• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với đêm qua, Bùi Lệnh dịu dàng bội phần, hắn không giày vò A Tuyết quá lâu liền thả cậu ra.

Áo yếm của A Tuyết đã nhăn lại, lớp vải quấn quanh ngực bị sữa thấm ướt một phần, cổ áo banh rộng đến tận eo.

Bấy giờ cậu mới nhìn thấy những vết tích nông sâu khác nhau trên vùng da lộ ra ngoài, có chỗ bị cắn, chỗ bên hông bị ngón tay bóp ấn, còn có những chỗ không thấy được, chắc còn nhiều vết hơn.

A Tuyết nằm trên giường, đôi mắt hơi nheo lại, chuyện xảy ra đêm qua khiến mối quan hệ giữa cậu và Bùi Lệnh có chút thay đổi.

Cậu sẽ không tự mình đa tình cho rằng Bùi Lệnh giữ cậu lại có ích lợi gì, có lẽ hắn thấy cậu chảy sữa rất thú vị, hoặc là thấy cậu lâm vào cảnh khốn khó, muốn thừa dịp này đạp cho cậu vài đạp.

A Tuyết nheo mắt nhìn Bùi Lệnh dưới ánh nến.

Lúc này, một tay Bùi Lệnh nắm cổ chân cậu, tay còn lại xoa xoa lòng bàn chân cậu, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên chỗ bị trầy xước ở lòng bàn chân, khiến vết thương có chút đau nhói.

A Tuyết vốn đã quên mất vết thương nhỏ này, nhưng khi thấy Bùi Lệnh nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu, trong lòng cậu chợt dâng lên một nỗi chua xót kỳ lạ.

Trước kia cậu đã dùng rất nhiều thủ đoạn để khiến Bùi Lệnh phục tùng, nhưng Bùi Lệnh lại giống như một con ngựa hoang, dù thế nào đi nữa cũng không chịu cúi đầu.

Xét về tính tình, cậu và Bùi Lệnh thực sự là cùng một loại người.

Ngay cả khi Bùi Lệnh không thể cho cậu chút xíu ý cười nào, thì vẫn có thể ngồi bên giường cậu như thế, việc này đúng là nằm ngoài dự đoán của A Tuyết.

Rõ ràng sự xao động trong cơ thể đã lắng xuống, nhưng nhịp tim của A Tuyết vẫn không thể chậm lại.

“Ta…” A Tuyết muốn nói mình có thể tự làm được, nhưng vừa mở miệng ánh mắt của Bùi Lệnh đã nhìn sang.

Bùi Lệnh đúng là có một vẻ ngoài xuất sắc, mặc dù bản thân hắn không quan tâm đến nó, thậm chí còn có hơi căm ghét tướng mạo mang lại thị phi này, nhưng cái mã ngoài này hắn chẳng thể thay đổi được.

Khi hắn không nói gì chỉ nhìn A Tuyết, sẽ khiến A Tuyết quên đi tính cách xấu xa ác liệt của hắn, cậu sẽ bị mê muội trước vẻ ngoài nhã nhặn đoan chính của hắn, khiến bản thân không nỡ nói hết lời, như thể cậu không để Bùi Lệnh bôi thuốc cho mình là một chuyện hết sức không biết điều vậy.

Ngón tay của Bùi Lệnh vô thức vuốt ve lòng bàn chân A Tuyết, sự đụng chạm như gần như xa này khiến A Tuyết cảm thấy thấp thỏm không yên, nhưng dường như Bùi Lệnh không hề có ý nghĩ tình sắc nào, chỉ đơn thuần bôi thuốc cho cậu mà thôi.

Những ngón tay quanh năm cầm kiếm của Bùi Lệnh không được mềm mại mịn màng cho lắm, lòng bàn tay rộng đến mức che được nửa bàn chân của A Tuyết.

Có thể nhìn thấy đầu ngón chân trắng hồng của A Tuyết giữa các ngón tay của Bùi Lệnh, thoạt nhìn giống như Bùi Lệnh đang nắm chân của cậu trong lòng bàn tay vậy.

Bùi Lệnh bóp mạnh một cái, các ngón tay để lại vết hằn nhàn nhạt trên mu bàn chân cậu.

Xuống chút xíu là mắt cá chân, đầu xương mảnh khảnh này trông rất thích hợp để móc vào một vật gì đó, như xích chân chẳng hạn.

Bùi Lệnh cuối cùng cũng buông tay ra, A Tuyết nhanh chóng rút chân về, lại kéo chăn đắp lên chân mình, chột dạ như thể cậu là một hoàng hoa khuê nữ bị người ta nhìn thấy chân là phải gả cho người ta vậy.

Có vẻ như tâm trạng của Bùi Lệnh rất tốt, hắn nói: “Nếu hiện tại ngươi không có nơi nào để đi, chi bằng ở lại đây trước đi.”

Bùi Lệnh bằng lòng để A Tuyết ở lại, cũng coi như một chuyện tốt.

Chỉ có điều, A Tuyết từ nhũ nương của tiểu thiếu gia, đã trở thành bạn giường của Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh trông thì thanh tâm quả dục, nhưng mỗi lần hắn hứng lên đều không có dấu hiệu báo trước, tiện tay liền túm lấy A Tuyết, cởi áo yếm của cậu, cúi đầu cắn đầu núm nhòn nhọn của cậu.

Mới đầu A Tuyết cực lực phản kháng, nhưng Bùi Lệnh không miễn cưỡng mà lại dịu dàng dỗ dành cậu.

“Cho ta nhé, A Tuyết.”

Bùi Lệnh vòng tay ôm eo A Tuyết, bế cậu lên bàn sách, vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của cậu, giống như một chú cún con đang nũng nịu.

Bùi Lệnh sẽ chỉ vẫy đuôi như một chú cún trước mặt ca ca cậu, nhưng bây giờ hắn cũng sẽ tỏ ra đầy mong chờ đối với A Tuyết.

A Tuyết liền mềm lòng, trong mắt cậu, Bùi Lệnh lúc này có mấy phần giống với tiểu thiếu gia, hoặc có lẽ vì cả hai đều mang họ Bùi nên tướng mạo cũng tương tự nhau.

A Tuyết ỡm ờ giả bộ từ chối, Bùi Lệnh cắn núm vú của cậu bắt đầu bú sữa, làm dịu đi cơn đau căng trướng ở ngực A Tuyết.

Cậu túm chặt mép bàn, bả vai dang rộng, đôi gò bồng như hai cuộn mây, đầy đặn hơn lúc cậu mới vào phủ.

Đầu núm vú lúc nào cũng đỏ tấy, đôi khi sẽ dính chất lỏng mờ ám, xung quanh quầng vú có một vòng dấu răng.

“Bên, bên kia…”

A Tuyết run rẩy, nghe thấy giọng nói phát ra từ cổ họng mình, A Tuyết nhất thời cảm thấy lạ lẫm, dường như người phát ra âm thanh này không phải là cậu, người làm ra hành động đón ý hùa theo này cũng không phải cậu, mà là một người giống hệt cậu đang muốn lấy lòng Bùi Lệnh.

Mỗi khi những suy nghĩ như thế này xuất hiện, đầu A Tuyết lại đau nhứt không chịu nổi.

“A Tuyết, ta muốn tặng em một thứ.”

Bàn tay Bùi Lệnh ôm lấy cặp vú của A Tuyết, hai bầu ngực mềm mại hồng hào nằm trong tay hắn, hai núm vú nhỏ vểnh cao đầu.

“Huynh nói gì cơ?”

Cơn đau đầu qua đi, A Tuyết quên mất vừa nãy mình đang nghĩ gì, hai mắt cậu mơ màng nhìn Bùi Lệnh, sau đó đầu v* liền truyền đến xúc cảm mát lạnh.

“Có cái này, em không cần lo sữa chảy ra ngoài làm bẩn y phục.”

Khi A Tuyết nhìn thấy rõ món đồ vật trong tay Bùi Lệnh, cậu chợt có dự cảm không tốt, mặc dù món đồ đó trông rất tinh xảo và đẹp mắt, nhưng nó lại mang đến cho A Tuyết một cảm giác quen thuộc.

Dường như Bùi Lệnh đã từng cầm thứ này, không đợi cậu kịp nhớ lại, cảm giác đau nhói ở đầu v* khiến cậu kêu rên thành tiếng.

Vật nhỏ sắc nhọn xuyên qua đầu nhũ của cậu, khuyên vú xinh đẹp tinh xảo rũ xuống.

A Tuyết không quen khi có hai thứ này trên núm vú của mình, điều này khiến cậu trông giống một bình hoa có thể tùy ý trang trí.

Cậu đưa tay định gỡ nó ra, Bùi Lệnh vô cùng hài lòng mơn trớn chiếc khuyên trên núm vú cậu, nhẹ giọng nói: “Chỉ có ta mới tháo được nó.”

Chỉ có Bùi Lệnh mới tháo được nó, vậy nên chỉ có Bùi Lệnh mới có thể uống sữa của cậu.

Mặc dù Bùi Lệnh nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, động tác cũng rất nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ đau đớn thừa thãi nào cho A Tuyết, nhưng A Tuyết vẫn dựng tóc gáy, lạnh cả sống lưng.

Bùi Lệnh hôn lên núm vú của cậu, thái độ gần như là thành kính, khiến A Tuyết sởn gai ốc.

Môi của Bùi Lệnh từ núm vú chậm rãi di chuyển lên xương quai xanh của A Tuyết, hơi thở ấm áp của hắn phả vào làn da trần trụi của cậu, khiến cậu rùng mình một cái.

Sau đó hơi ấm tới gần khóe miệng A Tuyết, khoảnh cách giữa hai người gần đến mức có thể nhìn rõ lông mi của nhau.

Bùi Lệnh giống như cố tình dụ dỗ A Tuyết, đồng tử đen kịt khiến đôi mắt của hắn thêm mấy phần biểu cảm.

“Ở lại đi, A Tuyết.” Bờ môi rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, lại như đã đợi rất nhiều năm.

“Hãy ở lại đây mãi mãi.”

Bùi Lệnh ôm trọn A Tuyết vào lòng, nhưng cơ thể của A Tuyết quá nhẹ, dù hắn có ôm cậu chặt đến mấy cũng không thể khiến hắn có cảm giác chiếm hữu thực sự.

Môi A Tuyết mấp máy, như muốn trả lời Bùi Lệnh.

Tuy nhiên, cũng chính lúc này, một tia sáng chói lóa chiếu vào mắt cậu, đôi mắt A Tuyết đau đớn dữ dội, cho dù cậu đã nhắm mắt lại thì ánh sáng chói lóa vẫn chớp nháy trước mắt cậu.

“Diệp Nhị! Ngươi đừng làm ta sợ, Diệp Nhị! Nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ đi tìm đại ca của ngươi đó! Nếu đại ca ngươi biết ngươi đến Ngọc Hương Lâu, y sẽ tức giận đánh gãy chân chó của ngươi… Không phải các ngươi nói làm như vậy cậu ấy sẽ tỉnh lại sao, sao vẫn còn chưa tỉnh? Nếu cậu ấy không thể tỉnh lại, ta sẽ dỡ bỏ Ngọc Hương Lâu của các ngươi…”

Hình như Diệp Vô Tuyết nhìn thấy Vương Trường Vi đang cầm một chiếc gương nhảy lên nhảy xuống bên cạnh cậu, cậu giơ tay lên muốn gạt đi bàn tay đang vén mí mắt cậu của Vương Trường Vi, nhưng khi cậu mở mắt ra, cậu lại nhìn thấy Bùi Lệnh.

Dáng vẻ dịu dàng ân cần kia của Bùi Lệnh dần dần tan biến, còn lại cuối cùng mới chính là con người thật của hắn.

Tưởng gần trong gang tấc nhưng thực tế lại xa không thể với, lạnh lẽo như vầng trăng cô độc, nhưng lại nhiều hơn mấy phần tịch liêu.

“Trước kia em đã nói muốn ở lại, tại sao còn rời đi?”

Bùi Lệnh tựa hồ đã mắc kẹt trong ma chướng, hắn dùng hết sức nắm chặt cổ tay Diệp Vô Tuyết, sợ rằng nếu buông ra thì người sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Diệp Vô Tuyết đã tỉnh táo hoàn toàn, sau khi khởi động Thanh Tâm Minh Mục Quyết, thứ gọi là phủ đệ Bùi thị đã không còn tồn tại, chỉ còn lại dấu vết do Mộng Yểm để lại.

Hắc khí nồng nặc nhất trong giấc mơ đột nhiên bám vào người Bùi Lệnh.

Bóng dáng của Mộng Yểm và Bùi Lệnh hòa vào nhau, thoạt nhìn thì không thể phân biệt được, ngược lại càng giống như cơ thể Bùi Lệnh đang tản ra hắc khí của Mộng Yểm.

Bám vào người? Hay chiếm đoạt xá?

Nhưng trông Bùi Lệnh không giống như đã mất hết lý trí, mặc dù những chuyện hắn đã làm trong mộng quả thực khó bề tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, nếu đã nhìn thấu Mộng Yểm đang giở trò quỷ, Bùi Lệnh cũng không còn bị ảnh hưởng quá nhiều, Diệp Vô Tuyết cũng tự có cách tách rời Mộng Yểm ra khỏi Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết bắt đầu niệm quyết, thông thường Mộng Yểm bị phát hiện sẽ thường tấn công trước, chiếm thế chủ động.

Nhưng có lẽ Mộng Yểm trong người Bùi Lệnh đã sử dụng quá nhiều sức mạnh để tạo ra mộng cảnh, nên lúc này nó không hề có ý định tấn công Diệp Vô Tuyết, mà chỉ thao túng Bùi Lệnh bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, sơ hở chồng chất, dáng vẻ hoàn toàn không thuộc về Bùi Lệnh.

Khóe mắt Bùi Lệnh đỏ hoe, lông mi ẩm ướt, giống như vầng trăng bị người ta hái xuống rồi tùy tiện ném vào nước.

Vầng trăng lạnh lùng cao ngạo cũng bị ướt đẫm, Bùi Lệnh tựa như đang van xin Diệp Vô Tuyết: “Em thật sự không muốn ở lại sao?”

Diệp Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Bùi Lệnh sẽ không bao giờ nói với ta những lời này.”

Chỉ là Mộng Yểm đang giãy chết muốn mê hoặc Diệp Vô Tuyết mà thôi.

Bùi Lệnh khẽ cười một tiếng: “Đúng nhỉ…”

Đây là câu nói cuối cùng Diệp Vô Tuyết nghe thấy trong giấc mơ, hai từ này giống như một tiếng thở dài, cho đến khi Diệp Vô Tuyết lôi Mộng Yểm ra khỏi người Bùi Lệnh rồi nhốt nó trong Khóa Linh Trận, giấc mơ sụp đổ vỡ tan tành, nhưng bên tay cậu vẫn còn vang vọng hai từ này.

Diệp Vô Tuyết bật ngồi dậy, kết quả va phải Vương Trường Vi.

Vương Trường Vi che trán nghiêng người sang một bên, ánh mắt sáng ngời chỉ vào Diệp Vô Tuyết: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

Diệp Vô Tuyết đẩy ngón tay của gã ra, nói: “Ta tỉnh rồi.”

Vương Trường Vi lau khóe mắt, lúc phát hiện Diệp Vô Tuyết không thể tỉnh lại, gã thật sự sốt ruột đến suýt khóc.

Vương Trường Vi đại náo Ngọc Hương Lâu một trận, cuối cùng cũng đánh thức Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết thấy Vương Trường Vi đang cầm mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, lòng nghĩ tia sáng rực rỡ trong giấc mơ ắt hẳn là chiếc gương này, báu vật có khả năng phá vỡ không gian như vậy, luôn có tác dụng thần kỳ trong việc đối phó ma vật như Mộng Yểm.

Cậu đang định hỏi Vương Trường Vi thì người đứng bên cạnh giường chợt lên tiếng.

“Diệp công tử.”

Đây thực sự là một chất giọng vô cùng xuất sắc, chỉ cần nghe giọng của nàng ta thì đêm hè oi bức cũng sẽ cảm thấy mát mẻ.

Không cần nàng ta giới thiệu, Diệp Vô Tuyết đã có thể lập tức nghĩ ra thân phận của đối phương, bà chủ Ngọc của Ngọc Hương Lâu.

Chỉ có bà chủ Ngọc mới có thể chỉ bằng giọng nói liền nghe ra được một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy dung nhan của đối phương, cậu không khỏi sửng sốt.

Ngoại hình của bà chủ Ngọc có thể coi là đẹp nhưng không đẹp đến mức xuất sắc.

Bà chủ Ngọc khiêm tốn nói: “Diệp công tử là khách ở chỗ ta, lại gặp phải chuyện như vậy, là lỗi của Hồng Lệ quản không nghiêm. Ta đã phạt Kim Vũ, vẫn mong Diệp công tử đừng trách tội.”

Vương Trường Vi hét lên: “Ngọc Hương Lâu của các người có thứ như Mộng Yểm, ai biết có phải chuyên môn nuôi dưỡng Mộng Yểm để làm ra mấy trò xấu xa hay không. Nếu không phải Diệp Nhị may mắn, e rằng  đã bị các ngươi câu hồn đi mất rồi.”

Ngọc Hồng Lệ nói: “Vương công tử ăn nói cẩn thận. Sao bọn ta dám nuôi dưỡng thứ ma vật như Mộng Yểm? Là do Kim Vũ tuổi trẻ ngu dốt, bị Mộng Yểm mê hoặc nên mới phạm sai lầm lớn như vậy.”

Vương Trường Vi có lý cắn riết không tha, gã hùng hổ dọa người nhất định đòi Ngọc Hồng Lệ phải giải thích.

Diệp Vô Tuyết ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.

Cậu chỉ bị rơi vào mộng cảnh của Mộng Yểm, mơ một giấc mơ thật dài thật dài, nhưng mọi thứ trong giấc mơ đều rất chân thực.

Diệp Vô Tuyết sờ lên môi mình, nụ hôn khẽ khàng trong giấc mơ như một cơn gió thoảng qua, cậu không biết rốt cuộc là đã hôn rồi hay chưa.

Dưới ánh trăng xuất hiện dư ảnh, Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, lập tức đuổi theo bóng đen.

“Này, Diệp Nhị! Ngươi đi đâu vậy!” Vương Trường Vi nhoài người qua cửa sổ gọi cậu.

Diệp Vô Tuyết ngoảnh đầu lại.

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, sắc mặt cậu không trắng bệch như những người bị Mộng Yểm hút cạn tinh khí, trái lại, mặt mũi của Diệp Vô Tuyết lại hồng hào, khóe mắt đuôi mày đều có màu sắc, đặc biệt là đôi môi.

Khi Diệp Vô Tuyết mới trọng sinh, cậu giống như một hồn ma trôi nổi, bây giờ cậu đã dần dần có đầy đủ máu thịt, không còn là một diễm quỷ lang thang trên thế gian nữa.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ta muốn đi ngắm một lát.”

—–

Mộng Yểm có lời muốn nói: Ta bị ụp nồi, ta tan làm đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK