Chiếc vòng tay rắn bạc đã khóa pháp lực của Tuyết phu nhân, Diệp Vô Tuyết cũng không thể thi triển pháp lực.
Những người hầu cận liên tục lải nhải bên tai cậu Lang Gia Vương anh minh thần võ thế nào, khuyên Tuyết phu nhân hãy hồi tâm chuyển ý, còn Diệp Vô Tuyết cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào gương.
Một đêm qua đi, dung mạo của Tuyết phu nhân càng ngày càng giống cậu, thảo nào những người vào tranh thường xuyên bị lạc lối, ở đây càng lâu, càng không phân rõ được mình rốt cuộc là ai.
“Phu nhân, đây là đuôi hồ ly Vương thượng tặng người.”
Một chiếc đuôi hồ ly trắng muốt được đưa tới, một đầu gắn với một cây gậy ngọc có hình thù kỳ lạ, dài khoảng một gang tay, bề mặt có khắc hoa văn.
Cùng được đưa tới với đuôi hồ ly còn có một hộp thuốc mỡ.
Đây là lễ vật mà hôm qua Lang Gia Vương đã nói sẽ tặng cho Tuyết phu nhân, tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết vừa nhìn thấy nó, trong đầu liền liên tưởng đến mấy thứ không tốt.
Người hầu liếc nhìn đuôi hồ ly, sau đó đỏ mặt cúi đầu xuống, hiển nhiên cũng đang nghĩ đến điều mà Diệp Vô Tuyết đang nghĩ.
Tuyết phu nhân kiêu căng ngạo mạn, Lang Gia Vương cố ý tặng những thứ này để làm nhục y.
Cơ mà hiện tại người ngồi ở đây lại là Diệp Vô Tuyết, cậu chỉ muốn tìm cho ra Mặc Tiên, đương nhiên sẽ không để ý đến Lang Gia Vương.
Tất cả tâm tư của cậu đều tập trung vào chiếc vòng tay rắn bạc, cặp pháp khí này quá tà môn, một phàm nhân như Lang Gia Vương tuyệt đối không thể có được chúng, khẳng định là do người khác dâng tặng.
Người này rất có khả năng là Mặc Tiên mà cậu đang tìm, chỉ có Mặc Tiên mới có thể đối phó với người tu tiên, chế tạo ra pháp khí khóa linh lực.
Triều đại của Lang Gia Vương chính là triều đại Đông Tấn cách đây sáu trăm năm, không ngờ khi đó đã có dấu vết của Mặc Tiên, vậy mà mọi người không hề hay biết gì.
Có lẽ đây là đợt xâm nhập đầu tiên của Mặc Tiên, mà hiện tại chỉ có Lang Gia Vương mới biết Mặc Tiên đang núp ở đâu.
Diệp Vô Tuyết nói với người hầu: “Bây giờ Vương thượng đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Người hầu vui mừng khôn xiết: “Phu nhân, cuối cùng người cũng thông suốt rồi. Ta sẽ đi báo cho Vương thượng ngay.”
Người hầu chạy vụt đi trong nháy mắt, Diệp Vô Tuyết đánh giá chiếc đuôi hồ ly trong tay, vẫn đang do dự không biết có nên làm đến mức này hay không.
Cậu không chắc người mình đang đối mặt, rốt cuộc là Bùi Lệnh hay là Lang Gia Vương.
Tu vi của Bùi Lệnh cao hơn cậu, tâm trí còn rất kiên định, lẽ ra hắn phải tỉnh táo hơn cậu mới đúng, nhưng Lang Gia Vương đêm qua vẫn một bộ điên cuồng mê loạn.
Lang Gia Vương còn đưa tới một chiếc đuôi hồ ly, có vẻ như Bùi Lệnh vẫn đang trầm mê trong thân phận của Lang Gia Vương.
Chẳng mấy chốc bên ngoài điện đã truyền đến tiếng bước chân, không ngờ Lang Gia Vương lại tới nhanh như vậy, khi cửa phòng mở ra, Diệp Vô Tuyết vẫn còn đang cầm đuôi hồ ly, cậu hoảng hốt giương mắt nhìn Lang Gia Vương.
Quả nhiên, tướng mạo của Lang Gia Vương đã giống với Bùi Lệnh đến tám phần, cứ như Bùi Lệnh mới là người đang giam giữ cậu vậy.
Diệp Vô Tuyết vội vàng ném đuôi hồ ly xuống đất, gậy ngọc lăn một vòng trên đất, cuối cùng dừng lại bên chân Lang Gia Vương.
Diệp Vô Tuyết nín thở, dựa theo tính khí của Lang Gia Vương, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nổi điên, không biết hắn sẽ đối phó với cậu như thế nào.
Sau khi Lang Gia Vương nhìn rõ cây gậy ngọc gắn với đuôi hồ ly, tai hắn tự nhiên đỏ bừng: “Sao ngươi lại cầm… thứ tục tĩu như vậy.”
Diệp Vô Tuyết thở phào một hơi, xem ra Bùi Lệnh đã thoát khỏi ảnh hưởng của Lang Gia Vương, đã tỉnh táo lại rồi.
Diệp Vô Tuyết trêu hắn: “Đây là quà Vương thượng tặng cho ta mà.”
Cậu cúi xuống nhặt đuôi hồ ly lên, vỗ chiếc đuôi lông xù vào mặt Bùi Lệnh, cậu bắt chước mấy con hồ ly tinh quyến rũ người ta, dùng chiếc đuôi câu cằm Bùi Lệnh lên, ngả ngớn cười một tiếng rồi nói: “Mấy lời tối qua Vương thượng đã nói đều quên hết rồi sao?”
Sắc mặt Bùi Lệnh trông rất khó coi, hắn nói: “Tối qua… ta không được tỉnh táo lắm.”
Không được tỉnh táo lắm, câu này đúng là thú vị.
Diệp Vô Tuyết cười nói: “Vương thượng nói đuôi hồ ly trắng tuyết rất hợp với nước da của ta.”
Bùi Lệnh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng cũng không trốn tránh, hắn đè nén bực tức nói: “Xem ra ngươi rất thích món quà này.”
So với Lang Gia Vương hỉ nộ thất thường, Diệp Vô Tuyết vẫn thích nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của Bùi Lệnh hơn.
Diệp Vô Tuyết liếc nhìn những người hầu canh gác bên ngoài cung điện, có thể có Mặc Tiên đang ẩn núp trong đó.
Một khi Mặc Tiên phát hiện có người lẻn vào trong tranh, nó sẽ tăng nhanh tốc độ sụp đổ của thế giới trong tranh.
Vì vậy hai người phải tiếp tục diễn kịch, để tránh đánh rắn động cỏ.
Tuyết phu nhân lạnh lùng băng giá đột nhiên trở nên nhiệt tình chủ động, hình như sẽ khiến người ta sinh nghi, thế nhưng nếu không nói gì, e rằng Bùi Lệnh sẽ để lộ sơ hở, khiến Mặc Tiên nghi ngờ.
Cậu bị vòng tay vây khốn, không thể truyền âm với Bùi Lệnh, trong lúc cậu đang bối rối, Bùi Lệnh vòng tay ôm lấy lưng cậu, kéo cậu vào lòng.
Bùi Lệnh nói: “Nếu phu nhân thích nó, vậy thì mang vào cho ta xem đi.”
Hắn vuốt ve lưng Diệp Vô Tuyết, quần áo của Tuyết phu nhân đều được chế tác mỏng nhẹ nhất, khi bước đi tựa như mây trôi nước chảy, khi đứng yên, quần áo sẽ bó sát vào người, ngón tay sờ lên y phục, cứ như đang vuốt ve da thịt.
Sự đụng chạm của hắn khiến Diệp Vô Tuyết ớn lạnh sống lưng, vừa rồi lúc nói chuyện Bùi Lệnh vẫn còn tỉnh táo, nhưng chớp mắt một cái đã biến trở về Lang Gia Vương.
Bùi Lệnh ôm Diệp Vô Tuyết sải bước vào trong nội cung, để lại tất cả người hầu ở bên ngoài.
Diệp Vô Tuyết tựa vào lồng ngực Bùi Lệnh, bối rối nhìn hắn, cậu không chắc có phải Bùi Lệnh lại bị Lang Gia Vương áp chế ý thức hay không, hay là hắn đang tương kế tựu kế diễn kịch cùng cậu.
Bùi Lệnh cầm cây gậy ngọc có hình thù kỳ lạ, như thể hắn thật sự muốn nhét nó vào người Diệp Vô Tuyết vậy.
“Ta…”
Diệp Vô Tuyết bỗng nhiên nói không ra lời, là do Tuyết phu nhân không muốn nói chuyện với Lang Gia Vương, liền khống chế Diệp Vô Tuyết không cho cậu lên tiếng.
Một tay Bùi Lệnh đè thắt lưng cậu, đẩy cậu nằm sấp lên bàn.
Tà áo bị vén lên, thân dưới đột nhiên mát lạnh.
Đêm qua Tuyết phu nhân bị *** đến mất khống chế, âm hộ sưng tấy không thể mặc quần, nên phía dưới lớp áo là cặp chân trần, dấu tay tát vào mông vẫn còn đó, chỗ gần bắp đùi đầy vết xanh xanh tím tím.
Bùi Lệnh thấy may vì mình đã đi theo Diệp Vô Tuyết vào trong tranh, nếu không thì cơ thể này đã rơi vào tay Lang Gia Vương rồi.
Diệp Vô Tuyết nhất quyết muốn tiến vào tranh, chẳng lẽ là vì tìm Lang Gia Vương này? Có khi Lang Gia Vương chính là người mà Diệp Vô Tuyết muốn nhìn thấy từ trên người hắn.
Bùi Lệnh bỗng dưng cảm thấy căm ghét vì mình đã nhập vào người Lang Gia Vương.
Bàn tay hắn đặt lên mông Diệp Vô Tuyết, cánh mông khẽ run lên, môi âm hộ lật ra ngoài, miệng *** hơi sưng phù, giống như nhụy hoa chứa đầy mật ong.
Miệng lưỡi Bùi Lệnh khô khốc, hắn nhớ lại mùi vị mình đã nếm được ở trong miếu hoang, thân thể Diệp Vô Tuyết mềm mại ngọt ngào, chủ động cầu hoan với hắn.
Lang Gia Vương muốn giam cầm Tuyết phu nhân trong cung điện, còn hắn đương nhiên cũng muốn xích Diệp Vô Tuyết lại ở bên mình, khiến Diệp Vô Tuyết không bao giờ có suy nghĩ rời xa hắn.
Bùi Lệnh vẫn luôn rất tỉnh táo, chỉ là hắn lựa chọn không kiềm chế.
(Anh có cần đi spa không, chứ em thấy nách anh thâm dữ lắm rồi:))))
Cây gậy ngọc được Bùi Lệnh cầm đến ấm nóng, chiếc đuôi hồ ly dài buông xuống giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, quả đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Bùi Lệnh lấy ngón tay vét một ít thuốc mỡ, bôi lên chung quanh lỗ hậu của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết giật mình, cậu muốn đứng dậy vùng ra, nhưng Bùi Lệnh lại ấn chặt lưng cậu, dùng sức mạnh cơ thể đè Diệp Vô Tuyết xuống bàn.
Bùi Lệnh nói: “Bây giờ em là phu nhân của ta, em phải nghe lời ta.”
Ngón tay dính thuốc mỡ đút vào trong lỗ hậu, phía sau của cậu chỉ mới dùng một lần, hiển nhiên không mềm ướt bằng âm đ*o, tuy nhiên thuốc mỡ này rất mạnh, khi bôi vào lỗ sau có cảm giác đau nhói châm chích, Diệp Vô Tuyết đau đến mức đổ mồ hồi, nhưng sau khi cơn đau lắng xuống, lỗ đít liền trở nên mềm mại cực kỳ, ba ngón tay cũng có thể ra vào dễ dàng.
Tiếp theo sau, cây gậy ngọc đâm vào miệng đít của cậu, Diệp Vô Tuyết nằm sấp trên bàn, không thể ngăn cản động tác của Bùi Lệnh, chỉ có thể để mặc cho gậy ngọc từ từ cắm vào lỗ hậu của mình.
Những đường hoa văn trên bề mặt gậy vừa khít với các đường vân thịt trong lỗ hậu, động thịt mấp máy, các đường hoa văn lập tức ghim chặt ở trong lỗ, Diệp Vô Tuyết không nhịn được co rụt lỗ đít lại, vừa làm như vậy đuôi hồ ly liền khó tuột ra ngoài.
Đuôi hồ ly trĩu nặng rũ xuống, chiếc đuôi treo lủng lẳng dán sát vào đùi trong của Diệp Vô Tuyết, ngột ngạt khó tả, lông hồ ly gãi vào da thịt non nớt ở bắp đùi trong, quả thật khiến cậu đứng ngồi không yên.
Lúc này Diệp Vô Tuyết giống như một con hồ ly vừa mới hóa thành hình người, yếu ớt vô hại nằm sấp trên bàn, chiếc đuôi hồ ly như ẩn như hiện giữa hai chân.
Cậu tức giận nhìn Bùi Lệnh, không giống như đang nổi đóa mà giống như đang dụ dỗ hắn hơn.
Bùi Lệnh nắm lấy cổ chân Diệp Vô Tuyết, đang định bế cậu lên thì nhìn thấy mái tóc đen của Diệp Vô Tuyết dần dần chuyển sang màu trắng.
Diệp Vô Tuyết ngỡ ngàng trước sự thay đổi của cơ thể, cậu giống như trong nháy mắt đã bị hút cạn toàn bộ sinh mệnh, nguyên do khiến sinh mệnh bị lấy đi chính là chiếc vòng rắn bạc trên cổ tay.
Diệp Vô Tuyết đã trải qua tử vong, nên cậu rất chắc chắn, mình sắp chết.
Giống như một con người bình thường, cậu chết đi trong đau đớn quằn quại.
Giây tiếp theo, một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ vào môi cậu, sau đó là rất nhiều chất lỏng tràn vào miệng cậu.
Là máu tươi.
Điều kiện để chiếc vòng tay rắn bạc trói buộc được Tuyết phu nhân, chính là nó phải hấp thu linh khí của Tuyết phu nhân, Tuyết phu nhân không còn là thần tiên nữa, y sẽ phải trải qua cái chết, cách duy nhất để giữ mạng chính là dùng máu của Lang Gia Vương nuôi dưỡng cơ thể Tuyết phu nhân.
Vừa rồi tóc của cậu đã bạc trắng, tức là sinh mệnh của Tuyết phu nhân đã cạn kiệt, lúc này cần có máu của Lang Gia Vương.
Tuyết phu nhân chán ghét máu của người phàm, cảm thấy máu là thứ bẩn thỉu nhất.
Thế nhưng nếu y muốn sống sót, y buộc phải uống máu của Lang Gia Vương.
Diệp Vô Tuyết nuốt máu vào bụng, cậu ghê tởm đến mức muốn nôn ra ngoài.
Tóc cậu không còn bạc nữa, sinh mệnh vừa mất đi đã quay lại cơ thể.
Diệp Vô Tuyết vội vàng đẩy cánh tay của Bùi Lệnh ra, cánh tay của hắn bị cắt đứt một đường, máu chảy đầm đìa.
Diệp Vô Tuyết cố nhịn cơn buồn nôn trong bụng, lấy ra một chiếc khăn tay băng bó vết thương cho Bùi Lệnh.
Sắc mặt Bùi Lệnh vẫn như thường, phản ứng của hắn không dữ dội như Diệp Vô Tuyết.
Khi ý thức của Lang Gia Vương nói cho hắn biết phải mau chóng cho Tuyết phu nhân uống máu, hắn thế mà lại hiểu được tâm tình của Lang Gia Vương.
Chỉ có cách này, mới khiến Tuyết phu nhân không thể rời xa hắn ta.
Vậy nên khi Diệp Vô Tuyết cắn vào cánh tay hắn, hắn thậm chí còn có chút khoái trá.
“Cái tên Lang Gia Vương này đúng là kẻ điên.”
Diệp Vô Tuyết bưng trà rót vào miệng, mùi máu tanh đọng lại giữa môi răng rất lâu, cậu chống bàn nôn khan một trận.
Bùi Lệnh mím môi, hắn nói: “Hắn ta quả thực là kẻ điên.”
Diệp Vô Tuyết uống hết một bình trà mới làm nhạt đi mùi máu tanh trong miệng, cậu nói: “Rốt cuộc thì hắn ta lấy đâu ra thứ pháp khí tà môn này? Huynh có thể nhìn thấy ký ức của hắn ta không?”
Diệp Vô Tuyết kéo vạt áo che đi cái đuôi hồ ly ở phần thân dưới, cuối cùng thì Bùi Lệnh cũng đã tỉnh lại rồi.
Bùi Lệnh nói: “Là Quốc sư đưa cho hắn ta.”
Diệp Vô Tuyết truy hỏi: “Quốc sư là ai? Gã ở đâu? Huynh mau đưa ta đi gặp gã!”
Trong đầu Bùi Lệnh chợt lóe, hắn nói: “Ngươi vào đây là vì muốn tìm vị Quốc sư này.”
Diệp Vô Tuyết cân nhắc một lúc, dứt khoát nói ra chuyện của Mặc Tiên: “Vị Quốc sư đó có thể không phải người của thế giới này, mà là Mặc Tiên. Mặc Tiên lai lịch bất minh, nó có khả năng đảo lộn Càn Khôn, chắc chắn sẽ gây tai họa lớn trong tương lai.”
“Nếu chúng ta có thể tra ra được Mặc Tiên của sáu trăm năm trước đến từ đâu, nói không chừng có thể ngăn chặn được chúng nó.”
Bùi Lệnh hơi giật mình, hắn lập tức đưa tay bịt miệng Diệp Vô Tuyết, đè Diệp Vô Tuyết trở lại mặt bàn.
Bùi Lệnh kề sát môi vào vành tai Diệp Vô Tuyết, thấp giọng nói: “Quốc sư đang ở trong cung, lát nữa sẽ tới gặp ta. Tạm thời đừng rút dây động rừng, kẻo bị gã nghi ngờ… Tuyết phu nhân.”
—–
Tiểu Bùi: Kỳ thực ta cũng là kẻ điên.