Đến lúc Bùi Lệnh đi tới bên cạnh cậu, Diệp Vô Tuyết mới dời ánh mắt từ cửa sổ sang khuôn mặt của Bùi Lệnh.
Bất tri bất giác, Diệp Vô Tuyết đã ngồi trong phòng được nửa ngày.
“Tối qua em ngủ có ngon không?”
Bùi Lệnh thản nhiên ngồi xuống, hôm nay lại thay bộ y phục mới, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng vẻ ngoài vẫn rạng rỡ.
Diệp Vô Tuyết chợt nhận ra mỗi lần Bùi Lệnh xuất hiện đều trông rất hoàn hảo, như thể hắn cố tình cải trang trước khi đến gặp cậu.
Trong trí nhớ của Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh từ đầu đến cuối đều trông như thế này.
Chẳng lẽ đây chỉ là bộ da giả mà Bùi Lệnh khoác lên người?
Bùi Lệnh thật sẽ trông như thế nào?
Diệp Vô Tuyết cụp mắt xuống, nói: “Khi nào ta mới có thể tiến vào Linh Lung Tập Tranh?”
Bùi Lệnh nói: “Không cần gấp, Diệp Vô Tình ở ngay đó. Nếu sau này em muốn gặp huynh ấy bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được.”
Diệp Vô Tuyết ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Bùi Lệnh, hơi bất mãn nói: “Lúc trước rõ ràng huynh đã nói sẽ cho ta gặp ca ca, nhưng bây giờ huynh lại không cho phép ta gặp huynh ấy.”
Bùi Lệnh nói: “Ta làm vậy là muốn tốt cho em, thường xuyên vào Linh Lung Tập Tranh sẽ chỉ làm tổn hại linh hồn của em. Nếu em không thể chờ đợi, ta còn có cách khác.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Là cách gì?”
Bùi Lệnh khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên là cách giúp em nhanh chóng khôi phục linh hồn, không cần lo lắng Linh Lung Tập Tranh sẽ tổn thương linh hồn.”
Bề ngoài, Bùi Lệnh có vẻ rất dịu dàng và nhã nhặn với Diệp Vô Tuyết, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, hơn nữa, vì mắt luôn nhắm nên trông hắn càng khắc chế hơn.
Nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn có thể nhìn ra một chút ý xấu trong lời nói của hắn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bây giờ Linh Lung Tập Tranh đã ở trong tay huynh, huynh nói gì chẳng được.”
Cậu đứng dậy, quay lưng về phía cửa sổ, đưa lưng về phía Bùi Lệnh, lặng lẽ lấy chiếc gương trong tay áo ra.
Lòng bàn tay Diệp Vô Tuyết hơi đổ mồ hôi, không biết vì sao mà trong lòng cậu luôn cảm thấy có chút hoảng loạn, cậu có linh cảm nếu liều lĩnh thông qua gương nhìn bộ mặt thật của Bùi Lệnh sẽ khiến cậu hối hận.
Bùi Lệnh nói: “Sau khi chúng ta gặp lại, em luôn nghĩ về ta như thế. Nếu em đã nói như vậy, Linh Lung Tập Tranh đã nằm trong tay ta, em sẽ phải làm bất cứ chuyện gì ta nói.”
Bùi Lệnh giống như một bóng ma, không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Diệp Vô Tuyết.
Sống lưng Diệp Vô Tuyết ớn lạnh, vội vàng giấu gương đi, hơi cau mày nói: “Trước đây ta không biết, Bùi sư huynh cũng sẽ làm ra chuyện thừa nước đục thả câu.”
Bùi Lệnh từng bước tiến về phía trước, nhốt Diệp Vô Tuyết vào cạnh cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hối hận mình không thừa nước đục thả câu sớm hơn. Nếu là hắn ta, em có nói hắn thừa nước đục thả câu không?”
Không cần nhắc đến tên, Diệp Vô Tuyết cũng biết Bùi Lệnh đang nói đến ai, cậu vô thức phản bác: “Chàng ấy sẽ không…”
Tuy nhiên, những chuyện đã qua rõ rành rành ngay trước mắt, dù cậu ở thế giới nào, dù là Bùi Lệnh nào, thì đều nóng lòng muốn bắt được cậu trong tay.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên cảm thấy bất lực, cậu cứ thế tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Kiếp trước cậu bị Bùi Lệnh nhốt ở Bùi gia, nhưng cậu vẫn biết ơn Bùi Lệnh và coi hắn như vị cứu tinh của mình.
Nếu cậu nhìn thấu Bùi Lệnh sớm hơn, sau khi sống lại cậu sẽ tránh xa Bùi Lệnh càng xa càng tốt và sẽ không bao giờ khiêu khích hắn.
Bây giờ nói những chuyện này cũng đã muộn, cậu và Bùi Lệnh khó tránh khỏi vướng mắc với nhau, đây là một khúc mắc khó giải quyết.
Bùi Lệnh nói: “Nếu hắn là ta, cũng sẽ làm như vậy với em.”
Diệp Vô Tuyết không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu nói: “Là cách gì? Bây giờ ta chỉ muốn gặp ca ca càng sớm càng tốt.”
Linh hồn của Diệp Vô Tuyết không có căn cơ nên cực kỳ yếu đuối và mỏng manh, dùng một tay là có thể bắt được cậu.
Diệp Vô Tuyết có chút hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ Bùi Lệnh lại đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay cậu.
Linh hồn của Diệp Vô Tuyết bị giữ trong lòng bàn tay Bùi Lệnh, linh phủ mở ra, linh hồn của Bùi Lệnh xông vào linh phủ của cậu.
Linh hồn lơ lửng của Diệp Vô Tuyết lúc này đột nhiên chìm xuống, bụng cậu chợt nóng lên, những đường văn do Bùi Lệnh khắc trên bụng bắt đầu thiêu đốt.
Linh hồn của Bùi Lệnh rất mạnh mẽ, thần giao với Diệp Vô Tuyết càng giống như cậu được nhận ơn huệ hơn.
Linh hồn của Diệp Vô Tuyết giống như một vùng đất khô cằn, dưới sự tưới nước của Bùi Lệnh, nó dần lấy lại sự phì nhiêu trước kia, ngay cả thần hồn của Diệp Vô Tuyết cũng rạng rỡ hơn.
Đôi mắt sáng như thủy tinh, đôi môi xinh đẹp như đóa hồng, diễm quỷ trôi nổi trong thế gian, vô thức quyến rũ cựu kiếm tu đệ nhất.
Bùi Lệnh vén lên quần áo của Diệp Vô Tuyết, để lộ xương cốt mịn màng và làn da băng giá với những đường hoa văn vàng nhạt tỏa sáng trải dài từ bụng đến dưới xương mu của cậu.
Diệp Vô Tuyết còn đang giãy dụa, quay đầu tức giận nhìn Bùi Lệnh: “Cách mà huynh nói là cái này sao? Bùi sư huynh, sao huynh có thể hèn hạ vô liêm sỉ như vậy…”
Bùi Lệnh nói: “Ta vẫn luôn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy, chỉ là trước đây ta không dám để cho em biết.”
Bùi Lệnh không có vẻ gì tức giận, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ trên môi.
Càng cư xử như vậy, Diệp Vô Tuyết càng thấy đáng sợ.
Ngón tay của Bùi Lệnh chui vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, linh hồn của Diệp Vô Tuyết đã đến nông nỗi này rồi, lẽ ra cậu không nên cảm nhận được gì, nhưng vừa rồi, sau khi Bùi Lệnh cưỡng bức thần giao với cậu, linh hồn của Diệp Vô Tuyết đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, như thể có lại được cốt nhục một lần nữa.
Giọng nói của Diệp Vô Tuyết run run: “Sao bây giờ huynh dám để cho ta biết… Huynh không sợ, không sợ ta…”
Từ “ghét” quá nặng nề để Diệp Vô Tuyết có thể nói với hắn.
Cậu ghét Linh Khu và Yến Dung Nguyệt, nhưng cậu không thể ghét Bùi Lệnh.
Ba ngàn thế giới trong Vạn Hoa Kính đều là hình ảnh phản chiếu, nếu cậu ghét Bùi Lệnh thì chúng cũng sẽ được phản chiếu trong Vạn Hoa Kính.
Bùi Lệnh nhắm chặt mắt lại, nhưng hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Vô Tuyết.
Vẻ mặt hắn tuy dịu dàng nhưng lời nói lại như lưỡi dao sắc bén: “Ta chỉ sợ em chưa đủ hận ta.”
Diệp Vô Tuyết bị Bùi Lệnh ép vào bệ cửa sổ, quần áo tụt xuống tận tay, chiếc áo yếm treo trước ngực gần như không thể che được ngực, mà Diệp gia hoang vắng cằn cỗi đột nhiên bị cây cỏ mọc um tùm, như thể cậu đã trở lại mấy chục năm trước, khi còn chưa bị Mặc Tiên làm hại, giây lát sau Diệp Vô Tình sẽ mở cửa đi vào thúc giục cậu thức dậy luyện kiếm.
Đáng tiếc đây chỉ là ảo giác của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tình đã chết ở cửa thành, chỉ còn lại một tia linh hồn ở trong tay Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh vén lên chiếc áo yếm xấu hổ của cậu, bộ ngực hồng hào khẽ đung đưa, hai bầu vú tuyết trắng đầy đặn đến mức một tay không thể ôm được mà phải dùng cả hai tay nâng lên, làn da mềm mại như pha lê trong suốt, hiện tại Diệp Vô Tuyết chỉ có linh hồn không có thân thể, cậu đối với sự đụng chạm này càng nhạy cảm hơn, sau khi cọ xát một chút đã xuất hiện vết đỏ.
Diệp Vô Tuyết nghiến chặt răng không chịu làm ra bất cứ hành động nào thể hiện mình chào đón.
Bùi Lệnh dùng ngón tay véo núm vú của cậu, cố ý chọc mạnh vào lỗ vú, cảm giác đau nhức khiến Diệp Vô Tuyết không khỏi ưỡn thẳng lưng, cậu không nhịn được rụt người về, eo uốn éo, mông dán vào thứ gì đó vừa nóng vừa cứng ở phía sau, Diệp Vô Tuyết không còn dám cử động.
Những lần trước ở thế giới khác, Bùi Lệnh thật sự không làm gì cậu.
Nhưng bây giờ đã trở lại thế giới của Bùi Lệnh, không còn sức mạnh nào có thể hạn chế Bùi Lệnh nữa.
Hóa ra Bùi Lệnh không hề mắc bệnh khó nói như lời đồn, cũng không thực sự luyện kiếm đến mức thanh tâm quả dục.
Diệp Vô Tuyết cảm nhận rõ ràng ham muốn của Bùi Lệnh, tựa như vực thẳm.
Vì sao kiếp trước cậu luôn cho rằng Bùi Lệnh là một chính nhân quân tử thanh cao chính trực, bây giờ nhìn lại cậu chẳng khác nào một tên ngốc.
Diệp Vô Tuyết tâm như tro tàn, cậu lấy chiếc gương giấu trong tay áo ra, khi ảo tưởng vô hạn về Bùi Lệnh tan vỡ, cuối cùng cậu cũng nhận ra rằng Bùi Lệnh không phải là người mà cậu đã tưởng tượng.
Bùi Lệnh thật sự là một con quái vật lạnh lùng tàn nhẫn.
Diệp Vô Tuyết nhìn qua gương, cậu nhìn thấy đôi mắt quỷ dị đó.
Nhưng đôi mắt đẹp lạ lùng này lại nằm trên cơ thể của một con quái vật có hàng nghìn tay và chân.
Diệp Vô Tuyết dựng tóc gáy, cảnh tượng này giống hệt như những gì cậu đã thấy trong Vạn Hoa Kính, quái vật ẩn náu trong Vạn Hoa Kính đích thực là Bùi Lệnh.
Ánh mắt hắn phát hiện ra Diệp Vô Tuyết đang nhìn mình, hắn chớp chớp mắt, sau đó vô số cặp mắt mở ra trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc ngàn mắt mở ra, chiếc gương vỡ tan, nhưng con quái vật không biến mất cùng với chiếc gương bị vỡ.
Diệp Vô Tuyết ngơ ngác nhìn Bùi Lệnh.
Phong thái của Bùi Lệnh tựa như một vị Thần, nhưng đôi mắt kỳ lạ và quỷ dị khiến hắn trông giống một con quái vật hơn.
Bùi Lệnh đưa tay chặn ánh mắt của Diệp Vô Tuyết, thất vọng nói: “Em không nên nhìn thấy.”
—–
Ying Ying:
– Cảnh báo chương sau: play quái vật x linh hồn