Giang Lâm Hạ phấn khích hét lên như chưa từng thấy gì thú vị trong đời: "Trời đất ơi! Người máy biết nói tiếng người rồi!"
Anh ấy chỉnh âm thanh lên mức lớn nhất, ghé sát tai vào để nghe câu phát biểu đầu tiên của Thừa Phong về thế giới này.
Con bé này khi buông lời mỉa mai thực sự rất độc, như thể có một loại thiên phú đặc biệt gì đấy.
Thế nhưng, giữa sự im lặng có chủ ý của mọi người xung quanh, đôi môi của Thừa Phong chỉ khẽ mấp máy, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một từ: "Ừ."
Tiếng reo hò kèm tiếng vỗ tay đột ngột vang lên từ thanh niên số 1: "Hay lắm!"
Âm thanh chói tai đến mức suýt làm thủng màng nhĩ của Giang Lâm Hạ.
"Mẹ!" Anh ngửa người ra sau, ngã xuống ghế sofa, cố nhịn tiếng ù tai để giảm âm lượng: "Thằng này bị làm sao thế? Cái này có gì mà đáng khen?"
Mọi người đều nghĩ thiết bị phát âm của Thừa Phong là công cụ hỗ trợ cho người bị câm nên mặc định cô không biết nói. Vì thế, lời nói vừa rồi thực sự khiến không ít người kinh ngạc.
Khi đã hoàn hồn, các sinh viên Liên Đại lập tức hưởng ứng thanh niên số 1.
"Chị nói hay lắm!"
"Chị chỉ nói một từ nhưng đã thể hiện đầy đủ sự khẳng định và cổ vũ dành cho chúng ta! Chứng tỏ mọi người làm rất tốt!"
"Boss trước giờ luôn tiết kiệm lời! Hiểu không được là lỗi của chúng ta!"
"Hóa ra chị biết nói à? Giọng chị hay thật đó!"
Sinh viên các đội khác: "..."
Không thể so nổi.
Liên Đại tuyển sinh chắc hẳn có một tiêu chí ngầm nào đó, chính là đủ trà xanh. Nếu không thì không thể tụ họp được một đám như thế này.
Điều này khiến những người khác hiểu rằng cả đời mình sẽ chẳng bao giờ có duyên với trường đó.
Tổng Chỉ huy của Quân đoàn 1 gãi tai, bực bội hỏi: "Nói xong chưa? Xong rồi thì mau đăng xuất đi!"
Đám sinh viên Liên Đại đâu dễ bỏ qua cơ hội này, bọn họ như thể đã khám phá được tiềm năng mới trong trận đấu này bèn mỉa mai không ngừng:
"Chạy nhanh thế làm gì? Không phải là không chịu thua được chứ?"
"Về gấp để xem lại bản thân thua thế nào à? Không cần quá để ý đâu, dù gì đây cũng là lần thứ tư rồi."
"Tội nghiệp các em trai, về nhà chắc còn bị mắng nữa. Không như bọn tôi, về là nhận cúp vô địch bốn lần liên tiếp."
Sinh viên các đội khác không chịu nổi nữa, mặt mày méo mó, vội vàng đăng xuất.
Tổng Chỉ huy Liên Đại hô lớn một câu cuối: "Lần sau gặp lại nhé! Tiện thể, chào mừng các cậu đến Liên Đại chúng tôi giao lưu học thuật!"
Màn hình trong phòng livestream tắt dần, đánh dấu sự kết thúc của giải đấu tân binh năm nay.
Tân Khoáng nhẹ nhàng nói: "Lão Hạng, thay mặt tôi gửi lời cảm ơn đến Thừa Phong, làm rất tốt. Chuyển thêm cho con bé 200 đồng, coi như tôi mời em ấy một bữa."
Nghiêm Thận vẫn đang phân tích: "Ý tưởng của người máy thật khiến người ta không ngờ tới, có phải do lập trình nên hiểu cách khai thác lỗi hệ thống tốt hơn không?"
Giang Lâm Hạ phấn khích la lên: "Lão Hạng, dùng tình cha con thâm sâu của chúng ta để cảm hóa nhóc ấy đi! Chỉ huy loại B mà mất đi thì tiếc lắm! Bên ngoài chắc chắn đang có khối kẻ mơ ước con gái chúng ta đấy. Lôi em ấy theo, giải đấu năm sau chúng ta sẽ làm daddy của tất cả!"
Máy móc đã hoàn toàn ngừng hoạt động, sinh viên đang tháo dần thiết bị.
Hạng Vân Gian đứng lên, sắp xếp lại mấy thứ lộn xộn trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về nhìn máy mô phỏng phía trước.
Ở địa bàn của mình, anh không cần phải kiềm chế nhiều.
Sinh viên lần lượt bước ra khỏi cửa. Nhìn thấy giáo quan ngay trước mặt, bọn họ nghĩ ông ấy đang ra đón mình, lập tức lao tới như gặp người thân, ôm chặt lấy chân ông mà khóc rống lên.
"Không phụ lòng mong đợi! Giáo quan, chúng ta vô địch bốn lần liên tiếp rồi!"
"Giáo quan nói đúng, Liên Đại là mạnh nhất! Dù em kém cỏi, nhưng em có thể mãi mãi tin tưởng đồng đội của mình!"
"Giáo quan, mười phút cuối em sợ muốn chết, tưởng mình sẽ bị ghi tên vào lịch sử trường để bị chửi vài chục năm!"
"Boss đâu rồi ạ? Em muốn bái kiến!"
Giáo quan bực mình, vừa đẩy bọn chúng ra vừa để mắt tới chiếc máy ở giữa. Không chịu nổi đám nhóc cứ bám lấy, ông gắt lên: "Cút ra! Đừng có bôi nước mũi lên quần áo tôi!"
Sự vui mừng đến mức bật khóc dường như dễ lây lan. Khi Thừa Phong bước ra, cả phòng toàn những người có dấu hiệu mắc bệnh tâm thần. Cô cau mày, định nhanh chóng rời đi.
Giáo quan chặn cô lại, một tay đặt lên vai cô.
Vốn định theo thói quen khoác vai Thừa Phong, nhưng vừa đưa tay ra đã bị cô dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, khiến ông phải dừng lại.
Trong trận đấu, ai cũng mặc đồng phục giống nhau và bận rộn với chiến sự căng thẳng nên không chú ý đến ngoại hình của Thừa Phong.
Giờ đây, một cô gái tóc dài đứng giữa đám nam sinh cao lớn thô kệch, trông vô cùng nổi bật.
Ánh mắt từ khắp nơi bắt đầu dò xét cô, giữa những lời xì xào, một nam sinh bất chợt lẩm bẩm ra điều mà ai cũng nghĩ trong đầu:
"So về kỹ thuật thì làm ba người ta, nhưng ngoại hình lại giống em gái như vậy."
Giáo quan nhớ lại chuyện cũ, quay sang chỉ vào Hạng Vân Gian, cười mỉa: "Thấy chưa? Chẳng ai nhận nhầm, chỉ có các cậu thôi! Gom đủ bốn người mù lập được một đội, các cậu cũng tài ghê đó."
Hạng Vân Gian: "..." Chuyện này mãi mãi không cho qua được à?
Giáo quan quay lại, đổi sang vẻ mặt dịu dàng, cúi thấp người xuống, ân cần hỏi: "Thừa Phong, đói không? Có muốn đi ăn không? Thích ăn gì? Thầy mời nhé!"
Sinh viên phía sau đã nhao lên trước: "Cảm ơn giáo quan! Thắng rồi thích quá!"
"Có thể ra ngoài ăn không ạ? Hoặc đi khu ẩm thực cũng được!"
Giáo quan thầm than thở. Liên quan gì đến các cậu chứ?
Thừa Phong định đồng ý, dù sao thì cô cũng không có nhiều tiền. Cô đưa tay vào túi, chuẩn bị gọi vài món ăn. Nhưng tiếng gọi to, đầy khí thế từ bên ngoài đã át hết mọi ồn ào trong phòng, thể hiện rõ sự bá đạo và mạnh mẽ của người vừa tới.
"Thừa Phong à? Thừa Phong!"
Người đàn ông cao mét chín đẩy mạnh đám người chắn lối ở cửa, thò đầu vào trong. Lúc nhìn thấy Thừa Phong, khuôn mặt ông nở nụ cười, những nếp nhăn trên mặt như được kéo ra.
"Nhớ thầy chứ? Thầy là thầy Khổng đây."
Sinh viên hệ Chiến binh lập tức im bặt, co rúm lại, lùi về sau vài bước.
Thông thường, giảng viên khoa Cơ giáp thủ công không liên quan gì tới sinh viên khoa Cơ giáp cảm biến. Nhưng trong đợt huấn luyện vừa rồi, thầy Khổng bị gọi gấp để dạy mấy tiết về ý thức tác chiến, để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu bọn họ.
Giờ gặp lại, đầu óc và đầu lưỡi của đám tân sinh viên dường như không hoạt động nổi, cả đám đều lúng túng.
"Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng các em reo hò rồi." Thầy Khổng bước tới, tiện tay kéo Thừa Phong đi. Đồng thời, ông cũng không quên dùng giọng hiếm hoi dịu dàng nói với giáo quan, "Chúc mừng nhé! Bốn lần vô địch liên tiếp, đáng ăn mừng lắm! Anh dẫn sinh viên đi ăn đi, tôi sẽ tranh thủ giới thiệu chuyên ngành của trường cho Thừa Phong."
"Khoan đã, tôi có nói là sẽ mời đâu..."
Giáo quan chưa kịp giữ cái ví của mình thì đã bị đám sinh viên đồng thanh cắt ngang: "Cảm ơn giáo quan! Giáo quan thật hào phóng!"
Ông giơ hai tay ra hiệu mọi người im lặng, nhưng trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Thừa Phong đâu nữa.
"Đúng là..." Giáo quan thở dài bất lực.
—
Tại một quán ăn gần cổng trường Đại học Liên hợp, thầy Khổng chọn một bàn cạnh cửa sổ. Sau khi gọi món và để Thừa Phong ăn gần no, ông mới chậm rãi lên tiếng: "Thừa Phong này, em đã quyết định chọn chuyên ngành nào chưa?"
Thừa Phong lắc đầu, nói: "Nhưng hệ Chỉ huy cũng khá thú vị ạ."
Thầy Khổng thở dài, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương: "Đúng là em có năng khiếu phân tích dữ liệu, biểu hiện trong trận đấu cũng rất xuất sắc. Nhưng, Thừa Phong à, thực ra ngành Cơ giáp thủ công rất cần em. Em có biết không? Trường chúng ta đã mấy năm liền không có được một tay điều khiển cơ giáp thủ công xuất sắc nào. Các đàn anh, đàn chị, và cả những đồng đội tương lai của em đều đang mong chờ một người lãnh đạo có thể giúp họ đấy."
Sau khi Thầy Khổng phân tích kỹ lưỡng đã nắm chắc mật mã thành công: "Không có em, bọn họ không làm được!"
Lời nói đầy dứt khoát khiến Thừa Phong bị lay động, nét mặt lộ vẻ do dự. Tuy nhiên, tay cô vẫn không ngừng gắp thịt cừu xào trước mặt.
Thấy cô không trả lời, thầy Khổng sốt ruột, dùng đũa tái chế gắp vài miếng rau tươi đưa đến trước mặt cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Ăn thêm chút rau đi, tốt cho sức khỏe."
Đôi mắt Thừa Phong thoáng trợn lên, cô bất ngờ giơ tay trái ra, giữ chặt cổ tay của ông. Động tác nhanh như chớp, lực siết mạnh tới mức những đường gân xương trên mu bàn tay hiện rõ lên.
Cô giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, không nhượng bộ, xoay đũa của thầy Khổng sang hướng khác rồi đặt rau vào bát của ông.
Người đàn ông mét chín ngớ người, nhìn mấy lá cải thảo non vàng trong bát, lại thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Thừa Phong, chỉ biết cười khổ: "Em không thích ăn rau à? Không sao, vậy ăn nhiều thịt vào. Thịt bổ dưỡng."
Ông mỉm cười nhìn Thừa Phong, trong lúc suy nghĩ nên nói gì tiếp, bỗng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần. Ngẩng đầu lên, ông thấy một người đeo kính từ hệ Chỉ huy đang bước tới, không nói một lời liền ngồi xuống cạnh Thừa Phong.
Khóe miệng thầy Khổng giật giật, miễn cưỡng gọi: "Anh La à."
Người đàn ông trung niên hơi ngượng, đáp lại: "Không ngờ cả đời này lại được cậu gọi là anh La."
Thầy Khổng nói: "Đừng quấy rầy con bé ăn cơm."
Thầy La đáp: "Mấy trường quân đội khác có lẽ giờ này đang nghiên cứu về em ấy. Tôi cũng đã giao cho sinh viên làm đề tài liên quan, báo cáo phân tích sắp xong rồi. Tôi tới hỏi xem có nên công khai ra ngoài không."
Thầy Khổng lo lắng nói: "Như vậy chẳng phải sẽ quá gây chú ý sao? Tôi nghĩ không cần. Người ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn."
Ông không muốn Thừa Phong vừa mới vào năm nhất đã bị đặt ở vị trí quá cao.
Ai cũng biết bạn có thể thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng không phải là chuyên viên phân tích dữ liệu.
Điều đó có thể quyết định bốn năm tiếp theo bạn là người kiểm soát, hay bị kiểm soát.
Đặc biệt, nếu một người điều khiển cơ giáp thủ công bị chuyên viên chú ý, số phận của họ chỉ có thể được coi là "bi thảm".
"Quá khiêm tốn sẽ dễ bị bắt nạt." Thừa Phong bất ngờ ngẩng đầu lên, nói một câu: "Chiến tranh vì vậy mới xảy ra."
Thầy Khổng định nói nhận thức này của cô không hoàn toàn đúng. Xã hội rất phức tạp, không có lý thuyết nào áp dụng được cho tất cả.
Thừa Phong đầy cảm xúc tiếp tục nói: "Quyền lực cứng mới là chân lý."
Thầy La cười hài lòng: "Đúng vậy!"
Thầy Khổng suýt quên mất, người khai sáng đầu tiên cho Thừa Phong là một người máy chiến đấu bị cấm vận hành.
Cô có nắm đấm cứng hay không thì chưa rõ, nhưng đầu óc của cô chắc chắn rất cứng.