểnh cao.

Bùi Lệnh nhéo mạnh núm vú của Diệp Vô Tuyết, sữa chảy tự do ra tay hắn, mà Diệp Vô Tuyết lại không hề có ý định né tránh, ngược lại còn cố tình kề sát vào tay hắn.

Diệp Vô Tuyết sốt ruột nhìn Bùi Lệnh, cánh hoa trên môi bị cắn ra nước hoa màu đỏ tươi, thấm vào bờ môi của Diệp Vô Tuyết, trông cậu quyến rũ vô cùng, tựa như một diễm quỷ câu hồn phách của người ta dưới ánh trăng.

Bùi Lệnh tức giận dùng ngón tay bóp nát cánh hoa trên môi Diệp Vô Tuyết, nước hoa nhuộm đỏ đôi môi cậu, giống như son hồng của tân nương.

Nước hoa chảy xuôi xuống cằm Diệp Vô Tuyết, từng giọt rơi xuống bộ ngực trắng trẻo, càng tôn lên nước da trắng mịn của cậu.

Bùi Lệnh bắt buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, hắn nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Những cánh hoa trào ra khỏi cổ họng khiến Diệp Vô Tuyết không thể giải thích chuyện đã xảy ra, cậu chỉ có thể nắm chặt tay Bùi Lệnh kéo xuống dưới, luồn vào trong thắt lưng vẫn chưa cởi hết.

Diệp Vô Tuyết hơi dạng chân ra, để đầu ngón tay của Bùi Lệnh dừng lại nơi mép thịt ướt át giữa hai chân.

“Ngươi!” Vành tai của Bùi Lệnh nháy mắt đỏ chót, hắn quay lại nhìn chằm chằm Diệp Vô Tuyết, tựa hồ rất tức giận vì sự vô liêm sỉ này của Diệp Vô Tuyết.

“Ngươi gọi ta tới đây, chỉ vì loại chuyện này…”

Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu nhìn Bùi Lệnh, khóe mắt cậu nhếch lên, thân thể đã chín muồi chỉ tùy tiện nằm nghiêng như thế cũng đã toát lên vẻ đẹp gợi cảm hiếm thấy.

Cơ thể của Diệp Vô Tuyết sắp nổ tung vì dục vọng, bộ ngực đau nhức căng trướng, tay chân tê dại, mọi bộ phận trên cơ thể đều khao khát được Bùi Lệnh chạm vào.

Cậu không thể chịu đựng được nữa, liền dứt khoát xốc tà áo che thân dưới lên, cẳng chân vắt lên cánh tay Bùi Lệnh, hai chân dang rộng để có thể nhìn rõ tình trạng ở phía dưới.

Thân thể của cậu quả nhiên là mảnh đất tốt nhất, d*m thủy chảy lênh láng, mu *** múp thịt hơi phồng lên, giống như một đóa hoa ngâm trong hũ mật ong vậy.

Thủ đoạn dụ dỗ người của Diệp Vô Tuyết cực kỳ vụng về, dù sao mấy lần trước đều là do mê độc của Bùi Lệnh phát tác, cứ thuận theo tự nhiên mà làm thôi.

Nhưng bây giờ đổi lại là cậu chủ động, trước giờ Bùi Lệnh vẫn luôn chán ghét cậu, nên Diệp Vô Tuyết cũng không thể nắm chắc liệu Bùi Lệnh có giúp đỡ mình hay không.

“Giúp ta…” Diệp Vô Tuyết ậm ờ phun ra hai chữ, cậu trần truồng cơ thể ở ngôi miếu hoang bẩn thỉu này chỉ để dụ dỗ một kiếm tu giữ mình trong sạch.

Bùi Lệnh hỏi: “Vì sao lại muốn tìm ta?”

Là hắn liều mạng mặc kệ cả nguy cơ bị nuốt chửng, cưỡng chế sử dụng chân hỏa lấy được từ đỉnh lò, trải qua nỗi đau luyện hóa xương cốt, linh đài bị đốt cháy hết lần này đến lần khác, mới có thể mở ra được một khe nứt.

Nhưng khi gặp lại Diệp Vô Tuyết, cậu lại mặc hỉ phục, vụng trộm kết hôn với một người mới quen biết.

Yến Đạo Không vẫn còn ở tiền sảnh, mà Diệp Vô Tuyết lại nóng lòng muốn dùng cơ thể dâm đãng này quyến rũ hắn.

Sự phóng đãng của Diệp Vô Tuyết khiến huyệt thái dương của Bùi Lệnh nảy lên điên cuồng, mỗi khi hắn nghĩ đến việc Diệp Vô Tuyết có thể cũng sẽ nằm dưới thân người khác như thế này, ngọn lửa bạo lực trong người hắn liền bùng lên trong nháy mắt.

