Giáo quan chắp tay sau lưng bước lại gần, liếc qua một lượt, hai ngón tay kéo cổ áo vài sinh viên, điều chỉnh vị trí của những thành viên có chiều cao không đồng đều rồi sải bước dài đi qua đi lại trong đội hình, kiểm tra trang phục của mọi người.
Mặc dù không phát hiện vấn đề gì, nhưng suốt cả quá trình anh ta không hề tỏ vẻ hài lòng.
Bên cạnh, giáo quan của Liên Quân vừa kết thúc bài diễn thuyết đầy nghiêm khắc, phất tay ra hiệu cho sinh viên của mình bắt đầu chạy bộ khởi động.
Thừa Phong liếc mắt theo bóng dáng họ chạy về phía rìa sân, thì nghe thấy vị giáo quan đã đi qua đi lại nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói khàn đặc và trầm thấp vang lên: "Tôi họ Chu. Nhớ kỹ mặt tôi, đừng nhận nhầm người. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là giáo quan thể lực của các cô cậu."
Thừa Phong vốn rất khó nhận diện khuôn mặt của người mặc quân phục, nghe vậy liền len lén nhìn sang phía bên kia thêm vài lần.
Vị giáo quan bên đội kia dáng người thấp bé, chỉ cao chưa đến 1m75, da đen sạm vì nắng, bên trái môi có một vết sẹo nhạt kéo dài đến cằm, khá dễ nhận diện, anh ta yêu cầu mọi người gọi mình là giáo quan Tiết.
So với đó, khuôn mặt của giáo quan Chu lại hoàn toàn không có nét đặc biệt. Thừa Phong nhìn chằm chằm hai phút, chỉ nhớ được đôi tai lớn của anh ta.
... Tất nhiên, cô không dám nói ra.
Hai vị giáo quan đều mang trên mình áp lực mạnh mẽ. Khác xa những giáo quan tân nhiệm vừa hiền hòa vừa hài hước trong đợt quân sự năm nhất, ánh mắt của họ lại chứa đựng sự tàn nhẫn và sắc bén. Chỉ cần ánh mắt rơi lên ai, dù không có ác ý cũng giống như lưỡi dao kề sát, khiến người ta không khỏi như ngồi trên đống lửa.
Mọi người bị áp lực đến mức không dám tùy tiện đảo mắt.
"Những lời vừa nãy bên đội kia nói các cậu đều nghe hết rồi nhỉ." Anh ta hơi nghiêng đầu, tiện thể mượn luôn bài diễn thuyết của giáo quan bên kia mà không chút áy náy: "Thế thì tôi khỏi phải nhắc lại. Nhớ kỹ cho tôi!"
Người bên kia đang định kéo ghế ngồi nghỉ liền chửi to: "Này! Tự huấn luyện binh của mình đi nhé!"
Giáo quan Chu phất tay, ra hiệu đừng phá hỏng bầu không khí. Sau đó, anh ta cao ngạo giơ một ngón tay, chỉ về hướng đường chạy: "Chạy đi."
Mọi người đều ngơ ngác không hiểu. Giáo quan Chu tặc lưỡi, giọng điệu đầy khó chịu: "Chạy đi chứ! Hôm nay có hai đội, đội nào tốc độ trung bình thấp hơn, tối nay sẽ có một nhiệm vụ đặc biệt bất ngờ đang chờ."
Giáo quan Tiết bên kia vừa ôm ghế trở lại, đập mạnh lên đùi, nhấn vào loa trước ngực, tốt bụng bổ sung thêm: "Các bạn học đáng yêu ơi, quên chưa nói với mọi người! Gần căn cứ này có một ngôi làng, ở cuối làng có một trại nuôi heo nhỏ. Các bạn trẻ thời nay chắc chưa ai từng xúc phân hay cho heo ăn đúng không? Đội nào thua, chúng tôi đã xin sẵn vài suất quý giá từ dân làng để các bạn trải nghiệm rồi. Ai thua nhiều thì tối nay vào chuồng heo ngủ luôn nhé."
Nghe vậy, sắc mặt của các sinh viên Liên Đại lập tức biến đổi, ánh mắt đầu tiên liền hướng về hai cô bé năm nhất. Dù Thẩm Đạm cao nhưng thân hình gầy gò, trông như không có sức lực. Thừa Phong lại càng không cần bàn, người thấp bé, có vẻ thiếu dinh dưỡng, e rằng còn chẳng đủ sức đánh một con hổ giấy.
Một chị khóa trên định truyền dạy cho hai cô vài mẹo như "tích tiểu thành đại, tìm đường khác", hoặc "mình không thắng được thì cũng khiến đối thủ không thắng được", nhưng Thừa Phong đã cắm đầu lao ra trước.
Thẩm Đạm không chịu thua, bật chân đuổi sát sau lưng cô.
Mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Giáo quan Chu ngẩn ra một lúc, rồi thúc giục: "Chạy đi, nhìn tôi làm gì? Đợi tôi cổ vũ à? Phản ứng của các sinh viên trường Liên Đại các cậu chậm thế này mà cũng đòi làm chuyên viên dữ liệu à?"
Người đứng đầu hàng vội vàng xuất phát.
Trong đợt huấn luyện quân sự trước, mọi người chưa có cơ hội chứng kiến tốc độ của Thừa Phong. Thấy cô lao như một cơn gió, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đội hình lớn của Liên Quân, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Nhưng lần này thi đấu tính điểm trung bình, mọi người vẫn giữ tốc độ của riêng mình, chuẩn bị cho cuộc chiến dài hơi.
Bốn vòng trôi qua, Thừa Phong vẫn như chú khỉ hoang nhảy nhót trên đường núi, vui vẻ chạy băng băng. Thẩm Đạm thì từ bỏ nhịp độ của mình, gia nhập đội nam sinh của Liên Quân.
Tốc độ của nam sinh nhanh hơn chút ít, nhưng nhóm nữ sinh của Liên Quân đã bị Thừa Phong bỏ xa cả một vòng.
Hai giáo quan ngồi song song trên ghế, chân bắt chéo như ông lớn, quan sát một hồi rồi dùng loa hét lên: "Lười biếng à? Chạy chậm thế này? Tưởng tôi mù sao? Thế này nhé, kết quả sẽ dựa vào tổng thời gian hoàn thành của hai đội, nhưng người nhanh nhất trong cả nam và nữ sẽ không được tính."
Ngay lập tức, mọi người đồng loạt than vãn.
"Lại chiêu này nữa. Giáo quan các thầy đều cùng một giuộc à?"
Đám nam sinh Liên Quân quay đầu lại, yếu ớt cầu xin: "Các chị cố lên! Các chị hãy giúp chúng em!"
Các chị đáp lại bằng những lời chửi mắng: "Cút đi!"
"Nếu hôm nay các chị cứu chúng em khỏi chuồng heo, mai này bọn em sẽ phục vụ các chị tận tình, làm trâu làm ngựa!"
"Không cần ngày mai! Tối nay vào chuồng heo trả nợ đi!"
"Im mồm! Đừng nói mấy lời xui xẻo đó!"
Một thanh niên nhăn nhó mặt mày, lên tiếng: "Sau này nếu ai còn bảo Liên Quân chúng ta là cái gậy chọc cứt, tôi sẽ đẩy Thừa Phong ra! Cô ta mới đúng! Phải là như cô ta mới đúng chứ!"
Một số đàn anh, đàn chị trường Liên Đại không chịu nổi, lập tức quát lên: "Điêu vừa thôi! Đàn em người ta giỏi thật, do các cậu không chịu nổi ai hơn mình thôi! Cứ giữ chặt cái danh gậy chọc cứt đi, đó là độc quyền của Liên Quân các người mà, đừng có mà đẩy sang người khác!"
Sinh viên hai trường đấu khẩu, vừa mỉa mai vừa kể khổ lung tung, la hét như thể trời sắp sập. Nhưng sau lưng thì ai nấy đều ngầm tăng tốc, cố giành lấy vị trí dẫn đầu.
Tiếng bước chân lộn xộn vang vọng khắp sảnh lớn, xen lẫn với tiếng thở dốc ngày càng nặng nề. Một vòng, hai vòng... Mọi người chạy đến thở hồng hộc, nhưng không ai dám dừng lại vì chưa nghe tiếng giáo quan ra hiệu.
Những sinh viên có thể lực kém bắt đầu đuối sức, đôi chân như đeo tạ, chỉ có thể thất thểu chạy chậm bên rìa sân. Họ không nhớ nổi mình đã chạy bao xa, cũng không dám nhìn vào bảng thống kê trên ngực, cố gắng giữ chút sức lực cuối cùng để tránh bị bỏ lại quá xa.
Tốc độ của Thừa Phong cũng giảm dần, lúc nhanh lúc chậm để điều chỉnh nhịp. Dòng máu dồn lên não khiến cô choáng váng, nhưng vẫn trong ngưỡng chịu đựng được.
Đã nhiều lần trải qua cảm giác cận kề sinh tử, Thừa Phong tự phân loại mức độ đau đớn thành ba giai đoạn: Cảm giác sắp chết, thật sự sắp chết, và như chết rồi nhưng thực ra vẫn chưa chết.
Cô ước chừng, hiện tại mình đang ở ranh giới của giai đoạn đầu tiên, nên vẫn đủ sức quan sát hai vị giáo quan bên sân.
Hai chàng ác quỷ ấy đã bắt đầu ăn trái cây bên ngoài sân, nào là chuối, nào là cam, dáng vẻ cực kỳ thảnh thơi, như thể quên mất rằng mình còn có một đội quân đang vật lộn.
Thẩm Đạm cố gắng chớp mắt vài lần để xua đi sự mờ mịt trong tầm nhìn. Toàn thân mỏi mệt, từng dây thần kinh đều đang gào thét đòi đình công.
Cô ấy chủ động chạy tới, níu áo một cậu bên Liên Quân hỏi: "Các cậu rốt cuộc phải chạy bao nhiêu vòng thế?"
Sinh viên Liên Quân quay đầu lại, ánh mắt đầy oán giận: "Không nói gì cả!"
Thẩm Đạm: "???"
"Thế tại sao các cậu chạy nhanh thế làm gì!!" Cậu kia gào lên trong tuyệt vọng, "Giáo quan chưa từng nói phải chạy bao xa, chỉ bảo chạy khởi động thôi mà!"
Sinh viên Liên Đại nghe vậy, đầu óc như sụp đổ.
Cái kiểu chạy không mục tiêu này còn khủng khiếp hơn cả việc đặt ra một đích đến gian nan. Một vài người lập tức giảm tốc, chuyển sang đi bộ nhanh để hồi sức.
Thấy không khí có vẻ đi xuống, giáo quan Chu rung chân, giọng điệu quan tâm giả tạo: "Sao vậy? Thế này mà không chịu được à? Lứa sinh viên này đúng là miệng hùm gan sứa, làm giáo quan thất vọng quá."
"Miệng hùm?" Giáo quan Tiết nhún vai cười khẩy, "Bên ngoài nhìn cũng chẳng mạnh mẽ gì, tôi đấm một cái là ngã cả loạt."
Một cậu sinh viên vừa chạy ngang qua đằng sau liền mệt mỏi hỏi: "Giáo quan, rốt cuộc phải chạy bao nhiêu cây số thế ạ?"
Giáo quan Chu quay đầu lại, bẻ một miếng cam nhỏ đưa cho cậu ta, động viên: "Đừng hỏi bao nhiêu cây số, giáo quan có kế hoạch riêng. Nhưng mà thế này thì không ổn đâu. Nếu để các cậu vào vòng huấn luyện của hệ Chiến binh, e là da dẻ các cậu sẽ bị hành cho rách hết."
Trong lòng mọi người gào thét, bọn em có định so thể lực với đám người ở hệ Chiến binh đâu!
"Chương trình huấn luyện ở đây, thể lực quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất. Nói cho các cậu nghe một chuyện nhé. Nhiều năm trước, có một sinh viên thuộc hệ Chỉ huy, thể lực cực kỳ kém. Ấy thế mà tự tin đăng ký tham gia huấn luyện với hệ Chiến binh. Kết quả là..."
Giáo quan Chu chậm rãi bóc vỏ cam, cố ý kéo dài câu chuyện, ngừng vài giây mới tiếp tục: "Cô ấy luôn giữ vị trí trong nhóm đầu tiên, không tụt lại lần nào. Dựa vào kỹ năng vượt trội và ý chí kiên cường mà trụ được đến cuối. Đúng là có bản lĩnh thật sự. Chẳng mấy năm sau, cô ấy lập công, thăng chức, nổi tiếng. Các cậu cũng thuộc hệ Chỉ huy, phải học hỏi đàn chị đấy."
Chuyện kể thì có vẻ hừng hực nhiệt huyết, nhưng lại quá xa vời để tạo động lực. Cho dù có là câu chuyện cảm hứng nóng hổi thì giờ cũng chẳng thể bằng một tiếng "dừng lại" của giáo quan.
Ánh đèn trên trần nhà sáng chói lóa. Thời gian như bị kéo dài vô tận dưới những tia sáng phản chiếu, khiến người ta không thể định lượng chính xác.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi hai giáo quan đã kể hết lịch sử hào hùng một lượt, những chuyên viên vốn quen ngồi lì trước bàn phím giờ đây chỉ còn biết nếm vị máu trong miệng.
Đôi môi Thẩm Đạm tái nhợt, mí mắt lờ đờ khép hờ che đi một nửa con ngươi. Khi Thừa Phong chạy ngang qua, cô ấy đưa tay chặn lại, khó nhọc thở ra từng chữ: "Cậu... từng cho heo ăn bao giờ chưa?"
"Chưa." Thừa Phong trả lời đứt quãng, "Heo, ở sao Chiến Hậu, là hàng xa xỉ. Tôi... chỉ biết trồng cải thảo thôi."
"Hả?" Thẩm Đạm thở hổn hển, cố gắng nói ra vài chữ, "Thế... cậu có biết cách cho ăn không?"
Thừa Phong ngơ ngác đáp: "Không biết, chắc là... không khó lắm đâu?"
"Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Thẩm Đạm nói xong, đảo mắt trắng dã, rồi nằm lăn ra đất không chút do dự.
Một đàn anh bên cạnh vội vàng gọi: "Cố thêm chút nữa đi em gái! Cách mạng vẫn chưa thành công!"
Thẩm Đạm run rẩy giơ tay lên, ra hiệu cho mình xin nghỉ năm phút.
Thừa Phong nhìn cô ấy đầy ngưỡng mộ, cho đến khi chạy xa khỏi tầm mắt mới quay cổ lại.
Cô bạn cùng trường bên cạnh khuyên nhủ: "Hay là em cũng nghỉ một chút đi? Đừng ép bản thân quá."
Dáng chạy của Thừa Phong đã loạng choạng, nhưng cô vẫn kiên cường lắc đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Chị đã bao giờ liều mạng vì heo chưa?"
Tứ phía lập tức vang lên tiếng gầm phẫn nộ: "Không cần phải thế!"
Giáo quan Chu liếc nhìn dữ liệu thống kê trên thiết bị, thực tế nhóm sinh viên dẫn đầu đã đạt mục tiêu ban đầu rồi. Nhưng nghe thấy tiếng hét dữ dội đó, anh ta lại thấy có thể khai thác thêm chút nữa.
Anh ta nghiêng người, quay sang hỏi người bên cạnh: "Có phải tiêu chuẩn của chúng ta đặt thấp quá không?"
Giáo quan Tiết đáp: "Đừng nghĩ vậy. Cuộc đời mà, luôn có những bất ngờ nhỏ."
Giáo quan Chu lại hỏi: "Vậy thử xem tiếp thế nào?"
"Thôi đi. Cuộc đời cũng dễ có vài sự cố bất ngờ đấy." Giáo quan Tiết ngăn bàn tay ngứa ngáy của anh ta lại, chân thành khuyên, "Đừng quên họ còn trẻ. Sau này có khi sẽ trở thành hậu bối của chúng ta, đến lúc đó gặp nhau trong đội lại ngại ngùng thì sao?"
Giáo quan Chu suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý. Hơn nữa, đây đều là những sinh viên có danh tiếng thuộc loại B cao cấp, phải nâng niu như báu vật.
Giáo quan Chu chỉnh lại tư thế, bật màn hình ngoài của quang não, sau khi truyền xong dữ liệu liền thông báo: "Được rồi, các bạn có bảng tên chuyển sang màu đỏ, giờ có thể xếp hàng để quẹt thẻ."
Thừa Phong cúi đầu kiểm tra, xác nhận mình đã đạt tiêu chuẩn. Cô thở phào một hơi, đổi hướng giữa đường, đi về phía giáo quan để báo cáo.
Bước chân cô loạng choạng, phía trước đã có hai thanh niên đang xếp hàng.
Giáo quan Chu lấy ra một chiếc máy nhỏ từ sau ghế, ra hiệu: "Quẹt thẻ."
Mắt thanh niên đỏ hoe, không rõ là xúc động vì mệt mỏi hay cảm giác sống sót qua kiếp nạn. Cậu ta hít mũi một cái, cắm thẻ căn cước vào khe, cúi người chống tay lên đầu gối để điều hòa hơi thở.
Đột nhiên giáo quan Chu hỏi: "Khu 3 dãy A của khu ký túc xá số 5, vũ khí là gì?"
Thanh niên ngẩng đầu, não bộ đờ đẫn chỉ phát ra một âm thanh bối rối: "Hả?"
Giáo quan rút thẻ của cậu ta ra, thông cảm nói: "Đi đi, chạy tiếp."
Thanh niên mặt ngơ ngác, còn chưa kịp nếm chút cảm giác vui mừng đã lại bị đẩy trở lại đường chạy đầy đau khổ.
Những sinh viên phía sau lập tức tỉnh táo, mạnh mẽ vỗ đầu mình vài cái rồi bước lên quẹt thẻ. Khi Thừa Phong đến gần, cô nghe được vài câu hỏi. Nội dung không chỉ vượt xa khả năng của cô mà có vẻ cũng làm khó cả những sinh viên vừa chạy xong. Khoảng một phần ba trong số họ bị hỏi đến cứng họng, đành ngậm ngùi quay lại đường chạy.
"Em là sinh viên năm nhất." Trước khi giáo quan kịp hỏi, Thừa Phong đã vội khai báo, "Em là sinh viên đặc cách từ sao Chiến Hậu, mấy câu hỏi khó quá em không trả lời được đâu."
Giáo quan Chu ngước mắt lên, gật đầu nói: "Biết rồi. Đây là câu hỏi do giảng viên bộ môn của các cô đặt ra. Người dạy Lịch sử cận đại của cô tên gì?"
Thừa Phong vừa mới ôn lại hết các điểm thi của kỳ trước, nhưng trong kho dữ liệu trí nhớ của cô, lại chẳng tìm thấy câu trả lời đúng.
Chính xác mà nói, đây đúng là một khoảng trống kiến thức mới mẻ.
Môi Thừa Phong run run, cuối cùng vẫn bất lực quay đầu, tìm sự trợ giúp từ các bạn học.
"Đi đi." Giáo quan Chu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Tôi sẽ phản ánh với giảng viên của cô. Đây là một vấn đề nghiêm túc đấy."
Các sinh viên Liên Đại phía sau lắc đầu đầy cảm thông và tiếc nuối.
Thừa Phong nhận lại thẻ, không cam tâm quay người đi, nghiến răng nói: "Đáng ghét thật!"