Nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Tình, hắn lại tỏ ra vui vẻ hòa nhã, nhất là sau khi Diệp Vô Tình khen hắn mấy câu, hắn liền mặt mày rạng rỡ nói: “Có Diệp đại ca ở bên cạnh chỉ bảo, Bùi Lệnh đã học được rất nhiều.”
Diệp Vô Tình cười nói: “Đệ ở chung nhà lâu vậy rồi sao còn khách sáo như vậy. Hơn nữa, đệ vốn đã thông minh tài giỏi, nếu Vô Tuyết chăm chỉ bằng một nửa đệ thì tu vi đã không dở dở ương ương như bây giờ.”
Dạo này Diệp Vô Tuyết cũng coi như chăm chỉ khổ luyện, tuy không bằng Bùi Lệnh nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, Diệp Vô Tình vẫn muốn cậu học hỏi Bùi Lệnh nhiều hơn, làm Diệp Vô Tuyết cảm thấy hơi uất ức.
Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy khóe môi của Bùi Lệnh vẫn còn đang cong lên, nỗi ghen tị với Bùi Lệnh ở kiếp trước lại trỗi dậy.
Kiếp trước cho dù cậu có cố gắng đến mấy cũng không thể làm tốt bằng Bùi Lệnh trong mắt Diệp Vô Tình.
Hành vi tác phong của Bùi Lệnh rất giống Diệp Vô Tình, là một quân tử nhã nhặn lịch thiệp trong mắt người đời, chút cảm giác ghen tị nhỏ nhen trong lòng Diệp Vô Tuyết khi đứng trước mặt hai người quá đỗi tự ti mặc cảm.
Hồi đó sau khi Diệp Vô Tình xảy ra chuyện, đôi lời để lại cho Diệp Vô Tuyết cũng là dặn dò cậu chớ có trả thù, lúc nguy cấp hãy đến tìm Bùi Lệnh.
Với lòng tự tôn của Diệp Vô Tuyết, làm sao cậu chịu đi tìm Bùi Lệnh, không đến bước đường cùng, cậu tuyệt đối không muốn cúi đầu trước người mà cậu từng coi thường về sau lại không bằng người ta.
Tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết thực sự đã ở chung một mái nhà với Bùi Lệnh rất nhiều năm, lâu đến mức Diệp Vô Tuyết gần như quên mất kiếp trước mình có tính nết như thế nào.
Diệp Vô Tình chỉ có thể là đại ca của một mình cậu, cậu không bao giờ chấp nhận chia sẻ với người khác.
Từ xa nhìn Diệp Vô Tình và Bùi Lệnh nói cười với nhau, như thể bọn họ mới là một cặp huynh đệ ruột thịt, còn cậu chỉ là người ngoài.
Diệp Vô Tuyết máu nóng xông lên não, sắc mặt kém đi mấy phần, cậu giận dỗi ném kiếm xuống đất, nói một câu đệ mệt rồi liền nhấc chân bỏ đi mặc kệ hai người phản ứng thế nào.
Khoảng thời gian trước, Diệp Vô Tuyết dường như đã thay đổi tính tình, cư xử ngoan ngoãn như một chú mèo, bây giờ cậu bộc lộ ra tính khí vốn có của mình, Diệp Vô Tình ngược lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Diệp Vô Tình nói: “Chỉ khen người ta có câu thôi đã tức giận rồi, sao nó vẫn còn nhỏ mọn như hồi bé thế này?”
Ánh mắt Bùi Lệnh cũng lạnh đi, hắn thấp giọng nói: “Cậu ấy chỉ quan tâm Diệp đại ca thôi.”
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Nếu là ta, ta cũng muốn có một người ca ca tốt như Diệp đại ca.”
Diệp Vô Tình cười chất phác: “Ta vẫn luôn xem đệ như đệ đệ mà đối đãi giống như Vô Tuyết, nếu đệ muốn, ta sẽ là ca ca của đệ.”
Diệp Vô Tuyết có thính giác siêu tốt, mặc dù đã đi xa nhưng cậu vẫn nghe rõ cuộc đối thoại giữa Bùi Lệnh và Diệp Vô Tình.
Quả nhiên, Bùi Lệnh vẫn mơ ước ca ca của cậu, nếu không phải phía sau Bùi Lệnh còn có Bùi gia, thì hiện tại Diệp Vô Tuyết rất muốn đuổi hắn ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, nghĩ đến tai họa Mặc Tiên, tạm thời cậu chỉ có thể nhịn xuống, chờ Diệp Vô Tình tai qua nạn khỏi, cậu sẽ cùng Diệp Vô Tình lang bạt chân trời, không bao giờ muốn gặp lại tên ngụy quân tử Bùi Lệnh này nữa.
Diệp Vô Tuyết và Vương Trường Vi hẹn gặp nhau tại Ngọc Hương Lâu, trước khi lên đường đến Tước Hảo Thôn, cậu muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong Ngọc Hương Lâu đang che giấu những bí mật gì.
Trước kia, Vương Trường Vi và Diệp Vô Tuyết luôn là những kẻ ăn chơi lêu lổng ở Việt Trung.
Kết quả Diệp Vô Tuyết đột nhiên làm lại con người mới, mỗi ngày đều lo tu hành luyện kiếm, không còn tham gia các hoạt động vui chơi trước đây nữa.
Vương Trường Vi mất đi một người bạn cùng chơi, rất chi là lạc lõng.
Nghe thấy Diệp Vô Tuyết lại mời gã đi Ngọc Hương Lâu, gã tự nhiên vui mừng khôn xiết, gã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, giơ tay nhấc chân đều toát ra dáng dấp của một kẻ phong lưu.
Diệp Vô Tuyết nhìn bộ dạng hào nhoáng láng cón của Vương Trường Vi, lại nghĩ đến tác phong đoan chính, thận trọng của Bùi Lệnh, tự nhiên cậu hiểu ra tại sao kiếp trước Bùi Lệnh lại không ưa cậu, bởi vì cậu cũng giống Vương Trường Vi, chỉ riêng khuôn mặt đã toát lên vẻ ngả ngớn không nghiêm túc.
Vương Trường Vi gõ nhẹ chiếc quạt xếp lên mặt bàn, gọi một bình rượu ngon, gã rất không hài lòng với tiết mục đang biểu diễn, liền gọi tiểu nhị tới: “Sao vẫn là điệu múa của một tháng trước, dạo này không có trò gì mới à?”
Tiểu nhị nói: “Gần đây bà chủ Ngọc cảm thấy không khỏe, nên không thể sắp xếp các ca khúc mới. Xin quý khách thứ lỗi.”
Diệp Vô Tuyết nghe thấy ba chữ “bà chủ Ngọc” hai mắt liền sáng lên, cậu vốn đến đây để tìm bà chủ Ngọc, bèn hỏi tiểu nhị: “Không biết tại sao bà chủ Ngọc lại không khỏe?”
Tiểu nhị cười nói: “Chỉ là bệnh cũ thôi, năm nào mỗi khi thời tiết nóng bức là lại thấy khó chịu.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Tại hạ biết chút y thuật, có thể xem bệnh cho bà chủ Ngọc.”
Tiểu nhị tỏ vẻ đã quen với tình huống này: “Cảm ơn lòng tốt của khách quan. Có điều bà chủ Ngọc không thích bị quấy rầy, xin ngài hiểu cho.”
Vương Trường Vi liều mạng nháy mắt với Diệp Vô Tuyết, đè thấp giọng nói: “Ngươi biết y thuật từ khi nào vậy, sao ta không biết?”
Diệp Vô Tuyết trợn mắt nhìn gã, đoạt lấy chiếc quạt gấp trong tay gã, mở ra quạt quạt, cậu nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem bà chủ Ngọc trông như thế nào thôi.”
Vương Trường Vi nói: “Ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, bà chủ Ngọc không dễ gì gặp khách đâu, từng có người dâng lên một cây huyết sâm ngàn năm để cầu kiến bà chủ Ngọc, nhưng nàng ta vẫn không chịu lộ diện.”
Diệp Vô Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi có thể tìm cho ta một lô đỉnh khác như lần trước không?”
Vương Trường Vi lập tức cười tà ác nói: “Diệp Nhị, lần này ngươi không sợ Diệp đại ca biết được sẽ đánh gãy chân ngươi sao?”
Diệp Vô Tuyết ngượng ngùng nói: “Ta vẫn muốn giống như lần trước, chưa từng bị sử dụng.”
Vương Trường Vi lại hơi khó xử: “Lô đỉnh chắc là có đó, nhưng chưa từng bị sử dụng thì rất khó tìm, lần trước đúng lúc ngươi tình cờ gặp được. Hơn nữa ta nghe nói lô đỉnh lần trước qua hôm sau đã biến mất, Ngọc Hương Lâu tìm mấy ngày liền cũng không tìm thấy, sau đó cũng không nhập người mới nữa, e là không tìm được mặt hàng ngon như lần trước.”
Diệp Vô Tuyết hơi không vui khi nghe trong miệng Vương Trường Vi toàn là những lời lẽ không hề coi lô đỉnh như một con người.
Nếu kiếp trước cậu không gặp phải lão tổ của Yến gia, ắt hẳn cậu cũng sẽ giống Vương Trường Vi, chỉ coi lô đỉnh như một món đồ chơi để nâng cao tu vi.
Nhưng cậu suýt nữa đã trở thành một món đồ chơi như vậy.
Diệp Vô Tuyết nói: “Vậy thì hãy tìm một người có cá tính mạnh mẽ, lạnh lùng không đếm xỉa tới người khác, hở một chút là tức giận đi.”
Diệp Vô Tuyết vừa nói, trong đầu vừa phát họa dáng vẻ của Bùi Lệnh.
Vương Trường Vi nhướng mày: “Thì ra ngươi thích thể loại này?”
Diệp Vô Tuyết lập tức phản bác: “Ta không có thích! Tóm lại là ngươi đi tìm người đi.”
Thế mà Vương Trường Vi thực sự tìm được một người, tính cách hung dữ, khí chất lạnh lùng, thích nổi giận, vì tính nết của cô ta không dịu dàng nhỏ nhẹ như người khác nên rất ít khách hàng tìm tới cô ta.
Kim Vũ vừa ngồi xuống liền bắt đầu cởi áo ngoài, bộ ngực căng tràn đập vào mắt, Diệp Vô Tuyết nhìn thoáng một cái liền quay mặt đi.
Chẳng phải đã nói cô nương tính cách mạnh mẽ sao, gì mà vừa ngồi xuống đã cởi quần áo rồi?
Kim Vũ nói: “Không cần nói nhiều, bắt đầu luôn đi.”
Nghe giọng điệu bá đạo của cô nương này, như thể Diệp Vô Tuyết mới là người bị chơi.
Đúng lúc Diệp Vô Tuyết đang định nói chuyện, thì Kim Vũ cô nương đột nhiên đứng dậy.
Kim Vũ cô nương có dáng người cao gầy mảnh khảnh, nhưng khi đứng lên lại mang đến cho người ta cảm giác cao lớn, tựa như thân hình này có cả đặc điểm của nam lẫn nữ.
Diệp Vô Tuyết nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn trên ngực cô ta, lờ mờ lại không rõ ràng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cô nương, thật ra ta tới đây chỉ vì muốn…”
Kim Vũ cau mày: “Ngươi tránh cái gì? Không phải ngươi tới đây mua dâm sao?”
Kim Vũ đến rất gần, trên người thoang thoảng mùi hương mát lạnh rất ngọt ngào.
Cô ta túm lấy cổ áo Diệp Vô Tuyết kéo vào phòng trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu lần này lại không hoàn thành, chắc chắn Hồng Lệ tỷ tỷ sẽ giận mình.”
Diệp Vô Tuyết suýt thì bị cô gái yêu kiều yếu ớt như Kim Vũ xách lên, điều này hoàn toàn khác với mong đợi của cậu.
Ý định ban đầu của cậu là muốn moi ra chút chuyện liên quan đến bà chủ Ngọc từ miệng Kim Vũ, nhưng Kim Vũ không cho cậu cơ hội nói chuyện đã ném thẳng cậu lên giường.
Bài trí trong mỗi phòng ở Ngọc Hương Lâu đều khác nhau, căn phòng mà Diệp Vô Tuyết đang ở không phải là nơi cậu gặp Bùi Lệnh.
Tuy nhiên, khi nằm lên giường, cậu như thể quay trở lại cái đêm gặp gỡ Bùi Lệnh.
Kim Vũ nói: “Ngươi ngoan ngoãn chút đi.”
Nhưng trong mắt Diệp Vô Tuyết, người đang nói chuyện với cậu là Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết giơ tay chạm vào cằm Bùi Lệnh, xúc cảm mềm mại như cánh hoa khiến cậu hoài nghi.
“Bùi Lệnh” không hề kiên nhẫn đè ngực cậu xuống, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với chiếc gương giấu trong tay áo: “Tại sao thằng nhóc này không có phản ứng gì với ta?”
Cô ta đảo tròng mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, hóa ra là thích đàn ông. Thảo nào cậu ta không có phản ứng gì với thân thể nữ nhân hiện tại của ta.”
Diệp Vô Tuyết nhìn chiếc gương trong tay cô ta, không hiểu sao cảm thấy vật này có chút quen mắt.
Trong đầu lóe lên, Thanh Tâm Minh Mục Quyết đã được kích hoạt, Bùi Lệnh trước mặt lập tức hiện nguyên hình, rõ ràng vẫn là Kim Vũ.
Mà cả người Kim Vũ lại bao bọc trong hắc khí, hiển nhiên nó chính là Mộng Yểm.
Không ngờ chẳng cần vào giấc mộng mà Mộng Yểm vẫn có khả năng khiến người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng tại sao người cậu nhìn thấy lại là Bùi Lệnh?
Ngoại trừ cơ thể của Kim Vũ, mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều tràn ngập dấu vết của Mộng Yểm.
Mà chiếc gương trong tay Kim Vũ, chính là hang ổ cố thủ của Mộng Yểm.
Diệp Vô Tuyết hơi nheo mắt lại, từ trong ngực lấy ra một lá phù.
Mộng Yểm đang ẩn nấp trong hang ổ của nó, tự nhiên thả lỏng cảnh giác, vài tia hắc khí chậm rãi thoát ra khỏi gương, giống như dây leo quấn lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết không lập tức ra tay, Mộng Yểm còn chưa hiện thân hoàn toàn, có thể trốn về gương bất cứ lúc nào.
Kim Vũ nói: “Nếu đã thích đàn ông, vậy thì ta sẽ dùng… ừm, cơ thể nam đi.”
Kim Vũ dung mạo xinh đẹp vén vạt áo lên, vậy mà trong đũng quần lại phồng lên một cục.
Cô ta cúi đầu quan sát Diệp Vô Tuyết, ngơ ngác trong chốc lát, như thể không biết phải làm gì tiếp theo.
Diệp Vô Tuyết cứ tưởng trên đời này có rất ít cơ thể song tính bất nam bất nữ, nhưng cậu không ngờ lại gặp được một người khác ở Ngọc Hương Lâu.
Hơn nữa, nhìn lời nói và hành động của Kim Vũ, không có vẻ gì là bị người ép buộc, mà giống như tự nguyện ở lại đây.
Trong lúc suy nghĩ, Mộng Yểm đã cuốn lấy hai cánh tay của Diệp Vô Tuyết, hắc khí tràn ra từ gương ngày càng dày đặc.
Thấy Kim Vũ cuối cùng cũng nghĩ ra phải làm gì tiếp theo, đang định cởi quần cậu thì Diệp Vô Tuyết không hề chần chừ dán lá phù lên cơ thể sắp hình thành của Mộng Yểm.
Tức thì, hắc khí liền chạy đi tứ tán, Mộng Yểm muốn trốn trở về trong gương, nhưng Diệp Vô Tuyết đã kích hoạt Khóa Linh Trận, nhốt Mộng Yểm vào trong trận.
Thấy không thể trốn thoát, Mộng Yểm quay sang tấn công Khóa Linh Trận.
Không có mộng cảnh che chở, Mộng Yểm không chịu nổi một đòn, chẳng mấy chốc đã bị Khóa Linh Trận thu phục.
Chỉ là Diệp Vô Tuyết làm tốt công tác sẵn sàng thu phục Mộng Yểm, nhưng lại xem nhẹ sự tồn tại của Kim Vũ.
Một nữ nhân bình thường nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ sợ hãi bỏ chạy thật xa, nhưng Kim Vũ không phải nữ nhân bình thường, cô ta thấy Mộng Yểm bị nhốt, liền cau mày chửi rủa: “Ai biểu ngươi háo sắc, cứ đòi ra khỏi gương làm chi.”
Diệp Vô Tuyết hơi phân tâm, Kim Vũ đã xoay cổ tay, một thủ quyết xinh đẹp lập tức thành hình, chiếc gương trong tay cô ta tỏa sáng rực rỡ, mặt gương giống như đại dương mênh mông sóng nước cuộn trào, chỉ một cái nhìn liền rơi vào trong đó, vạn kiếp bất phục.
Bảo Khôn Vạn Hoa Kính!
Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng nhớ được lai lịch của chiếc gương này, kiếp trước khi tai họa Mặc Tiên sắp lật đổ Tiên giới, liền có người nhắc đến Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, vật này chính là bảo bối thiên địa tạo ra, nghe nói trong gương có ba ngàn thế giới, nếu mọi người có thể đi tới một trong những thế giới này, có lẽ sẽ tránh được tai họa Mặc Tiên.
Vì vậy, có rất nhiều người trong Tiên giới đi tìm kiếm tung tích của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, để thông qua bảo gương thoát khỏi thế giới này, gây ra không ít náo loạn.
Lão tổ của Yến gia cũng muốn dựa vào Bảo Khôn Vạn Hoa Kính để đưa mọi người trong Yến gia rời khỏi Tiên giới, trong tay ông ta từng có một mảnh gương, Diệp Vô Tuyết đã nhìn thấy nó, đến giờ cậu vẫn nhớ như in khí tức của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính.
Không hổ là bảo vật do trời đất tạo ra, chỉ liếc một cái đã khiến tâm trí Diệp Vô Tuyết hoảng hốt, suýt nữa thì đạo tâm không vững.
Nếu có người lấy được Bảo Khôn Vạn Hoa Kính hoàn chỉnh, cho dù không nắm trong tay ba ngàn thế giới như lời đồn, thì nó nhất định cũng là một món pháp bảo cực kỳ đáng sợ.
Không ngờ hiện tại cậu lại có thể nhìn thấy một mảnh gương trong tay Kim Vũ.
Đương nhiên mảnh gương này không có uy lực của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, nhưng lại bổ trợ cho sức mạnh của Mộng Yểm, vậy nên khi Kim Vũ triệu ra chiếc gương, Diệp Vô Tuyết liền cảm thấy không ổn.
Mộng Yểm nhận được sức mạnh của mảnh bảo gương, đột nhiên trở nên mạnh mẽ, Khóa Linh Trận của Diệp Vô Tuyết không còn khống chế được nó.
Hai mắt của Diệp Vô Tuyết đau đớn như bị kim châm, Thanh Tâm Minh Mục Quyết là một gánh nặng đối với đôi mắt của cậu, e rằng cậu không thể duy trì được lâu.
Kim Vũ nói: “Đừng rề rà nữa, mau xử lý cậu ta đi.”
Khí tức của Khóa Linh Trận đang vây khốn Mộng Yểm càng ngày càng yếu, trong tình thế nguy cấp, Diệp Vô Tuyết rất muốn triệu hồi Khi Sương Kiếm.
Nhưng hiện giờ cậu vẫn chưa kết đan, không thể luyện chế thần khí bản mạng của mình, nên hiện tại Khi Sương Kiếm của cậu chưa có trên đời.
Bóng dáng của Kim Vũ và Mộng Yểm trước mặt dần mơ hồ, Diệp Vô Tuyết gắng gượng kéo dài thời gian của Thanh Tâm Minh Mục Quyết, nhưng càng ngày càng không rõ ràng.
Nỗi sợ hãi mất đi nhãn lực ở kiếp trước trào dâng trong lòng, lúc này Khóa Linh Trận lại bị phá vỡ, Mộng Yểm như dã thú lao về phía Diệp Vô Tuyết.
Khí tức lạnh lẽo của Mộng Yểm sinh ra từ xương cốt của nó, ngay cả Diệp Vô Tuyết đã trải qua sinh tử đột nhiên bị Mộng Yểm xuyên qua người cũng không thể kháng cự lại nỗi sân si thống khổ ẩn chứa trong Mộng Yểm.
Khoảnh khắc đó, cậu nhớ lại tất cả chuyện ở kiếp trước, huyết lệ lã chã rơi xuống.
Trước khi tia sáng cuối cùng bị dập tắt, Diệp Vô Tuyết đã nhìn thấy Bùi Lệnh cầm kiếm xông vào, rất giống với Bùi Lệnh cầm ô trong cơn mưa bụi mù mịt ở kiếp trước.
Thậm chí cậu còn không thể phân biệt được, rốt cuộc đây là ảo giác mà Mộng Yểm để cậu nhìn thấy, hay là Bùi Lệnh đã thực sự đến.
Thế nhưng, tại sao lại là Bùi Lệnh?
Tại sao Diệp Vô Tuyết cậu, lần nào cũng muốn được Bùi Lệnh cứu?
—————
Chương sau là mộng cảnh nhập vai, nói trước cho các bạn khỏi ngỡ ngàng:)))))