Lúc này, những thanh niên khỏe mạnh với chiều cao trung bình 1m9, bụng ít nhất bốn múi, đang im lặng nhìn màn hình livestream. Đêm khuya, họ ôm gối, đấm giường thụi thụi.
Đống vật tư béo bở đó là của ai? Là của họ!
Mầm tai họa Thừa Phong là do ai nuôi lớn? Cũng là họ!
Cái sự tự tin khiến Hạng Vân Gian và đồng bọn phải im lặng cùng lúc, là do đâu mà có? Là từ họ!
Thừa Phong cướp mạng của họ, lấy di sản của họ, lại còn quay ra giết đồng đội của họ. Thật sự là không có chút nhân đạo nào!
Chưa từng có sinh viên nào bị nuôi béo đến mức này, và cái nồi này, họ phải đội chứ còn ai!
Đối mặt với các thí sinh vào sau, họ đã trả lời không biết bao nhiêu lần câu hỏi: "Có phải mấy người là nội gián không?"
Phản ứng của đám Hạng Vân Gian lúc này mang lại cho họ chút an ủi. Nhưng nghĩ đến việc bọn họ sắp sửa sở hữu cả kho vũ khí của Thừa Phong, họ lại thấy kinh hãi.
Năm con họa quỷ tụ lại một chỗ chính là quần ma loạn vũ. Lúc này, tất cả các thí sinh còn sống sót trong đấu trường đều có thể được gọi là nạn nhân.
Là nguồn cơn của mọi tội ác, họ đã hình dung được tương lai thê thảm trước mắt. Đó chẳng phải là sự nhục nhã vô tận sao?
Thật quá thảm, tuổi đôi mươi rực rỡ của họ, vậy mà kết thúc sớm thế này!
Trong khi đó, vô số ký túc xá đang sáng đèn vang lên những trận cười như sấm rền. Sinh viên từ các trường quân đội khác nhau, vào khoảnh khắc này đều cảm nhận được niềm vui chung.
Những người chuẩn bị đi ngủ cũng bị bạn cùng phòng đập cửa kéo dậy giữa đêm để cùng chứng kiến khoảnh khắc quý giá và đầy ý nghĩa này.
Diễn đàn Tam Diêu lúc này vui như Tết. Trang đầu la liệt những bài viết chỉ toàn tiếng cười vô nghĩa bị quản trị viên xóa sạch, nhưng lập tức bị thay thế bằng loạt bài mới.
Khu vực video xuất hiện hàng ngàn bài đăng trong vòng chưa đầy năm phút, tất cả đều là những cảnh quay cận mặt của Giang Lâm Hạ và đồng đội.
[Nhìn đội kia kìa, như kiểu vừa tụ họp xong đã muốn tan rã rồi!]
[Hahaha, cái mối quan hệ plastic này xem ra không kéo dài được nữa]
[Lão Hạng vốn dĩ đã trông chững chạc, vậy mà qua một đêm lại già thêm hai mươi tuổi. Tôi không kìm được nước mắt luôn]
[Hahaha tôi cười to quá, hàng xóm dưới lầu còn gõ cửa phàn nàn!]
[Các cậu ồn quá rồi, bớt nhiệt chút nào. Chia sẻ khoảng sáu bảy lần là đủ, để MVP có tí thể diện!]
[Biểu cảm của Giang Lâm Hạ quá sinh động. Meme này mà không nổi thì tôi khinh các người ngồi đây!]
[Tư thế ngồi trên mái nhà ngẫm sự đời của Tân Khoáng đúng là có cảm giác ông lão đội nón rơm trên con thuyền cô độc]
[Phải làm sao đây? Mỗi khung hình tôi đều không nỡ bỏ qua. Tường nhà tôi giờ toàn bài về họ. Bao nhiêu người còn đang thức khuya thế này đây?]
Một giờ sau vụ "thảm sát", những người chịu cú sốc dường như đã hồi phục lại tinh thần.
Bình tĩnh lại, bọn họ bắt đầu học cách tận hưởng thực tại.
Nhưng Thừa Phong cảm thấy, có lẽ họ lại càng thêm kỳ lạ.
Ví dụ như Tân Khoáng, anh cắt đứt liên lạc, nói muốn lên mái nhà để hấp thu tinh hoa đất trời.
Hay như Giang Lâm Hạ, lấy tay áo lau nòng súng trường dài, lau qua lau lại tám lần. Đạn dược cứ lắp vào rồi tháo ra, trên mặt thường xuyên nở một nụ cười kỳ dị, kèm theo vài tiếng cười nhỏ khiến người nghe rợn tóc gáy. Thừa Phong nghe mà thấy sởn gai ốc, rất khó coi như không thấy gì.
Cô nửa ngồi dậy, bò về phía Giang Lâm Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Anh không ngủ à?"
Giang Lâm Hạ không thèm ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn, đáp: "Ngủ."
Thừa Phong lại hỏi: "Không sợ dính trạng thái mệt mỏi à?"
Giang Lâm Hạ đáp: "Sợ."
Thừa Phong dừng một chút, hạ giọng thì thào nhanh hơn: "Anh là đồ ngốc hả?"
Giang Lâm Hạ vậy mà còn biết xoay chuyển ý nghĩ: "Em mới là đồ ngốc."
Thừa Phong đành bất mãn nằm xuống.
Giang Lâm Hạ liếc nhìn cô, lại nhìn túi vật tư bên cạnh đã căng phồng. Sở hữu quá nhiều khiến anh cảm thấy không còn thỏa mãn nữa.
Anh thở dài: "Thứ vũ khí anh mê nhất vẫn là Đông Phong. Từ khi mở bán đến giờ chưa từng nhận đánh giá xấu, lại còn đảm bảo dịch vụ hậu mãi nữa."
Thừa Phong nghĩ bụng, anh nói không phải vô nghĩa à? Cô cũng thích tiền, nhưng có ai nâng đỡ cô làm phú bà giàu nhất Liên minh đâu! Ai mà chẳng mơ mộng chứ?
Cô đi dạo quanh một vòng, phát hiện Nghiêm Thận đang tựa lưng vào tường, ánh mắt đờ đẫn, môi mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó từ nãy giờ, chẳng rõ là gì.
Thừa Phong cẩn thận tiến lại gần, nghe được anh đang lẩm bẩm: "Anh sai rồi... Anh không nên như vậy..."
Người này đúng là biết tự kiểm điểm, lại còn rất có ý thức. Thừa Phong cực kỳ hài lòng.
Cô cố ý chọn một hộp đạn súng tiểu liên, coi như phần thưởng thêm cho Nghiêm Thận.
Nghiêm Thận nhận lấy, nhưng vẻ mặt vẫn chẳng khá hơn được.
Nghĩ lại những khổ sở mình từng trải qua, rồi so với việc đồng đội mất tích hai ngày lại mang về cho cả đội một cuộc sống phú quý chung, Nghiêm Thận có thể đoán được chắc chắn lúc này mạng xã hội đang đầy ắp câu: Tôi nói ba câu làm bốn người đàn ông khóc suốt cả đêm.
Cảm giác như đang mơ, tỉnh dậy rồi cũng không dám cử động.
Cả đội treo máy ở căn cứ đến 9 giờ sáng, cuối cùng cũng xóa sạch trạng thái tiêu cực do mệt mỏi gây ra.
Thời gian trò chơi đến tận 4 giờ chiều mới chính thức mở kho trang bị.
Nếu là bình thường, họ chắc chắn sẽ tận dụng khoảng thời gian rảnh này để ra ngoài cày điểm, chiếm lĩnh địa hình có lợi, tiện thể cướp thêm vật tư.
Nhưng sau cú sốc giàu sụ đêm qua, tâm thái của họ đã thay đổi. Mấy thứ lợi lộc nhỏ nhặt giờ không còn lọt mắt nữa, đã làm thì phải làm lớn.
Vì vậy, cả nhóm nhìn bản đồ bàn bạc cả buổi mà vẫn chưa quyết định hôm nay nên tấn công từ hướng nào.
Hôm qua Thừa Phong đã ru rú trong phòng cả ngày, hôm nay không muốn lặp lại nữa. Nghe chán quá, cô định mở miệng cắt ngang thì Hạng Vân Gian bước tới, vỗ nhẹ vai cô, ý bảo đổi chỗ nói chuyện.
Hai người đi lên ban công tầng hai, ngồi xổm xuống.
Hạng Vân Gian trang bị đầy đủ, gương mặt khuất sau lớp thiết bị không thể đoán được biểu cảm. Anh hạ giọng, khiến Thừa Phong tưởng anh sắp hỏi vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng lại là: "Trên núi em còn bao nhiêu vật tư?"
Thừa Phong "Hả" một tiếng.
Tối qua họ chẳng nói chẳng rằng, làm cô tưởng họ không để tâm cơ.
"Chắc tầm vài nghìn viên đạn. Trên núi dùng súng không tiện, trong balo toàn đạn." Thừa Phong trả lời, "Đại khái khoảng hai ba nghìn viên, các anh muốn lên lấy không?"
Phản ứng của Hạng Vân Gian có vẻ hơi khó khăn.
Vài tỷ rơi ngay trước mặt, nhặt hay không nhặt?
Câu hỏi này đúng là quá hóc búa.
Hạng Vân Gian phức tạp nhìn cô, chăm chú quan sát hồi lâu rồi chân thành hỏi: "Em không hack Tam Diêu, lén dọn sạch điểm vật tư trước đấy chứ?"
Thừa Phong đáp: "Sao có thể chứ! Đừng có đùa như Giang Lâm Hạ nữa!"
Hạng Vân Gian vốn định không hỏi đến chuyện này cho đến khi kết thúc trận đấu, nên khi nói ra, anh cảm giác cả hơi thở mình cũng nhẹ đi: "Rốt cuộc em đã giết bao nhiêu người?"
Thừa Phong phẩy tay, làm bộ thản nhiên: "Chỉ là tiện tay giết vài chục người thôi mà."
Hạng Vân Gian nhắm mắt lại, im lặng vài giây rồi nói: "Chuyện này, nếu họ không hỏi, em cũng đừng tự kể ra."
Thừa Phong: "Ờm."
Hai người, mỗi người một tâm trạng, cùng bước xuống cầu thang.
Giang Lâm Hạ đang tranh luận hăng say bỗng ngừng lại, quét mắt một vòng qua hai người, hỏi: "Hai người vừa dậy đã thì thầm to nhỏ cái gì đấy?"
Hạng Vân Gian không trả lời.
Thừa Phong lắc đầu, đáp gọn lỏn: "Không có gì."
Sau đó, hai người tách ra, mỗi người đi về một phía của căn phòng.
"Gì vậy trời?" Giang Lâm Hạ đảo mắt, rồi thản nhiên nói, "Không sao, may mà ông đây có video phát lại."
Cư dân mạng bắt đầu mắng xối xả.
[???]
[Đây là kiểu đối thoại bí mật giữa đàn ông và phụ nữ mà chúng ta mong chờ à?]
[Tài khoản VIP của tôi không trả tiền để nghe cái này đâu]
[Nếu tôi không theo dõi từ đầu đến cuối, tôi còn tưởng hai người làm cái gì mờ ám cơ]
[Hai người có thể đường hoàng hơn chút được không? Chẳng có gì để mọi người hiểu lầm cả!]
Hạng Vân Gian đeo ba lô lên vai, nói trong kênh đội: "Chuẩn bị đi, lên núi lấy chút đồ trước."
Ngày thi đầu tiên đã có khoảng 400 thí sinh bị loại. Ngày thứ hai, mưa lớn làm ảnh hưởng, thêm gần 300 người nữa rời cuộc chơi. Bây giờ, toàn trường thi chỉ còn hơn 300 người.
Phần lớn các thí sinh đang thiếu vật tư nghiêm trọng, sớm kéo nhau đến gần kho trang bị tìm điểm phục kích, chờ cơ hội cướp tài nguyên.
Vì vậy, trên núi vắng tanh. Cả đội năm người leo thẳng lên mục tiêu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Họ chạy một mạch tới các điểm khác nhau để đào những viên đạn và lựu đạn Thừa Phong đã giấu trước đó.
Trên đường đi, Giang Lâm Hạ đã tự gây dựng tâm lý rất lâu, giờ đây cũng có thể giữ mặt không biến sắc. Cả đội chia nhau số vật tư này, nhét đầy balo.
Balo không còn chỗ, họ lại nhét vào các túi áo.
Những món không hay dùng như dao găm, dây thừng đã bị vứt bỏ. Nước và thức ăn cũng để lại phần lớn ở căn cứ. Dù vậy, khiêng trên người vẫn khá nặng.
Giang Lâm Hạ chân thành nói: "Cảm ơn em, Thừa Phong."
Đôi vai nhỏ bé ấy đã gánh vác cả một gia tài khổng lồ.
Thời gian trò chơi đã là 12 giờ 19 phút.
Cả đội ngồi xổm trong bụi cỏ, chuẩn bị tiến về kho trang bị.
Giang Lâm Hạ lấy ra lộ trình đã bàn bạc từ sáng, dùng tay vẽ một đường cong dẫn thẳng đến cửa trước kho.
Nếu trên sân còn 300 người, thì ít nhất 250 người đã tụ tập quanh kho trang bị.
Kho nằm ở trung tâm bản đồ, một tòa nhà nhỏ xíu, chắc chắn giờ đã bị bao vây kín mít trong ngoài ba tầng.
Vào lúc này mà tham chiến thật ra thì hơi muộn, dễ trở thành mục tiêu phục kích.
Thừa Phong hỏi: "Anh định vào đó kiểu gì?"
Giang Lâm Hạ đáp: "Cho nổ tung chứ còn gì nữa!"
Những chiến thuật đỉnh cao đôi khi chỉ cần cách tiếp cận đơn giản nhất. Mọi lời nói tóm lại trong một câu: Tôi có tiền.
Ở một mức độ nào đó, chiến thuật của Giang Lâm Hạ rất hợp ý Thừa Phong, hào phóng hơn hẳn đám người Chung Dật Tiệp.
Cuối cùng, Thừa Phong cũng tìm được cơ hội mắng lại: "Đồ phá của!"
Nếu là trước đây, Giang Lâm Hạ đã mở chế độ châm chọc lại. Nhưng giờ, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Thừa Phong.
Cầm đồ của người ta thì phải nói nhỏ nhẹ. Huống chi, trong ngoài anh sở hữu, mọi thứ đều từ Thừa Phong mà ra.
Thừa Phong ngẩng cao cằm: "Hỏi em đi."
Giang Lâm Hạ hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế, cười nịnh nọt: "Xin hỏi đồng chí Thừa Phong thông thái, rộng lượng, xinh đẹp, mạnh mẽ, có cách nào tốt hơn không ạ?"
Hạng Vân Gian dẫn đầu vỗ tay: "Mời đồng chí Thừa Phong phát biểu ý kiến."
Thừa Phong giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó gạt bớt những cọng cỏ chắn tầm nhìn xung quanh rồi nói: "Trước tiên, hãy mở bản đồ lên."
Mọi người đều phóng to giao diện bản đồ.
Thừa Phong hắng giọng, toát lên khí chất của một giáo viên lão luyện, bắt đầu bài giảng cho cả bốn người: "Trước hết, để đến được kho trang bị, chúng ta phải băng qua một khu kiến trúc. Để tránh bị bắn tỉa phục kích, lộ trình cần tránh xa các tòa nhà cao hoặc có tầm nhìn quá rộng. Vì vậy, tuyến đường tốt nhất là vòng qua phía Nam, dù hơi xa nhưng an toàn hơn."
Giang Lâm Hạ bừng tỉnh, vỗ tay: "Thì ra là vậy! Nói quá chuẩn luôn!"
Thừa Phong giơ một ngón tay, chỉ vào một số vị trí trên bản đồ: "Nếu chúng ta đi theo tuyến này, thì ở những điểm này sẽ có góc khuất tầm nhìn. Có khả năng bị địch mai phục. Vậy phải làm gì đây?"
Giang Lâm Hạ hào hứng đáp: "Nổ tung chúng nó!"
Thừa Phong xoay tay chỉ về phía anh, thu lại ngón trỏ và giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi: "Nếu không hợp để ném lựu đạn, chúng ta cũng có thể chia đội từ ngã rẽ phía trước, để đồng đội quét sạch góc khuất này trước khi hội quân lại."
Hạng Vân Gian lập tức vỗ tay lớn hơn.
Tân Khoáng và Nghiêm Thận cũng tập trung tinh thần theo kịp bài giảng.
Thừa Phong tiếp tục: "Khi đến điểm mục tiêu, bốn người sẽ phụ trách phòng thủ bốn hướng. Em sẽ ném lựu đạn khói rồi nhanh chóng xông vào trong."
Giang Lâm Hạ giơ cao tay phải lên.
Thừa Phong: "Bạn học Giang, mời phát biểu."
Giang Lâm Hạ hỏi: "Nếu chúng ta cứ đánh thẳng vào như vậy, liệu động tĩnh có quá lớn không? Có cần phải kín đáo hơn, hạn chế dùng vũ khí sát thương cao không?"
Thừa Phong trả lời: "Không cần thiết. Bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng chúng ta giàu đến mức này. Khi nghe thấy tiếng vũ khí nóng nổ liên tục, bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta cùng đường, đang cố liều mạng. Tay lại không còn nhiều đạn, trước khi kho trang bị mở cửa, bọn họ chỉ có nước né chúng ta càng xa càng tốt."
Giang Lâm Hạ kéo dài một tiếng "Ồ" đầy giả tạo, diễn xuất chẳng ra sao cả.
Thừa Phong tổng kết lại: "Hy vọng mọi người đảm bảo an toàn cho bản thân. Nếu đồng đội không may bị hạ, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là -"
Giang Lâm Hạ cướp lời: "Cướp lại vật tư của mình, tuyệt đối không để rơi vào tay kẻ khác!"
Thừa Phong gật đầu: "Đúng!"
Nghiêm Thận hóa thành chiếc máy vỗ tay di động.
Tiếng vỗ tay này, chủ yếu là dành cho mấy vai nhân vật phụ tuyến tám.
Tất cả cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi...