Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi quân địch chuẩn bị áp sát, Tổng Chỉ huy bắt đầu ráo riết sắp xếp kế hoạch.

Theo báo cáo của lính trinh sát, đối phương dự kiến sẽ tấn công từ hai cánh, trong đó tuyến một và tuyến năm là hai tuyến nguy hiểm nhất.

Lính của Liên Đại nhanh chóng di chuyển về hai cánh, chỉ để lại vài người ở tuyến giữa để trinh sát và phòng thủ.

Do số lượng quân địch bên tuyến một đông hơn nên phần lớn hỏa lực được tập trung về phía Tây của thành phố.

Nhiều đội nhỏ lẻ tụ tập xung quanh cổng thành, đi lại lộn xộn để tìm vị trí chiến đấu.

Trong kênh liên lạc, các Phó Chỉ huy của các tuyến vì xung đột đội hình mà cãi nhau dữ dội, suýt chút nữa ném thẳng chữ "Không được" vào mặt Tổng Chỉ huy.

Khu vực cổng thành có diện tích hạn chế, đông người dễ làm loạn đội hình, không phân định được nhiệm vụ và cũng không nắm bắt được thông tin về địch. Điều này chẳng khác nào lãng phí lực lượng vốn đã khan hiếm.

Cuối cùng, đội hình dần rút lui về phía sau, chủ động kéo dài tuyến phòng thủ gần cổng thành, đồng thời từ bỏ tài nguyên ở khu vực cổng.

Tổng Chỉ huy cuống cuồng hét lên: "Mọi người đừng cãi nữa! Gọi vài lính hậu cần di chuyển hết NPC và vật tư xung quanh vào hầm trú ẩn đi!"

Thừa Phong bất ngờ lên tiếng: "Đừng chuyển, giữ lại làm mồi nhử."

"Tại sao?" Tổng Chỉ huy gần như muốn nổ tung, mỗi từ thốt ra như tiếng kêu gào: "NPC và vật tư rất đáng giá đấy!"

Theo quy tắc tính điểm cụ thể của giải đấu lần này:

    1    Trong mô-đun đối kháng giữa các phe, hạ gục một người chơi đối thủ được 3 điểm, mỗi lần đồng đội tử trận bị trừ 1 điểm.

    2    Trong mô-đun bảo vệ thành phố, điểm cơ bản là 500, trong đó 200 điểm được tính từ mức độ nguyên vẹn của các công trình kiến trúc thành thị, 300 điểm từ số lượng NPC và vật tư.

Hệ thống tự động tính toán mức độ tổn thất của công trình. Mỗi NPC hoặc đơn vị vật tư bị mất sẽ trừ 0,5 điểm.

Vì giải đấu này không cho phép sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt, điểm tổn thất công trình thường không quá lớn. Nhưng nếu tổng điểm của NPC và vật tư dưới 50, nhiệm vụ bảo vệ thành phố sẽ bị tuyên bố thất bại ngay lập tức.

Nói chính xác, số điểm từ việc bảo vệ thành phố thực tế cao hơn nhiều so với điểm kiếm được từ hạ gục người chơi.

Ba đội quân đang tập hợp để tấn công Liên Đại, so với các sinh viên quân sự biết chống trả và né tránh, bọn họ chắc chắn sẽ ưu tiên những mục tiêu dễ dàng như NPC và vật tư để kiếm điểm.

Thừa Phong giải thích: "Điều chúng ta cần làm bây giờ là giảm điểm chứ không phải cố thủ đến chết. So với NPC và vật tư, đồng đội vẫn quan trọng hơn. Chỉ khi giữ được lực lượng thì chúng ta mới có cơ hội lật ngược thế cờ ở giai đoạn sau."

Khi nói đến từ "đồng đội", cô nhấn mạnh rõ ràng.

Tiếc rằng kênh liên lạc quá ồn ào, Tổng Chỉ huy hoàn toàn không nhận ra trọng điểm của cô.

Các tín hiệu hỗn loạn khiến Tổng Chỉ huy cảm thấy não mình như bị chia thành nhiều mảnh. Cậu ta ngay lập tức rút lại mệnh lệnh trước đó, rồi mới tranh cãi với Thừa Phong: "Nhưng chúng ta cần đảm bảo mức độ nguyên vẹn tối thiểu của thành phố!"

"Để tôi lo." Thừa Phong bình tĩnh như một chiếc neo giữ vững con tàu trong cơn bão. "Đội của tôi sẽ rút ra, cậu điều thêm vài người đến tuyến ba để phòng thủ đi."

Tổng Chỉ huy hỏi: "Các cậu định làm gì?"

Thừa Phong: "Đi kiếm điểm?"

Tổng Chỉ huy mất một giây để suy nghĩ, rồi hoàn toàn từ bỏ việc cố hiểu cách tư duy của Thừa Phong. Công việc đang gấp gáp, cậu ta dứt khoát nói: "Được, cứ đi đi!"

Thừa Phong lại đề nghị: "Gửi thêm cho tôi hai chiếc mô tô."

Phương tiện di chuyển hiệu quả đang rất thiếu, nhưng Tổng Chỉ huy vẫn điều hai chiếc từ đội binh tinh nhuệ sang cho cô.

Thừa Phong tranh thủ nghiên cứu bản đồ khu vực gần tuyến một, kết hợp với hình ảnh thực tế để chỉnh sửa một số dữ liệu. Cô còn hỗ trợ điều chỉnh đội hình của hai đội khác.

Khi điều kiện cho phép, cô ưu tiên tấn công liên tục trên phạm vi rộng. Đồng đội bảo vệ lẫn nhau, phòng thủ phân bố hợp lý, như vậy mới tạo thành mạng lưới phòng thủ an toàn hơn, dù sẽ phải chấp nhận một số tổn thất.

Tổng Chỉ huy nhìn thấy mô hình "vượt quyền" được đánh dấu tên Thừa Phong, hít sâu một hơi. Cậu ta không nói gì, trực tiếp ghi đè dữ liệu mới lên.

Thừa Phong âm thầm thán phục, cậu ta thông minh hơn rồi!

Tổng Chỉ huy lớn tiếng hỏi: "Còn cần gì nữa không?"

Thừa Phong: "Không cần."

Tổng Chỉ huy: "Tự sắp xếp đi!"

——

Thừa Phong tập hợp đội, muốn chọn hai người giỏi lái xe nhất.

Không ngờ thanh niên số 1 lại tích cực giơ tay lần nữa: "Thật không giấu gì, hồi cấp ba tôi là vua tốc độ của trường. Từ đua tốc độ đến ôm cua, tôi chưa từng thua đâu nhé."

Thừa Phong ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

Thanh niên số 1 còn đang định khoe khoang thêm thì cô lại bổ sung: "Tại sao cậu lại học nhiều kỹ năng vô dụng thế?"

Thanh niên số 1: "..." Cậu có thấy quá đáng không đấy?

Thừa Phong nhanh chóng đổi chủ đề: "Phân công đi. Lần này trách nhiệm rất lớn, thắng bại phụ thuộc vào khả năng bắt kịp nhịp độ của mọi người."

Cả đội lập tức nghiêm mặt, đứng thành hàng, sẵn sàng chờ lệnh.

Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống con phố vắng vẻ, tạo thành những bóng dài thẳng tắp. Sự giao thoa giữa sáng và tối dường như thổi vào nhóm thanh niên non nớt chút khí chất kiên cường của quân nhân.

Thừa Phong nâng khẩu súng trường trên tay, chỉ về phía trước: "Tấn công! Chiến thắng là của chúng ta!"

——

Hai loạt súng vang lên, Liên Đại đang đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng nhất từ đầu trận đến giờ.

Khi Thừa Phong dẫn đội đến hỗ trợ tại tuyến năm, Phó Chỉ huy ở đó đang hét lớn: "Anh em! Giết một mạng không lỗ, giết hai mạng là lời lớn! Chúng ta tuyệt đối không chịu thua!"

"Người đông thì sao? Mắng chúng nó! Cho chúng thấy sức mạnh của nghệ thuật ngôn từ! Cảm nhận hương vị văn minh của chúng ta!"

Cậu ta hét hăng đến mức khản giọng. Nhưng thực tế, đội Liên Đại đang bị ép đến mức không có sức phản kháng, thậm chí ngay trong lần đối đầu đầu tiên, đã có hai người ngã xuống.

Quân đoàn 2 tập trung hỏa lực dày đặc, thế tấn công mạnh mẽ, lại hành động cẩn trọng hơn trước. Bọn họ tiếp tục quét sạch chướng ngại, tiến từng bước nhỏ mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Nếu cứ tiếp tục thế này, Liên Đại chỉ còn hai lựa chọn. Hoặc cố gắng chống cự, hoặc rút lui.

Phó Chỉ huy định khơi dậy tinh thần chiến đấu của mọi người thì phát hiện Thừa Phong đã đến, suýt chút nữa bật khóc: "Trời ơi, cuối cùng viện quân cũng đến rồi!"

Nhìn ra sau lưng Thừa Phong, sự vui mừng của cậu ta giảm đi một nửa: "Sao chỉ có nửa đội thế này?"

Thừa Phong đáp: "Nửa đội còn lại đi chỗ khác kiếm điểm rồi."

Phó Chỉ huy ở tuyến năm gần như sụp đổ: "Tính cả các cậu, chúng ta chỉ có hơn 30 người, làm sao cản được Quân đoàn 2? Cậu đến để tặng mạng sao?"

Trong làn đạn mưa bom, Thừa Phong nghe không rõ lắm, chỉ vẫy tay: "Nếu không cản được thì đừng cản, cứ để họ vào. Tất cả chú ý rút lui theo hướng khu an toàn màu đỏ!"

Phó Chỉ huy kinh hoàng: "Cậu điên rồi sao? Để họ vào thì làm sao đuổi ra được? Tuyến năm người ít, bên trong không có phòng thủ!"

Thừa Phong vừa chạy vừa trấn an: "Chúng ta có viện quân. Trước tiên để họ vào thành, sau đó đóng cửa lại. Phải lần lượt đánh bại ba phe, nếu không sẽ không dứt được."

Phó Chỉ huy nhìn bản đồ, tự hỏi từ đâu mà Liên Đại có thể huy động thêm viện trợ.

Hành động của Thừa Phong nhanh hơn suy nghĩ của cậu ta. Cô đã vẽ xong tuyến rút lui trong chớp mắt. Nhìn những ngón tay gần như thành bóng mờ của cô, Phó Chỉ huy kinh ngạc, quyết định im lặng.

Quy tắc của các khoa quân sự rất đơn giản: Ai giỏi thì người đó lên, ai mạnh thì người đó làm chủ.

Đây đúng là một bà cố nhỏ.

Phòng tuyến vốn yếu kém của Liên Đại vừa có dấu hiệu rút lui lập tức bị Quân đoàn 2 phá tan.

Dưới áp lực hỏa lực mạnh mẽ, đội hình Liên Đại tan rã như nước vỡ bờ.

Không ai còn để tâm đến chuyện tiêu diệt địch hay phản công nữa, tất cả chỉ lo chạy thục theo tuyến đỏ trên mô hình để đảm bảo an toàn.

Chẳng bao lâu sau, đội hình hoàn toàn rã đám.

Quân đoàn 2 thắng lợi, tiến vào khu vực của Liên Đại mà không gặp bất kỳ cản trở nào. Sau một hồi thăm dò trên đường phố, bọn họ bất ngờ hét lên vui sướng rồi bắt đầu điên cuồng phá hoại.

Phó Chỉ huy nhìn màn hình hiển thị số lượng vật tư giảm xuống chóng mặt, liên tục hỏi: "Viện quân đâu?"

Thừa Phong lúc này mới bật bộ đàm, chậm rãi nói: "Tôi liên hệ ngay đây."

Phó Chỉ huy: "??"

"Alô?" Giọng chào hỏi quen thuộc, nhiệt tình: "Kiếm điểm không?"

Đầu dây bên kia từ chối: "Xin lỗi nhé, bên Liên Đại các cậu loạn lắm, chúng tôi không tham gia đâu."

Thừa Phong giải thích: "Tôi không cần các cậu hỗ trợ Liên Đại. Tôi hiểu quy củ mà. Tôi chỉ muốn tặng các cậu một cơ hội kiếm điểm thôi."

Giọng điệu dứt khoát của cô khiến Lưu Đại* không khỏi tò mò: "Cơ hội gì?"

(*) Cách gọi tắt của Đại học Lưu động.

Thừa Phong thản nhiên đáp: "Quân đoàn 2 đã cử một lực lượng lớn đến tấn công Liên Đại, phòng thủ ở căn cứ của họ chắc chắn bị mỏng. Bọn tôi vừa để cả đội của họ vào thành, giờ các cậu chỉ cần chặn đường rút lui, không cho họ về tiếp viện. Đến đó nhặt của hời, cơ hội cực kỳ hiếm có!"

Lưu Đại bối rối: "Hả?"

Thừa Phong kiên nhẫn phân tích: "Nhưng quân số của Quân đoàn 2 vẫn khá đông, trình độ cũng cao hơn các cậu một chút. Tôi khuyên các cậu nên huy động toàn bộ lực lượng, tận dụng ưu thế về số lượng để định đoạt trận đấu. Liên Quân với Quân đoàn 1 kia thực dụng lắm, họ sẽ không qua giúp đâu. Thế nên dù căn cứ các cậu không còn ai, vẫn rất an toàn."

"Tại sao?" Lưu Đại nghi hoặc, "Cậu thật lòng muốn giúp chúng tôi?"

Thừa Phong bình thản: "Bây giờ tình hình này, bọn tôi thua cũng không sao cả. Nhưng ba đội kia tuyệt đối không thể thắng. Nếu phải chọn, tôi vẫn thấy Lưu Đại các cậu dễ nhìn hơn. Thế nào? Cơ hội nhặt của hời để lại cho các cậu, muốn hay không?"

Lưu Đại lập tức hiểu ý. Dù sao bọn họ cũng là đội quen với việc cạnh tranh nội bộ. Niềm vui lớn nhất của họ là chứng kiến nỗi đau của đồng minh trong giải đấu.

Hơn nữa, không ai có thể cưỡng lại ánh hào quang của "nhặt của hời", đặc biệt là một đội thường xuyên xếp chót như họ.

Dù sao thì cũng không còn gì để mất, sao phải sợ mạo hiểm?

Lưu Đại rung động, cuối cùng rối rắm hỏi: "Các cậu thật sự có thể chặn Quân đoàn 2 lại à?"

"Có thể! Lừa các cậu thì được lợi gì chứ?" Thừa Phong khích lệ, "Nếu không được thì cậu để lại một nhóm trinh sát nhỏ đi. Căn cứ Quân đoàn 2 và Lưu Đại gần như vậy, viện binh tới rất nhanh. Nhưng mà không thể kéo dài thời gian nữa, Liên Đại đã rất nguy hiểm rồi."

Bên Lưu Đại rối rắm một lát. Cuối cùng vẫn quyết định: "Được rồi, cô em, tôi tin cậu! Tôi xem bao nhiêu mùa giải, lần đầu tiên thấy có người khiến tôi cảm nhận được sự chân thành này. Yên tâm, chúng tôi nhất định trả thù giúp Liên Đại, hợp tác vui vẻ!"

Thừa Phong câm nín.

Trong đợt tấn công đầu tiên, thực tế Lưu Đại cũng đã tổn thất bốn người, trong đó có một người bị Thừa Phong bí mật hạ gục.

Cô chỉ mơ hồ đáp lại: "Hợp tác vui vẻ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK