Dẫu cho có liệt kê ra hàng trăm lý do, ai sẽ sẵn lòng chủ động làm người mở hộp vật tư chứ?
Nếu Chỉ huy buộc phải chỉ định, dù có thể thực hiện trôi chảy nhờ vào kỷ luật quân đội, liệu người đó có chịu nổi áp lực gần như là giết người này hay không?
Mô hình của Đào Duệ thực sự có phần hoàn thiện hơn, nhưng các giáo quan vẫn hy vọng một chuyên viên phân tích dữ liệu có thể sắp xếp mọi thứ dựa trên năng lực cá nhân và đội ngũ, đồng thời điều chỉnh và hoàn thiện theo thời gian. Mô hình như vậy mới có nền tảng, chứ không phải là những tòa lâu đài lơ lửng giữa không trung.
Kiến thức vượt xa tiêu chuẩn và thiên phú vượt trội đã bắt đầu ảnh hưởng đến phán đoán bình thường của Đào Duệ.
Hắn chưa từng vấp ngã, không biết rằng ngoài mô hình còn có rất nhiều yếu tố không thể đo lường bằng dữ liệu, không hiểu được kinh nghiệm thực tế và nỗi sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến quyết định như thế nào. Có lẽ Thừa Phong là người đầu tiên trực tiếp và quyết liệt chỉ ra sai lầm của hắn, vì vậy đã gây ra một cú sốc lớn cho hắn.
"Trong các bạn, có người có thể sẽ có cơ hội tiếp cận, cũng có người cả đời sẽ không cần phải biết đến." Giáo quan nói, "Nhưng tôi hy vọng trước khi hối hận, các bạn có thể hiểu rõ điều này từ trước. Vì một khi cảm giác hối tiếc này xuất hiện, nó sẽ theo các bạn suốt đời, không bao giờ xóa nhòa được."
Các vị trí kỹ thuật vốn khắc nghiệt, thiên phú quyết định một nửa triển vọng phát triển. Những sinh viên được triệu tập tham gia huấn luyện lần này, đặc biệt là Đào Duệ, bất kể đặt ở đâu cũng là những hạt giống triển vọng được trọng dụng. Mọi người vẫn mong bọn họ có thể trưởng thành nhanh chóng.
Giáo quan tiếp tục: "Tất nhiên, các bạn sẽ có nhiều cơ hội để nhận thức được điều này. Năm ba, năm tư và những cuộc diễn tập quân đội sau này sẽ không còn giống như mô phỏng toàn diện trước đây nữa. Chuẩn bị tâm lý đi, trò chơi nhập vai gia đình đã kết thúc rồi."
Những lời dạy bảo ở căn cứ vẫn rất nhẹ nhàng. Sau năm tư, khi lên làm binh sĩ dự bị, nếu vẫn chưa chỉnh sửa được quan niệm như thế, bọn họ sẽ phải đối mặt với những bài học tàn khốc và trực tiếp hơn nhiều.
Vì thế, các giáo quan cũng không quá lo lắng. Dẫu có là người ngạo mạn đến đâu, chỉ cần trải qua vài lần cận kề sinh tử hay tiếp xúc với người nhà là liệt sĩ, thì cũng sẽ hiểu được giá trị của mạng sống.
Các sinh viên rầu rĩ, cuối cùng cũng không dám lên tiếng cãi lại nữa.
Dù khi tham gia chiến trận mô phỏng, họ đã quen với việc coi nhẹ sinh mệnh, nhưng phần lớn vẫn có sự phản tỉnh. Chỉ là những cái chết giả không tạo được cảm giác thực tế, khiến họ khó mà nhập tâm. Khao khát chiến thắng luôn dễ dàng khiến người ta bỏ qua bước tự vấn này.
Giáo quan hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua những gương mặt vẫn còn non nớt.
Ánh đèn không thể chiếu sáng hết tất cả biểu cảm. Dưới từng gương mặt góc cạnh rắn rỏi là những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời. Đó là thứ xa xỉ của tuổi trẻ, thứ tinh thần ngông cuồng của những con người đang bước vào giai đoạn trưởng thành.
"Khóa huấn luyện ngắn hạn này, chúng tôi không thể dạy cho các bạn nhiều điều. Chỉ cần các bạn thu hoạch được gì đó, có sự thấu hiểu, thì cũng không uổng phí. Mong rằng các bạn sẽ ghi nhớ mọi thất bại để trở thành những con người có thể tự mình đối diện với mọi thử thách." Vị giáo quan chuyên ngành quay người lại, chỉ về phía trước, "Được rồi, để các giáo quan khác nói thêm vài lời với các bạn nhé."
Mấy vị giáo quan vừa nãy còn cợt nhả, mặt đầy nụ cười mỉa mai nay lập tức đứng nghiêm, liếc nhau không nói lời nào, mỗi người dùng ánh mắt thúc đẩy người bên cạnh ra mở lời trước.
Giáo quan Tiết đẩy nhẹ chân đầy vô trách nhiệm, một lần nữa đẩy "hoa khôi giao tiếp" của đội giáo quan lên phát biểu trước, để mọi người sau đó chỉ cần hùa theo một câu "Tôi cũng vậy".
Giáo quan Chu bất đắc dĩ lên tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói không mấy nghiêm túc: "Trận chiến giữa phe Đỏ và phe Trắng hôm nay kết thúc cũng là lúc khóa huấn luyện này khép lại. Thực ra không nên nói mấy chuyện này vào buổi tối, nhưng nếu nói bây giờ thì sáng mai chúng ta có thể nghỉ thêm nửa ngày, thế nên làm theo quy trình luôn đi."
Bầu không khí nặng nề thoáng tan biến, cả đám sinh viên đồng loạt lên tiếng la ó đầy bất mãn.
Giáo quan Chu giơ một ngón tay lên môi, làm động tác im lặng.
"Làm gì thế? Từng này ngày huấn luyện rồi mà vẫn còn bướng bỉnh như vậy. Giáo quan chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, thế có gì sai chứ? Các cậu không biết làm lính vất vả thế nào đâu, đúng là không phải phải loại mà con người chịu được."
Cả đám sinh viên bật cười.
"Còn các cô cậu ấy à... Đây là lần đầu tiên tôi thật lòng nói câu này – các cậu là khóa học kém nhất mà tôi từng dẫn!" Giáo quan Chu nhăn nhó khổ sở, "Khóa trước tôi dẫn là sinh viên năm ba Chiến binh, các cậu có biết cảm giác đó thế nào không? Tiềm năng của con người là vô hạn. Còn khi dẫn các cậu, tôi cảm thấy sự kiên nhẫn của tôi là vô tận."
Cả đám lại cười khúc khích đầy ngây ngô.
Đang nói chuyện dở dang, robot giao cơm đã đến.
Đầu xe màu xanh đậm kéo theo một thùng vận chuyển, khi đến gần, đèn ở đầu robot cứ nhấp nháy luân phiên giữa hai màu đỏ và trắng. Từ xa, nó đã dùng giọng trẻ con ngây ngô cất tiếng: "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Đã được làm nóng rồi đây!"
Cái dáng vẻ vụng về đó khiến Thừa Phong lập tức nhớ đến bé cú mèo.
Hẳn là cùng một nhà sản xuất, đều có sở thích phát ra thứ ánh sáng kỳ quái như vậy. Thật khó hiểu.
Đáng tiếc, có lẽ cả nhóm đã đói lả, nên khi ngửi thấy mùi cơm thơm phức trong không khí, họ lại chẳng cảm nhận được gì nhiều.
Giáo quan Chu ngừng lời, giục: "Nhanh nhận hộp cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện. Chúng tôi cũng chưa ăn đâu đấy."
Trong lúc theo dõi trận đấu, giáo quan đã ăn không ít đồ ăn vặt, còn có cả nước uống đi kèm, sống rất sung sướng, nhưng lại không có một bữa tối tử tế.
Khi mọi người xếp hàng nhận cơm hộp, họ nhanh chóng ngồi xuống đất, nhanh gọn cầm đũa xới cơm.
Bữa tối ngoài trời luôn khiến người ta vui vẻ, dù phong cách lần này hơi khác so với những cuộc tụ họp thông thường.
Khung cảnh bất ngờ trở nên ấm cúng.
Giáo quan Chu ăn được hai miếng, lấy tay gạt đi hạt cơm dính ở khóe miệng, vừa nhai vừa nói: "Lần diễn tập này, dù Thừa Phong không đạt được toàn bộ dấu đỏ, nhưng trong phần đánh giá tổng hợp, em ấy là tốt nhất."
Mọi người ngẩng đầu lên. Một số nhìn giáo quan, một số nhìn sang Thừa Phong.
"Tôi nói là đánh giá, không phải điểm số. Tất nhiên, không tính chuyện lần trước em ấy đánh người." Giáo quan Chu nói đến đây bỗng nhớ lại, liền gắp một miếng bò kho bỏ vào miệng, nhai mạnh như trút giận, rồi cảnh cáo, "Đừng có thách thức giới hạn của kỷ luật quân đội! Tôi nói cho các cậu biết, tôi không nghĩ quân nhân lại có thể phạm loại sai lầm sơ đẳng như vậy! Không được, chuyện này không thể để yên được... À đúng rồi, trong trận đấu hai phe lần này, em ấy là người có đánh giá cao nhất."
Thừa Phong bán tín bán nghi. Cô không tin từ miệng giáo quan Chu lại có thể thốt ra lời khen, hai tay ôm hộp cơm dịch ra xa một chút.
Giáo quan Chu thấy thế, lườm cô một cái rồi tiếp tục nói: "Xét về khía cạnh chuyên môn, khả năng dựng mô hình của em ấy tiến bộ rất nhanh. Trong trận đấu giữa các phe, em ấy đã làm vài mô hình dự đoán, tiếc là cuối cùng không sử dụng được. Các cậu biết kiểu đối thủ đáng sợ nhất trên đời là gì không? Chính là kiểu không ngừng tiến bộ."
Anh ta uống một ngụm canh, rồi thở dài thỏa mãn.
"Quan trọng hơn là tinh thần trách nhiệm của em ấy vượt xa các cậu. Về mặt chỉ huy, em ấy đã khá ra dáng. Dù tính cách vẫn hơi trẻ trâu, cần thêm thời gian để chín chắn, nhưng em ấy có thể tạo ra thứ gọi là tinh thần đồng đội. Các cậu hiểu chứ?"
Những lời khen ngợi trước đó nghe hơi khoa trương và khách sáo, nhưng lần này ánh mắt của mọi người lại im lặng mà sâu sắc, khiến Thừa Phong có chút bối rối.
Thừa Phong gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Thực ra, quyết định không mở hộp vật tư của Thừa Phong chỉ đơn giản là muốn dạy cho Đào Duệ một bài học mà thôi.
Cô rất rõ ràng trong việc phân biệt giữa thực tế và mô phỏng, chấp nhận mọi lựa chọn trong game miễn là để giành chiến thắng. Nhưng nếu đồng đội phản đối, muốn sống sót, cô cũng sẵn sàng điều chỉnh ngay lập tức
Giáo quan Chu giơ ngón tay cái, nháy mắt kiểu ngầu lòi với cô: "Cô không có 5000 đồng của Liên Đại, nhưng cô có một like từ giáo quan!"
Thừa Phong: "..."
Thực sự là không cần đâu. Nếu có thể quy đổi ra tiền mặt thì tốt, bớt một con số 0 cũng được.
Thẩm Đạm chỉ vào mình, hào hứng xin một lời đánh giá, sẵn sàng đón nhận lời khen.
Hôm nay cô ấy đã tiêu diệt gần một phần tám đội Trắng, chẳng phải là thần binh giáng thế sao!
Giáo quan Chu ngạc nhiên: "Cô còn nhớ mình là Phó Chỉ huy không? Tôi cứ tưởng cô quên rồi! Cô có gì mà tự hào? Dù cô có một nửa sự tự nhận thức của Trần Hoa Nhạc thôi, cô cũng không chạy loạn khắp nơi như thế! Tôi còn chẳng muốn cho cô điểm qua môn!"
Thần binh giáng thế bỗng chốc bị gãy cánh.
Thẩm Đạm nằm phịch xuống đất, không muốn đối mặt với thực tế.
Sau đó, giáo quan Chu lần lượt đánh giá các thành viên khác trong đội, cơ bản mỗi người đều được anh ta nói vài câu ngắn gọn, kèm theo lời khuyên nghe như lời thoại vô thưởng vô phạt.
Đến lúc khô cả họng, anh ta ăn xong cơm hộp.
Giáo quan Chu đặt chiếc hộp sạch sẽ như vừa được rửa xuống bên cạnh, bắt đầu hô hào: "Rồi, các bạn học của Liên Quân, tiếp theo hãy nghe cảm nghĩ từ giáo quan Tiết nhé. Nhiệt liệt chào mừng!"
Sinh viên Liên Quân vỗ tay nồng nhiệt cổ vũ giáo quan của họ.
Buổi tổng kết kéo dài đến tận một giờ sáng. Những giáo quan khác không giống giáo quan Chu, không thể tìm ra nhiều điều để nói, nên càng về sau, lời lẽ của họ càng lười biếng, nói đại khái cho xong.
Giáo quan Tiết thì buồn ngủ không chịu được, liền kết thúc bằng một câu: "Biết đâu sau này chúng ta còn gặp lại. Tạm thế đi. Sáng mai 9 giờ sẽ có xe buýt đưa đón, nhớ dậy đúng giờ! Ai dậy muộn thì sang làng bên làm việc vặt cho dân, không có chuộc thân đâu. Thôi, toàn đội giải tán!"
Mọi người lần lượt đứng dậy, chống đỡ cơ thể mỏi nhừ trở về ký túc xá.
Đèn đường trước tòa nhà huấn luyện dần tắt bớt, chỉ còn ánh sáng vàng cam từ những cửa sổ cao tầng hắt xuống. Vài tiếng sau, tất cả lại tắt hẳn.
Đêm lặng lẽ khép lại khi mọi người chìm vào giấc ngủ mệt nhoài. Sau một vòng tuần hoàn ngày đêm, mọi người lại tiếp tục với guồng quay thường nhật.
Câu đe dọa cuối cùng của giáo quan Tiết quá sức gây ám ảnh. Sau khi tắm rửa, Thừa Phong nằm trên giường, xịt chút nước hoa mượn từ đàn chị, nhưng cả đêm lại mơ thấy ác mộng làm nhân viên dọn phân.
Sáng hôm sau, chưa đến 8 giờ, Thừa Phong đã đeo ba lô chạy ra cổng chờ xe buýt.
Gần trưa, cả đội lại bước qua cổng trường Đại học Liên hợp cao ngất, quay trở về cuộc sống học tập.