Từ ngày chia tay nhau ở Ngọc Hương Lâu, Diệp Vô Tuyết và Vương Trường Vi vẫn chưa gặp lại.
Sau khi Vương Trường Vi nhận được tin báo, liền hẹn gặp Diệp Vô Tuyết ở một tửu lâu họ thường lui tới.
Vương Trường Vi nói: “Đúng vậy, bà chủ của Ngọc Hương Lâu đến từ Tước Hảo Thôn. Bà chủ Ngọc là một nhân vật lợi hại, mỗi tháng đều sẽ nhập về một vài lô đỉnh mới, cũng không biết họ có từ đâu. Nếu không có đại gia tộc chống lưng, có lẽ đã sập tiệm từ lâu rồi.”
Nói đến đây, Vương Trường Vi càng đè thấp giọng, tựa như có vài phần e sợ bà chủ Ngọc này.
Hai người cũng coi như khách quen của Ngọc Hương Lâu, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy bà chủ Ngọc chân chính, nghe nói bà chủ Ngọc là quốc sắc thiên hương, vào ngày Ngọc Hương Lâu khai trương đã từng xuất hiện một lần, khiến cho toàn bộ mẫu đơn trong thành phải lấy làm xấu hổ, tránh xa vẻ đẹp sắc sảo đó.
Diệp Vô Tuyết nhớ đến bông hoa mẫu đơn trên ngực Bùi Lệnh khi hắn trúng mê độc.
Vương Trường Vi tiếp tục nói: “Tước Hảo Thôn từng là một nơi trồng hoa mẫu đơn rất tốt. Sau đó xảy ra một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ ngôi làng. Bây giờ không còn ai sinh sống ở đó nữa. Ngươi điều tra ngôi làng đó để làm gì?”
Diệp Vô Tuyết bỗng nảy ra một chủ ý, cậu kéo Vương Trường Vi, thần bí nói: “Ta nghe nói… Hình như nơi đó có bảo tàng. Trước hết ngươi đừng công khai chuyện này, hãy âm thầm tìm một vài người lợi hại, sau đó chúng ta cùng nhau đến Tước Hảo Thôn săn bảo vật. “
Vương Trường Vi không hề tin lý do của Diệp Vô Tuyết: “Sao ngươi biết nơi đó có bảo vật?”
Diệp Vô Tuyết vốn muốn lừa vài đệ tử tu tiên lợi hại cùng đi vào đó, tốt nhất là người của đại môn phái, nếu như phát hiện dấu vết của Mặc Tiên ở Tước Hảo Thôn, kịp thời báo về môn phái, trưởng lão của các đại môn phái đó sẽ tự nhiên nghĩ cách đối phó, hoặc là có thể ngăn cản Mặc Tiên gây hại cho Việt Trung.
Diệp Vô Tuyết làm ra vẻ cao thâm khó dò, lắc lắc đầu nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ. Chỉ cần ngươi trả lời ta có đồng ý tìm người giúp ta hay không là được, nếu ngươi không muốn, hừ——”
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, sáp đến gần Vương Trường Vi, Vương Trường Vi giống như bị sắc đẹp của Diệp Vô Tuyết mê hoặc, mở miệng liền nói: “Đồng ý, đồng ý.”
Sau đó Vương Trường Vi liền tự độc thoại: “Ngươi nói xem, bà chủ Ngọc là một tuyệt sắc giai nhân, chắc hẳn những người khác trong Tước Hảo Thôn cũng là mỹ nhân hiếm có trên đời. Đáng tiếc tất cả đã bị lửa thiêu rụi, nếu không thì chúng ta đến Tước Hảo Thôn có thể nhìn thấy mỹ nhân cũng không chừng.”
Vương Trường Vi si mê sắc đẹp, nếu không thì làm sao gã có thể chịu đựng tính nết thất thường của Diệp Vô Tuyết, tất cả đều là vì nhan sắc.
Diệp Vô Tuyết đang định trêu Vương Trường Vi vài câu thì dư quang khóe mắt tình cờ thấy Bùi Lệnh xách theo hai giỏ đầy đồ ăn tươi đi ngang qua cửa sổ trên lầu, chắc hẳn trong đó có không ít là do các cô các bác bán đồ tặng.
