Hai tay Diệp Vô Tuyết run lẩy bẩy, cậu muốn tiến vào trong tranh lần nữa, nhưng trang giấy đã không còn chịu nổi tải trọng của cậu.
Thế giới trong tranh đang trên bờ vực sụp đổ, khi vết mực trên giấy biến mất hoàn toàn, Bùi Lệnh cũng không thể bước ra ngoài nữa.
Diệp Vô Tuyết cẩn thận cầm trang giấy, cố gắng tìm kiếm bóng hình Bùi Lệnh trong bức tranh tối đen mơ hồ.
Thế nhưng vết mực càng ngày càng mờ nhạt, hai tay Diệp Vô Tuyết sắp không cầm nổi trang giấy mỏng như cánh ve sầu này rồi.
“Không thể nào… Huynh không thể…”
Diệp Vô Tuyết cảm thấy mắt mình rất đau, kiếp trước sau khi biết tin Diệp Vô Tình qua đời, cậu đã khóc quá nhiều, đôi mắt mới dần dần trở nên mù lòa.
Nước mắt cậu rơi lên trang giấy, nhưng chẳng thể thấm qua tờ giấy, và có lẽ, Bùi Lệnh ở bên trong cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy nước mắt của cậu.
Lẽ ra Diệp Vô Tuyết nên sớm nói cho Bùi Lệnh biết, những lời mà cậu đã nói với Bùi Lệnh khi hai người lần đầu gặp nhau ở kiếp trước, chỉ là cậu khẩu thị tâm phi, kiếp này khi gặp lại lần nữa có thể sửa đổi tất cả, cậu thật sự rất vui.
Còn có, Bùi Lệnh mặc gì cũng đẹp.
“Diệp huynh, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi cứ khóc mãi vậy?”
Yến Đạo Không nhìn thấy Diệp Vô Tuyết như vậy không khỏi hoảng sợ.
Khi Bùi Lệnh không xuất hiện cùng Diệp Vô Tuyết, anh ta liền đoán có lẽ Bùi Lệnh đã gặp chuyện không may, “Nhưng mà Bùi Lệnh…”
Nghe thấy tên Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết mới có phản ứng ngẩng đầu lên.
Màu mắt cậu cực kỳ nhạt, sau khi khóc lại càng giống ngọc lưu ly hơn.
Bóng dáng nhập nhèm của Yến Đạo Không hình như đang nói gì đó với cậu, nhưng cậu không thể nghĩ ngợi được gì nữa.
Trong đầu cậu chỉ còn mỗi Bùi Lệnh.
Cậu nói với Bùi Lệnh rằng cậu sẽ quay lại ngay nhưng cậu không làm được, liệu Bùi Lệnh có trách cậu không?
Bất thình lình, từ trong trang giấy bắn ra một luồng sáng màu vàng xanh lẫn lộn, ánh sáng lóa mắt khiến Diệp Vô Tuyết và Yến Đạo Không không thể mở mắt, cánh tay Diệp Vô Tuyết trĩu xuống, Bùi Lệnh ngã vào lòng cậu.
Diệp Vô Tuyết theo bản năng ôm chặt lấy Bùi Lệnh, nhưng lại phát hiện Bùi Lệnh nhắm nghiền hai mắt, mặt lộ ra vẻ đau đớn, mà cơ thể của hắn lại nóng bừng, phảng phất tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Bùi Lệnh sắp kết đan rồi sao?
Kiếp trước, sau khi bái nhập Yến Vân Phong, Bùi Lệnh mới tu thành Kim Đan, hai mươi tuổi kết đan đã là người xuất chúng, nhưng lần này Bùi Lệnh lại kết đan sớm hơn kiếp trước tận ba năm.
(17 tuổi vs 16 tuổi, nhắc lại đây là thế giới tu chân, thiện tai, thiện tai:)))))
Chẳng lẽ hai đợt sấm sét trong tranh đã giúp Bùi Lệnh đột phá bình cảnh tu vi, nên hắn mới kết đan nhanh như vậy?
Không để cho Diệp Vô Tuyết suy nghĩ nhiều, chuyện Bùi Lệnh kết đan như lửa xém lông mày, lôi kiếp mà hắn phải đối mặt khi thành đan cũng sắp ập đến.
Bây giờ bọn họ chỉ mong những môn phái tu tiên kia có thể tìm thấy họ sớm hơn Ngọc Tiếu Tiên một bước, nếu không thì bọn họ sẽ trở thành phân bón hoa của Ngọc Tiếu Tiên trước khi Bùi Lệnh kịp kết đan.
Yến Đạo Không cũng phát hiện ra Bùi Lệnh sắp sửa kết đan, anh ta không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ hiện giờ chỉ có thể xem như mới chạm tới ngưỡng cửa tu tiên, kết thành Kim Đan mới được tính là chân chính bước lên con đường tu tiên.
Muốn kết Kim Đan yêu cầu tất yếu phải có tu vi, nhưng cũng phụ thuộc vào may rủi, nhiều người cả đời cũng không thể kết đan, trong khi một số người chỉ mơ một giấc mộng liền kết thành Kim Đan.
Cho dù là đệ nhất thiên tài đương thời, thì sớm nhất cũng phải mười chín tuổi mới trở thành Kim Đan Chân Nhân.
Yến Đạo Không tự hào mình có tư chất hơn người, cũng được xem là nổi bật xuất chúng trong số những người cùng thế hệ, nhưng anh ta cũng không dám nghĩ đến việc kết đan ở tuổi mười bảy.
Mặc dù rất hâm mộ, nhưng anh ta cũng chưa đến mức sẽ giở trò gian trá khi người ta đang kết đan.
Yến Đạo Không nói: “Hình như hắn sắp kết đan rồi, e là trận pháp bày lúc trước không thể ngăn cản lôi kiếp, ta sẽ đi bày một trận khác.”
Rõ ràng Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh có tình cảm sâu sắc, còn Yến Đạo Không với bọn họ dù gì cũng chỉ mới quen biết, ở gần người ta khi sắp kết đan khó tránh khiến người ta nghi ngờ.
Anh ta chủ động đề nghị đi bố trí trận pháp cũng là muốn trấn an Diệp Vô Tuyết.
Tất nhiên Diệp Vô Tuyết hiểu được dụng ý của Yến Đạo Không.
Quả nhiên Yến Đạo Không vẫn là một quân tử quang minh lỗi lạc giống như kiếp trước.
Đồng thời cậu cũng có chút hổ thẹn, kiếp trước sau khi biết Bùi Lệnh kết thành Kim Đan, cậu đã bị đả kích nặng nề, suýt chút nữa sinh ra tâm ma, phải mất mấy năm sau cậu mới kết thành Kim Đan.
Kiếp này Bùi Lệnh lại kết đan trước cậu, thậm chí còn sớm hơn rất nhiều năm.
Diệp Vô Tuyết đỡ Bùi Lệnh lên, mùi thơm kỳ lạ lại nồng hơn trước.
Những người khác khi kết đan sẽ bài trừ các tạp chất dơ bẩn trong cơ thể, cho nên có mùi rất tanh tưởi khó ngửi, nhưng cả người Bùi Lệnh lại tràn ngập một mùi thơm kỳ lạ.
Diệp Vô Tuyết nhịn không được cúi xuống kề sát cần cổ Bùi Lệnh hít một hơi thật sâu.
Cậu còn nhớ những người trong Ngọc Hương Lâu đã nói Bùi Lệnh có thể chất lô đỉnh, chẳng nhẽ vì nguyên nhân này nên mới tỏa ra mùi thơm đặc biệt?
Thật ra Diệp Vô Tuyết không tin Bùi Lệnh có thể chất lô đỉnh, suy cho cùng rất có thể là người của Ngọc Hương Lâu bịa ra chuyện này để chiêu dụ khách hàng.
Tuy nhiên nhớ lại kiếp trước, hình như đúng là Bùi Lệnh vẫn luôn giữ thân như ngọc, bên cạnh chưa bao giờ có người bạn đời nào thân thiết.
Bùi Lệnh rên rỉ một tiếng, Diệp Vô Tuyết mới chợt nhận ra mình đang cắn vào cổ Bùi Lệnh.
Cho dù nguyên nhân sinh ra mùi hương đặc biệt này là gì thì cũng không thể để người khác biết được sự tồn tại của nó.
Diệp Vô Tuyết lấy ra một pháp khí có thể ngăn mùi hương thoát ra ngoài, đây chính là bảo bối Vương Trường Vi làm cho cậu để lén uống rượu sau lưng tiên sinh dạy học, cũng không biết bây giờ lỗ thủng sau đầu Vương Trường Vi thế nào rồi.
Bên ngoài miếu hoang vang lên tiếng sấm, cảnh tượng này đúng là quen mắt, cậu và Bùi Lệnh đã trải qua hai lần trong tranh, bây giờ lại sắp trải qua lần nữa.
Bùi Lệnh nhắm mắt ngồi ngay ngắn, như thể không hay biết lôi kiếp sắp sửa giáng xuống.
Thanh thế của lôi kiếp lớn đến mức khiến Diệp Vô Tuyết sợ hãi, lôi kiếp kết đan như thế này có hơi không giống bình thường, cách xa trăm dặm cũng có thể nhìn thấy được nó.
Với tu vi của Ngọc Tiếu Tiên, chắc chắn đã nhìn thấy lôi kiếp ở đây, nhưng cô ta vẫn chưa xuất hiện.
Có lẽ những lời Lưu phu nhân nói là thật, Ngọc Tiếu Tiên kiêng kị ngôi miếu hoang này nên không dám tới gần.
Đến rồi!
Một tia sét xé toạc mái hiên, nó bị trận pháp bên ngoài làm suy yếu một phần uy lực, khi đánh trúng Bùi Lệnh, Bùi Lệnh chỉ hơi cau mày.
Sau đó là đạo thứ hai, thứ ba, thẳng đến đạo sấm sét thứ năm, mọi thứ đều trôi qua an toàn.
Bấy giờ quần áo trên người Bùi Lệnh đã bị thiêu rụi hết, xương cốt dưới da tỏa ra sắc vàng tinh khiết, chính là xương thuộc về kiếm tu.
Sấm sét là kiếp số, cũng là món quà Trời ban, nó có thể tôi luyện xương thịt, trùng tu lại gân cốt.
Thân là kiếm tu càng không thể tránh né sấm sét, ngươi phải rèn giũa kiếm tâm thuần khiết dưới sấm sét, tu luyện nó thành một thanh kiếm chí cương chí thuần.
Diệp Vô Tuyết nín thở tập trung, hai đạo sấm sét cuối cùng cái sau còn nguy hiểm hơn cái trước, lúc này tuyệt đối không thể lơ là mất cảnh giác.
Ngay khi tia sét thứ tám chuẩn bị giáng xuống, bức tượng vốn đã ngã vỡ trong miếu hoang đột nhiên phục hồi lại như cũ với tốc độ kinh người, hơn nữa còn giống như mọc ra hai chân, đâm thẳng vào người Bùi Lệnh.
Khí tức trên bức tượng có cùng nguồn gốc với khí tức của Quốc sư trong tranh, nhưng nó cực kỳ yếu ớt, nên mới có thể giấu diếm Diệp Vô Tuyết lâu như vậy.
Khí tức này ẩn nấp lâu như vậy chính là để chờ đợi khoảnh khắc này.
Diệp Vô Tuyết dùng kiếm bổ bức tượng ra làm hai, nhưng chỉ chặn được bức tượng này trong chốc lát, nửa còn lại đột nhiên lao về phía Bùi Lệnh, cùng lúc đó, tia sét thứ tám cũng giáng xuống Bùi Lệnh.
Nháy mắt đó, hơi thở chính nghĩa của sấm sét trên người Bùi Lệnh hòa quyện với khí tức của Mặc Tiên.
Đan hỏa vàng tinh khiết trong lồng ngực Bùi Lệnh nhiễm phải một màu lam u.
Diệp Vô Tuyết lùi lại vài bước, cậu lập tức nhớ đến Bùi Lệnh có thể điều khiển ngọn lửa của Mặc Tiên mà mình đã nhìn thấy trong gương.
Cậu cứ nghĩ những chuyện xảy ra trong gương đều vô căn cứ, tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng không ngờ đan hỏa của Bùi Lệnh thực sự có thêm lửa của Mặc Tiên.
Phải chăng điều này cũng đồng nghĩa với việc, Bùi Lệnh sẽ trở thành Bùi Lệnh trong gương?
Sấm sét vang vọng cả một vùng trời, Bùi Lệnh mở mắt ra trong tiếng sấm chớp, thứ hắn nhìn thấy lại là gương mặt sợ hãi của Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh kinh hỉ, hoang mang, rồi lại hoảng hốt.
Hắn kinh hỉ vì Diệp Vô Tuyết vẫn luôn thủ hộ bên cạnh hắn, giúp hắn kết đan.
Hoang mang vì Diệp Vô Tuyết lại sợ hãi và tránh né hắn.
Còn hoảng hốt là vì…
Khi Phật Tuyết Chân Nhân chặn kiếm, Mặc Tiên tiêu vong, lửa cháy lan tràn khắp tranh, hắn đã tham lam lấy đi tất cả ngọn lửa xanh u.
Hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, mới không phải chứng kiến Diệp Vô Tuyết rời xa hắn hết lần này đến lần khác.
Bùi Lệnh nóng lòng muốn giải thích, nhưng Diệp Vô Tuyết lại lo lắng nhìn hắn: “Là lỗi của ta, ta đã không cản được nó. Bây giờ huynh cảm thấy thế nào? Thứ kia có làm huynh bị thương không?”
Bùi Lệnh mím môi, hắn nói: “Thứ vừa tấn công ta chắc hẳn là tàn hồn của Quốc sư đã trốn thoát ra ngoài. Có lẽ nó cảm nhận được khí tức của Quốc sư trên người ta nên mới đột nhiên tấn công ta.”
Diệp Vô Tuyết kinh ngạc: “Tàn hồn?”
Bùi Lệnh kể lại trận chiến giữa Phật Tuyết Chân Nhân và Quốc sư sau khi Diệp Vô Tuyết rời đi.
Bùi Lệnh nói: “Sáu trăm năm trước, Lang Gia Vương điều khiển ngược lại Khí Vận Kiếm, nhốt Phật Tuyết Chân Nhân và Quốc sư vào trong tranh rồi chết. Lang Gia Vương mà chúng ta nhìn thấy trong tranh, thực ra là do Phật Tuyết Chân Nhân dùng di vật của Lang Gia Vương tạo ra.”
“Mà trước khi bức tranh bị phong ấn, Quốc sư đã thả ra một tia tàn hồn núp ở trong ngôi miếu này.”
Chắc hẳn vị thần trong miệng Lưu phu nhân chính là tàn hồn nhập vào bức tượng.
Giọng nói mê hoặc của Ngọc Tiếu Tiên vang lên ở ngoài miếu: “Xem ra có một người kết thành Kim Đan rồi. Chúc mừng, chúc mừng nhé.”
—–
Ying Ying:
– Đính chính lại là chân hỏa của kiếm tu có màu vàng tinh khiết, không phải màu vàng đỏ như mình dịch trước đó nhé.