Rõ ràng hôm qua cô đã cực kỳ khiêm tốn, chẳng nói gì cả mà!
Thẩm Đạm gửi cô một đoạn tổng kết, nói là trong không gian và thời gian xa lạ nào đó, cô đã vượt mặt toàn bộ sinh viên xuất sắc nhất của Liên minh, phá vỡ nhiều kỷ lục lịch sử của giải đấu, với danh hiệu 9 MVP, tốt nghiệp toàn vinh quang, chuẩn bị gia nhập quân viễn chinh, trở thành ngôi sao sáng của ngày mai.
Thừa Phong: "..." Cơ hội khoác lác thế này sao không để cô tự làm chứ?
Cô lướt xuống danh sách tin nhắn và tìm thấy tên thầy Khổng.
Thầy Khổng: [Thừa Phong, em đã lên mạng chưa? Đám dân mạng này đúng là sợ thế giới không đủ loạn. Đừng phát biểu gì cả, chuyện này không lớn đâu, cứ để họ tự chơi đi]
Nửa tiếng sau, một tin nhắn khác gửi tới.
Thầy Khổng: [Nếu chưa xem thì đừng xem, ảnh hưởng tâm trạng. Trường sẽ thay mặt em phát một thông báo]
Lại nửa tiếng sau.
Thầy Khổng: [Hahaha, thầy vui quá! Năm nay nếu em đón Tết ở trường thì đến nhà thầy ăn cơm nhé! Vợ thầy rất muốn gặp em! Em muốn ăn gì bà ấy cũng sẽ nấu!]
Đến gần nửa đêm.
Thầy Khổng: [Thầy dạy học mấy chục năm, em là sinh viên đầu tiên mang cúp vàng về cho khoa Cơ giáp thủ công! Ngày trước, ước mơ lớn nhất của thầy chỉ là cơ giáp thủ công lọt vào chung kết giải đấu, chứ mang cúp về thì chỉ dám mơ khi ngủ thôi. Nói ra mà đám lão già bên khoa Cơ giáp cảm biến nghe được chắc cười đến trẹo lưỡi]
Thầy Khổng: [Kệ bọn họ! Sau này thầy sẽ in 100 bức ảnh cúp vàng, dí thẳng vào mặt họ!]
Thầy Khổng: [Uống chút rượu thôi, há há]
Thừa Phong gửi lại một biểu cảm 【Cú mèo cúi đầu】 rồi lướt tiếp, tìm được tin nhắn của thầy La.
Thầy La: [Thừa Phong, chúc mừng em! 【Vỗ tay】]
Thầy La: [Năm nay, hệ Chỉ huy quyết định tổ chức một kỳ thi bổ sung cho các thí sinh muốn tham gia đại chiến, cần hoàn thành trong kỳ nghỉ thôi. Thầy cô đã thảo luận cả đêm và cảm thấy để em làm trung tâm xác định Chỉ huy là hợp lý nhất. Dù sao thì hiện giờ em cũng có uy tín lớn trong nhóm thí sinh Chiến binh, còn Hạng Vân Gian là đồng đội của em, có thể hỗ trợ ổn định đội hình. Hai người phối hợp là phương án lý tưởng]
Thầy La: [Việc chọn người cuối cùng vẫn cần ý kiến của em, hy vọng em có thể ở lại trường trong kỳ nghỉ này]
Dù sao sinh viên đại học vẫn còn non kinh nghiệm, để giảm mâu thuẫn, tốt nhất là tìm một Chỉ huy phù hợp với tác phong cá nhân của mình.
Thầy La: [Năm nay không chỉ là chiến thắng toàn diện của cơ giáp thủ công mà còn của các chuyên viên phân tích dữ liệu. Mấy pha đánh úp thành công đầu trận và lựa chọn lộ tuyến cuối trận của em đều mang lại hiệu quả vượt mong đợi. Thầy không phân tích từng chi tiết ở đây, nhưng kiến thức này đối với sinh viên năm nhất quả thực hơi quá sức. Chiến trường lớn lại càng là sân khấu quan trọng của hệ Chỉ huy. Nghỉ ngơi thật tốt, tiếp tục phát huy bình thường, thầy tin em có thể đưa Chỉ huy loại B đến đỉnh cao]
Thầy La: [Nghe nói thầy Khổng đã xin được kha khá phần thưởng cho em. Bên Chỉ huy cũng đã liên hệ với Tam Diêu, đợi họ xử lý xong tài liệu sẽ gửi cho em. Hy vọng em sẽ thích]
Thừa Phong lại gửi một biểu cảm 【Cú mèo cúi đầu】.
Bé cú trên tủ đầu giường liếc qua biểu cảm, có vẻ không hài lòng.
Người máy chiến đấu sao có thể cúi đầu lung tung được chứ? Chúng chỉ nên cúi đầu trước chủ nhân của mình thôi!
Vì thế nó nói: "Thu hồi đi."
Thừa Phong lạnh lùng từ chối: "Không."
... Địa vị của nó đúng là ngày càng thấp, trước đây nó từng là bá chủ cả nhà mà.
Bé cú giận dỗi, quay lưng về phía cô.
Thừa Phong buộc tóc, lướt tiếp.
Rất nhiều tin nhắn đến từ những ID xa lạ, tìm hiểu kỹ mới nhận ra họ là sinh viên ngành Cơ giáp thủ công, có lẽ từng kết bạn trong các hoạt động Học Viện hoặc lớp giải đáp thắc mắc, nhưng thường ngày hầu như không liên lạc.
Cô vốn không định đọc, vì thật sự quá nhiều, nhưng nhấn mở một tin rồi thì lại đọc hết.
[Xin lỗi đã làm phiền, đàn em. Tôi chỉ muốn nói rằng, mặc dù đã học cơ giáp thủ công nhiều năm nhưng vẫn chưa có nhận thức đúng đắn. Cảm ơn đàn em, giờ tôi có thể tin rằng là tôi không đủ giỏi, chứ không phải cơ giáp thủ công không giỏi. Tôi còn xa lắm mới chạm đến giới hạn, bỏ cuộc lúc này là quá sớm]
[Đến hôm nay tôi mới nhận ra sai lầm của mình. Sự tiến bộ của cơ giáp thủ công nên là phá bỏ để tái tạo, chứ không phải bảo thủ theo lối mòn. Đánh rất hay, chúc mừng đàn em. Có em, Liên Đại thật sự xuất sắc!]
[Chào chị! Ngành Cơ giáp thủ công luôn bị chế giễu là nên bị loại khỏi hệ Chiến binh, vì sinh viên khoa này không trâu bò như mấy người bên khoa khác. Tôi vốn nghĩ rằng mỗi người có thế mạnh riêng, nhưng sau khi xem trận đấu của chị, tôi nhận ra làm sinh viên quân đội điều quan trọng nhất là không được chịu thua. Phải không ngừng khai thác thế mạnh của mình mới có thể tiến bộ. Giờ tôi đang năm nhất, vẫn còn kịp, tôi quyết định sẽ tập trung vào phân tích dữ liệu và đi tiếp con đường mà chị đã mở ra!]
[Không có gì, chỉ chạy theo trào lưu đến cảm ơn một câu. Hai tiếng oan lớn nhất của cơ giáp thủ công là hiệu suất kém và người điều khiển yếu, hôm nay cuối cùng cũng được minh oan. Sau này chắc chắn sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới. Mặc dù tôi đã tốt nghiệp, bỏ lỡ thời khắc quan trọng này, nhưng vẫn thấy xúc động. Làm tốt lắm]
[Con đường của cơ giáp thủ công nhất định sẽ thênh thang!!]
[Liên Đại năm ngoái đã có một đóng góp to lớn cho ngành Cơ giáp thủ công, đó là họ đã phát hiện ra em ở sao Chiến Hậu và phá vỡ mọi quy chuẩn để đặc cách tuyển em vào đấy]
Thừa Phong vốn không nghĩ chiến thắng một trận đấu là việc gì to tát, nhưng khi đọc xong những lời bình luận này, cô cảm thấy rất xúc động.
Có lẽ đối với các sinh viên Cơ giáp thủ công, những chiến thắng là quá ít ỏi, vì vậy có được một tấm gương thành công là điều vô cùng quan trọng. Đó là một loại sức mạnh vô hình, gắn kết tất cả mọi người và cũng khích lệ họ.
Họ, hơn bất kỳ ai khác, đều mong muốn Thừa Phong có thể giành được cúp vàng.
Trên chiếc cúp đó, chắc chắn sẽ không chỉ có ba chữ "Diệp Quy Thừa", mà còn khắc rõ sáu chữ lớn "Chiến Binh Cơ Giáp Thủ Công".
Đến buổi trưa, tài khoản chính thức của Liên Đại cũng đăng tải một dòng cảm nhận, nói về tinh thần của các sinh viên ngành Cơ giáp thủ công: 【Một người dẫn đường tốt là người có thể khích lệ những người đồng hành. Tôi tin rằng sự phục hưng của ngành Cơ giáp thủ công đã không còn xa. Đây là lần đầu tiên tôi tin tưởng mãnh liệt đến vậy.】
Không lâu sau, các trường quân đội lớn khác cũng lần lượt chia sẻ bài viết này.
【Chờ mong với tất cả hy vọng!】
Cư dân mạng hôm qua đã gây náo loạn cả đêm, khơi mào tranh cãi giữa Chiến binh, rồi đến chia rẽ các khoa của hệ Chỉ huy, chỉ có ngành Cơ giáp thủ công là vẫn vô cùng đoàn kết.
Ngay cả khi không phải sinh viên Liên Đại, họ vẫn luôn khẳng định "Thừa Phong vô địch, lập thêm kỳ tích".
Cư dân mạng đùa rằng: Thừa Phong có giành được ngôi đầu của Liên minh hay không thì chưa biết, nhưng việc thống nhất ngành Cơ giáp thủ công chắc là không còn xa nữa.
Dù kết quả cuối cùng của cô ra sao, thì trong lịch sử phát triển của ngành Cơ giáp thủ công, chắc chắn sẽ có tên của cô.
Đây là thành tựu mà đại đa số sinh viên không thể nào tưởng tượng nổi.
Cư dân mạng bàn tán nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện phản hồi, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Dù sao thì trước giờ, khả năng gây thù chuốc oán của Thừa Phong luôn rất cao siêu.
Một loạt cư dân mạng lên tiếng gọi hồn: [Thừa Phong đâu rồi? Về nhà nghỉ lễ rồi hả, hay đang ở trường tận hưởng sự sùng bái của đồng môn đó? Ra đây đi, chiến với tôi nè!]
Thực ra lúc đó Thừa Phong đang ngồi trên xe, trên đường đến một nghĩa trang ngoại ô.
Cô ôm một chiếc túi màu trắng, cố ý chọn màu để hợp với lông của bé cú mèo. Nó đang đứng trên túi, móng vuốt bám lấy quai xách, nhắm mắt như đang ở chế độ chờ.
Thừa Phong nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thả hồn suy nghĩ. Một lát sau, cô phát hiện có người phía trước đang nhắc đến tên mình.
"Đó có phải là Thừa Phong không? Ngoài đời thật trông còn gầy hơn trên Tam Diêu."
"Hình như là cô ấy. Nhưng nhìn vậy thôi, chắc đánh bay cậu trong một cú cũng không vấn đề gì đâu."
"Tóc dài ra rồi, mắt rất to, dễ thương thật. Thật sự chưa đến mét sáu sao?"
Nghe vậy, Thừa Phong quay sang nhìn, cả hai bên đều cười ngại ngùng.
Cô nói: "Tôi cao 1m65."
Một người đàn ông trung niên đứng cạnh buột miệng tiếp lời: "Đừng làm sáng tỏ kiểu đính chính sai sự thật chứ!"
Khuôn mặt Thừa Phong tối sầm lại, còn mọi người trong xe thì cười phá lên.
Thực tế, không ít người đã nhận ra cô. Sức lan truyền của các bài đăng trên Tam Diêu thực sự quá lớn, hầu như trang web nào cũng xuất hiện hình ảnh của Thừa Phong.
Bầu không khí trở nên sôi nổi, mọi người dứt khoát bắt chuyện với cô.
"Cô đi đâu vậy?"
"Đi thăm người quen."
"À, vậy chúc chơi vui nhé. Tôi xem trận đấu của cô rồi, thật sự rất giỏi! Nhỏ tuổi mà đã xuất sắc như vậy, hai cậu con trai kia còn không bằng!"
Thừa Phong khiêm tốn nói: "Không đâu, chủ yếu là may mắn thôi."
Một người đàn ông vỗ vai cô, sau khi cô nhìn sang, ông giơ ngón tay cái lên: "Cháu chắc chắn sẽ chiến thắng! Con gái chú là fan của cháu đấy!"
Thừa Phong mỉm cười.
Xe dần chậm lại, tiếng thông báo đã đến điểm dừng mà cô cài đặt vang lên: "Đến nơi rồi, đến nơi rồi!"
Cô lập tức nắm lấy túi, đứng dậy, gật đầu chào mọi người rồi xuống xe từ cửa sau.
Khu vực này khá hoang vắng, vì khi đó cô chỉ cân nhắc đến giá cả, tin rằng Diệp Cảnh cũng sẽ không để tâm.
Huy hiệu và quân phục của Diệp Cảnh, Thừa Phong không nỡ đặt vào mộ nên bên trong chỉ có những lá thư và vài linh kiện cũ. Nói là bia mộ, nhưng thực ra chỉ là cách để Thừa Phong lưu lại một cái tên cho ông ở Liên minh.
Dù ông không phải người của Liên minh.
Gió đông thổi qua mang theo chút lạnh, ánh nắng trông cũng mềm mại và nhạt nhòa.
Thừa Phong chẳng có việc gì làm, chuyến xe kế tiếp phải chờ đến một tiếng sau. Cô liền ngồi xổm xuống đất, nhặt vài viên đá xếp chồng lên chơi.
Ngày xưa, mỗi khi rảnh Diệp Cảnh cũng rất thích trò này. Trạng thái tập trung hoàn toàn này khiến ông trở nên bình thản, nhưng Thừa Phong lại rất thích phá bĩnh ông. Cứ thấy ông ngồi ngoài sân, cô lại ào tới làm rối tung lên rồi hét ầm ĩ bỏ chạy.
Những ký ức đã quá xa xưa, hình ảnh trong đầu mờ nhạt và ngả vàng. Thừa Phong thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu đó có phải chỉ là tưởng tượng của cô hay không.
Cô sợ rằng mình sẽ quên mất một người như Diệp Cảnh, dù thực tế, cô không hiểu rõ về ông lắm. Diệp Cảnh luôn có rất nhiều bí mật.
Có lẽ do không giỏi trò chơi tinh tế này, cô chỉ xếp được vài viên đá thành một hình tam giác thô sơ.
Khi cố gắng đặt viên đá có hình thù kỳ lạ lên đỉnh, quang não trong túi rung lên. Âm thanh trở nên rõ ràng giữa nghĩa trang hoang vắng và lạnh lẽo.
Ngón tay của Thừa Phong đã tê cứng vì lạnh, mãi mới mò được quang não trong túi.
Người liên lạc là một anh nhân viên kỹ thuật của Tam Diêu.
[Thừa Phong, chúc mừng đã giành MVP!]
Thừa Phong gửi một tin nhắn thoại: "Cảm ơn!"
Người kia nhanh chóng tiếp lời: [Là thế này, theo gợi ý của thầy La bên trường bạn, Tam Diêu và Liên Đại đã sắp xếp lại dữ liệu còn lưu lại của cha bạn. Dù một phần dữ liệu đã bị ghi đè do thời gian quá lâu, nhưng chúng tôi vẫn tìm được một số đoạn video quý giá. Tam Diêu cũng đã xin phép bộ phận liên quan ở sao Chiến Hậu. Sau khi trao đổi, họ đồng ý cung cấp một số video không quan trọng từ thiết bị của ông Diệp Cảnh lúc sinh thời. Tuy nhiên, tốt nhất là không nên truyền ra ngoài]
[Chúng tôi đã chỉnh sửa và biên tập thành một đoạn video làm phần thưởng cho chiến thắng của đội bạn. Nếu bạn muốn, tôi sẽ gửi ngay bây giờ]
Thừa Phong ngạc nhiên, mất thăng bằng rồi ngồi phịch xuống đất.
Diệp Quy Thừa: [【Cú mèo cúi đầu】 Cảm ơn! Tôi muốn xem!]
Tệp tin được truyền tải khá nhanh.
Vài phút sau, Thừa Phong mở video.
Một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện lên, như một chiếc trống lớn gõ mạnh vào tim cô.
Đoạn đầu video, Diệp Cảnh còn rất non trẻ, cười ngượng ngùng trước ống kính. Bộ quần áo rộng thùng thình khoác trên người làm tan biến mọi vẻ sắc bén.
Ngay cả mái tóc của anh cũng mềm mượt, hơi vàng, giống y hệt Thừa Phong khi mới nhập học Liên Đại.
Cô nghĩ thầm, này còn không phải là di truyền sao.
Người phỏng vấn hẳn là bạn của Diệp Cảnh, giọng nói thân thiết, cười hỏi: "Nhanh nào, mục tiêu là gì?"
Diệp Cảnh cố lẩn tránh nhưng không thành, đành đáp: "Mục tiêu... vào được chung kết."
Người kia liền lớn giọng truy hỏi: "Vào chung kết rồi sao nữa?"
Diệp Cảnh ngẫm nghĩ, rồi cười nói: "Thắng."
"Thắng, rồi sao nữa?" Thanh niên đột nhiên tiến lại gần, hỏi lớn, "Thắng để làm gì?"
Diệp Cảnh quay người bước ra khỏi lớp học, ánh sáng ùa vào khiến cả khung hình bừng sáng.
Khi còn trẻ, Diệp Cảnh rất nội tâm và ôn hòa, hoàn toàn không giống một sinh viên quân đội. Thân hình của anh so với bạn cùng khóa cũng nhỏ nhắn hơn một chút.
Điểm này khác hẳn với Thừa Phong, anh không có tài nói khoác lác. Trong những lúc cần mạnh mẽ, cuối cùng anh chỉ nói nhẹ nhàng: "Rồi sẽ có nhiều người nhớ đến tôi hơn chăng?"
Hai người họ đùa giỡn với nhau.
Diệp Cảnh rất hay cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ sau này.
Phân cảnh tiếp theo là một buổi phỏng vấn của Tam Diêu.
Khi phóng viên trò chuyện với anh, giọng cũng hạ thấp: "Anh có hài lòng với thành tích của mình không?"
Diệp Cảnh trả lời rất nghiêm túc: "Vẫn còn có thể tiến bộ hơn."
"Cư dân mạng ấn tượng với anh đấy, họ bảo anh không giống sinh viên quân đội chút nào. Có người nhờ tôi hỏi, bạn học của anh có bắt nạt anh không?"
Diệp Cảnh mỉm cười lắc đầu: "Mọi người ở Liên minh đều rất tốt."
Anh học tại Liên minh rất lâu, từ lúc có trí nhớ đã ở đó. Cấp 2, cấp 3, rồi đại học.
Mặc dù là sinh viên đặc tuyển từ Chiến Hậu, nhận được tài trợ từ quê nhà, nhưng thực tế anh lại hiểu rõ và gắn bó với Liên minh nhiều hơn.
Sau đó, khi chiến tranh nổ ra, Diệp Cảnh được triệu về quê hương để cứu viện.
Bạn bè của anh tổ chức tiệc chia tay cho anh.
Trong bữa tiệc, một nam sinh trầm lắng hỏi: "Cậu thật sự phải đi sao?"
Diệp Cảnh gật đầu: "Ừ."
Người bạn im lặng.
Mọi người cúi đầu ăn món trên bàn, không biết nên nói gì.
Diệp Cảnh mở một lon bia, nhíu mày uống một ngụm.
Người đối diện lên tiếng hỏi: "Khi nào cậu quay lại?"
Diệp Cảnh nói: "Tôi hy vọng là sớm thôi."
"Chỗ đó... nguy hiểm lắm, tin tức nói chiến đấu ở đó gần như là lấy mạng ra đổi. Trang bị quân sự quá lạc hậu, kỷ luật cũng kém." Người bạn nhỏ giọng nói thêm, "Thật ra cậu không cần đi mà, đúng không?"
Diệp Cảnh bình thản trả lời: "Không được đâu."
"Tại sao?"
Anh nghiêng mặt qua, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh sáng trắng, tựa như lấp lánh tinh tú.
"Bởi vì có rất nhiều người cần tôi, đó là quê hương của tôi mà."
Hương bia trong không khí như lan tỏa cả ra khỏi màn hình.
"Hãy nhớ đến tôi nhé." Diệp Cảnh nói, "Vậy thì tôi không đi vô ích rồi."
Thừa Phong bất giác muốn khóc, cô lấy tay áo lau nước mắt.
Hình ảnh kéo dài đến cả chục giây, vài người đeo ba lô, vẫy tay chào từ biệt ở cổng lên tàu bay, rồi quay lưng rời đi.
Thời khắc ấy vừa như rất dài, nhưng cũng quá ngắn ngủi.
Kể từ đó, họ không bao giờ quay lại được nữa.
Hai mươi mấy năm cuộc đời khép lại ở chiếc đồng hồ hỏng, rồi dần bị thời gian xóa nhòa sau hai thập kỷ.
Những đoạn video tiếp theo giống như bị ngắt quãng, phần lớn do chính Diệp Cảnh quay.
Anh quay những tòa nhà đổ nát, quay cảnh dân tị nạn ở Chiến Hậu, quay những cây cổ thụ bị gãy đổ.
Các chi tiết đều rất sơ sài, quá trình cũng giản lược.
Âm thanh nền lúc thì hỗn loạn, lúc thì nhẹ nhàng.
"Không tìm thấy người sống sót nào nữa."
"Có lẽ đã được sơ tán hết rồi."
Phần lớn thời gian, Diệp Cảnh chỉ trả lời ngắn gọn: "Ừ."
Lúc này, ông giống hệt như người trong ký ức của Thừa Phong.
Máy quay rung lắc dữ dội.
Một vài chàng trai trẻ da ngăm ngồi trên đống đổ nát. Gió cát cuốn qua, phát ra tiếng vi vu. Họ cúi đầu im lặng, thỉnh thoảng đưa tay trao đổi vũ khí với nhau.
Nghe thấy tiếng bước chân, một người quay lại hỏi: "Người đâu rồi?"
Diệp Cảnh đáp: "Không còn nữa."
Anh đưa một cái huy chương ra, hỏi: "Đưa cho ai đây?"
Người thanh niên vừa lên tiếng đáp: "Đưa tôi đi."
Người thanh niên nhận lấy huy chương, dùng sức nắm chặt nó trong tay, các góc cạnh sắc nhọn khắc sâu vào lòng bàn tay. Anh ấy nhìn chằm chằm vào nó vài giây rồi bỏ vào túi, thở dài một hơi, cố gắng cười gượng: "Hy vọng tôi không phải người cuối cùng ở lại, nếu không, những thứ này chẳng biết phải giao lại cho ai."
Diệp Cảnh không trả lời.
Mấy người ngồi tản ra, nhìn vào khoảng không xa xăm. Khi đó, một đội lính mới chạy qua con đường phía trước.
Một nhóm người bước đi loạng choạng, hàng ngũ lộn xộn, rõ ràng chưa qua huấn luyện bài bản. Súng đeo trước ngực, quân phục không vừa vặn, trông chẳng ra đâu vào đâu.
Người thanh niên hỏi: "Tân binh à? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Diệp Cảnh đáp: "Không biết."
Đợi đến khi bóng dáng nhóm tân binh khuất khỏi tầm mắt, không rõ họ sẽ tuần tra ở con đường nào, thì một giọng nói vang lên: "Chẳng ra sao cả. Gửi họ ra trận thế này khác gì làm mồi cho đạn?"
Một người đứng dậy rời đi.
Sau đó, vài người khác cũng đứng lên đi tập luyện, chỉ còn Diệp Cảnh và người vừa lên tiếng ngồi lại.
"Nhiều người sẽ hy sinh, vì không thể lùi bước."
Giọng nói trầm bổng, không rõ là đang tự nhủ hay đang nói với ai.
Người thanh niên đối diện quay lưng lại, nói một câu trầm buồn, nghẹn ngào: "Giá như nơi này là Liên minh thì tốt biết mấy..."
Nhưng rồi anh ấy lại nói thêm: "Nơi này tồi tệ như thế, vậy mà tôi vẫn không muốn rời đi... Bao giờ mới khá lên được đây?"
Thừa Phong nhìn thấy chính mình trong video.
Cô đang leo trèo.
Không hiểu vì sao hồi nhỏ cô rất thích trèo lên cao. Ghế thì phải trèo, giường cũng phải trèo, bàn cũng không tha. Đôi chân ngắn cứ thích đạp lung tung, chỉ cần không để ý một chút là chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trong nền video vang lên một giọng nói khàn khàn: "Đứa trẻ này kiếp trước chắc là một con gấu túi đấy nhỉ?"
Một người khác bật cười lớn: "Ba ngày không đánh, nó chắc chắn sẽ trèo lên nóc nhà rồi phá phách!"
Diệp Cảnh cũng cười. Thừa Phong cảm thấy đã rất lâu rồi cô không được nghe tiếng cười của ông.
Diệp Cảnh nhấc bé Thừa Phong xuống, đặt cô trên mặt đất rồi giao cho một con robot chiến đấu trông chừng.
Nhưng bé Thừa Phong không ngoan ngoãn, cô gặm đầu robot, lại còn dùng bút vẽ nguệch ngoạc lên thân nó.
Diệp Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cô từ phía sau, giọng trầm ấm nói: "Ngoan nào."
Một thanh niên từ phía sau bước tới, nhận lấy thiết bị quay phim từ tay Diệp Cảnh: "Ngày mai đi rồi, để tôi nói vài câu với Thừa Phong. Cậu chỉ có mỗi hai chữ đó thôi hả?"
Diệp Cảnh lùi lại, cười nói: "Cậu cứ nói đi."
Thanh niên chỉnh ống kính hướng về phía Thừa Phong, dí sát vào cô, lấy thứ trong tay cô đặt xuống đất. Thấy cô đi nhặt lại, anh ấy mới lên tiếng: "Phải dũng cảm lên, nhóc con."
"Nếu không gặp được bọn chú, cũng đừng tìm bọn chú. Làm quen thêm vài người bạn, nhưng nhớ rằng con người rất phức tạp, hãy biết phân biệt nhé."
"Tạm biệt cháu. Hãy lớn lên thêm chút nữa, và trở thành một người dịu dàng nhé."
"Hay rồi, đứa trẻ này chắc sẽ nhanh chóng quên chúng ta thôi."
Diệp Cảnh: "Haha."
Thừa Phong bỗng nhớ ra, trong một lá thư của Diệp Cảnh có câu, chỉ ở nơi hòa bình mới có tự do.
Trong thế giới của họ, thứ duy nhất không bị ràng buộc có lẽ là gió.
Dù gió lang thang khắp nơi mà không có điểm dừng, nó vẫn có thể đến bất kỳ nơi đâu mà không mang theo gánh nặng. Mỗi con đường gió đi qua đều để lại dấu vết, mỗi nơi gió thổi qua đều có sự xao động.
Với Diệp Cảnh, quê hương là sao Chiến Hậu, nhưng nơi ông lưu luyến nhất lại là Liên minh.
Sao Chiến Hậu chôn cất ông, nhưng cuối cùng chẳng để lại gì ở Liên minh cả.
Thừa Phong mơ hồ nghĩ, con đường trở về của ông chắc không phải là Liên minh.
Mà là hòa bình.
Cuối cùng ông đã có được điều đó.
Video chiếu đến đoạn cuối, chỉ còn lại mười lăm giây.
Thừa Phong xem rất cẩn thận.
Hai bên đường là những người lính bình thường, giơ tay chào họ.
Diệp Cảnh và đồng đội mặc đồng phục của Chiến binh cơ giáp, xếp hàng bước qua giữa đám đông.
Ánh sáng chói lóa từ phía trước chiếu đến, soi sáng từng người trong đội hình.
Họ bước đi mạnh mẽ, ung dung tiến lên, đội mũ bảo hiểm, nắm lấy dây kéo, leo lên cơ giáp. Trước khi đóng khoang, họ ngoảnh lại nhìn một lần, giơ tay chào.
Sau đó thì không còn gì nữa.
Tài liệu mà sao Chiến Hậu cung cấp rất ít.
Thừa Phong kéo ngược thanh tiến trình, xem lại một lần nữa.
Khi xem xong, cô nhận ra chuyến xe tiếp theo đã rời bến, cô phải đợi thêm một tiếng nữa.
Thừa Phong quyết định ngồi tại chỗ, tua lại đoạn đầu của video và xem đi xem lại.
Con người vốn có những điểm yếu, và Thừa Phong không thích những điểm yếu đó.
Máy móc sẽ không buồn vì bị chế giễu, không sợ hãi mà chùn bước, không hối hận đến mức tự hủy hoại bản thân, cũng không lãng phí cuộc đời ngắn ngủi để nghĩ ngợi về những vấn đề mâu thuẫn.
Trong cảm xúc con người bẩm sinh chứa đựng những sai lầm, không thể mãi lý trí để theo đuổi cuộc sống tốt hơn. Nhưng trong những sai lầm đó lại thắp lên niềm tin và sự kiên cường.
Dù sợ hãi, dù đau đớn, ngay cả khi tương lai mong chờ không xuất hiện, họ vẫn sẽ bước tiếp về phía trước, bất chấp gió tuyết.
Những sai lầm ấy, Diệp Cảnh và đồng đội chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trốn tránh. Có lẽ, đó chính là điều đáng tự hào nhất của họ với tư cách là con người.
Thừa Phong mở tài khoản Tam Diêu của mình.
Trong phần giới thiệu cá nhân trước đây, cô đã viết "Một người ***". Cô xóa dòng đó đi và gõ tên Diệp Cảnh vào.
Cộng đồng mạng ngay lập tức nhận ra sự thay đổi này.
[Xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn biết chữ bị cô che giấu là gì]
[Cuối cùng cô cũng không muốn làm người bí ẩn nữa sao?]
[Thừa Phong trưởng thành rồi, không còn trẻ trâu nữa. Đây là sự thay đổi mà chiếc cúp vàng mang lại à?]
[Cái gì đây? Có ba thì tự hào lắm hả? Tôi cũng có mà, được chưa?]
Thừa Phong đóng quang não lại, đi dạo một vòng quanh nghĩa trang, rồi ra cổng chờ xe về trường.