Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài giảng viên chuyên môn ngồi quanh bàn họp, trò chuyện khẽ khàng.

"Cấu trúc thân máy lần này thực sự thay đổi quá nhiều. Việc vượt qua thói quen đã là một điều rất khó, với những người vốn đã có ý thức đối kháng nhất định như Thừa Phong thì vấn đề không chỉ dừng lại ở việc đơn thuần thay đổi thói quen đâu."

"Nhưng việc cắt giảm đáng kể các cấu trúc kết nối thừa thãi, giảm trọng lượng, đồng thời tăng thêm 10% sức chứa kho vũ khí – xét về cải tiến công nghệ, lần cập nhật này chắc chắn là một bước tiến lớn."

Cơ giáp, về bản chất là một kho vũ khí di động cỡ lớn. Việc mang theo nhiều loại đạn dược hơn và cải thiện khả năng phòng thủ mạnh mẽ, ổn định hơn chính là mục tiêu cốt lõi trong sự phát triển của cơ giáp.

Cơ giáp cảm biến liên tục được nâng cấp, còn cơ giáp thủ công vốn đã ở thế yếu. Nếu hiệu năng vật lý không theo kịp, loại cơ giáp này chắc chắn sẽ bị xã hội đào thải.

Thực ra, những thay đổi lần này không phải từ mã nguồn gốc. Chỉ là do nhiều tính năng bị cắt giảm hoặc bổ sung thêm khiến các thao tác liên quan trước đây không thể thực hiện được bằng mã lệnh cũ.

Ví dụ như đoạn mã lệnh "điều chỉnh trọng tâm thân máy" đang bị cư dân mạng chỉ trích nặng nề.

Lệnh này ban đầu được thực hiện thông qua một đoạn mã "biến hình cơ giáp" kết hợp với một đoạn "chuyển đổi kho vũ khí".

Sau khi cập nhật kỹ thuật, do các bộ phận liên quan của cơ giáp được bổ sung thêm thanh trượt điện từ cùng với một tính năng đẩy mới, hành động này giờ được thay bằng một đoạn mã kết hợp giữa "chuyển đổi kho vũ khí" và "đẩy đa hướng".

Đối với người dùng thông thường, hiệu quả cuối cùng thể hiện ra vẫn là điều chỉnh trọng tâm thân máy. Dù tốc độ chuyển đổi nhanh hơn, kho vũ khí được sắp xếp hợp lý hơn, hay nguyên lý thực thi đã thay đổi bản chất thì với họ, mã lệnh cơ bản của cơ giáp thủ công vẫn đã thay đổi hàng loạt. Điều này là một cú sốc lớn.

Nhưng với những người lái cơ giáp chuyên nghiệp, thư viện mã nguồn vẫn luôn ổn định. Chỉ có các chiến lược và tài liệu hướng dẫn họ đã học bị lỗi thời. Nếu họ có thể bắt kịp làn sóng cải tiến mạnh mẽ này, sức chiến đấu của cơ giáp chắc chắn sẽ được nâng cao đáng kể.

Người đàn ông trung niên nghiêm nghị nói: "Cải cách là để hướng tới tương lai, chứ không phải để giải quyết hiện tại."

Các cuộc cải tiến kỹ thuật lớn về diện rộng, về bản chất thường đồng nghĩa với việc từ bỏ việc đào tạo một bộ phận người.

Lái cơ giáp vốn là một công việc cực kỳ khắt khe và không chấp nhận sự thỏa hiệp.

Công việc này đòi hỏi thiên tài. Và chỉ cần thiên tài.

Nếu thời đại hiện tại không có, họ sẽ không từ bỏ mà tập trung phát triển thế hệ trẻ hơn.

Người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh lạc quan hơn một chút, bà chớp đôi mắt cay xè vì mỏi, liếc nhìn ra cửa sổ bên trái, rồi quay lại nói: "Dù lần cải tiến này có ảnh hưởng lớn nhưng việc nâng cao hiệu năng của cơ giáp sẽ phần nào bù đắp cho sự thiếu thành thạo của các tay lái. Tôi nghĩ việc duy trì thành tích như cũ không khó. Chỉ cần ba tháng... không, hai tháng để thích nghi, các sinh viên xuất sắc có thể làm được."

Người đàn ông trung niên tháo kính, dùng hai ngón tay ấn vào thái dương, giọng mệt mỏi: "Cô đúng là rất tin tưởng sinh viên của mình."

Thầy Khổng lật qua các kết quả thử nghiệm lái của sinh viên, một danh sách dài toàn thông báo không đạt đỏ rực làm ông không biết phải đặt tay vào đâu hay làm gì để xoa dịu sự căng thẳng. Lúc thì chống cằm, khi lại khoanh tay rồi lại đưa tay gãi bộ râu thô ráp.

Lần đầu tiên, ông có chút đồng cảm với lý do tại sao nhiều người lại muốn hút thuốc đến vậy. Hiện tại ông cũng rất muốn thử một điếu.

Mọi người đều đang chờ kết quả thử nghiệm của Thừa Phong.

Thế nhưng nửa tiếng trôi qua, rồi thêm một tiếng nữa, trên mạng người ta đã tranh cãi hết nhóm này đến nhóm khác, còn Thừa Phong thì vẫn đang xem thư viện mã lệnh.

Theo trí nhớ của cô, chắc chắn các mã lệnh mới đã được thuộc lòng từ lâu. Giờ cô chỉ đang phối hợp với bản cập nhật để phân tích và tách rời mã lệnh, kiểm tra hiệu năng cơ giáp.

Người đàn ông trung niên nghi ngờ hỏi:"Có phải em ấy cẩn thận quá mức rồi không?"

Thầy Khổng thì thầm bênh vực: "Cẩn thận là tốt. Dù sao em ấy cũng là người máy. Người máy làm việc thường thích lên kế hoạch tỉ mỉ."

Người phụ nữ tóc ngắn im lặng một lát rồi cẩn thận lên tiếng: "... Cái trò đùa này vẫn chưa kết thúc sao?"

"Phải tôn trọng con trẻ!" Thầy Khổng nghiêm túc nói, "Với em ấy, đây có lẽ là một sự kiên định, chứ không phải trò đùa!"

Người phụ nữ tóc ngắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, đành im lặng.

Không ngờ người đàn ông cao to dữ dằn này lại có một nội tâm tinh tế và nhạy cảm đến vậy.

Hai tiếng sau khi cập nhật, Thừa Phong cuối cùng cũng hành động.

Trong phòng họp và quảng trường ảo của Tam Diêu, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.

Cô nâng cánh tay, xoay khớp vai một chút, rồi giữa ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô nhấn thoát.

Trong vài giây ngắn ngủi, trạng thái của Thừa Phong có vẻ vẫn khá bình thường, nhưng thầy Khổng thì như muốn phát điên. Người bên cạnh phải vỗ vai ông một cái mới giúp ông lấy lại bình tĩnh.

Ông lại một lần nữa gọi điện cho Thừa Phong, nhưng người học trò yêu quý vẫn chưa bỏ ông khỏi danh sách chặn. Trong loa chỉ vang lên giọng nói lạnh lùng của hệ thống.

Dạy học mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông gặp một học trò dám chặn mình. Thầy Khổng đau khổ nhắm mắt lại.

"Hãy tôn trọng con trẻ!" Người phụ nữ tóc ngắn nói lời an ủi đầy giả tạo, "Dù sao em ấy cũng là người máy, việc chặn dữ liệu không phải là ác ý đâu!"

Quản lý phòng máy thấy Thừa Phong quẹt thẻ định rời đi, vội đứng lên, gọi tên cô rồi hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Đi ăn cơm chứ đâu ạ." Thừa Phong giơ chiếc quang não lên, vẻ mặt bình thường trả lời, "Đến giờ ăn rồi."

Quản lý nghẹn lời. Đã lâu rồi ông không gặp ai nhiệt tình với chuyện ăn uống đến thế. Cuối cùng đành bất lực phất tay, nói: "Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Thừa Phong không đến nhà ăn mà ghé qua máy bán hàng tự động, mua hai hộp bánh quy dinh dưỡng cùng một chai sữa rồi thẳng đường về ký túc xá.

Phòng khách không có ai. Cô đi về phòng mình, ngồi xuống giường, ôm quang não và bắt đầu lướt diễn đàn.

Cô vốn muốn xem trên diễn đàn Tam Diêu có chia sẻ nào bổ ích hay không, hoặc có chuyên gia nào giải thích và sáng tạo về mã lệnh vận hành. Nhưng lướt vài trang, cô nhận ra hầu hết chỉ toàn thứ vô bổ.

Một nhóm người thì chửi bới độ khó của điều khiển thủ công sau khi cải tiến kỹ thuật.

Một nhóm khác lại bi quan về tương lai của cơ giáp thủ công.

Còn một nhóm nữa thì đề xuất những ý kiến lung tung.

@Tam Diêu bị chửi nhiều thế này, hoàn toàn không có trải nghiệm thực chiến. Ra luôn bản chuyển tiếp đi, như các thao tác cơ bản kiểu điều chỉnh trọng tâm thân máy ấy, có thể giữ mã lệnh cũ được không? Đừng quan tâm nguyên lý gì, quan trọng là mọi người mà】

[Chuyển tiếp cái gì? Cả đám làm sai rồi cứ sai mãi à? Thế lần cải tiến tiếp theo thì làm sao? Đây đúng là ý tưởng tệ hại]

[Trước đây không biết nhiều người chơi thủ công thế. Trời đất, một bản cập nhật thôi đã làm lộ ra cả một đám tay mơ]

[Thời đại thay đổi rồi, các ông ạ. Sao không chấp nhận rằng thời đại của mình đã qua đi?]

【Có cao nhân nào giải đáp giúp không? Với dòng cơ giáp leo trèo đổi sang kiểu bốn chân, dùng mã lệnh nào để kết nối an toàn và ổn định nhất?】

[Lần này có mấy bộ phận thêm thanh trượt, tốc độ biến hình của cơ giáp nhanh hơn, mã cũ dễ làm kẹt kho vũ khí bên phải. Khuyên bạn chơi chắc chắn, đừng ham biểu diễn]

[Chơi chắc chắn thì tăng tốc độ biến hình làm gì? Buồn cười thật]

[Đừng hỏi nữa. Phân tích tham số cơ giáp khó quá, mà đau nhất là mấy chuyên viên phân tích dữ liệu thông thường chẳng biết gì về cơ giáp thủ công. Chẳng ai rảnh giúp mấy đứa tội nghiệp như chúng ta đâu]

Thừa Phong đọc những lời than thở dưới bài viết thứ hai, nhíu mày, uống hết sữa, rồi trả lời bên dưới.

Diệp Quy Thừa: [Tôi đã nghiên cứu sơ qua tham số, dù chưa thử nghiệm thực tế. Bạn có thể thử đoạn mã bốn phần... Nếu tốc độ tay đủ nhanh, phím R để chuyển đổi kho vũ khí bên phải có thể dừng lại trước thanh trượt thứ ba. Nếu tay không đủ nhanh, hãy đặt mã đó vào phần cuối. Nếu cần tránh né ngay tại chỗ, có thể thêm lệnh đẩy định hướng. Tính năng đẩy mới rất mạnh, sử dụng tốt có thể làm rối nhịp hầu hết đối thủ]

Ban đầu, cư dân mạng định chỉ trích người đăng đang thể hiện, nhưng nhìn kỹ tên người đăng bài thì lập tức nuốt lời.

[Tôi đi thử ngay! Cảm ơn boss!]

[Cô em năm nhất mà đã siêu như vậy rồi sao?]

[Thừa Phong định khi nào thử nghiệm? Giờ tôi chỉ trông chờ vào hướng dẫn của bạn thôi]

[Chuyên viên phân tích dữ liệu kiêm tay lái cơ giáp thủ công – hy vọng của cả làng!]

Thừa Phong không hiểu vì sao mọi người không chủ động tự phân tích. Ai cũng có cách thích nghi riêng, không nhất thiết phải dựa vào phân tích dữ liệu chuyên môn. Dù là cách thực hành thử ngốc nghếch nhất cũng có thể làm được.

Thực tế là đừng nói đến hướng dẫn, đa số mọi người đều mù mịt chẳng biết làm gì. Không có phương pháp học tập hệ thống, thất bại nhiều lần cũng không tìm ra hướng tiến bộ. Mỗi chữ họ viết ra đều toát lên sự tiêu cực.

Vì vậy, Thừa Phong trả lời hết những câu hỏi cô giải đáp được, còn những trường hợp chưa có lời giải thì ghi lại vào ghi chú, đồng thời lưu bài viết để chờ phản hồi.

Bé cú đang nằm trên tủ đầu giường chuyển từ chế độ chờ sang hoạt động, ngồi yên hồi lâu rồi nhảy lên giường cô. Nó tiếp tục nhảy lên cánh tay cô, cuối cùng trơ trẽn làm tổ trên đầu cô.

Thừa Phong vốn không định để ý đến nó, nhưng trọng lượng của nó làm máu trên đầu cô lưu thông kém. Cô cảm giác trán mình bị đạp vài cái. Nếu cứ tiếp tục, tóc mới mọc của cô có khi lại rụng sạch.

Thừa Phong cúi đầu xuống một chút, hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"

Bé cú trả lời: "Vuốt đầu."

Ba của Thừa Phong, một người đàn ông thô cứng không biết chăm trẻ, thường xuyên đi công tác vì phục vụ quân đội.

Người đàn ông kỳ lạ này thỉnh thoảng lại nảy ra vài ý tưởng bất chợt. Một ngày nào đó, ông đọc được đâu đó một bài viết về cách nuôi dạy con, nói rằng trẻ con cần sự quan tâm và yêu thương từ người lớn. Những đứa trẻ thường xuyên được vuốt đầu sẽ thông minh hơn khi lớn lên.

Vì không thể ở nhà vuốt đầu con gái, ông đã lập trình tính năng này vào người máy chiến đấu.

Bé cú vốn không còn chức năng này, nhưng không hiểu sao nó lại tự học thành tài, biết dùng chân để làm.

Thừa Phong bế nó xuống, đặt lại lên tủ đầu giường, ra hiệu bảo nó không được di chuyển nữa.

Bé cú hỏi: "Cậu không thích à?"

"Cực kỳ không thích!" Thừa Phong nói, nhưng giọng dịu lại, giải thích: "Tôi đã lớn rồi."

"Hiểu rồi."

Đôi mắt bé cú tối đi, trở lại chế độ chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK