Chương 37: Y là người tu tiên, sao có thể khuất phục một phàm nhân?
Lang Gia Vương đặc biệt xây dựng cung điện sang trọng này cho Tuyết phu nhân, nhưng đối với Tuyết phu nhân, nơi này giống như một cái lồng nhốt chim không hơn không kém.
Sự phẫn uất của Tuyết phu nhân dâng lên trong lòng, Diệp Vô Tuyết cũng nhìn thấy quá khứ của Tuyết phu nhân với Lang Gia Vương trong ký ức của y.
Tuyết phu nhân vốn là Phật Tuyết Chân Nhân của môn phái tu tiên Không Tính Tông, y bước vào phàm trần để độ tình kiếp, tình cờ gặp được Lang Gia Vương.
Lang Gia Vương có số mệnh cực thịnh, rất có lợi cho việc tu luyện của Phật Tuyết Chân Nhân, nên Phật Tuyết Chân Nhân đã giăng bẫy mê hoặc Lang Gia Vương, đến khi tình kiếp kết thúc, Phật Tuyết Chân Nhân sẽ quay về môn phái bế quan đột phá.
Tuy nhiên, không biết từ đâu mà Lang Gia Vương lấy được một cặp bảo bối, một khi đeo vào, Phật Tuyết Chân Nhân không thể thi triển pháp lực của mình, y chẳng khác nào một phàm nhân, bị Lang Gia Vương giam giữ trong cung điện này.
Nhân quả luân hồi, Phật Tuyết Chân Nhân tự cho mình là người tu tiên, dù đối phương có là quân vương ở phàm thế cũng chưa từng thực sự để vào mắt, chơi đùa trong lòng bàn tay rồi vứt đi.
Tuy nhiên, y quá tự phụ, đã coi thường thủ đoạn của Lang Gia Vương nên mới phải gánh chịu kiếp nạn này.
“Phu nhân không mang quà mà ta đã tặng, là vì không thích sao?”
Dưới ống tay áo rộng thùng thình, ngón tay của Lang Gia Vương đã thò vào giữa hai chân Tuyết phu nhân, khi hắn không mò thấy chuỗi hạt châu kia, Lang Gia Vương trái lại còn bật cười.
Hắn vòng tay qua eo Tuyết phu nhân, Tuyết phu nhân bị chiếc vòng tay rắn bạc trói buộc không thể trốn thoát, chỉ có thể để hắn ôm vào lòng.
Vành tai và tóc mai chạm nhau, trông ân ái thân mật xiết bao, những người hầu ở bên cạnh đều quay sang hướng khác, không dám nhìn nhiều.
“Nếu phu nhân không thích, ta sẽ tặng phu nhân món quà khác.”
Cứ tưởng ở trước mặt nhiều người như vậy, Lang Gia Vương sẽ không làm ra những chuyện quá giới hạn, nhưng y đã đánh giá thấp sự ngông cuồng của Lang Gia Vương.
Lang Gia Vương không kiêng nể gì dùng ngón tay day hột le của y, Tuyết phu nhân kẹp chặt hai chân, nghe những người ngồi phía dưới cụng ly chạm cốc, trong âm đ*o lại chậm rãi tiết ra nước nhờn.
Tuyết phu nhân nhắm mắt lại, thân thể hiện tại đã không còn như trước, ngay cả sư huynh đệ trong tông môn nhìn thấy y bây giờ, e rằng cũng không dám nhận quen biết.
Lang Gia Vương cúi đầu hôn lên lông mi của Tuyết phu nhân, có chút bất đắc dĩ nói: “Sao phía dưới của phu nhân lại ướt rồi? Phu nhân dâm đãng như vậy, sao có thể làm phu nhân của một quốc?”
Tuyết phu nhân nghe vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, thân là người tu tiên lại bị phàm nhân chơi đùa đến nước này, Tuyết phu nhân vô cùng nhục nhã, hận không thể giết chết tên ác đồ Lang Gia Vương này.
Y không muốn nói chuyện, cũng không muốn mở mắt, thân thể mềm nhũn như nước càng khiến Tuyết phu nhân chán ghét.
Y tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Lang Gia Vương cười nói: “Phu nhân muốn ta rồi sao?”
Hắn trực tiếp bế Tuyết phu nhân lên, mọi người ngồi phía dưới đều thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vì sợ chạm vào vảy ngược của Lang Gia Vương.
Cảm xúc căm hận của Tuyết phu nhân quá mức mãnh liệt, Diệp Vô Tuyết cũng bị ảnh hưởng, làm ra phản ứng phù hợp với Tuyết phu nhân.
Tuy nhiên, sau khi nhắm mắt lại, không nhìn thấy khuôn mặt của Lang Gia Vương, cậu càng tin chắc rằng Lang Gia Vương hiện tại chính là Bùi Lệnh.
Cũng chính vì dục vọng của Lang Gia Vương quá mạnh mẽ đã lấn át ý thức của Bùi Lệnh, khiến Bùi Lệnh lầm tưởng rằng mình là Lang Gia Vương.
Lang Gia Vương bế Tuyết phu nhân đi vào tẩm cung, người hầu nhìn thấy đều rút lui toàn bộ, người đời đều biết Lang Gia Vương rất sủng ái phu nhân, bất cứ ai nhìn Tuyết phu nhân nhiều một chút cũng sẽ bị Lang Gia Vương giận chó đánh mèo.
“Mấy ngày trước ta bắt được một con hồ ly màu trắng bạc, bộ lông của nó trắng tinh không tì vết, rất hợp với làn da trắng như tuyết của phu nhân, nên ta đã bảo bọn họ làm thành một chiếc đuôi hồ ly. Ngày mai phu nhân làm tiểu hồ ly một ngày, có được không? “
Lang Gia Vương dùng giọng nói của Bùi Lệnh, cực kỳ dịu dàng nói ra những lời đó, khiến Tuyết phu nhân càng giận dữ hơn.
Phật Tuyết Chân Nhân trong mắt không dính một hạt bụi, khinh thường nhất là đám chim thú này, vậy mà Lang Gia Vương lại yêu cầu y hóa trang thành hồ ly để hắn chơi đùa.
Nhưng hiện tại y đã là tù nhân của Lang Gia Vương, nếu không nghe theo lời hắn, hắn sẽ càng bắt nạt y thậm tệ hơn.
“Nhưng hôm nay phu nhân đã tự ý lấy ra hạt châu, vẫn phải chịu phạt.”
Lang Gia Vương cởi bỏ từng kiện quần áo của Tuyết phu nhân, cuối cùng chỉ để lại một chiếc áo yếm.
Phật Tuyết Chân Nhân trời sinh có cơ thể song tính, trước khi độ tình kiếp, y vẫn luôn thủ thân như ngọc, nên thân thể cũng non nớt như một trinh nữ, phải đến khi vượt qua tình kiếp, cơ thể của y mới dần dần thành thục, bộ ngực càng ngày càng tròn trịa đầy đặn, áo yếm cũng không thể bao bọc được hết cặp vú trắng nõn.
Hai vật cứng tròn xoe trên đầu nhũ nhô ra khỏi ngực, đó là mặt bạch ngọc mà Lang Gia Vương để lại trên người y.
Lang Gia Vương ôm eo Tuyết phu nhân, cúi đầu ngậm một viên vào miệng.
đầu v* đột nhiên bị người ta lôi kéo, Tuyết phu nhân không thể giả vờ như không có chuyện gì nữa, trong lòng chán ghét nhưng cũng có chút mong đợi, khi Lang Gia Vương dùng răng cắn vào núm vú của y, núm vú đã sưng tấy cả ngày chợt cảm thấy thư thái, chất lỏng tích tụ trong đó cũng trào ra ngoài.
Chiếc áo yếm thấm đẫm sữa dính chặt vào ngực Tuyết phu nhân, phác họa rõ nét hình dáng căng tràn của hai bầu vú.
Tuyết phu nhân uốn éo eo, bộ ngực cũng đung đưa theo, đúng là phong tình vạn chủng.
dương v*t dưới háng Tuyết phu nhân cũng rất trắng trẻo, nhưng có điều nó chưa từng được sử dụng đến, trông còn không đẹp bằng lỗ *** của y.
Lang Gia Vương một tay nắm lấy dương v*t của Tuyết phu nhân, lông mi của Tuyết phu nhân khẽ chớp động, dưới sự cố ý chà đạp của Lang Gia Vương, dương v*t của y đã mất hết cảm giác, không thể cương cứng được nữa.
Nhưng Lang Gia Vương lại cứ thích nghịch dương v*t của y, giống như đang chế giễu y là một kẻ vô dụng không thể cương cứng.
Ngay sau đó Tuyết phu nhân hoảng sợ mở mắt ra, không ngờ Lang Gia Vương lại nhét một cái cây mềm nhỏ xíu vào lỗ tiểu trên đầu dương v*t của y, Tuyết phu nhân đang định giãy giụa nhưng dương v*t đau nhức dữ dội khiến y không dám lộn xộn nữa.
Lang Gia Vương nói: “Phu nhân quả thực thông minh, chỉ cần nghe lời sẽ không bị thương.”
Tuyết phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Lang Gia Vương, cái cây mềm đã nhét hết vào trong lỗ dương v*t, cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ trải qua khiến Tuyết phu nhân không khỏi dời lực chú ý xuống háng mình.
Trướng quá, Tuyết phu nhân khép hai chân lại chà sát, cố gắng làm giảm cảm giác nóng rát ở dương v*t, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Thân thể y lăn lộn trên giường, dương v*t ấn vào nệm giường, cơn đau âm ỉ đã áp chế khá nhiều cảm giác nóng rát.
Tuyết phu nhân cứ cọ xát vào nệm giường, giống như một con thú cái đang động dục, sữa sắp tràn ra khỏi áo yếm, dịch âm đ*o chảy ra lênh láng khiến tấm nệm bên dưới ướt đẫm.
Lang Gia Vương tóm lấy mông Tuyết phu nhân rồi tát một cái thật mạnh, cơ thể Tuyết phu nhân khựng lại, sau đó một dòng dâm dịch chảy ra giữa hai chân y.
Tuyết phu nhân chỉ muốn vùi mình vào nệm giường, thân thể hiện tại của y quá mức dâm đãng, biết rõ Lang Gia Vương đang rắp tâm trả thù, nhưng cơ thể y sẽ mẫn cảm cho ra phản ứng.
Lang Gia Vương giữ chặt bắp đùi của Tuyết phu nhân, kéo y xuống dưới người mình.
Tuyết phu nhân yếu ớt nắm lấy nệm giường, khuỵu gối bò về phía trước, một lát sau lại bị Lang Gia Vương đánh vào mông.
Lang Gia Vương nói: “Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp phu nhân là trên đỉnh núi tuyết. Phu nhân xuất trần thoát tục, tựa như tuyết liên trên núi cao. Lúc đó ta đã thề rằng, chỉ cần là thứ phu nhân muốn, ta đều có thể cho em.”
Lang Gia Vương xốc vạt áo lên, dương v*t dưới háng cương cứng đến phát tím.
Hắn chịu đựng thật thống khổ, may là bây giờ không cần phải nhẫn nhịn nữa.
“Cho dù hiện tại phu nhân có dâm đãng cỡ nào, có quỳ trước mặt ta như một con chó, thì ta vẫn sẽ không thay đổi ý định năm xưa.”
dương v*t đẩy vào, cơ thể của Tuyết phu nhân cũng bị va chạm đung đưa lên xuống.
Thuở trước y rất coi thường vạn vật trên thế gian, luôn cho rằng con người là linh hồn của vạn vật, nhưng y của hiện tại đang quỳ hai chân, chẳng qua chỉ là một sủng vật dưới háng Lang Gia Vương.
Đáng hận là khi dương v*t cắm vào, âm đ*o của y sẽ kẹp chặt lấy nó, như thể y rất yêu thích thứ này vậy.
Y còn chẳng bằng những con thú đó.
“Phu nhân, Tuyết phu nhân…”
Lang Gia Vương nằm trên lưng Tuyết phu nhân, một tay ôm lấy bầu ngực nắm bóp, tay còn lại nắm chặt dương v*t của Tuyết phu nhân.
Lang Gia Vương ngày xưa từng dẫn binh, lòng bàn tay hắn đầy vết chai, hắn nắm dương v*t tuốt lên xuống, cái cây cắm trong lỗ cũng trượt lên xuống, vậy mà lại khiến dương v*t đã rất lâu không có phản ứng của Tuyết phu nhân bắt đầu cứng lên.
Khoái cảm trước sau đồng loạt ập đến, Tuyết phu nhân chống đỡ không nổi, áp trán vào cánh tay không ngừng thở dốc.
Ban đầu y chọn Lang Gia Vương để độ tình kiếp là vì nhìn trúng số mệnh của hắn.
Nhưng sau khi thử lần đầu tiên, y lại bắt đầu ham mê mùi vị tình ái của nhân gian.
Có lần đầu, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, y dụ dỗ Lang Gia Vương hết lần này đến lần khác, đến sau cùng y mới chợt tỉnh ngộ, để tránh mình càng lún càng sâu, y chọn cách rời đi.
Nhưng cuối cùng y vẫn bị Lang Gia Vương kéo vào bể dục, thân thể của y thấm đẫm dục vọng của Lang Gia Vương, dù trong lòng có không cam nguyện đến đâu, thì thân thể của y vẫn sẽ phục tùng mọi cử động của Lang Gia Vương.
Lẽ ra ngay từ đầu y không nên si mê…nhưng mùi vị đó, thật sự quá sung sướng…
Lỗ âm đ*o bị lấp đầy hoàn toàn, dương v*t liên tục ** vào điểm n*ng của y, dập mạnh đến nỗi thắt lưng y đau nhứt, xương thịt mềm nhũn.
Không chỉ vậy, dương v*t phía trước cũng trở nên cứng rắn cực kỳ dưới tác động của Lang Gia Vương.
Chỉ là lỗ dương v*t bị nhét vào một cái cây, dương v*t cứng rắn lại không thể bắn ra được gì, dương v*t phấn nộn sưng tấy dần chuyển sang màu tím.
Tuyết phu nhân hiểu rõ đây là hình phạt mà Lang Gia Vương đã nói, khiến y cứng lên nhưng không cho y bắn ra, buộc y phải lên tiếng.
Y không thể sử dụng pháp lực, nếu không thì y đã có thể phong bế năm giác quan của mình, trở thành một khúc gỗ vô tri vô giác.
Tất cả lỗ dâm trên người y đều đã bị Lang Gia Vương khai phá và lấp đầy, nhưng từ đầu chí cuối y vẫn không thể buông bỏ chút kiêu hãnh kia.
Y là người tu tiên, sao có thể khuất phục một phàm nhân?
Hai má Tuyết phu nhân đỏ bừng, dương v*t trướng lên một vòng, ham muốn xuất tinh giày vò y từng thời từng khắc.
Lang Gia Vương nhẹ nhàng cắn vào vai y, dương v*t đang cắm trong âm đ*o cũng dừng lại.
Tuyết phu nhân đang tận hưởng thì đột nhiên bị ngừng lại, mọi khoái cảm sắp đạt đến đỉnh điểm nhưng lại không tìm được lối thoát.
“Phu nhân, quay lại nhìn ta đi.”
Tuyết phu nhân nhắm hai mắt, y sẽ không quay lại, cũng sẽ không mở miệng.
Lang Gia Vương không đợi được bất kỳ phản ứng nào, ánh sáng trong mắt hắn cuối cùng cũng ảm đạm đi.
Hắn để lại những vết cắn hằn sâu trên da thịt Tuyết phu nhân, dương v*t thọc sâu vào âm đ*o, như thể muốn chọc thủng người Tuyết phu nhân.
Tuyết phu nhân vô lực nằm trên giường, vòng eo thon gầy, hai cánh mông lại đặc biệt nở nang, nơi gần âm hộ có vết hồng nhạt do bị va chạm liên tục.
Lang Gia Vương từng tưởng rằng mình đã gặp được một vị Tuyết Sơn Tiên Nhân, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, hắn đã gặp phải một con Tuyết Yêu mê hoặc lòng người, chuyên đi hút linh hồn của người ta.
Lang Gia Vương đột nhiên rút cây ra khỏi lỗ dương v*t của Tuyết phu nhân, Tuyết phu nhân còn chưa kịp phản ứng, thì một dòng chất lỏng ấm nóng đã chảy ra khỏi lỗ dương v*t.
Sao có thể……
Lỗ *** của y đã sớm thay thế cho dương v*t phía trước, d*m thủy chính là tinh dịch y bắn ra, đương nhiên dương v*t phía trước sẽ không còn xuất tinh nữa.
Mà vừa nãy, y đã bị Lang Gia Vương ** đến mức đi tiểu.
“Sao có thể như thế được, rõ ràng ta là…” Rõ ràng y là thần tiên, sao có thể suy đồi đến nước này?
Tuyết phu nhân bất chợt vùng vẫy, bất chấp con rắn bạc quấn quanh cánh tay làm mình đau đớn, y muốn thoát khỏi nơi này.
Y không muốn làm phàm nhân, không muốn ăn ngũ cốc hoa màu, không muốn có thất tình lục dục.
Thứ thực sự trói buộc y không phải chiếc vòng tay rắn bạc, mà là người phía sau y.
Nếu Lang Gia Vương không cho y đi, thì y không thể đi đâu được.