Trương Thiên Sư bị Bùi Lệnh nhìn chằm chằm đến toàn thân tê dại, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi muốn vào Thiên Khải Thành, trước tiên phải, phải thay đổi mặt.”
Kiếp trước đại danh của Bùi Lệnh khiến người nghe phải biến sắc, tự nhiên có rất nhiều người nhận ra khuôn mặt của hắn.
Những thuật pháp thông thường làm thay đổi diện mạo của một người rất dễ bị phát hiện, nhưng nếu uống yêu đan của yêu thú, sử dụng yêu khí làm vỏ bọc để thay đổi diện mạo thì sẽ rất khó bị phát hiện.
Tình cờ trên người Diệp Vô Tuyết còn có một viên yêu đan của hồ yêu, do dự mãi không dùng, không ngờ nó lại phát huy tác dụng vào lúc này.
Diệp Vô Tuyết lấy ra yêu đan, viên yêu đan của hồ yêu này đã giữ lâu rồi, yêu lực đã tiêu tán, không biết Bùi Lệnh có thể duy trì yêu thể bao lâu.
Diệp Vô Tuyết đưa viên yêu đan đến bên miệng Bùi Lệnh, Bùi Lệnh nuốt nó mà không cần suy nghĩ.
Trương Thiên sư nhìn hai cái tai hồ ly mọc ra từ tóc Bùi Lệnh và cái đuôi hồ ly sau lưng hắn với vẻ mặt kỳ lạ, cậu ta cho rằng cảnh tượng này đáng sợ không kém gì Bùi Lệnh ngàn mắt ngàn tay của kiếp trước, cậu ta tuyệt vọng nhắm tịt mắt không dám nhìn nữa.
Bùi Lệnh dần dần hấp thụ yêu khí của hồ yêu, dung mạo cũng nhiễm vài phần quyến rũ phong tình của hồ yêu, đôi mắt đen kịt tựa vực sâu, Diệp Vô Tuyết liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng quay đi.
Bùi Lệnh cụp lỗ tai xuống, có chút căng thẳng hỏi: “Em vẫn còn giận ta à?”
Bàn tay của Bùi Lệnh cũng biến thành móng vuốt nệm thịt dày mềm, lo lắng đặt tay lên eo Diệp Vô Tuyết, trông giống như một chú cún phủ đầy lông hồ ly, cái đuôi lắc lư trái phải bất an.
Chuyện của Tiểu Vân giống như một cái gai đâm vào cổ họng Diệp Vô Tuyết, lần nào cũng khiến cậu chảy máu, nhưng cậu lại không thể nhổ ra hay nuốt trôi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta giết Linh Khu trước đi, những chuyện khác để sau này hãy nói.”
Bùi Lệnh không giấu được vẻ thất vọng trên khuôn mặt, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để nhắc đến Tiểu Vân.
Diệp Vô Tuyết còn tưởng Thiên Khải Thành sẽ là một tòa thành hùng vĩ đồ sộ, nhưng khi đến Thiên Khải Thành, cậu phát hiện nơi gọi là Thiên Khải Thành được xây dựng trên một cây cổ thụ cao chót vót.
Cây cổ thụ này rất giống với cây trăm tuổi ở Yên Vân Phong năm đó, trên thân nó còn có một con mắt kỳ lạ.
Con mắt vốn dĩ đang nhắm, nhưng khi Diệp Vô Tuyết đến gần, con mắt đột nhiên mở ra.
“Sao đột nhiên lại dừng lại?” Bùi Lệnh nhạy cảm nhận ra điều gì đó, nhưng chỉ có Diệp Vô Tuyết mới có thể nhìn thấy con mắt này.
Diệp Vô Tuyết nói: “Linh Khu đang nhìn chúng ta.”
Đôi tai hồ ly của Bùi Lệnh dựng đứng trên tóc hắn, hắn cảnh giác nhìn xung quanh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Không sao, chúng ta đi vào thành đi.”
Nếu đã đến đây, cậu đã dự định liều mạng chiến đấu một trận rồi.
Thiên Khải Thành là nơi Linh Khu lên kế hoạch khởi động lại thế giới, có lẽ đó cũng là nơi Diệp Vô Tuyết bắt đầu lại vận mệnh của mình.
Vừa vào thành, Diệp Vô Tuyết đã bị một vật mềm đập vào mặt.
Tinh linh hoa đậu lên vai Diệp Vô Tuyết, nhảy nhót lên xuống, tựa như rất thích khí tức trên người cậu, tiếp đó càng có thêm nhiều tinh linh hoa lao về phía Diệp Vô Tuyết, vây quanh cậu.
Bùi Lệnh đang đứng cạnh Diệp Vô Tuyết đột nhiên bị đẩy sang một bên, hắn giơ tay lên cản lại các tinh linh hoa khác muốn đến gần, hắn quét sạch gần hết chúng chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn còn một con nằm trên dái tai Diệp Vô Tuyết, lắc lư, biến thành hình một bông hoa nhỏ.
Diệp Vô Tuyết sửng sốt, cho rằng nó là tinh linh hoa đã ở cùng cậu hai năm ở dãy núi Lang Gia.
Tụi nó đều thích treo trên dái tai Diệp Vô Tuyết.
Thực ra có rất nhiều tinh linh hoa trong Thiên Khải Thành, trong Tu Chân Giới chỉ có những nơi có cỏ và thực vật phong phú như dãy núi Lang Gia mới có thể sinh ra tinh linh hoa.
“Thánh tử, là Thánh tử.”
“Thánh tử đến rồi, Thánh tử đến rồi.”
Các tinh linh hoa náo động cả lên, bay lơ lửng xung quanh Diệp Vô Tuyết, ngưng tụ thành một đám mây hoa lưu động, nâng Diệp Vô Tuyết bay về phía trung tâm Thiên Khải Thành.
Trương Thiên sư đã từng nhìn thấy nhiều tinh linh hoa ở Thiên Khải Thành trước đây, nhưng cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Khi những đám mây hoa trôi qua, những cánh hoa lơ lửng trong không trung, còn Diệp Vô Tuyết được bao quanh bởi các tinh linh hoa, thực sự trông giống như một Thánh tử.
Đám mây hoa bay rất nhanh, Bùi Lệnh đuổi theo nhưng không kịp.
Hắn đưa tay nắm lấy ống tay áo của Diệp Vô Tuyết, tim Bùi Lệnh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn ống tay áo tuột ra khỏi đầu ngón tay.
Diệp Vô Tuyết đang ngồi trên đám mây hoa quay người lại, đưa tay nắm lấy ngón tay của Bùi Lệnh, đồng thời kéo hắn lên trên đám mây hoa.
Niềm vui mất đi có lại được khiến tim Bùi Lệnh đập loạn xạ.
Hắn không nỡ buông tay Diệp Vô Tuyết ra, nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, một chút cũng không dám thả lỏng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Hình như tụi nó muốn đưa ta đi đâu đó.”
Diệp Vô Tuyết có linh cảm mơ hồ rằng có một thứ gì đó rất quan trọng đối với cậu đang được đặt ở trung tâm Thiên Khải Thành.
Đám mây hoa dừng lại ở cửa cung điện, những tinh linh hoa khác đều rút lui, ngoại trừ một con treo trên dái tai Diệp Vô Tuyết.
Tinh linh hoa nói nhỏ bên tai Diệp Vô Tuyết: “Đi tìm thân thể của cậu đi.”
Vừa rồi tinh linh hoa nhiều như vậy, Diệp Vô Tuyết không phát hiện ra có gì kỳ quái, hiện tại chỉ còn lại một cái, cậu cảm giác có gì đó không bình thường.
Hơi thở thực vật của tinh linh hoa này rõ ràng khác với hơi thở của các tinh linh hoa khác, giống như một kẻ ngoại lai lẻn vào.
Diệp Vô Tuyết truyền âm: “Ngọc Tiếu Tiên? Sao cô cũng ở đây?”
Tinh linh hoa lắc lư đáp: “Quả nhiên ngươi đã gặp ta, xem ra ta và ngươi có quan hệ rất sâu sắc. Chuyến đi này ta và ngươi có chung một mục tiêu, chúng ta đều đến đây vì Linh Khu.”
Ngọc Tiếu Tiên có mối hận thù với Linh Khu.
Ban đầu Diệp Vô Tuyết không tin những gì Ngọc Tiếu Tiên nói, cho rằng Ngọc Tiếu Tiên muốn lợi dụng cậu để giết Linh Khu.
Tuy nhiên, sau khi trải qua thế giới của Số 0015, Diệp Vô Tuyết dường như đã hiểu được một số vướng mắc giữa Ngọc Tiếu Tiên và Linh Khu.
Trong ký ức của Linh Khu thế giới số 0015, có một người bạn đồng hành, nhưng sau đó người bạn đồng hành đó đã phản bội.
Ngọc Tiếu Tiên cũng từng nói Linh Khu là kẻ phản bội.
Diệp Vô Tuyết tạm thời lựa chọn hợp tác với Ngọc Tiếu Tiên, cậu hỏi: “Cô có biết thân thể của ta ở đâu không?”
Tinh linh hoa nói: “Trước đây ta đã lẻn vào mấy lần, cuối hành lang có một căn phòng, chắc thân thể của ngươi ở trong đó.”
Diệp Vô Tuyết đưa tay chạm vào dái tai, tinh linh hoa này chỉ là phân thân của Ngọc Tiếu Tiên, cho dù cô có ý xấu gì, cũng không thể làm tổn thương cậu.
Diệp Vô Tuyết nói với Bùi Lệnh: “Đi tìm thân thể của ta trước đi.”
Bùi Lệnh vẫn đang nhìn tinh linh hoa trên dái tai Diệp Vô Tuyết, khi Diệp Vô Tuyết không chú ý, hắn trực tiếp dùng một chiếc chuông vàng chụp lấy tinh linh hoa trên dái tai cậu.
Bùi Lệnh nói: “Ta luôn cảm thấy nó có ý đồ xấu xa, tốt nhất là nhốt nó lại trước.”
Giọng nói của tinh linh hoa truyền vào tai Diệp Vô Tuyết: “Tên này là Bùi Lệnh hả? Sao hắn khác với Bùi Lệnh mà ta biết quá vậy?”
Diệp Vô Tuyết không trả lời Ngọc Tiếu Tiên vì cậu đã cảm nhận được vị trí cơ thể của mình.
Cậu đi theo ý thức của mình từ từ tiếp cận cơ thể.
Thân xác cậu lặng lẽ nằm đó, bình yên an tường qua bao năm tháng.
Tất cả vàng, bạc và ngọc mà Bùi Lệnh đeo trên người cậu kiếp trước đều ảm đạm, cậu nằm trần truồng, chỉ còn một bông hoa lộng lẫy rực rỡ mọc trên ngực.
Diệp Vô Tuyết vô thức chạm vào ngực mình, khi đó Ngọc Tiếu Tiên cũng gieo hạt giống vào cơ thể cậu, nhưng hạt giống không nở hoa mà hòa nhập với Kim Đan của cậu.
Mà bông hoa mọc trong cơ thể là mọc lên từ một nửa viên Kim Đan chưa hoàn thiện, và cũng đã nở rộ hoàn toàn.
Diệp Vô Tuyết như bị ma nhập duỗi tay ra, muốn chạm vào cánh hoa trước ngực, nhưng lại bị bàn tay của Bùi Lệnh giữ lại.
“Thân thể này có vấn đề, ta ngửi thấy một mùi rất kỳ quái.” Bùi Lệnh uống yên đan, khứu giác đã tăng lên gấp trăm lần, chút xíu mùi vị khác biệt cũng không thể thoát khỏi mũi hắn.
Diệp Vô Tuyết bừng tỉnh, không hề hay biết rằng nguy hiểm chỉ cách mình trong gang tấc.
Đóa hoa lộng lẫy trên ngực cậu động đậy, sau đó đôi mắt của “Diệp Vô Tuyết” từ từ mở ra, cơ thể cậu vậy mà lại ngồi dậy.
Bùi Lệnh lập tức chặn lại Diệp Vô Tuyết lùi về sau một bước.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, Thánh tử của ta.”
Cơ thể Diệp Vô Tuyết khẽ mỉm cười, như thể Linh Khu của thế giới số 0015 lại xuất hiện trước mặt cậu.
Nhưng lần này nụ cười của nó càng thêm sống động, rõ ràng nó đã có nhiều cảm xúc hơn Linh Khu thế giới số 0015.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi hẳn là đã nhìn thấy ta rất nhiều lần.” Linh Khu trốn trong cơ thể Diệp Vô Tuyết, điểu khiển thân thể Diệp Vô Tuyết đứng dậy.
Mặc dù cơ thể của Diệp Vô Tuyết hoàn toàn trần truồng nhưng không có vẻ gì tục tĩu, vì cơ thể của cậu giống như một vật chứa hơn.
Trước khi đến Thiên Khải Thành, Diệp Vô Tuyết đã vô số lần cảnh cáo chính mình, sau khi nhìn thấy Linh Khu, cậu nhất định phải bình tĩnh, tìm kiếm thời cơ rồi mới ra tay.
Nhưng khi cậu thực sự đối mặt với Linh Khu, cậu lại không thể kìm nén được sự hận thù tràn ngập trong lòng.
Ca ca của cậu không chết trong tay Mặc Tiên, mà chết trong trận pháp Vạn Vật Tĩnh Lặng của Linh Khu.
Nhưng Linh Khu vẫn có thể sử dụng khuôn mặt, giọng nói và cơ thể của cậu.
Dung Tuyết Kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, cậu dùng kiếm đâm vào vai Linh Khu.
Không ngờ Linh Khu lại không né tránh, Dung Tuyết Kiếm trực tiếp đâm qua bờ vai ảm đạm của nó.
Khi thanh kiếm xuyên qua cơ thể nó, Diệp Vô Tuyết cũng cảm thấy vai đau dữ dội liền lập tức khuỵu xuống.
Linh Khu lau vết máu trên khóe miệng, vẫn giữ nụ cười đoan trang dịu dàng: “Ta còn chưa kịp nói cho ngươi biết, ngươi và ta sẽ cùng sinh cộng tử, không thể tách rời.”
“Ta sống, ngươi sống.”
“Ta chết, ngươi chết.”