Lẽ ra lúc đó hắn không nên tha cho Diệp Vô Tuyết, lẽ ra ngay từ đầu hắn nên giết Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết giơ tay đặt lên vai Bùi Lệnh, chiếc vòng vàng trên cổ tay trượt xuống một đoạn, đôi môi ngậm cánh hoa khẽ hé mở, cậu nhỏ giọng đáp lại: “Ta chỉ muốn huynh, Bùi…”

Chỉ thấy một bông hoa phun ra từ miệng Diệp Vô Tuyết, sau đó vỡ tan thành từng cánh hoa rơi xuống mặt Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết bật cười, cậu thổi bay những cánh hoa rơi trên tóc Bùi Lệnh.

Tất cả cảm xúc bạo ngược của Bùi Lệnh trong phút chốc liền biến mất, thay vào đó là một loại ham muốn dồn dập khác.

Bùi Lệnh nắm mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết nâng lên, mông của Diệp Vô Tuyết trượt xuống chân hắn, chất lỏng giữa hai chân tràn ra, tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Bùi Lệnh khom lưng, vùi đầu vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy động tác của Bùi Lệnh, chỉ cảm thấy bắp đùi mình có chút ngứa ngáy, hình như ngọn tóc của Bùi Lệnh quét qua đùi cậu, tiếp đó miệng *** ngứa ngáy giữa hai chân cậu đã rơi vào một nơi ẩm ướt nóng bỏng, có một thứ mềm nóng nhẹ nhàng chạm hột le của cậu, sau đó hột le được hai mảnh gì đó ngậm lấy.

Thứ đó… hình như là môi của Bùi Lệnh.

Khi Diệp Vô Tuyết nhận ra Bùi Lệnh đang liếm *** của mình, linh hồn của cậu thiếu điều muốn bay ra khỏi cơ thể, da đầu cậu tê rần một trận, xương cốt mềm nhũn, một lượng lớn dâm dịch đột nhiên ọc ra từ sâu trong âm đ*o.

Diệp Vô Tuyết hoảng sợ kẹp chặt hai chân, cậu không muốn lên đỉnh trong tình huống này, Bùi Lệnh vẫn… vẫn đang liếm nơi đó của cậu.

Bùi Lệnh nghiêm túc kiệt ngạo như vậy, sao có thể làm được loại chuyện này? Hay là mê độc của Bùi Lệnh cũng phát tác rồi?

Diệp Vô Tuyết thực sự bị hành động của Bùi Lệnh dọa sợ, cậu đưa tay nắm lấy tóc Bùi Lệnh, nhưng Bùi Lệnh đã tóm lấy đùi cậu, ngược lại còn vùi mặt vào sâu hơn, thậm chí Diệp Vô Tuyết còn có thể cảm nhận được hơi thở của Bùi Lệnh phả vào xương mu của mình.

d*m thủy của cậu vừa chảy ra, Bùi Lệnh cũng không định né tránh, trái lại, đôi môi của hắn còn ngậm lấy hai mép *** của Diệp Vô Tuyết, rất nhiều d*m thủy bị Bùi Lệnh nuốt vào bụng.

“Đừng mà… đừng liếm…”

Diệp Vô Tuyết cứ tưởng mình đã vứt hết tâm tư xấu hổ từ lâu, nhưng vừa nghĩ tới Bùi Lệnh đang nằm giữa hai chân cậu, da mặt cậu lại trở nên nóng bừng.

Mấy lần phát tác mê độc trước đó, Bùi Lệnh chưa bao giờ làm vậy.

Nếu Bùi Lệnh tỉnh táo lại, biết mình đã làm chuyện gì, hắn nhất định sẽ xấu hổ đến mức muốn giết người.

Lúc này, Bùi Lệnh mới ngẩng đầu lên, khóe mắt như bị nhiễm một màu đỏ son, tóc mai rũ xuống thái dương dính đầy dịch âm đ*o, cả người tản ra khí tức dâm loạn, cực kỳ tương phản với tính cách lạnh lùng cao ngạo bẩm sinh của hắn.

Thiên hạ đệ nhất kiếm tu bị dụ dỗ rơi xuống phàm trần, cứ vậy mà nằm sấp giữa hai chân Diệp Vô Tuyết.

Đối diện với khuôn mặt này, cậu thực sự không thể liên tưởng đến Bùi Lệnh ở kiếp trước.

Diệp Vô Tuyết ngây ngốc nhìn, cậu vắt óc tính kế để nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và tức giận của Bùi Lệnh, sự thật cũng chứng minh, biểu hiện ham muốn si mê vô tình để lộ ra của Bùi Lệnh càng khiến Bùi Lệnh trở nên sinh động và chói mắt hơn.

Bùi Lệnh lại cúi đầu xuống, hắn dùng lưỡi đẩy nhẹ môi âm hộ mềm mại, như muốn xâm nhập vào âm đ*o của Diệp Vô Tuyết.

Mông của Diệp Vô Tuyết bị hắn nâng lên, cậu hoàn toàn không có lực chống cự, những cành hoa xao động trong cơ thể chưa có thời khắc nào là bình tĩnh trở lại.

Cậu giống như bị rút mất xương, cố gắng hết sức quấn lên người Bùi Lệnh, bộ ngực căng tức còn lớn hơn lúc nãy, núm vú đung đưa sung huyết nóng bỏng không thôi.

Khi đầu lưỡi tiến vào lỗ âm đ*o, sự kích thích tê dại mãnh liệt khiến cơ thể Diệp Vô Tuyết run rẩy, cậu giống như một nụ hoa nhỏ sắp bị vắt cạn nước hoa, xương thịt cậu đau nhức nhưng lại không hề muốn Bùi Lệnh buông tay.

Cậu dùng sức nhéo núm vú của mình, rõ ràng là tức sữa nhưng cậu không thể nặn ra chút nào.

Đầu lưỡi thọc vào trong âm đ*o của cậu, mặc dù không thô và dài bằng dương v*t của Bùi Lệnh, nhưng vừa nghĩ tới Bùi Lệnh đang liếm lỗ *** của mình, khoái cảm chưa từng có lập tức lấn át lý trí của Diệp Vô Tuyết.

Cậu ra nước rất nhiều lần, mỗi lần đều như vắt kiệt sức, cậu gần như không nghe thấy hay nhìn thấy gì, ngay cả đầu v* đang chảy sữa cũng không cảm nhận được, tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào đầu lưỡi của Bùi Lệnh.

“Ta, ta không chịu nổi nữa…”

Diệp Vô Tuyết co đầu gối, mũi chân đạp vào cánh tay Bùi Lệnh, giọng nói yếu ớt vô lực, nói là từ chối, nhưng nghe vào tai lại giống như chưa thấy đã mà còn muốn nhiều hơn.

Bùi Lệnh liếm khóe miệng, thứ dưới háng cứng đến phát đau.

Hắn nhịn đến bây giờ, không phải vì hắn muốn kiềm chế, mà vì hắn thấy sợ hãi.

Hắn sợ mình để lộ ra bộ mặt ghê gớm kia, sẽ khiến Diệp Vô Tuyết không thể phát ra những tiếng rên rỉ mềm mỏng với hắn nữa.

Mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết bị hắn bóp đến ứ máu, Bùi Lệnh thầm nghĩ, sau này hắn sẽ làm thêm mấy cặp vòng chân đeo vào mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết.

Chỉ cần vén quần áo của Diệp Vô Tuyết lên, là có thể thấy vòng chân thuộc về hắn đeo trên cổ chân cậu.

Còn có núm vú luôn tí tách chảy sữa của Diệp Vô Tuyết nữa, cũng nên đeo một cặp khuyên vú.

Bùi Lệnh liếm đi dòng sữa chảy trên bụng Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết co rúm người lại, như thể cậu đang sợ hắn vậy, thân thể mỏng manh như những cánh hoa lộ ra sắc hồng của hoa sen, Bùi Lệnh ngậm cắn một đường đi lên, cuối cùng cắn vào núm vú đang rỉ sữa.

“Hức…” Diệp Vô Tuyết như ý nguyện được Bùi Lệnh bú sữa, cậu thả lỏng cơ thể, dù cậu có nhào nặn như thế nào cũng không thể giảm bớt được cơn đau ở ngực.

Sữa chảy ra khỏi miệng Bùi Lệnh, núm vú bên kia chưa được giải tỏa lại sưng tấy và đau nhức.

Diệp Vô Tuyết nắm lấy núm vú, chủ động đưa đến bên miệng Bùi Lệnh, cầu xin hắn liếm bên còn lại.

Hai mắt Bùi Lệnh đen kịt, hắn nói: “Là ngươi chủ động muốn ta bú nó.”

Diệp Vô Tuyết bị hành hạ hồi lâu, lập tức gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”

Bùi Lệnh hừ lạnh: “Ngươi đúng là dâm đãng…”

Diệp Vô Tuyết thản nhiên đáp lại: “Ta dâm đãng, ta muốn, ta muốn huynh bú giúp ta…”

Không ngờ, sau khi nghe thấy những lời này, mặt Bùi Lệnh lại đỏ lên, tựa như xấu hổ, lại tựa như tức giận, hắn đè Diệp Vô Tuyết xuống tấm đệm bồ đoàn cũ nát, há miệng cắn đầu v* của Diệp Vô Tuyết.

“Diệp huynh?”

Thanh âm của Yến Đạo Không khiến Diệp Vô Tuyết giật mình, vậy mà cậu lại quên mất trong ngôi miếu hoang này không phải chỉ có mình cậu và Bùi Lệnh.

Cùng lúc đó, Bùi Lệnh vẫn đang cắn núm vú của cậu và hút sữa liên tục, không hề e sợ bị người phát hiện.

“Chỗ này đã xảy ra chuyện gì? Hình như ta nghe thấy tiếng gì đó.”

Tiếng bước chân của Yến Đạo Không dần dần đến gần, trái tim của Diệp Vô Tuyết muốn vọt lên cổ họng.

Bùi Lệnh không những không tránh đi mà còn lấy tay banh rộng đùi cậu ra, Diệp Vô Tuyết cảm nhận được có thứ gì đó kề sát vào đùi trong của mình.

“Không, không có gì…” Diệp Vô Tuyết làm như không có việc gì trả lời, nhưng dương v*t của Bùi Lệnh lại cọ xát quanh miệng *** của cậu, suýt chút nữa Diệp Vô Tuyết đã rên thành tiếng.

“Thật sự không có chuyện gì sao?”

Yến Đạo Không nghe thấy giọng nói của Diệp Vô Tuyết có chút kỳ lạ, còn có chút lo lắng, anh ta lập tức muốn đi ra phía sau.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta đang điều tức, không thể bị quấy rầy… Yến huynh dừng lại…”

Cậu cố hết sức để giọng nói của mình trôi chảy nhất có thể, Bùi Lệnh giơ hai tay lên ôm cậu vào lòng, dương v*t dưới háng cắm vào giữa miệng *** của Diệp Vô Tuyết, quy đầu to bè chuẩn bị đẩy vào trong lỗ.

Yến Đạo Không thật sự dừng bước, anh ta đè thấp giọng nói: “Đã như vậy thì ta không quấy rầy ngươi nữa.”

Nghe thấy tiếng Yến Đạo Không xoay người rời đi, Diệp Vô Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, dương v*t đang chống vào lỗ *** đã đâm xuyên qua lỗ thịt, nhoáng một cái đã đâm đến lút cán.

âm đ*o của Diệp Vô Tuyết đã được d*m thủy bôi trơn, có thể dễ dàng nong rộng ra, tuy nhiên, sự xâm nhập đột ngột này vẫn khiến Diệp Vô Tuyết rên thành tiếng.

Yến Đạo Không đang muốn rời đi lại dừng bước, không chắc chắn hỏi: “Diệp huynh? Ngươi…”

Diệp Vô Tuyết không dám trả lời, bởi vì lúc này Bùi Lệnh đã bắt đầu di chuyển.

dương v*t của Bùi Lệnh vốn đã rất thô và dài, chỉ cần đâm vào như thế này, cái lỗ của Diệp Vô Tuyết đã bị lấp đầy đến tận miệng.

Huống chi Bùi Lệnh còn cố ý thúc mạnh eo, chịch cậu với tốc độ chóng mặt, như muốn ép Diệp Vô Tuyết phải phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

Bình thường Diệp Vô Tuyết không mấy ngại ngùng, nhưng trong tình huống này, hai mắt cậu đỏ hoe vì lo lắng, cậu liên tục đẩy người Bùi Lệnh, hy vọng hắn mau chóng dừng lại.

Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn nghiêm chỉnh sao có thể làm ra loại chuyện càn rỡ như vậy? Hắn không sợ bị người ta phát hiện mất hết danh dự sao?

Tiếng của Yến Đạo Không càng ngày càng gần, âm đ*o của Diệp Vô Tuyết co thắt dữ dội, thân thể cậu cực kỳ mẫn cảm, mỗi lần bị *** ** đều khiến xương thịt của cậu tê dại, cậu sắp lên đỉnh nhưng phải ra sức kìm nén lại, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, cậu đã bị ném lên đầu sóng ngọn gió.

“Diệp…”

Mắt thấy Yến Đạo Không đang muốn bước vào, Diệp Vô Tuyết hoảng sợ đẩy vai Bùi Lệnh, nhưng lại thấy Bùi Lệnh đang mỉm cười đắc thắng.

“Yên tâm đi, đã có ta điều tức cho cậu ấy.”

Giọng nói của Bùi Lệnh cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không thể nghe ra được hiện tại hắn đang làm chuyện tục tĩu nào đó.

“Yến huynh đừng làm phiền bọn ta nữa.”

———-

Ying Ying:

Anh Yến chỉ cần bước lên một bước nữa là thập tử nhất sinh cmnr:)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK