Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi buổi diễn tập chính thức bắt đầu, hội trường của Đại học Liên hợp đã chật kín người. 

Trong lúc Hạng Vân Gian đọc quy tắc của cuộc thi, giáo quan mở danh sách các thí sinh có thành tích hàng đầu lần này, giới thiệu đặc điểm, sở trường của họ cho phòng ban tuyển sinh và các giảng viên chuyên ngành. 

Trên màn hình màu xanh lam treo cao, các thẻ thông tin cá nhân lần lượt lướt qua, nhưng không có thành tích nào thực sự nổi bật. Cho đến khi dừng lại ở hồ sơ của Thừa Phong. 

Dữ liệu về Thừa Phong thực sự rất ít, nhưng chỉ riêng danh hiệu "đứng đầu cả sáu bảng xếp hạng luyện tập thủ công của Tam Diêu" cũng đã đủ để trở thành "tờ giấy xanh" thông hành của cô. 

Kể từ khi các trường quân đội lần lượt mở chuyên ngành Cơ giáp thủ công vẫn chưa có nhân vật nào đủ sức sánh ngang với những sinh viên hàng đầu của chuyên ngành Cơ giáp cảm biến. Các giải đấu quân sự cũng đã lâu không xuất hiện bóng hình của cơ giáp thủ công khiến chuyên ngành này trở nên mờ nhạt và nhanh chóng bước vào giai đoạn tuổi xế chiều.

Mọi người đều đang đoán liệu trong thời khắc cuối cùng của ngành này có thể xuất hiện một nhân vật như Quý Ban, người đã từng phá vỡ cục diện và làm rạng danh ngành Cơ giáp thủ công hay không.

"Hiện tại chưa xác định được tuổi chính xác của em ấy, cần kiểm tra tuổi xương. Bây giờ em ấy vẫn là người không có hộ khẩu ở sao Chiến Hậu." 

Giáo quan sử dụng góc nhìn từ quang não của Hạng Vân Gian để chụp một bức ảnh. 

Chiếc áo khoác của Thừa Phong quá lớn, cúc được cài cẩn thận đến tận trên cùng, cô lại còn đội mũ. Trước đây ít nhất người ta có thể nhìn thấy đôi mắt của cô, nhưng giờ mắt cũng bị che bởi cặp kính. 

Các giảng viên nheo mắt cố gắng nhận diện nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt thật của cô, chỉ có thể cảm thán: "Thí sinh này thật bí ẩn." 

Giáo quan bật cười: "Gia cảnh em ấy rất nghèo, quần áo đều là đồ cũ, không phải vì muốn che giấu khuôn mặt." 

Vài người phụ trách gật đầu: "Được, trước hết hãy xem phong cách chiến đấu của em ấy đã." 

Đối với điều khiển cơ giáp thủ công, tính cách quan trọng không kém gì thực lực. 

Có thể táo bạo, nhưng không được liều lĩnh. Có thể thận trọng, nhưng không được nhút nhát. Trong những khoảnh khắc nguy cấp, một lựa chọn trong vô thức có thể quyết định sống chết của người điều khiển chính. 

Để xác định ranh giới giữa hai thái cực này, rất khó dùng tiêu chuẩn cụ thể để đánh giá, chỉ có thực chiến mới làm rõ được phần nào. 

Thừa Phong không hành động liều lĩnh như Giang Lâm Hạ lo lắng, ngược lại, cô còn giảm tốc độ của mình khi diễn tập mới bắt đầu. 

Khu vực bản đồ này đã rất quen thuộc với cô, gần như là sân nhà. Chính vì thế, cô rất thận trọng với tất cả các điểm mù xung quanh. Chỉ khi chắc chắn không bị tấn công, cô mới di chuyển theo lối vu hồi tiến lên. 

Từ vị trí của Nghiêm Thận, Thừa Phong gần như hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của anh. Anh có thể quan sát rõ từng động tác của cô. 

Cô không mạnh về sức mạnh cơ bắp, nhưng cơ thể rất linh hoạt. 

Khả năng bùng nổ có hạn, nhưng kỹ thuật lại thuần thục. 

Có lẽ nhờ được học hỏi từ người máy cộng với tài năng kiểm soát cơ bắp vượt trội, điểm yếu chí mạng về sức mạnh của cô được che đậy bởi ưu điểm, thậm chí còn tạo nên một tư thái trôi chảy và tự nhiên đến độc đáo. 

Thấy khoảng cách dần giãn ra, Nghiêm Thận nâng súng, chuẩn bị chuyển vị trí, không quên nói với Tân Khoáng: "Thủ quỹ, sau này nên học cách di chuyển của Thừa Phong, có thể đánh bại 90% sinh viên trường quân đội đấy." 

Giang Lâm Hạ bật cười chế giễu: "Thôi đi, thủ quỹ to xác như vậy luyện tập di chuyển cũng không bật lên được như thỏ, cùng lắm giống zombie thôi." 

Mặt Tân Khoáng vô hại, thốt ra lời đầy sắc bén: "Cậu không to xác, nhưng bật lên cũng chẳng khác gì zombie." 

Giang Lâm Hạ: "..." 

Tình bạn giữa con người thật là điều kỳ diệu nhất trên đời. 

Giống như sợi chỉ lỏng lẻo trên áo len, luôn khiến người ta muốn rút nó ra, nhưng lại bị hiện thực ép buộc phải nhịn lại. Mẹ nó! 

Giữa lúc cả nhóm đang đùa giỡn, Thừa Phong đụng độ kẻ địch đầu tiên trong hôm nay. 

Có 100 người được phân bố ngẫu nhiên trên bản đồ, kẻ địch có thể xuất hiện từ bất kỳ hướng nào. 

Lần này, kẻ địch xuất hiện chếch bên trái của Thừa Phong. Là hai người đi cùng nhau. 

Bọn họ di chuyển với tốc độ cực nhanh, từ góc nhìn hiện tại của Thừa Phong, trông giống như hai bóng đen mờ nhạt thoáng qua ở rìa tầm mắt. 

Thậm chí, ngay cả giáo quan đang quan sát qua màn hình lớn cũng không phản ứng kịp thì viên đạn của Thừa Phong đã bắn ra. 

Tiếc là không bắn trúng hoàn toàn. Một trong hai người lăn xuống đất, ẩn nấp sau một tảng đá. 

Nghiêm Thận buông lỏng ngón tay đang đặt trên cò súng, hơi cúi đầu, dùng răng kéo đuôi găng tay ra sau một chút. 

Anh phát hiện ra hai người kia sớm hơn Thừa Phong, nhưng tốc độ bắn vẫn không nhanh bằng cô. Cô dường như không để ý đến sự tồn tại của anh, cũng chẳng trông mong vào sự hỗ trợ của anh. 

Nghiêm Thận điều chỉnh lại góc nhìn, cười thầm, anh bị coi thường rồi ư?

Sau lần chạm trán đầu tiên, hai bên rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi. 

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, hai người kia dường như vẫn chưa xác định được vị trí của Thừa Phong. 

Bọn họ lén lút quan sát xung quanh, cẩn thận di chuyển cơ thể để tránh bị bắn trúng. 

Bọn họ dùng kính phản quang để điều chỉnh góc nhìn, thấy một phần mũ đen phía sau một tảng đá phủ đầy rêu đang nhúc nhích về phía bên cạnh. 

Thanh niên cao lớn ra hiệu cho đồng đội tiến tới đánh bọc sườn, còn cậu ta sẽ vòng ra phía sau để tấn công. 

Đồng đội cậu ta gật đầu. 

Thanh niên lao lên, cố gắng hạ thấp trọng tâm nhanh chóng di chuyển tới gốc cây gần đó. Nhưng chưa được hai bước, tín hiệu "bị bắn trúng" đã xuất hiện. 

Cậu ta đứng sững lại, giữ nguyên tư thế vừa lăn mình bật dậy nửa chừng, mắt mở to nhìn quanh, khuôn mặt đầy vẻ bối rối trước tình hình này. 

Cùng lúc đó, Thừa Phong cũng lao ra, trực tiếp vòng sang bên người còn sống sót.

Thanh niên vẫn đang kiểm tra tình trạng của đồng đội, thấy vậy liền quay đầu lại, hoảng hốt nâng súng lên nhắm bắn. Nhưng nòng súng chưa kịp định vị, Thừa Phong đã nổ súng bắn thẳng vào cậu ta một phát. Thấy đối phương còn chậm chạp phản ứng, cô còn bồi thêm một viên nữa cho chắc.

Hai người bọn họ chết mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. 

Giáo quan chỉ biết lắc đầu bất lực. 

Ý thức tác chiến thật sự quá kém.

Nhưng điều khiến ông bất ngờ là sự phối hợp giữa Nghiêm Thận và Thừa Phong lại ăn ý đến vậy. 

Thừa Phong thu súng lại, ngoái đầu nhìn một lần nữa. Mặc dù không thấy rõ nét mặt, nhưng ý tứ của cô khá dễ hiểu. Đại khái là cảm thấy hành động chậm chạp, nhưng tốc độ bắn cũng không đến nỗi nào.

Nghiêm Thận mỉm cười không nói gì. 

Thừa Phong tiến đến gần hai "thi thể" kia, nghe thấy họ vẫn còn mơ hồ lẩm bẩm: "Chúng ta... đã chết rồi sao?" 

Sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Thừa Phong liền càng khẳng định cô không phải người của Liên Đại, giọng trở nên tức tối và thô lỗ hơn: "Mày là người bên phe ta đúng không? Tại sao lại bắn người trong nội bộ?" 

Thừa Phong không trả lời, chỉ vươn tay định gỡ thiết bị liên lạc của họ. 

Thanh niên kia lùi lại tránh đi, lớn tiếng quát: "Mày định làm gì?" 

Một giọng nói từ tai nghe giám sát vang lên: "Thí sinh bị loại xin vui lòng rời khỏi cuộc thi, không được phản kháng. Xin vui lòng trả lại thiết bị tại khu vực quy định. Cảm ơn vì đã hợp tác." 

Ý thức được mình đã bị loại, hai người thở dài đầy oán giận, giao thiết bị cho Thừa Phong rồi lầm lũi rời khỏi trận địa. 

Thừa Phong tiếp tục tiến bước, đi theo hướng hai người kia vừa đến. 

Không rõ là do may mắn hay cô đã cố ý chọn khu vực ít người tụ tập, Thừa Phong vẫn không đụng phải nhóm lớn, chỉ gặp những chiến binh rải rác. 

Sau đó, mọi việc tiến triển suôn sẻ một cách bất ngờ. 

Địa hình dần nên bằng phẳng và ít điểm để bắn tỉa hơn, Nghiêm Thận nhắc Thừa Phong nên chọn khu vực khác phù hợp hơn, nhưng cô lại phớt lờ lời khuyên của anh. 

Anh định kéo dài khoảng cách, tập trung hỗ trợ từ xa để đảm bảo an toàn cho. nhưng lại phát hiện dường như binh lính phe địch luôn chạy vào tầm ngắm của anh. 

Khi tiêu diệt mục tiêu thứ năm, một cảm giác kỳ quái bất ngờ xuất hiện. 

Đó là cảm giác chưa từng có, khó diễn tả, như thể chính anh mới là người bị lộ diện. 

Đối với một xạ thủ bắn tỉa, linh cảm này gần như là chí mạng, vì nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý của anh.

Nghiêm Thận lắc đầu cố gắng xua tan tạp niệm, tập trung vào mục tiêu trước mặt. 

Nhưng khi hình bóng của Thừa Phong thoáng qua trong tầm ngắm của anh một lần nữa, suy nghĩ kỳ lạ kia lại xuất hiện, bám riết lấy anh khiến anh khó chịu. 

Không thể nào? 

Không đời nào có chuyện đó?

Nghiêm Thận dùng khuỷu tay chống đất, bò sang bên cạnh một khoảng cách nhỏ. Bản năng thận trọng thúc đẩy anh bắt đầu suy ngẫm về hành vi của Thừa Phong, cố tìm kiếm dấu hiệu nào đó để trấn an bản thân. 

Sau lần phối hợp đầu tiên, dường như Thừa Phong đã trở nên liều lĩnh hơn một chút. 

Cô bắn rất nhanh, khả năng nhận diện dấu hiệu chuyển động vượt trội. Ở những nơi có tầm nhìn mở rộng, cô am hiểu sử dụng các đợt bắn dồn dập để ép đối phương di chuyển. 

Cô không quan tâm đến độ chính xác mà chỉ chú trọng bắn bao phủ diện rộng. Đồng thời, cô cố tình bắn không trúng mục tiêu để khiến đối phương mất cảnh giác, sau đó dẫn dắt họ vào đường đi mà cô mong muốn. 

Giống như tên thợ săn đang cầm súng đuổi con mồi về phía họng súng của hắn. 

Nhưng vị trí của một xạ thủ bắn tỉa luôn thay đổi. Anh chưa từng nói rõ tọa độ hiện tại của mình, vậy làm sao cô xác định được phạm vi tấn công của anh? 

Nghiêm Thận bất giác rùng mình. Anh hỏi trong kênh của đội mình: "Ê?" 

Giang Lâm Hạ: "Ê gì? Nhóc con bị loại rồi à?" 

Tân Khoáng hỏi thêm: "Cần hỗ trợ không?" 

Hạng Vân Gian lạnh lùng quát: "Nghiêm túc chút đi. Giang Lâm Hạ, mỗi lần cậu nói chuyện là súng của cậu lại run, im lặng cho tôi." 

Chỉ có Thừa Phong không trả lời. 

Như vậy còn khiến Nghiêm Thận càng bất an hơn. 

Anh cười tự giễu, cảm thấy bản thân thật vớ vẩn, nói: "Không có gì đâu." 

@ a i k h i e t

Màn hình trong hội trường chủ yếu là để quan sát trạng thái của thí sinh, chủ yếu là góc nhìn của các sinh viên Liên Đại. Các giảng viên bình luận ngắn gọn vài câu rồi chấm điểm cho từng người. 

Nhưng lúc này, hội trường chìm trong sự im lặng lạ thường. 

Trong phòng có hàng chục người nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng video phát, tạo nên bầu không khí nghiêm túc. 

Một lúc sau, người phụ trách ở phòng tuyển sinh chỉ vào màn hình hiển thị góc nhìn của Thừa Phong, nói: "Chuyển sang thí sinh bí ẩn này đi." 

Giáo quan lập tức chuyển góc nhìn, tua nhanh đoạn video về trước. 

Từ góc nhìn của Nghiêm Thận, các chi tiết không rõ ràng lắm. Nhưng ở góc nhìn của Thừa Phong, có thể thấy rằng trước mỗi lần Nghiêm Thận bắn, cô luôn có một động tác rất nhỏ. 

— Nhìn mục tiêu một lần, rồi lại liếc về hướng của Nghiêm Thận một lần. 

Một hai lần có thể là trùng hợp, nhưng khi lặp lại nhiều lần chỉ có thể chứng minh rằng vị trí của Nghiêm Thận đã bị lộ.

Là do Thừa Phong cố ý dẫn dắt anh dọn sạch chiến tuyến. 

Hội trường bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, tiếng thảo luận dần to đến mức át cả giọng nói trong video. 

Một sinh viên phụ trách duy trì trật tự kinh ngạc hỏi: "Làm sao em ấy biết được xạ thủ ở vị trí đó?" 

Giáo quan khoanh tay, chăm chú nhìn màn hình, cau mày suy nghĩ. 

Một giảng viên hệ Chỉ huy bất ngờ đứng dậy mở bản đồ, phóng to khu vực, rồi khoanh tròn một số vị trí. 

Ông đè mạnh vào màn hình, giọng lúc giải thích lại vang dội và gấp gáp: "Vì địa hình kiểu này, các điểm bắn tỉa lý tưởng gần đó rất ít. Dựa vào hướng di chuyển của họ và động cơ yểm trợ Thừa Phong của Nghiêm Thận, cơ bản chỉ có hai vị trí này là lựa chọn tốt nhất!" 

Giảng viên dùng ngón tay vẽ một đường đỏ ngoằn ngoèo trên bản đồ. 

"Em ấy muốn dọn sạch biên giới theo con đường này. Nếu Thừa Phong tin tưởng vào năng lực của Nghiêm Thận, dựa trên phân tích tối ưu, em ấy sẽ mặc định Nghiêm Thận đang ở vị trí này. Cho dù Nghiêm Thận không theo kịp, em ấy vẫn có thể vòng ra tấn công từ bên sườn. Học sinh này rất thích đánh kiểu vu hồi, cực kỳ hợp với phong cách của quân đội chúng ta! Dù độ chính xác trong lúc bắn súng của em ấy không cao nhưng tốc độ tấn công nhanh, phản ứng còn nhanh hơn, so với các thí sinh bên kia có lợi thế đối chiến rõ rệt!" 

Sinh viên khác vẫn bối rối, nghi ngờ hỏi: "Nhưng làm sao em ấy biết chắc rằng Nghiêm Thận sẽ di chuyển đến điểm bắn tỉa bên dưới chứ?" 

Giáo quan tua ngược video thêm một đoạn nữa. 

Trong quá trình di chuyển, Thừa Phong liên tục quan sát xung quanh khiến camera quay ngoằn ngoèo, làm người xem hoa cả mắt. 

Trước đó, các giám khảo còn cho rằng cô đang cẩn thận rà soát tình hình địch. Nhưng giờ họ nhận ra có lẽ không phải vậy — cô đang thu thập thông tin địa hình. 

Lúc đi qua ngã rẽ giao nhau của hai điểm bắn tỉa, Thừa Phong dừng lại, nhìn sâu vào khu rừng hoang một lúc lâu rồi mới quay người rời đi. 

Hành động này khiến giảng viên hệ Chỉ huy như được tiếp thêm sự tự tin, ông kích động đến run giọng, nhấn mạnh từng từ gần như đến mức vỡ giọng: "Bởi vì điểm này gần với khu vực được khoanh đỏ trên bản đồ, phía trước còn có một khoảng đất trống nhỏ. Nếu muốn an toàn chuyển sang vị trí bắn tỉa tiếp theo sẽ phải đi vòng một đoạn xa hơn! Vậy nên không hợp lý!" 

Ông đặt hai tay lên bàn, mặt mày hớn hở, mắt rực sáng, hào hứng nói: "Đây không phải là người của hệ Chiến binh các ông. Đây chính là người của hệ Chỉ huy chúng tôi!" 

Người phụ trách chuyên ngành Cơ giáp thủ công vốn đã dậy sớm để xem buổi phát sóng trực tiếp sửng sốt, ông khựng lại vài giây, nụ cười trên mặt dần đông cứng. Nghe vậy, ông ấy không màng hình tượng mắng một câu: "Tào lao vừa thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK