Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao!" Thừa Phong không giữ nổi bình tĩnh, cô cất giọng đầy oán trách như muốn rút hết tâm can, "Tại sao không ai đến đón em!"

Phía Hạng Vân Gian im lặng vài giây rồi mới đáp: "Vừa nãy nói rồi, em không bật kênh giao tiếp. Dưới chân núi có quá nhiều người hoạt động, anh tìm một vòng không thấy có chỗ nào thích hợp để nghỉ qua đêm nên đổi hướng. Em tự xoay sở đi, tranh thủ xuống núi sớm chút."

Nghiêm Thận bật cười ha hả, nói rất hùng hồn: "Bởi vì anh là xạ thủ. Em từng thấy xạ thủ nào lủi thủi đơn độc đi hàng nghìn dặm chưa?"

Giang Lâm Hạ thở dài: "Haiz, cuối cùng thì đàn ông biết làm nũng vẫn là người may mắn nhất. Thừa Phong, em cũng nên học theo chút đi."

Tân Khoáng lập tức bắt đầu dạy học: "Lão Hạng, đau chân, muốn cõng, đợi cậu nhé."

"Cút đi!" Giang Lâm Hạ chịu không nổi hét lên, "Lão Hạng qua đây với tôi trước! Chúng ta cùng chia vật tư!"

Thừa Phong vẫn chậm rãi nói: "Em giết được 7 người, em là công thần của đội!"

"Được rồi, anh biết rồi. Thừa Phong giỏi nhất!" Giang Lâm Hạ đáp qua loa, rồi gào lên, "Lão Hạng, nếu còn muốn làm anh em thì qua đây với tôi ngay!"

Phía Hạng Vân Gian có vẻ không được thoải mái, rất lâu sau mới thốt ra một chữ ngắn gọn: "Đợi."

Thừa Phong nhìn chằm chằm vào bản đồ, lòng đầy bi thương. Sau khi xác nhận rằng đám đồng đội plastic này sẽ không đến giúp, cô quyết định tự mình xuống núi, tự lực cánh sinh.

Cô tự nhủ sẽ để họ thấy được thực lực của một MVP thực thụ. Từ nay oán ân xóa sạch, bao lì xì mở lại, tài chính tự do.

Phía Nam ngọn núi tương đối bằng phẳng và trống trải, rất dễ trở thành mục tiêu cho xạ thủ.

Phía Bắc là một vách đá dốc đứng như bị dao chém ngang, không an toàn chút nào, nhảy xuống được rồi cũng chưa chắc đã tránh được phát đạn từ phía dưới.

Vậy nên tuyến đường an toàn nhất để xuống núi là đi qua khu vực trung tâm, lợi dụng địa hình để ẩn nấp, vừa đi vừa né, vượt qua khu rừng rồi tiến vào vùng ngoại ô để tìm một chỗ nghỉ qua đêm.

Hoàn hảo.

Thừa Phong lập kế hoạch xong, khoác súng lên vai, tràn đầy khí thế tiến lên. Nhưng đi chưa được bao xa thì nhận ra tình hình có gì đó không ổn.

Con đường núi ở trung tâm đã bị chặn. Một nhóm thí sinh bị giữ chân lại trên núi, đang dựa vào loa để gào thét chửi bới.

Nhóm chặn đường thì thái độ cực kỳ ngông cuồng, bởi vì họ đông người.

Thừa Phong không dám đến gần, không thể phán đoán chính xác số lượng, nhưng nghe những lời nhân chứng kể lại thì những ai cố gắng xuống núi đều bị bắn thành tổ ong, thậm chí còn không có cơ hội phản kháng. Chắc chắn là không ít người.

Dù có ném 5 quả bom khói, cô cũng không dám qua.

Thừa Phong bèn mang theo súng rời đi.

Ngoại hình của cô quá dễ nhận biết, đã thế MVP Chiến binh còn thuộc dạng gây thù chuốc oán tựa như đèn pha sáng chói trên đường vắng lúc nửa đêm. Vừa lộ diện là ai cũng muốn tiêu diệt ngay, không thể nào lang thang bừa trên núi được.

Cô cẩn thận đi lòng vòng một lúc lâu, tìm được một chỗ yên tĩnh không người, dùng lá cây phủ lên người, định chờ đến khi vắng người mới tính tiếp.

Chỉ số mệt mỏi của nhân vật cứ thế tăng lên. Nhiều thí sinh cũng không xuống núi được, đành ôm ý nghĩ tương tự, định tìm chỗ nghỉ ngơi.

Thừa Phong thấy không ít người đi ngang qua mình, cuối cùng hoặc trèo lên cây, hoặc chui vào khe nhỏ, nhưng đều không dọn dẹp sạch sẽ dấu vết xung quanh. Kỹ thuật ngụy trang học không tới nơi tới chốn.

Thừa Phong lặng lẽ nằm yên, cay đắng nghĩ, hay là ngủ một giấc ở đây trước, tiêu hao bớt chỉ số mệt mỏi của nhân vật rồi sáng mai lại thu hoạch thêm vài mạng nữa.

Cô mở bảng điều khiển, chuẩn bị thoát ra để ăn cơm thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy về phía mình. Cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh một tảng đá cách cô chưa đầy một mét.

Thừa Phong giật mình, chuẩn bị lùi lại để kích hoạt bom, nhưng lại nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc của vài người.

"Chuyện gì vậy? Người bên dưới có vấn đề gì thế? Từ trường quân đội nào đấy?"

"Tôi nghe ngóng rồi, hình như có người trên núi giết khoảng... mười lăm, mười sáu, mười bảy thí sinh gì đấy, trong đó còn có hai người là hạt giống quân đội. Bây giờ mười mấy người của đội đó đã tập hợp lại, hơn năm mươi người đang chặn ở lưng chừng núi, nói là muốn báo thù cho anh em."

Thừa Phong suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra. Là Chung Dật Tiệp.

"Không thể nào!" Chung Dật Tiệp quả quyết, "Chúng ta đi hết một vòng quanh núi rồi, ngoài đám ngốc ở phía Bắc gầm ghè nhau đến chết một mớ, thì còn đâu nhiều xác đến vậy? Đám hỗn chiến ấy chẳng lẽ toàn bị cùng một người xử lý sao?"

"Ai mà biết được! Có khi bọn họ nói phóng đại cho thêm phần nghệ thuật, nhưng chắc chắn là có một người đã cướp mạng thành công, lại kiếm được lợi lớn, nếu không bọn họ đã chẳng tức giận thế."

Chung Dật Tiệp trầm ngâm.

Một thanh niên bên cạnh ngập ngừng nói: "Không phải là lão Hạng đấy chứ?"

"Không thể nào." Chung Dật Tiệp hiểu rất rõ đối thủ cũ của mình, "Lúc này lão Hạng hẳn phải đi thu gom mấy tên ăn hại trong đội rồi, không thể nhàn rỗi bay lượn tự do thế này được."

Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng. Nếu Hạng Vân Gian không xuống núi ổn định tình hình, đồng đội của anh có lẽ đã toang từ lâu rồi.

Một người khác khẽ nói: "Tôi chỉ nói một câu thôi, tôi thấy cái phong cách này có hơi giống Thừa Phong."

Chung Dật Tiệp vẫn nghiêm túc lắc đầu: "Cũng không thể là Thừa Phong được. Con nhỏ đó là MVP mà, đội lão Hạng phải bảo vệ em ấy như báu vật. Làm gì có chuyện bỏ mặc ẻm trên núi? Chắc chắn họ đã đưa ẻm đi từ lâu rồi."

Mọi người đều gật gù đồng ý.

Thừa Phong cũng âm thầm gật đầu theo.

Xem đi! Quả nhiên ai cũng biết rằng MVP cần được cả đội bảo vệ. Chỉ có Hạng Vân Gian là không!

Đúng là tên tùy hứng!

Chung Dật Tiệp đứng lâu mỏi chân, liền chống vào tảng đá ngồi xuống. Ba người đồng loạt thở dài một hơi, bóng lưng trong đêm trông thật cô đơn.

Một người ở bên trái vỗ đùi, nói: "Lạ thật, vất vả lắm đội hình mới sắp hoàn chỉnh thì gặp phải đám lang sói thế này."

"Gặp phải nan đề, nên làm gì đây?"

Người bên trái thốt ra ngay: "Viết chữ "giải"!"

Chung Dật Tiệp vỗ vai anh ta: "Đất nước cần những nhân tài như cậu."

Ba người định bàn tiếp về bước tiếp theo của "giải" thì Thừa Phong từ trong lớp lá cây bò ra.

Cảnh tượng nửa đêm thế này y như có người chui từ mộ lên khiến ba sinh viên quân đội nhiệt huyết suýt bị hù đến bay hồn. Chung Dật Tiệp đã giơ sẵn súng lên, chuẩn bị dùng bạo lực, may mà Thừa Phong kịp thời ngăn lại.

"Là tôi! Đừng bắn, tôi là Thừa Phong đây!"

"Má!" Chung Dật Tiệp máu dồn lên não, không kìm được cơn tức, âm lượng tăng cao, quát: "Cô là ma à!"

Thừa Phong giơ tay ra hiệu bảo anh bình tĩnh, rồi lại ngồi xuống vị trí cũ.

Nơi cô ngồi là một hố cây, đầy lá phủ kín, ngồi xuống thì chỉ còn lộ từ vai trở lên.

Ba người theo bản năng lùi lại một bước, ôm chặt vũ khí trong tay, vẫn chưa hết hốt hoảng.

Chung Dật Tiệp nguy hiểm hỏi: "Người đó có phải là cô không?"

"Bọn họ nói xạo!" Thừa Phong giơ ngón tay ra đếm, tức giận nói: "Tôi chỉ giết có 7 người thôi, còn lại là bọn họ tự giết lẫn nhau!"

Nghe câu này, Chung Dật Tiệp suýt nghẹn thở. Hơi thở vừa kịp điều hòa thì lại muốn dùng súng xử lý cô ngay tại chỗ.

Anh cố kiềm chế, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Thừa Phong bằng, hỏi: "Lão Hạng đâu?"

Thừa Phong thở dài: "Haiz, anh ấy chạy với mấy người kia rồi."

Cảm giác bất an mạnh mẽ bỗng dâng lên trong lòng Chung Dật Tiệp, một dự cảm không lành mà anh hoàn toàn có cơ sở.

Mặc dù hạ gục MVP là một niềm vinh quang, nhưng với tư cách là đồng môn, vì danh dự chung của trường, luật bất thành văn từ trước đến nay luôn là "Bảo vệ MVP là trách nhiệm của tất cả".

Những năm trước, đội nào cũng kín mít từ đầu đến chân, chẳng ai phân biệt được ai với ai. Quy tắc này dù không nói ra nhưng vẫn ngầm tuân thủ.

Nhưng năm nay, mọi người không thể giả vờ mù được nữa.

Đúng như dự đoán, giây tiếp theo, Thừa Phong đáng thương khẽ nói: "Tôi đi cùng các anh nhé."

Bầu trời trước mắt Chung Dật Tiệp như sụp đổ.

Tại sao gánh nặng trên vai lão Hạng lại chuyển sang anh?

Thừa Phong đúng là cái chân sau vướng víu nhất lịch sử, cũng là khối chì nặng nhất.

Nhớ đến việc có thể Hiệu trưởng đang theo dõi, Chung Dật Tiệp khổ sở tìm lý do: "Bọn tôi hết đạn rồi."

"Tôi biết chỗ có đạn, nhiều lắm đó." Thừa Phong trả lời ngay tắp lự, "Vừa nãy sau trận hỗn chiến chỉ còn vài người sống sót. Tôi chỉ lấy hai thùng vật tư, còn lại bọn họ cầm hết. Nhưng giờ bọn họ chặn ở giữa đường, không xuống được núi, cũng không dám lộ mình là hung thủ nên chắc chắn sẽ giấu hàng trước."

Chung Dật Tiệp hỏi: "Giấu ở đâu?"

"Dễ tìm lắm." Thừa Phong ngừng lại một chút, gật đầu mạnh mẽ, trông rất đáng tin, "Ở phía Bắc ngọn núi!"

Chung Dật Tiệp thốt lên: "Cô đang nói dối."

Giọng anh cao hơn, như thể nhìn thấu mọi sự đời: "Cô vừa ngừng lại một giây, đó là lúc lương tâm cô dao động!"

Thừa Phong im lặng, chỉ nhìn Chung Dật Tiệp bằng ánh mắt đau lòng xen lẫn thất vọng. Ánh mắt ấy, dù xuyên qua cả kính cũng khiến người ta thấy áy náy.

Hai người bạn bên cạnh Chung Dật Tiệp không chịu nổi, đẩy anh một cái rồi trách móc: "Cậu làm gì thế? Sao lại vô lý, soi mói từng lời em ấy nói như vậy? Người ta nói chuyện dừng chút thì sao, cậu bị thần kinh à?"

"Cậu đang có định kiến, hiểu không?"

"Đây là đàn em của chúng ta! Lúc cậu uống sữa bột, em ấy còn chưa sinh ra nữa kìa. Có thể bớt khắt khe được không? Đừng tưởng đẹp trai thì muốn làm gì cũng được, tôi sẽ không dung túng cho cậu đâu!"

Chung Dật Tiệp hậm hực hít sâu một hơi.

Thừa Phong không chút khách sáo, nói ngay: "Mấy quả lựu đạn khói của các anh còn không? Cho tôi xin vài quả, tôi dùng thứ này rất giỏi đó."

Hai người kia thoải mái đưa ngay, đến nỗi Chung Dật Tiệp cũng phải mở ba lô ra, để Thừa Phong tự lấy.

Tính cả 3 quả lựu đạn còn thừa từ trước, Thừa Phong giờ đã có 9 quả trong tay. Cô cảm thấy vô cùng giàu có, tràn đầy cảm giác an toàn.

Cô bò ra khỏi hố, hô lớn: "Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi tìm đồ."

Chung Dật Tiệp nghĩ thầm, từ túi người khác lục ra đồ của mình, đúng là cao thủ.

Anh đang định sắp xếp đồng đội hành động, Thừa Phong đột nhiên kéo anh, chỉ tay về phía hai người còn lại, sắp xếp vị trí xong xuôi rồi nói với anh: "Tôi không có bộ đàm của đội các anh, nên anh phải đi với tôi để truyền lời."

Chung Dật Tiệp hít sâu một hơi. Trời đã sinh lá, sao còn sinh quả!

Vậy là Thừa Phong cùng ba chàng kỵ sĩ tạm thời của mình chính thức lên đường.

Có người đi sau lưng, Thừa Phong đầy tự tin, phong cách hành động cũng trở nên táo bạo hơn. Cô dẫn đầu, lôi cả đội đến dọn dẹp mấy nơi ẩn náu trước đó của các thí sinh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không quên nhắc nhở đồng đội tạm thời: "Những chỗ dễ ẩn nấp như thế này thường rất nguy hiểm, đừng vào."

Người dẫn đầu đội được giao lấy mạng kẻ địch là một thanh niên tên Tây Qua. Anh ấy định nhường công trạng cho Thừa Phong nhưng bị cô từ chối ngay, cô nói phải chia đều, không được ưu ái.

Tiếng súng nổ nhanh chóng đánh thức những thí sinh đang nấp trên núi, bóng người lại bắt đầu di chuyển.

Mới hạ gục được 2 người, Thừa Phong bắt đầu không gặp ai nữa.

Cô cũng không bận tâm, vừa thu thập vật phẩm từ hai chiếc thùng vừa quay lại chỗ giấu đồ của mình, lấy ra chia cho ba người kia.

Trừ Chung Dật Tiệp, hai nam sinh còn lại cảm động vô cùng.

Đây là lần đầu tiên có nữ sinh mang đạn dược đến cho họ. Đến anh em thân thiết còn chẳng đối xử tốt với họ thế này. Đám chó kia chỉ toàn đến cướp vật tư của họ mà thôi.

Tình đồng đội của họ ngày càng gắn bó trong sự phân chia lợi ích.

Rất nhanh, trời chuyển sang 8 giờ tối trong trò chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK