Trương Diệu Chi nhìn chằm chằm vào Bùi Lệnh một lúc, cho đến khi Bùi Lệnh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, y mới chuyển ánh mắt sang Diệp Vô Tuyết.
Khi nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Diệp Vô Tuyết, Trương Diệu Chi không hề tỏ ra ngạc nhiên, tựa như y đã biết trước chuyện này.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngươi có nhìn thấy những người khác không?”
Trương Diệu Chi yếu ớt cười nói: “Không có, sau khi tại hạ tiến vào thành, vết thương cũ lại tái phát khiến tại hạ không thể di chuyển, tại hạ đã ở đây ba ngày ba đêm rồi, các vị là người duy nhất tại hạ nhìn thấy.”
Diệp Vô Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không bị mắc kẹt trong Ảo Cảnh Thực Hư của Kính Yêu sao?”
Cậu cứ tưởng ai tiến vào Kính Thành cũng sẽ rơi vào Ảo Cảnh Thực Hư.
Bùi Lệnh nói Kính Yêu đã luyện thành ảo cảnh tầng thứ hai, chắc chắn sẽ càng khó đối phó hơn.
Trương Diệu Chi nói: “Nói ra thật hổ thẹn, tuy tại hạ sinh ra đã yếu nhược nhưng tại hạ không dễ bị mê hoặc. Ảo Cảnh Thực Hư không ảnh hưởng gì đến tại hạ “.
Những người đã được khai Thiên nhãn trong Đạo đình, nhìn thoáng qua một cái đã phân biệt được thật giả, sẽ không bị Kính Yêu mê hoặc.
Thật ra Minh Mục Quyết của Diệp Vô Tuyết cũng bắt nguồn từ Đạo đình, chỉ có điều cậu chưa được mở Thiên nhãn nên đương nhiên không thể phát huy năng lực của Thiên nhãn.
Vết sẹo nhàn nhạt giữa lông mày Trương Diệu Chi chính là Thiên nhãn của y.
Diệp Vô Tuyết nói: “Thì ra Trương Thiên sư đã luyện thành Thiên nhãn.”
Trương Diệu Chi vội nói: “Thiên Sư còn không dám, chứ đừng nói chi đến Thiên nhãn, chỉ là nhìn rõ hơn người bình thường mà thôi, điều này vừa hay khắc chế Ảo Cảnh Thực Hư của Kính Yêu.”
Ánh mắt của Bùi Lệnh dừng lại một lúc ở mi tâm Trương Diệu Chi, Trương Diệu Chi đột nhiên cảm thấy mi tâm nhói đau.
Diệp Vô Tuyết nói: “Không biết Thiên nhãn của Thiên Sư có thể tìm được những người khác đang ở đâu không?”
Trương Diệu Chi chạm vào Thiên nhãn giữa lông mày, nói: “Tại hạ đã từng thử, nhưng mặt trời ở đây quá sáng, với lại có quá nhiều mặt gương, thật sự quá chói mắt, không thể nhìn rõ vị trí của người dân trong thành.”
“Có lẽ tại hạ có thể nhìn rõ vào ban đêm, chỉ có điều tại hạ không đủ thể lực, nên phải đợi vài ngày nữa mới có thể mở lại Thiên nhãn.”
Y vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Bùi Lệnh.
Tuy vẻ mặt Bùi Lệnh vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế không ai có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của hắn.
Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy mạch nước ngầm giữa hai người, khi biết Trương Diệu Chi tạm thời không thể mở Thiên nhẫn cậu có hơi tiếc nuối.
Tuy bọn họ đang ở trong Kính Thành, nhưng lại là địa bàn của Kính Yêu, nếu trong khoảng thời gian này Kính Yêu kịp thời bình phục, chắc chắn nó sẽ quay trở lại, nếu muốn cứu người thì nhất định phải càng nhanh càng tốt.
Trương Diệu Chi lại nói: “Mặc dù không thể sử dụng Thiên nhãn, nhưng tại hạ đã tính ra được chỗ đệ đệ của ta và huynh trưởng của ngươi đang ở. Chỉ là lúc này hai chân của tại hạ không thể đi lại, chỉ đành nán lại ở đây, may mà gặp được hai người.”
Diệp Vô Tuyết kinh ngạc nói: “Ca ca ta hiện đang ở đâu?”
Trương Diệu Chi nói: “Đệ đệ ta phạm phải Bạch Hổ Sát, đang ở phía Đông. Có quý nhân giúp đỡ, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.”
Diệp Vô Tuyết lo lắng nói: “Vậy bây giờ chúng ta mau đi tìm bọn họ.”
Trương Diệu Chi cau mày nói: “Có điều phía Đông e là có điềm xấu với ngươi. Tốt hơn hết nên đi tìm Yến huynh trước… ”
Diệp Vô Tuyết nói: “Không cần! Nguy hiểm trong Kính Thành thay đổi liên tục, không nên trì hoãn nữa. Ta không sợ bất kỳ điềm xấu nào.”
Sau khi Diệp Vô Tuyết rời khỏi Ảo Cảnh Thực Hư, cậu có cảm giác hư vô như hai chân đang đạp trên mây, cậu nóng lòng muốn tìm thấy Diệp Vô Tình, đảm bảo mọi thứ cậu vứt bỏ lại trong Ảo Cảnh Thực Hư đều là giả.
Một linh cảm không rõ bao trùm tâm trí Trương Diệu Chi, y nói: “Hãy để tại hạ tính lại.”
Y nhặt một cành cây lên vẽ nguệch ngoạc trên đất, mỗi một nét, khuôn mặt của y càng tái đi, động tác tay cũng chậm lại.
Nhìn lén thiên cơ, ắt bị Thiên Đạo phản phệ, từ khi Trương Diệu Chi mở Thiên nhãn, y đã nhiều lần chịu đựng phản phệ của Thiên Đạo, nhưng chưa bao giờ bị giống như lần này.
Có một đôi mắt lạnh tanh lặng lẽ nhìn chằm chằm y, thậm chí uy áp còn mạnh hơn cả uy áp đến từ Thiên Đạo.
Y gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
Từ trong đôi mắt đó, Trương Diệu Chi nhìn thấy vạn vật trong vũ trụ, mây gió cuồn cuộn, tuyết tan sóng trào, cũng nhìn thấy đất trời sụp đổ, ma kêu quỷ khóc, là đôi mắt xinh đẹp nhất, cũng là đôi mắt đáng sợ nhất.
Làm sao đôi mắt của một người lại có thể chứa đựng vạn vật trong vũ trụ?
Máu tràn ra khỏi khóe miệng Trương Diệu Chi.
Y thậm chí còn cảm thấy mình đã chạm đến Thiên Đạo rồi, cỗ sức mạnh cường đại, thê lương và trống trải đó trong nháy mắt đã rút sạch toàn bộ tinh huyết của y.
Y đang đối mặt với Thần.
Diệp Vô Tuyết ngửi thấy mùi máu tươi, quay đầu nhìn về phía Trương Diệu Chi, nói: “Trương Thiên sư? Ngươi sao vậy? Bùi Lệnh, Bùi Lệnh, huynh đi xem xem Trương Thiên Sư có phải bị thương rồi không?”
Trương Diệu Chi được chủ nhân của đôi mắt đặc xá, lấy lại được chút cơ hội sống cuối cùng.
Y thở hổn hển nghĩ lại mà sợ, y không nên tham lam nhìn trộm nội tâm của Thần.
May là Thần còn có điều lưu luyến ở nhân gian, không tước đi mạng sống của kẻ to gan này.
Trương Diệu Chi lau vết máu trên khóe miệng nói: “Không sao. Vừa rồi tại hạ bói một quẻ cho Diệp huynh, tính ra Diệp huynh phạm phải đào hoa… Không, không phải, phía Đông thuộc Mộc, có Kim tương trợ, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, khổ tận cam lai.”
Trương Diệu Chi nào đâu có ngờ, đường đường là người trong Đạo đình cũng sẽ nói năng bậy bạ như những thuật sĩ giang hồ.
Mục đích của việc bói toán là để giải đoán điềm báo của thiên cơ, bây giờ người có thể đấu với Thiên Đạo đang ở trước mặt, đương nhiên dù có giải đoán thế nào cũng sẽ cho ra điềm lành.
Diệp Vô Tuyết không hề tin vào bói toán, kiếp trước, đệ đệ của Trương Diệu Chi, một Trương Thiên sư khác đã lầm bà lầm bầm nói vào tai cậu rất nhiều điều, nhưng cậu không thấy có bất kỳ bản lĩnh động trời nào.
Diệp Vô Tuyết nói: “Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng xuất phát thôi. Mắt ta bị bệnh, không nhìn thấy được, không thể giúp Thiên sư một tay. Ở đây cũng không thể triệu hồi pháp khí, Bùi Lệnh, huynh——”
Bùi Lệnh nói: “Lúc nãy ta nhìn thấy một chiếc xe đẩy, em và Trương Thiên sư lên xe ngồi đi.”
Kính Thành vốn là một thành trấn dân cư đông đúc, những con đường bằng phẳng ngày xưa giờ đây cỏ dại mọc um tùm, những chiếc xe đẩy vứt bên đường cũng phủ đầy hoa dại.
Diệp Vô Tuyết ngồi trên xe, Trương Diệu Chi nằm bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại ho khan một hai tiếng.
Đường đi khá gập ghềnh, chiếc xe cũ lắc lư từ bên này sang bên khác, phát ra những tiếng động khó nghe.
Diệp Vô Tuyết tiện tay bện một chiếc vòng bằng cành cây quấn quanh xe, chuyện mà lúc trước cậu đã hứa với Bùi Lệnh.
Chỉ tết vòng tay bằng cành cây có vẻ hơi đơn điệu.
Diệp Vô Tuyết nhớ mình và Bùi Lệnh đã thành thân trong Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ nhất, bà mối đã cắt tóc của hai người đặt chung một chỗ, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Diệp Vô Tuyết cắt một sợi tóc và tết thành chiếc vòng tay tặng cho Bùi Lệnh.
Trương Diệu Chi nhẹ giọng nói: “Diệp huynh, tình cảm giữa ngươi và Bùi huynh dường như rất sâu sắc.”
Diệp Vô Tuyết cứng miệng nói: “Ta và huynh ấy… Chẳng qua ta và huynh ấy chỉ ở chung một thời gian mà thôi, ca ca của ta từng cứu huynh ấy.”
Trương Diệu Chi bật cười: “Nói như vậy thì ngươi và Bùi huynh là thanh mai trúc mã rồi, càng hiếm thấy hơn.”
Mặt mày Diệp Vô Tuyết nóng bừng, sợi dây trong tay xiêu xiêu vẹo vẹo.
Diệp Vô Tuyết nói: “Mới không phải là thanh mai trúc mã gì đó.”
Trương Diệu Chi cười nói: “Diệp huynh đừng cố gạt tại hạ nữa, ngươi và Bùi huynh xứng đôi như vậy, đúng là trời sinh một cặp. Tại hạ không có lễ vật gì đáng nói, chỉ có thể sử dụng quẻ bói của mình.”
“Nếu Diệp huynh muốn xem nhân duyên của ngươi với Bùi huynh, tại hạ sẵn sàng bói cho Diệp huynh một quẻ.”
Diệp Vô Tuyết cất sợi dây vào trong ngực, nói: “Trương Thiên sư tạm thời đừng bói toán nữa, nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Trương Diệu Chi muốn thuyết phục cậu một lần nữa, nhưng mi tâm của y lại nhức nhối.
Trương Diệu Chi xoa xoa mi tâm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Y có lòng muốn nhắc nhở Diệp Vô Tuyết, nhưng sức mạng của người kia quá cường hãn, một khi bị vạch trần thân phận chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Đợi khi Trương Diệu Chi không lên tiếng nữa, Diệp Vô Tuyết mới thò đầu ra nói với Bùi Lệnh: “Đưa tay trái cho ta.”
Bùi Lệnh một tay đẩy xe, không nghĩ ngợi gì liền đưa tay trái cho Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết mò mẫm cánh tay của Bùi Lệnh, buộc chiếc vòng tay đã tết xong vào cổ tay Bùi Lệnh: “Lúc trước đã hứa tặng cho huynh, huynh không được chê ta tết xấu đâu đó.”
Trong đó còn có tóc của ta nữa.
Có Trương Diệu Chi ở bên cạnh, Diệp Vô Tuyết xấu hổ không nói ra được câu cuối cùng.
Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh nói: “Đây là quà em tặng cho ta, ta rất thích.”
Thái độ trân trọng của Bùi Lệnh khiến Diệp Vô Tuyết không được tự nhiên, cậu nhỏ giọng nói: “Trước kia cũng đã tặng cho huynh nhiều thứ lắm mà, đâu phải lần đầu tiên. Huynh còn đem giấu… của ta.”
Ngón tay của Diệp Vô Tuyết bị Bùi Lệnh nắm chặt.
Hơi thở của Trương Diệu Chi đều đặn, chắc đã ngủ thiếp đi rồi.
Vì vậy Diệp Vô Tuyết không rút tay ra, mà còn nắm lại tay của Bùi Lệnh, ngồi trên xe lắc lư đi về hướng Đông nơi có Diệp Vô Tình, trong Kính Thành lại là một mảnh yên tĩnh.
Tiếng chuông thanh thúy từ xa đến gần, kèm theo đó là mùi son phấn nồng nặc không thể tiêu tan.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Diệp Vô Tuyết, cậu cứng ngắc quay đầu lại nhìn một chiếc xe ngựa khác đang đến gần.
Cỗ xe lộng lẫy vô cùng, bốn góc có những chiếc chuông lay động.
Trong xe có hai bóng người, một người trong đó rõ ràng đã chết, bị Yến Dung Nguyệt ném ra khỏi xe.
Yến Dung Nguyệt hứng thú nhìn Diệp Vô Tuyết trên xe, ông ta nói: “Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”
———
Ying Ying:
– Hôm qua hôm kia mới đọc xong ba mươi chương cuối của bộ này, xì trét quá phải đi edit bộ Danh nghĩa sư huynh đệ để giải tỏa.
– Nói chung từ giờ chỉ có ngược, có thấy ngọt cũng chỉ là thủy tinh bọc đường: (((