Giang Lâm Hạ kích động hỏi trong kênh Chỉ huy: "Điểm này tính cho ai? Tính cho ai đây?!"
Trần Hoa Nhạc đáp: "Chắc là mỗi phe một nửa."
Nhưng điểm trừ do phá hủy công trình của phe công thành chỉ bằng một nửa của phe thủ thành.
"Đừng hoảng." Trần Hoa Nhạc vừa an ủi anh ấy, vừa không ngừng tự trấn an bản thân, "Khi cơ giáp thực sự giao chiến, cổng thành bên đó chắc chắn không giữ nổi. Cần thiết, đây là cần thiết."
Nói thì vậy, nhưng cảm giác nhói đau như ai cào cấu vẫn không dứt khỏi lồng ngực, đến mức anh muốn hét lên với Thừa Phong: "Dừng tay!"
Trong chớp mắt, phe Trắng mất thêm 36 người.
Biến cố này gần như không ai lường trước được, kể cả NPC đồng ý để hai người của Liên Đại lái cơ giáp cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Hiện tại anh ta có quyền truy cập kênh liên lạc, nên rất chắc chắn rằng suốt quá trình chiến đấu, hai người này không nói với nhau một lời nào. Tất cả sự chú ý của Thừa Phong đều dồn vào việc quan sát chi tiết và hỗ trợ từ bên cạnh.
Anh ta bắt đầu tự vấn, liệu việc để Liên Đại toàn quyền điều khiển cơ giáp có phải là quyết định ảnh hưởng đến sự cân bằng trò chơi hơn cả việc triệu tập Quân Viễn chinh đến hỗ trợ hay không. Khuôn mặt anh ta căng thẳng, khô khốc hỏi: "Trước đây bọn họ là đồng đội à? Trong giải đấu có mục thi đồng đội hai người sao?"
Thẩm Đạm mở miệng lắc đầu, thất thần đáp: "Ai mà biết được. Chắc là thần giao cách cảm rồi."
"Hai người đó là người yêu à?" NPC kinh hãi, "Còn trẻ thế mà đã thoát kiếp độc thân rồi sao?"
Thẩm Đạm cũng kinh ngạc không kém, quên cả việc đang làm trên tay, "Anh nghĩ gì vậy?"
NPC nói: "Không thì sao lại khiến người ta ghét thế cơ chứ?"
"Rất được yêu quý mà!" Thẩm Đạm nắm tay cổ vũ, "Bạn cùng phòng cố lên nào!"
Đào Duệ cảm thấy mí mắt phải giật liên hồi, cảm giác đó từ từ lan lên, đến cả cơ trên đuôi mày cũng bắt đầu co giật nhẹ.
Sau khi Hạng Vân Gian dồn lực chém một nhát, Lôi Bạo vừa tranh thủ rút ra phía sau đã bị một cú phản đòn. Đáng tiếc, khi Phá Quân vừa định tiến lên hỗ trợ, Thừa Phong đã lại lao đến, chẳng buông tha.
Khoảng cách với cơ giáp thủ công ngày càng rút ngắn. Nếu bắn một pháo vào lúc này, ba cơ giáp chưa chắc sẽ bị phá hủy ngay, nhưng số thành viên phe Trắng vừa chạy lên núi tránh nạn chắc chắn sẽ mất hàng trăm người.
Cả hai không dám lơ là, mồ hôi lạnh chảy ròng, ánh mắt thoáng liếc về phía đồng đội. Từ những chuyển động nhỏ của đối phương, họ nhận ra ý đồ bước tiếp theo, nín thở, một người chuyên chặn đường, người kia tiếp tục đeo bám Hạng Vân Gian, phối hợp chia vai trò để phá nhịp độ của đối thủ.
Dù chưa từng phối hợp, nhưng trong tình thế cấp bách này, ngoài việc tin tưởng đồng đội, họ không có lựa chọn nào khác, ngược lại còn hình thành một kiểu ăn ý hiếm có.
Đào Duệ thấy Lôi Bạo theo Hạng Vân Gian đi sâu vào trong, liền gấp gáp nói: "Đẩy về phía cổng thành! Đừng để họ qua được!"
Nhưng chỉ thị này trong lúc này lại có vẻ quá mức bất lực.
Trong trận đấu căng thẳng tính từng giây từng phút, vai trò của chuyên viên phân tích dữ liệu hay Chỉ huy hầu như không đáng kể, tất cả đều dựa vào sức mạnh tác chiến của từng Chiến binh.
Đội ngũ có hai MVP Chiến binh trong hai mùa giải rõ ràng đang chiếm ưu thế áp đảo.
Đây chính là bước tính sai của Đào Duệ.
Hắn thực sự không ngờ việc vào thành lại khó khăn đến vậy. Dù có chút trở ngại, nhưng chắc chắn không nên là sự chênh lệch lớn như thế này.
Vì vậy, hắn bố trí đội ngũ ở phía sau cơ giáp chưa đầy một cây số, để thuận tiện phát động tổng tấn công vào thành.
Nhưng tình thế hiện tại khiến quyết định này trở thành một sai lầm lớn.
Hạng Vân Gian giờ đã hoạt động ở rìa của đại đội họ. Dù hắn có kịp điều động binh sĩ chuyển hướng lên núi, họ vẫn rơi vào thế bị động.
Cục diện hiện tại giống như chính họ đang là bên thủ thành.
Phe Trắng chưa từng lâm vào tình cảnh nhếch nhác đến vậy!
Lông mày Đào Duệ nhíu chặt, chần chừ tự lẩm bẩm: "Thực lực của Hạng Vân Gian và Thừa Phong thực sự... quái dị đến thế sao?"
Đây là từ duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
Việc phân tích từng cá nhân trong hạng mục Chiến binh không phải trọng tâm học tập của Chỉ huy loại B, nhưng Đào Duệ thực sự đã phân tích dữ liệu của cả hai, hơn nữa chỉ mới cách đây hai tháng.
Không thể nào, thật sự không thể nào. Trong các trận đấu của Chiến binh, Hạng Vân Gian vốn không có kiểu sức mạnh áp đảo như thế này.
"Đã bảo rồi, cảnh này quen lắm mà!"
Giang Lâm Hạ nhìn video tiền tuyến từ góc nhìn của Hạng Vân Gian qua quang não, trong đầu lóe lên một ý tưởng, bỗng chợt hiểu ra. Anh đập mạnh vào đùi, vừa cười vừa hét: "Thần hỗ trợ đấy! Thừa Phong có thể biến cả Thẩm Đạm thành MVP, giờ phối hợp với lão Hạng chẳng phải quá dễ dàng cất cánh sao?"
Thẩm Đạm không vui: "Tập trung chuyện nhà mình đi. Đừng lôi tôi vào."
Đám Chiến binh xung quanh ngẩn ra vài giây, rồi như bừng tỉnh, lập tức gào lên, cả người như bùng nổ năng lượng, từng tế bào cũng nhảy múa tưng bừng.
Trước đó, đa phần chỉ có các Chiến binh thủ công hy vọng được Thừa Phong dẫn bay cao, bay xa, nhưng họ chẳng mấy quan tâm. Giờ mới nhận ra là mình đã nghĩ quá hẹp.
Một người hỗ trợ xuất sắc không chỉ giới hạn ở trang bị của bản thân mà có thể nâng bất kỳ đồng đội nào lên đỉnh cao!
Nhận ra điều đó, con đường bỗng mở rộng hẳn ra.
Lúc này, Thừa Phong và Hạng Vân Gian đang giao chiến, các thí sinh không dám làm loạn trong kênh Chỉ huy nên nhảy sang kênh giao lưu của Quân Viễn chinh mà hét ầm lên.
Đám NPC mặt mày nhăn nhó, bịt tai lại, cảm giác như có hàng ngàn con ong đang vo ve quanh họ. Sự kiên nhẫn rèn luyện bao năm suýt nữa cũng không chịu nổi.
Nín họng đi, lũ ngốc này.
Khi đám người của Liên Đại đang ăn mừng cuồng nhiệt, Hạng Vân Gian không làm họ thất vọng, anh mạnh mẽ như bão táp, phá vỡ hàng phòng ngự của đại quân phe Trắng.
Thí sinh phe Trắng như đàn ong vỡ tổ, bỏ chạy lên núi, không còn để ý đội hình, càng chẳng màng đến hình tượng.
Dù có Lôi Bạo hỗ trợ kiềm chế, nhưng những động tác mạnh mẽ, càn quét của Hạng Vân Gian vẫn linh hoạt thu về hơn một trăm mạng người không kịp rút lui.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Đào Duệ còn nghĩ rằng lượng năng lượng của cơ giáp khá ít, tác dụng sẽ không quá lớn. Nhưng giờ, thời gian trôi qua như kéo dài vô tận. Hắn không ngừng nhìn vào các số liệu trên quang não, tính toán xem hai sát thần kia khi nào thì cạn năng lượng.