Người có nhan sắc như Bùi Lệnh được các cô các bác yêu thích nhất, nên công việc ra ngoài mua thức ăn đều rơi vào tay Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết xoắn ngón tay vào sợi dây buộc tóc, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Bùi Lệnh lộ ra chút xấu hổ, liên tục nói từ chối với một bác gái, bác gái tươi cười nhét thứ gì đó vào tay áo hắn, hình như là khuyên tai hay món trang sức nào đó.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Vô Tuyết không khỏi bật cười, cách xa mấy trăm trượng, không ngờ Bùi Lệnh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai của tửu lâu Diệp Vô Tuyết đang ngồi, Diệp Vô Tuyết vội vàng trốn sau cửa sổ.
Vương Trường Vi không hiểu ra sao: “Diệp Nhị, ngươi sao vậy?”
Gã nhìn theo ánh mắt Diệp Vô Tuyết hướng xuống lầu, cũng chú ý tới Bùi Lệnh đã xoay người đi, gã lại bày ra vẻ mặt mê mẩn: “Ê, sao ta chưa từng nhìn thấy mỹ nhân này vậy…”
Diệp Vô Tuyết nói: “Mỹ nhân ở đâu ra? Chắc ngươi hoa mắt rồi.”
Vương Trường Vi chỉ vào Bùi Lệnh, cãi lại: “Không phải đâu! Theo ta thấy, người đó còn đẹp hơn cả ngươi nữa, dáng vẻ lại nhã nhặn, chắc chắn tính tình rất tốt.”
Diệp Vô Tuyết sợ gã gây sự chú ý tới Bùi Lệnh, vội vàng đá Vương Trường Vi một cước dưới gầm bàn: “Còn nhìn nữa coi chừng hắn lại đây móc mắt ngươi.”
Không phải Diệp Vô Tuyết hù dọa Vương Trường Vi, mà thật sự Bùi Lệnh đã từng nói với cậu câu này.
Trong mơ, hay đúng hơn là trong ác mộng.
“Nếu ngươi còn nhìn ta như vậy, ta sẽ móc mắt ngươi ra.”
Bùi Lệnh trong cơn ác mộng không còn ngây thơ vô hại như hắn giả vờ trước mặt Diệp Vô Tình, ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn hốc mắt của Diệp Vô Tuyết, trên mặt lại đầy vẻ tàn ác, khiến Diệp Vô Tuyết tin rằng hắn nói được làm được.
Nhưng Diệp Vô Tuyết lại không biết tại sao Bùi Lệnh cứ luôn nói với cậu điều này, cậu không giống những người khác sẽ thèm muốn dung mạo của Bùi Lệnh, cùng với bài học của kiếp trước, cậu không hề tỏ ra khinh thường hắn chút nào, nhưng tại sao Bùi Lệnh vẫn không hài lòng.
Đây đã là lần thứ hai bọn họ gặp nhau trong mơ rồi, cảnh vật xung quanh vẫn là Ngọc Hương Lâu, mà Bùi Lệnh vẫn dục cầu bất mãn giống như bị trúng mê độc.
Chỉ là hắn vẫn cố nhịn, đến mức chóp tai đỏ bừng cả lên.
Trên thực tế ngay khi mở mắt ra, Diệp Vô Tuyết liền ý thức được hai người đã bị trúng Mộng Yểm.
Có lẽ cái đêm ở Ngọc Hương Lâu, Mộng Yểm đã nhắm vào hai người.
Tuy nhiên, sức mạnh của con Mộng Yểm này rất yếu, sau khi hai người rơi vào trong mộng, nó cũng chỉ có thể biến hóa ra tình trạng ở Ngọc Hương Lâu, hơn nữa, thứ nó tạo ra không phải ác mộng mà là mộng xuân, đúng là có hơi buồn cười.
Nhìn thái độ của Bùi Lệnh, có vẻ như hắn không hề biết chuyện của Mộng Yểm.
Ngón tay hắn luồn vào tóc Diệp Vô Tuyết, sau đó tháo dây buộc tóc của cậu ra.
Diệp Vô Tuyết muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại bị hành động của Bùi Lệnh chặn lại.
Buộc tóc bị tháo ra, tóc của Diệp Vô Tuyết bung xõa xuống, sau đó dây buộc tóc đã che đi đôi mắt của cậu.
Ký ức kiếp trước chợt ùa về, trước khi bị mù, mắt cậu đã có tật sợ ánh sáng, cậu thường dùng dây buộc tóc để che mắt.
Khi đó cậu chỉ dựa vào nửa viên Kim Đan để kéo dài mạng sống, lại không thể thi triển bất kỳ pháp thuật nào, ngay cả phàm nhân cũng đánh không lại, chỉ có thể trốn đông trốn tây.
Cậu thường bị bọn trẻ con tụ tập chơi đùa coi như quái vật mà rượt đuổi khắp nơi, ném đá vào đầu cậu, ném vỡ đầu chảy máu cũng là chuyện thường tình.
Về sau được Bùi Lệnh thu lưu, mới coi như tránh được những dằn vặt đó.
Cậu cứ tưởng mình đã quên những chuyện cũ này, nhưng khi bị bịt mắt lại, dường như khoảnh khắc tiếp theo sẽ có những viên đá bị ném tới từ một phương hướng nào đó, cậu vô thức muốn che đầu lại, nhưng cơ thể lại không thể cử động.
Mộng Yểm thích ăn nỗi sợ hãi của người đời, khi Diệp Vô Tuyết nảy sinh sợ hãi, là lúc cậu rơi vào cạm bẫy của Mộng Yểm.
Sắc mặt Diệp Vô Tuyết tái nhợt, giống như lúc cậu sắp chết vậy, tựa như một diễm quỷ lang thang trôi giạt.
Hình như mũi của Bùi Lệnh cọ vào má của cậu, hắn thấp giọng thì thầm bên tai: “Dáng vẻ như bây giờ trông ngươi không còn đáng ghét như thường ngày nữa.”
Ban ngày, Bùi Lệnh tránh Diệp Vô Tuyết như tránh rắn rết, chạm phải tay một cái là giống như bị bỏng vậy, nhưng khi trong ác mộng lại má kề má, vai kề vai với cậu.
Bùi Lệnh ôm Diệp Vô Tuyết vào lòng, một tay thò vào trong vạt áo của cậu, khi ngón tay chạm vào viên thịt nhỏ nhắn đó, hắn tựa như xấu hổ mà rụt tay về một chút.
Tuy thân thể không thể cử động, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn tỉnh táo, cậu cười nhạo trong lòng Bùi Lệnh đúng là một tên háo sắc, không ngờ lại yêu thích không nỡ buông tay với hai cục thịt trên ngực cậu như vậy.
Ban ngày không dám nhìn, đến khi nằm mơ lại trực tiếp thò tay sờ.
Diệp Vô Tuyết dựa lưng vào vai Bùi Lệnh, cảm nhận hơi thở của Bùi Lệnh sượt qua cổ mình, khiến gáy cậu hơi ngứa.
Cậu bị Bùi Lệnh ôm trọn vào lòng giống như một con rối tinh xảo, cổ áo trên ngực mở bung, lộ ra hai bầu vú nhỏ nhắn xinh xắn.
Bởi vì cậu vẫn trong hình hài thiếu niên, nhưng lại có một cặp vú mềm mại, nên trông cậu quyến rũ hơn những người khác rất nhiều.
Cậu chỉ cần nằm trong vòng tay Bùi Lệnh như thế này, đã tự mang dáng vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, chưa kể còn bị bịt mắt, khiến người ta sinh ra ý nghĩ muốn mặc sức khinh nhờn.
Hiển nhiên Bùi Lệnh càng thô bạo hơn, hắn càng muốn lưu lại dấu vết trên người Diệp Vô Tuyết.
Khi hắn đang luyện kiếm đã lén nhìn phần thắt lưng vô tình lộ ra của Diệp Vô Tuyết, nơi đó không còn dấu tay bầm tím mà hắn đã để lại trong mơ.
Những gì hắn làm trong mơ sẽ không xuất hiện trên người Diệp Vô Tuyết hiện tại, cho dù hắn có cắn khắp người Diệp Vô Tuyết thì cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhận thức này khiến Bùi Lệnh trở nên kích động, chỉ cần là Diệp Vô Tuyết liền có thể khiến hắn tỉnh táo hay tức giận, thậm chí là ham muốn.
Bùi Lệnh mạnh bạo chà xát núm vú dưới ngón tay, núm vú nhỏ cũng nhạy cảm và dâm đãng như Diệp Vô Tuyết vậy, chỉ bị đụng chạm một chút liền cứng lên, to lên gấp đôi ban đầu.
Xung quanh là bầu thịt tuyết trắng, như có thể tan chảy giữa các ngón tay của Bùi Lệnh, chỉ tiếc là nó vẫn còn quá nhỏ, sau khi bàn tay bóp vào vẫn còn dư khoảng trống, nếu nó nở nang hơn một chút, có lẽ Diệp Vô Tuyết sẽ không thể che giấu được nó, trong lúc luyện kiếm mặc đồ bó sát nó sẽ căng phồng trước ngực cậu.
Ngón tay Bùi Lệnh bóp mạnh một cái, để lại hai vết ngón tay trên ngực Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết đang dựa vào hắn khẽ ậm ừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, vẫn không thể cử động.
“Ưm… đừng…” Diệp Vô Tuyết muốn Bùi Lệnh dừng lại, đừng có bóp núm vú của cậu nữa.
Sau giấc mộng đầu tiên, núm vú của cậu đã đau rất lâu, rõ ràng là không nên có phản ứng sau giấc mơ mới phải, nhưng núm vú của cậu lại nhạy cảm cực kỳ, trong lúc luyện kiếm cọ xát vào vải áo sẽ rất đau.
Bây giờ rơi vào tay Bùi Lệnh, lại bị hắn chơi đùa một trận, rời khỏi giấc mơ sẽ lại đau đớn thêm mấy ngày nữa.
Có lẽ cuối cùng Bùi Lệnh cũng lấy lại chút lương tâm, muốn làm một chính nhân quân tử nên không còn ra sức bóp nhéo núm vú của Diệp Vô Tuyết nữa.
Tuy nhiên ngay sau đó, cảm giác ướt át và nóng bỏng liền bao bọc lấy núm vú sưng tấy, mà một bên khác thì như bị một vật cứng và lạnh lẽo nào đó đè lên.
Diệp Vô Tuyết “A!” lên một tiếng, hai núm vú một bên thì lạnh một bên thì nóng.
Một bên bị Bùi Lệnh ngậm cắn trong miệng, chiếc mũi cao thẳng của Bùi Lệnh thỉnh thoảng sẽ cọ sát vào da thịt cậu, khiến cậu sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Tại sao hết lần này đến lần khác cậu và Bùi Lệnh lại làm ra những chuyện thân mật như vậy.
Một bên đau nhói lập tức khiến Diệp Vô Tuyết toát mồ hôi lạnh, mũi kim bén nhọn xuyên qua núm vú của cậu, một vật tròn vo điểm xuyết phía dưới.
Diệp Vô Tuyết nhớ lại thứ mà bác gái đã nhét vào tay áo Bùi Lệnh, là khuyên tai…
Vậy mà Bùi Lệnh lại đeo chiếc khuyên tai đó vào đầu v* của cậu.
Có lẽ nên gọi nó là khuyên vú.
Khuyên vú mát lạnh dán vào núm vú của Diệp Vô Tuyết, không ngờ lại làm dịu đi chút xíu cảm giác châm chích vừa nãy.
Diệp Vô Tuyết có thể cảm nhận được khuyên vú đang lắc lư trên núm vú của mình, cả người cậu liền chìm ngập trong xấu hổ.
Cậu đeo thứ này trên ngực càng giống một món đồ chơi đẹp đẽ có thể chơi đùa tùy thích, mặc cho Bùi Lệnh thao túng.
Bùi Lệnh có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ đeo khuyên vú của Diệp Vô Tuyết, đầu v* bị xỏ xuyên sung huyết đỏ thẫm, còn lấm tấm vài giọt máu.
Bùi Lệnh hơi thất vọng, tiếc là thứ này không thể thực sự xuất hiện trên người Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh ngậm núm vú rướm máu vào miệng, cố tình cắn khuyên vú kéo ra ngoài, Diệp Vô Tuyết tỏ ra đau đớn không thể chịu nổi, màu hồng nhạt từ từ xuất hiện che lấp làn da trắng bệch ban đầu.
Diệp Vô Tuyết dần dần có thể cử động các ngón tay, nhưng cánh tay vẫn còn vô lực, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi đó, núm vú bị bú nút ngứa ngáy lạ thường, cho dù Diệp Vô Tuyết muốn bình tĩnh chờ cơ thể hồi phục cũng không thể ngăn cản hai bầu vú trướng căng nóng dần lên.
Nếu động tác của Bùi Lệnh nhẹ nhàng hơn một chút, có lẽ Diệp Vô Tuyết sẽ cảm thấy hơi khó chịu, sẽ mong đợi Bùi Lệnh gặm cắn ngực mình, tựa như hai bầu vú trên ngực của cậu sinh ra là để Bùi Lệnh giày xéo vậy.
Diệp Vô Tuyết biết mình không nên có ý nghĩ này, cậu luôn miệng mắng Bùi Lệnh dâm đãng, nhưng thực chất cậu còn dâm đãng hơn cả Bùi Lệnh, chỉ để Bùi Lệnh chơi vú thôi mà lỗ *** giữa hai chân cậu đã chảy nước dầm dề.