Cuối cùng cũng đợi được Bùi Lệnh và Diệp Vô Tuyết từ Ngọc Hương Lâu trở về, y không để ý tới biểu cảm khác nhau trên mặt hai người, một tay níu một tay kéo hai người vào bàn tiệc.
“Mấy ngày trước ta có được một vò Tam Nhật Túy, vốn định để đến ngày sinh thần của Vô Tuyết, cơ mà đến lúc đó e rằng Tiểu Bùi sẽ không uống được, nên tốt nhất là hôm nay cứ uống hết nó đi.”
Diệp Vô Tình lắc nhẹ vò rượu, mùi rượu bay tứ phía, trong thanh mát lại có chút ngọt ngào.
Diệp Vô Tuyết chỉ mới ngửi thấy mùi rượu đã có chút men say, cậu đưa chén ra đón rượu nhưng lại bị Diệp Vô Tình đẩy đi.
Diệp Vô Tình nói: “Đệ chỉ uống một ngụm đã như con mèo say không tỉnh nổi, đệ không uống được rượu này đâu.”
Diệp Vô Tuyết chỉ vào chén rượu đầy của Bùi Lệnh nói: “Đệ muốn uống nhiều như hắn, bằng không thì chính là ca ca thiên vị.”
Diệp Vô Tình vỗ vào bàn tay đang muốn cướp đi vò rượu của Diệp Vô Tuyết, quát lên: “Đệ mà say là ta mặc kệ đệ đấy, cho đệ ngủ ở ngoài luôn.”
Diệp Vô Tuyết đang muốn nhào đến trên người Diệp Vô Tình để giật lấy vò rượu, dư quang khóe mắt lại thấy Bùi Lệnh đoan đoan chính chính ngồi ở trước bàn, cúi đầu nhìn chén rượu trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy chột dạ, bèn thành thật ngoan ngoãn ngồi xuống.
Diệp Vô Tình cầm chén lên cụng với Bùi Lệnh, xúc động nói: “Tuy đệ có thiên tư xuất chúng, nhưng ở Yên Vân Phong cũng có rất nhiều người tài giỏi, sau khi đến đó đệ nhất định phải nhớ giữ vững bản tâm, chớ kiêu ngạo chớ nóng nảy.”
“Bây giờ đệ đã tu thành Kim Đan, ta không còn gì có thể tặng cho đệ nữa.”
Bùi Lệnh nâng chén rượu nói: “Ta cũng muốn cảm ơn Diệp đại ca thời gian qua đã chăm sóc ta. Nếu không có Diệp đại ca nhận nuôi ta, ta đã chết đói từ lâu rồi.”
Bùi Lệnh ngẩng đầu uống cạn chén rượu, Diệp Vô Tình muốn ngăn cũng không kịp: “Đệ uống ít thôi, rượu này dễ say lắm.”
Mặt Bùi Lệnh ửng một tầng hồng nhạt, hắn nói: “Diệp đại ca yên tâm, ta sẽ không say đâu.”
Trong lúc Diệp Vô Tình và Bùi Lệnh nói qua nói lại, Diệp Vô Tuyết đã lén uống một ngụm Tam Nhật Túy.
Diệp Vô Tuyết không thích uống rượu, nhưng lần này cậu rất muốn thử một chút, xem xem Tam Nhật Túy có thật sự khiến cậu say ba ngày hay không.
“Thằng nhóc này, đệ lại dám lén uống rượu!”
Diệp Vô Tình xoay người lại phát hiện Diệp Vô Tuyết đang uống rượu trong vò, liền giơ tay vỗ vào đầu cậu.
Diệp Vô Tuyết từ trong vò rượu ngẩng đầu lên, chỉ ngón tay cái với Diệp Vô Tình: “Ca, rượu này ngọt quá ~ Đệ uống mấy ngụm rồi mà vẫn chưa say. Có phải ca mua trúng rượu giả rồi không?”
Diệp Vô Tình nhức nhức cái đầu, hiển nhiên Diệp Vô Tuyết đã say rồi, cậu cách một cái bàn đang cố hết sức kéo lấy tay áo Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh rút ra, cậu lại tiếp tục kéo.
Bùi Lệnh lại rút, cậu lại kéo, cuối cùng kéo rách cả tay áo Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tình vội vàng đè Diệp Vô Tuyết ngồi xuống, sau đó nói với Bùi Lệnh: “Tiểu Bùi, đệ giúp ta đưa Vô Tuyết về phòng trước…”
Không ngờ, Bùi Lệnh lại nhét ống tay áo còn lại vào tay Diệp Vô Tuyết, giống như đang muốn cậu tiếp tục kéo.
Diệp Vô Tình nhìn vào mắt Bùi Lệnh, giỏi lắm, Bùi Lệnh cũng say rồi.
Chỉ là hắn không giống như Diệp Vô Tuyết say rồi sẽ đi gây sự, hắn chỉ ngồi ngay ngắn, không nói một lời, ánh mắt lại luôn dõi theo Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tình thở dài, ngay từ đầu y không nên lấy rượu ra.
Diệp Vô Tình đưa Diệp Vô Tuyết về phòng trước, khi y định quay lại tìm Bùi Lệnh thì phát hiện Bùi Lệnh đã đi đến cửa phòng.
Bùi Lệnh trông không khác gì bình thường, nhưng thực ra hắn đã say lắm rồi, hắn nói: “Diệp đại ca, ta đến, đến chăm sóc cậu ấy.”
Diệp Vô Tình lắc đầu cười nói: “Đệ vẫn nên lo cho mình trước đi.”
Diệp Vô Tình thu xếp xong cho hai tên bợm rượu, liền ngáp một cái trở về phòng nghỉ ngơi.
Tam Nhật Túy này, thực sự khiến người ta say.
Cơn say tựa như một giấc mộng, Diệp Vô Tuyết lại như trở về căn phòng nhỏ ở kiếp trước, cậu nhìn thấy dưới đất toàn là những mảnh vỡ sắc nhọn, mà cậu lại bước chân trần trên những mảnh vỡ đó.
Dưới chân cậu dính đầy máu, nhưng cậu vẫn muốn bước ra khỏi phòng.
Vừa định bước ra khỏi phòng, thì Bùi Lệnh đã xuất hiện.
Lẽ ra cậu không thể nhìn thấy Bùi Lệnh, nhưng lúc này cậu lại nhìn thấy.
Dáng vẻ của Bùi Lệnh vẫn giống như rất nhiều năm về trước, khí thế quá sắc bén thời thiếu niên đã thu lại thành gợn sóng dưới mạch nước ngầm.
Không ai muốn thách thức quyền lực của Bùi Lệnh, đó cũng là lý do tại sao cậu vẫn còn có thể sống đến bây giờ.
“Bùi sư huynh…”
Diệp Vô Tuyết duỗi tay ra, lòng bàn tay cậu bẩn thỉu, giống như bàn tay mới chui ra từ bùn lầy.
Bất kể chạm vào chỗ nào của Bùi Lệnh, cũng là một sự vấy bẩn.
Khi cậu xấu hổ rút tay về, Bùi Lệnh đã đưa tay ra bắt lấy cậu.
“Ngươi nhìn cho rõ, ta không phải Bùi sư huynh gì đó.”
Giọng nói giận dỗi của Bùi Lệnh xông thẳng vào não Diệp Vô Tuyết, cậu mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Bùi Lệnh gần ngay trước mắt.
Bùi Lệnh mà cậu nhìn thấy trong mộng, mơ hồ như ánh trăng sau tầng mây, đó mới chính là bộ dạng mà Bùi Lệnh nên có, người trước mặt này càng giống giả mạo hơn.
Diệp Vô Tuyết nhìn thấy bàn tay mình, là một đôi tay hoàn toàn sạch sẽ.
Cậu lấy tay nhéo mạnh vào mặt Bùi Lệnh, Bùi Lệnh còn chẳng thèm tránh đi, nửa gương mặt bị nhéo hằn cả vết móng tay.
Diệp Vô Tuyết nhìn vết móng tay mà vẫn chưa hài lòng, nên dùng cả hai tay ôm lấy vai Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh cúi đầu, hắn không hiểu Diệp Vô Tuyết muốn làm gì, nhưng cánh tay đã vòng qua sau lưng cậu, nhấc Diệp Vô Tuyết ra khỏi giường.
Diệp Vô Tuyết lại cắn nhẹ một ngụm lên vết móng tay ấy.
Lần này Diệp Vô Tuyết mới hài lòng nói: “Như vậy sẽ không bị lộn nữa, huynh chính là Bùi Lệnh.”
Bùi Lệnh từ lúc bị Diệp Vô Tuyết nhéo vào mặt đã ngây ngẩn cả người, cho đến khi môi Diệp Vô Tuyết chạm vào má hắn, hắn vẫn không có phản ứng lại.
Men say của Tam Nhật Túy còn dữ dội hơn hắn nghĩ, hoặc cũng có thể là do hắn cố tình say rượu.
Làm như vậy hắn sẽ không cần phải suy nghĩ xem ngày mai thức dậy sẽ như thế nào.
Bùi Lệnh nhéo mặt Diệp Vô Tuyết, cũng cắn lại một miếng ở vị trí tương tự.
Cho dù Diệp Vô Tuyết đã say rồi, nhưng cậu vẫn ghi nhớ nguyên tắc phải đối đầu với Bùi Lệnh.
Hai mắt cậu đảo quanh trên khuôn mặt Bùi Lệnh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mím chặt của Bùi Lệnh.
Từ lâu cậu đã phát hiện ra môi của Bùi Lệnh rất đẹp, chạm vào cũng rất mềm.
Nhưng Bùi Lệnh luôn thích mím môi, đặc biệt là khi hắn tức giận.
Mỗi lần Diệp Vô Tuyết thấy Bùi Lệnh tức giận, cậu đều rất muốn chạm vào môi của Bùi Lệnh như thế này, để xem phản ứng của Bùi Lệnh như thế nào.
Liệu hắn sẽ càng giận dữ hơn, hay sẽ…
Diệp Vô Tuyết ngước mắt nhìn Bùi Lệnh, cậu hỏi: “Huynh đang tức giận à?”
Hai má lẫn hai tai của Bùi Lệnh đều đỏ bừng một mảnh, hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Tuyết nói: “Ta sẽ không, tức giận vì tên Bùi sư huynh đó!”
Bùi Lệnh nói xong, trông có vẻ càng tức giận hơn, dường như hắn đang ảo não vì sao mình lại say thành bộ dạng này.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, đôi đồng tử lưu ly khiến cậu có vẻ lười nhác cao cao tại thượng hơn khi nhìn vào người khác.
Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào môi Bùi Lệnh, thì thầm nói: “Huynh đừng giận mà.”
Môi cậu đặt lên môi Bùi Lệnh, giống như đây là một phần thưởng nào đó dành cho Bùi Lệnh.
Cánh môi nhẹ nhàng cọ xát, giống như một trò chơi thân mật giữa những con thú non.
Diệp Vô Tuyết cứ tưởng làm vậy sẽ xoa dịu Bùi Lệnh, nhưng ngay sau đó cậu liền bị Bùi Lệnh cắn.
Tay của Bùi Lệnh chặn hết đường lui của cậu, khiến Diệp Vô Tuyết không còn chỗ tránh né.
Bùi Lệnh ngấu nghiến môi của cậu, không giống như nụ hôn ban đầu dịu dàng thân mật của Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh đang chiếm hữu mọi thứ một cách ngang tàng.
Diệp Vô Tuyết bị buộc phải mở miệng ra, đầu lưỡi của Bùi Lệnh quấn lấy đầu lưỡi cậu.
Thắt lưng của Diệp Vô Tuyết mềm nhũn, cậu giống như một con ngọc trai bị mạnh mẽ cạy ra, phần thịt mềm nhất, dễ bị tổn thương nhất lộ ra trước mặt Bùi Lệnh, còn bị Bùi Lệnh mặc sức chơi đùa.
Bùi Lệnh không chừa chút thời gian nào cho Diệp Vô Tuyết thở, hắn ngậm lấy cánh môi Diệp Vô Tuyết, tiếng đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng khiến Diệp Vô Tuyết khó có thể xem nhẹ, chiếc lưỡi mềm mại không ngừng ra vào trong miệng cậu.
Bùi Lệnh muốn đi từ miệng cậu, đến cổ họng cậu, đến tận trái tim cậu.
Bùi Lệnh muốn lấp đầy cơ thể cậu hoàn toàn.
Diệp Vô Tuyết run lên vì sợ hãi, kiếp trước cậu là một cái xác không hồn, sống lại một đời, cậu lại giống như một hồn ma mượn xác hoàn hồn.
Cậu thậm chí còn không dám chắn chắc, liệu mình có còn trái tim hay không.
Thế nhưng, môi của Bùi Lệnh mềm mại đến vậy, cho dù muốn mổ xẻ cơ thể cậu, chắc cũng sẽ không đau lắm.
Môi lưỡi đột nhiên tách ra, Diệp Vô Tuyết theo bản năng nuốt nước miếng, cánh môi hơi tê dại, hình như đã bị Bùi Lệnh cắn sưng.
Trong lúc hôn, Bùi Lệnh rõ ràng rất bá đạo không cho phép Diệp Vô Tuyết cự tuyệt, sau khi hai người tách ra, hắn còn làm ra vẻ mặt hoang mang: “Ngươi hôn ta.”
Diệp Vô Tuyết giơ tay lau khóe miệng, nói: “Ta hôn huynh. Huynh cũng hôn ta.”
Bùi Lệnh nói: “Đó là bởi vì ngươi hôn ta.”
Diệp Vô Tuyết kéo dài giọng ờ một tiếng, nói: “Thì ra huynh không muốn hôn ta, vậy ta đi ngủ đây.”
Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp nằm xuống, đã bị Bùi Lệnh vội vàng kéo dậy.
Bùi Lệnh cúi đầu tìm kiếm môi cậu, nhỏ giọng nói: “Ai nói ta không muốn hôn em.”
Lần này hắn không hôn gấp gáp như lần trước nữa, cánh tay ôm lấy cơ thể Diệp Vô Tuyết, ngăn cơ thể Diệp Vô Tuyết trượt xuống.
Diệp Vô Tuyết bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, cậu há miệng khẽ thở dốc, áo không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, băng vải nịt ngực bị lôi kéo lộn xộn, hai bầu ngực lộ hết ra ngoài.
Bùi Lệnh còn thấp giọng phàn nàn: “Sau này đừng buộc nó nữa, ta muốn nhìn em mặc áo yếm.”
Bàn tay của hắn rất rộng, trước đây hắn còn có thể nắm được một bên, nhưng bây giờ không nắm hết nữa.
Bộ ngực nở nang như vầy chưa chắc áo yếm có thể che hết được.
Tam Nhật Túy đốt cháy cổ họng Bùi Lệnh, hiện tại hắn rất khát nước.
Nghĩ đến dáng vẻ Diệp Vô Tuyết mặc yếm, ngọn lửa trong lòng hắn càng thiêu đốt dữ dội.
Hắn dùng ngón tay nhéo nhéo núm vú của Diệp Vô Tuyết, hai cái núm nhỏ đã lớn hơn trước rất nhiều, nếu mặc áo yếm chúng sẽ nhô lên dưới lớp áo, mùa hè quần áo mỏng manh, cho dù có mặc y phục cũng có thể nhìn thấy hai bầu vú căng tròn của Diệp Vô Tuyết.
“Đừng véo… sữa sắp chảy ra rồi…”
Diệp Vô Tuyết đang ngoan ngoãn dựa vào lòng Bùi Lệnh đột nhiên vùng vẫy, núm vú khẽ đung đưa, vài giọt sữa bắn ra.
Ngực cậu đã căng cứng mấy ngày nay, cậu phải thủ hộ bên người Bùi Lệnh nên không có thời gian để vắt sữa.
Bùi Lệnh lại thích sờ ngực cậu, sờ mấy cái liền làm sữa ở bên trong trướng lên.
Diệp Vô Tuyết lấy tay nâng bầu vú lên, cơn say khiến cậu hành động liều lĩnh, cậu nói: “Ta muốn huynh hút ra giúp ta, nhưng huynh không được làm ta đau.”
Diệp Vô Tuyết tự cho rằng mình đang ra lệnh cho Bùi Lệnh, chiếm tiện nghi của hắn.
Mãi đến khi Bùi Lệnh cắn vào núm vú, cắn cho trên ngực cậu không có chỗ nào lành lặn, cậu mới bắt đầu hối hận.
Bùi Lệnh giống như một con sói đói coi cậu như thức ăn, dùng răng ngậm núm vú của cậu kéo chúng ra, khiến Diệp Vô Tuyết phải rên rỉ vì đau.
Cậu xoay người đi túm lấy nệm giường, cố gắng thoát khỏi sự cắn xé của Bùi Lệnh, một tay Bùi Lệnh ôm lấy ngực cậu, kết thúc cuộc chạy trốn ngắn ngủi của cậu.
“Ta còn chưa bú hết đâu.” Bùi Lệnh ấn ngón tay vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, “Chỗ này còn chưa ăn nữa.”
—–
Tiểu Bùi say rượu mới dám dirty talk.