Hạng Vân Gian luôn đẩy tiêu hao động lực lên mức cao nhất, thậm chí dùng cả động cơ đẩy để tăng sát thương của vũ khí cận chiến. Với kiểu lái mạnh mẽ, hung bạo này, có lẽ anh ta không duy trì được quá 20 phút.
Nếu lớp vỏ cơ giáp bị hư hại nặng khiến năng lượng thất thoát nhanh, có khi chỉ trụ được 10 phút là cùng.
Đào Duệ kiên nhẫn đếm từng tiếng nổ trên không, hai tay nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, đè nén tâm trạng hỗn loạn. Khi bầu trời hỗn độn lóe lên hai tia sáng đỏ, hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thoáng qua một tia vui mừng - Kho vũ khí của Thừa Phong cuối cùng cũng cạn kiệt!
Hắn hét lớn: "Chính là lúc này!"
Trong trạng thái tập trung cao độ, hệ thống ngôn ngữ của Thừa Phong giảm sút, cô liếc nhanh qua bảng điều khiển, chỉ thốt ra một chữ: "Em..."
Hạng Vân Gian đã hiểu ngay, chính xác hơn là anh sớm rút lui để phối hợp đổi vị trí với Thừa Phong.
Thừa Phong cảm giác toàn thân đều thoải mái. Làm sao lại có một đồng đội hoàn hảo đến thế này cơ chứ? Thật là muốn kề vai sát cánh mãi mãi với anh.
Cơ giáp thủ công tiến lên, Hạng Vân Gian rút lui. Chiến tuyến của bốn cơ giáp cũng vì thế mà tạm thời được đẩy lên trước. Phe Trắng cuối cùng cũng cảm thấy áp lực khủng khiếp trên đầu giảm đi đôi chút.
"Trông các người có vẻ vui nhỉ?"
Thừa Phong rút ra hai thanh trường đao, vượt qua Hạng Vân Gian đang lao tới, chặn đứng hai cơ giáp phía trước.
"Tôi cũng rất giỏi đánh nhau. Một chọi hai chẳng thành vấn đề."
Người lái cơ giáp Lôi Bạo vốn không phải người nóng tính. Nhưng bị Hạng Vân Gian và Thừa Phong ép đến mức này, anh ta nghĩ rằng giữ bình tĩnh cũng chẳng để làm gì, nghiến răng gào lên: "Đi chết đi!"
Hạng Vân Gian tiếp tục tiến lên kéo giãn khoảng cách, tìm cơ hội để áp chế bằng hỏa lực.
Cơ giáp thủ công không có khái niệm thuận tay trái hay phải, nhắm thẳng mục tiêu, tấn công cả hai bên. Một đòn đâm thẳng, một nhát chém ngang, thực sự có ý định một chọi hai.
Phá Quân đang nhắm vào Hạng Vân Gian thì buộc phải chắn một đòn.
Lôi Bạo không né, nhận thẳng một cú tấn công, rồi thừa cơ ôm lấy cánh trái của cơ giáp thủ công, cố định nó tại chỗ.
Hạng Vân Gian thì thôi đi, nhưng cơ giáp thủ công mà cũng lao lên đánh cận chiến, còn muốn một chọi hai? Xem thường ai vậy?
Anh ta nhếch mép, chắc chắn rằng Hạng Vân Gian không dám bắn pháo. Vừa định giết Thừa Phong để hồi phục máu, lực cánh tay đột nhiên buông lỏng.
Tập trung nhìn kỹ, trong tay chỉ còn lại một đoạn thân máy kim loại. Cơ giáp kia đã cắt rời cánh trái như cách thằn lằn tự cắt đuôi, rồi nhanh chóng chạy bay biến không dấu vết.
Lôi Bạo thực sự bị chiêu thoát xác này làm cho sửng sốt. Phá Quân đứng bên cũng không kịp đề phòng, còn đang chăm chú vào Hạng Vân Gian, quên mất phải chặn lại.
Hai người đồng loạt quay đầu, lúc này mới nhận ra Thừa Phong căn bản không có ý định giao đấu với họ. Con nhỏ Chỉ huy vô sỉ này từ đầu đã tính vượt qua bọn họ để quay lại đánh thẳng vào vùng trung tâm của trận địa phe Trắng.
Cả hai cảm thấy trước mắt tối sầm, hiểu ngay tình hình bất ổn. Trong lúc mải đánh, họ đã quên mất nhiệm vụ trọng tâm là bảo vệ đồng đội ở phía sau. Đào Duệ hít sâu một hơi, giọng khản đặc hét lớn: "Rút lui!"
Cùng lúc đó, Hạng Vân Gian đã điều chỉnh góc nhìn, vừa giữ khoảng cách vừa nhắm về hướng cơ giáp kia để khai hỏa.
Người trong khoang lái Lôi Bạo và Phá Quân vô thức gầm lên một tiếng giận dữ. Nhưng trong khung cảnh ồn ào và đầy phẫn nộ ấy, tiếng gầm lại nghe càng thêm thê lương.
Tiếng gầm khiến hai cỗ cơ giáp hạng nặng bên cạnh cũng bắt đầu giảm nhịp tấn công. Hai người vốn đang phối hợp khá ăn ý cũng phải quay đầu nhìn qua phía này. Trong khung cảnh hỗn loạn, họ ngẩng đầu lên, mờ mịt dõi theo những ánh lửa va chạm trên không rồi tắt lịm, chỉ để lại khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Trên bầu trời, những hạt bụi li ti tản mát khắp nơi, ánh sáng mờ mịt bị lớp bụi che phủ.
Hạng Vân Gian khai hỏa càng thẳng thừng hơn Thừa Phong, không cần nhắm chính xác, chỉ tập trung tấn công diện rộng.
Kiểu tấn công này chú trọng vào phạm vi gây sát thương, có thể bỏ qua độ chuẩn xác. Hai thành viên phe Trắng bị cách đánh thô bạo và hoang dã ấy hành cho chật vật.
Khi họ cố sức ngăn cản, Thừa Phong bên kia cũng ra tay, bất chấp việc thân máy bị hư hại, trực tiếp lao mạnh vào đội hình đang đứng trên vách núi.
Với cơ giáp cảm biến, hành động như vậy là tự sát, nhưng cơ giáp thủ công có thể biến hình, mang lại lợi thế đặc biệt trong việc phá hoại.
Phe Trắng vốn nghĩ rằng mình đã tạm thời an toàn, còn chưa kịp tháo chạy lần nữa đã thấy cỗ cơ giáp màu đen lăn lộn lên núi, không chút nhân nhượng nghiền nát mọi thứ trước mặt.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng hét thảm vang lên khắp nơi, phe Trắng tổn thất hơn một trăm người.
Đào Duệ trừng đôi mắt đỏ ngầu. Hắn hít sâu, cố nén cơn giận dữ như muốn bùng nổ, rồi sốt ruột hỏi: "Còn bao nhiêu năng lượng nữa?!"
Lôi Bạo đáp lại với giọng cũng đầy bực bội: "Chúng ta còn khoảng 15%, bọn chúng chắc chắn không đến 10%!"
Thừa Phong và Hạng Vân Gian vì muốn tích điểm tiêu diệt đã khiến thân máy tổn hại nhiều, tiêu hao năng lượng lớn, chắc chắn sẽ cạn kiệt trước.
Đào Duệ cố giữ bình tĩnh, nói: "Giữ vững. Chúng ta sống sót lâu hơn thì vẫn có cơ hội lật ngược tình thế."
Lôi Bạo quay lại, cố ngăn chặn hành vi sát hại điên cuồng của Thừa Phong.
Cơ giáp thủ công thực sự không mạnh trong cận chiến, nhưng Thừa Phong cũng không kỳ vọng hão huyền, đạt được mục tiêu rồi, cô bắt đầu lui về và chuyển sang chiến thuật tiêu hao.
Cô lùi lại theo đường cong, báo cáo số liệu: "8%."
Hạng Vân Gian đáp: "6."
Thừa Phong nói: "Em tới đây!"
Hai người trao đổi ngắn gọn, không đầu không cuối, nhưng đều hiểu ý đối phương.
Nhiệm vụ còn lại của Hạng Vân Gian là làm trống kho vũ khí của hai cơ giáp của đối phương. Anh lập tức tấn công càng dữ dội hơn, điên cuồng nã đạn không chút kiêng dè.
Năng lượng tiêu hao như nước lũ, chỉ trong chốc lát đã gần cạn kiệt. Khi bắn hết số đạn còn lại, năng lượng của anh chỉ còn 2%.
Phá Quân của phe địch nhận thấy điều bất thường, lập tức tăng tốc, gọi tên đồng đội định phối hợp giữ chân anh lại.
Nhưng Thừa Phong cũng tăng tốc!
Cơ giáp thủ công lại một lần nữa thể hiện ưu thế về cấu trúc. Lập tức, cô tách rời hai bộ phận để giảm trọng lượng, với tốc độ phi lý như tên lửa, vượt qua Phá Quân, dùng chút năng lượng còn lại dốc toàn lực lao tới, chắn ngay trước mặt Phá Quân, dành cho Hạng Vân Gian chút thời gian quý giá để chạy thoát.
Phá Quân không kịp giảm tốc, trực tiếp đâm sầm vào cô trong pha cắt đuôi xe đầy bất ngờ. Sự bực bội, uất ức và phẫn nộ tích tụ trong ngực anh ta như quả pháo vừa châm lửa, nổ tung thành một câu chửi thề quen thuộc: "** má!"
Ai nấy đều có thể hiểu cảm giác này. Ngay cả quản lý của Tam Diêu cũng không đưa ra cảnh báo chửi thề.
Bị Thừa Phong chọc tức liên tục, ai yếu tim e rằng đã phát bệnh tại chỗ rồi.
Không lâu sau đó, cơ giáp của Hạng Vân Gian cũng cạn năng lượng, khoang lái bị tự động bắn ra, rơi xuống đất.
NPC lái xe bọc thép đạp ga đến tận đáy, lao đi như gió để đón anh.
Việc điều khiển cơ giáp đã tiêu hao quá nhiều sức lực của Hạng Vân Gian. Phải mất một lúc, anh mới tháo được thiết bị trên người và bước ra từ cửa khoang lái.
Màn đêm đen đặc bao phủ, con phố vắng lặng chỉ còn mỗi bóng dáng anh đang cật lực chạy trốn.
Cơ giáp của Thừa Phong che chắn được một phần góc bắn, nhưng lần này phe Trắng thật sự đã bị chọc giận. Chỉ trong tích tắc, vô số đạn từ phía sau bắn tới. Một viên đạn lạc trúng vào đùi Hạng Vân Gian.
Anh đau điếng, thân hình loạng choạng rồi nửa quỳ gối xuống đất.
Sau lưng snh là tiếng gào thét vang trời: "Giết--!"
Không khí nồng nặc mùi khói súng.
Toàn thân Hạng Vân Gian ướt đẫm mồ hôi, anh kiệt sức, cố gắng đứng lên hai lần nhưng không được.
Xe bọc thép kịp thời đến nơi, Thừa Phong đẩy cửa bên hông ra, giọng nói hòa vào cơn gió đêm: "Hạng Vân Gian!"
Hạng Vân Gian ngẩng đầu, đưa tay về phía cô.
Xe không dừng lại, ngay lúc lướt ngang qua, Thừa Phong nắm lấy tay anh, kéo mạnh lên.
Chưa kịp để anh lên xe, tài xế đã lập tức bẻ lái gấp, vòng lại theo lối cũ.
Hạng Vân Gian bị quán tính hất về phía thành xe, suýt nữa kéo cả Thừa Phong ngã theo. May thay, tay phải anh kịp bám vào cửa xe, dồn chút sức lực cuối cùng để tự kéo mình lên.
Vừa lên xe, anh đã gục ngã, toàn thân nặng nề đè lên người Thừa Phong.
Thừa Phong bị ép đến đau điếng, nhưng vẫn cố gắng đỡ anh ngồi ngay ngắn, sau đó với người qua đóng cửa xe lại.
Thẩm Đạm ngồi ghế phụ lái, cũng bị cú lắc mạnh làm cho xây xẩm, nói: "Anh lái xe hoang dã ghê nhỉ!"
"Hoang dã à?" NPC mặt không đổi sắc, đáp, "Quân đội chúng tôi toàn như vậy đấy, các cô cậu chưa quen thôi."
Thừa Phong định nói anh ta cố tình trả thù, nhưng thời điểm này không thích hợp. Cô nuốt nước miếng, run rẩy nâng tay điều chỉnh kênh liên lạc, ra lệnh cho tất cả: "Đường giữa, toàn thể chú ý, chuẩn bị nghênh chiến!"
"Rõ!"
Hơn ba trăm người của Liên Đại đồng thanh hô vang, tiếng thét gần như áp đảo khẩu hiệu của phe Trắng.
Hạng Vân Gian nghe thấy, khẽ cười. Nhưng động tác nhỏ ấy lại kéo theo cơn đau từ vết thương khiến khóe môi anh co giật. Anh tự tiêm một mũi cầm máu để tránh bị loại trước khi trận đấu kết thúc, sợ Liên Đại mất đi một nhân tố quan trọng.
Thừa Phong lục tìm trong balo, lấy ra một cuộn băng vải, cúi đầu băng bó cho anh.
Trong xe, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của cả hai.
Xử lý tạm xong, Thừa Phong đặt một tay lên thành ghế trước, lúc này mới hỏi: "Giết được bao nhiêu người? Có thống kê cụ thể không?"