Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng xung quanh u ám như mây đen kéo đến, mỗi người đều như mất hết linh hồn, không còn sức sống.

Giáo quan Chu vui vẻ đi qua, còn giáo quan Tiết lùi lại một bước, suy nghĩ một lúc rồi quay lại nói với mọi người: "Đừng đổ lỗi cho người khác, là do các cậu thôi. Bài kiểm tra lần này rõ ràng là phù hợp chuyên môn, không giải được thì tự kiểm điểm đi. Ngoài ra, giáo quan đã nhiều lần nhắc nhở các cậu rồi, thiếu sự quan sát, lấy thông tin sai lệch, đều là lỗi của các cậu. Tìm lý do không giúp các cậu trưởng thành đâu, đó không phải việc các cậu nên làm. Nếu muốn tiến bộ thì hãy điều chỉnh tâm lý và chăm chỉ luyện tập đi."

Trên suốt chặng đường quả thật có rất nhiều manh mối, hành động cố ý kéo dài thời gian của giáo quan chính là gợi ý lớn nhất.

Nghĩ lại, thực ra mọi người cũng đã có linh cảm từ trước, chỉ là sự hoang tưởng của Đào Duệ đã ảnh hưởng đến phán đoán của họ, kết hợp với việc giáo quan cố tình đánh lạc hướng khiến bài kiểm tra đầy mây mù lại càng thêm rối rắm.

Mọi người không biết phải nói gì, im lặng một lúc rồi lại tập trung vào nghiên cứu câu hỏi trên bảng.

Mặt mày Đào Duệ xám xịt ngồi xổm trước bảng, tay chỉ vào những chỗ trống trên mô hình, hồi tưởng lại tình hình chặng đường đã đi qua hôm nay.

Hầu hết hắn đều nhớ, biết mô hình này lấy cảm hứng từ phương hướng nào, nhưng các giá trị lại rất mơ hồ, bao gồm cả những chi tiết nhỏ mà hắn hoàn toàn không chú ý đến.

Điều này chứng tỏ mô hình yêu cầu rất chi tiết, vượt quá phạm vi kiến thức của họ ở trường đại học, chỉ có một chút gợi ý trong bài học tối qua.

Nếu giáo quan không giải thích rõ, dù cho mọi người đi rừng chậm lại, họ cũng không thể làm được bài này.

Đây là một bài kiểm tra cần phải làm sau khi nhận bài, và rồi phân công công việc trong nhóm.

Sự sắp xếp của giáo quan đã định sẵn rằng họ sẽ phải đi lại lần thứ hai, thậm chí là lần thứ ba.

Đào Duệ cảm thấy mình thật sự xui xẻo, tâm trạng tụt dốc. Nhìn vào mô hình cơ bản đang quay vòng trên màn hình, đầu óc hắn cứ bay bổng, chẳng còn nghĩ ngợi gì.

Sinh viên Quân đoàn 1 thậm chí đã quen với điều này, từ phía sau vỗ vai anh an ủi: "Anh Duệ, đừng quan tâm đến họ. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho chính mình."

"Họ chỉ đang làm ảnh hưởng đến tâm lý của cậu thôi, làm rối loạn việc làm bài của chúng ta đấy."

"Hơn nữa cái này có lợi cho trường chúng ta, tối qua chúng ta không học gì mấy, nhanh chóng ôn lại và phân công công việc đi."

Mấy chiếc bảng ở gần nhau, đứng cạnh nhau là sinh viên của trường khác.

Sinh viên Quân đoàn 2 nghe thấy vậy quay đầu lại, nhưng thật sự không có thời gian để cãi nhau, ánh mắt nhanh chóng quét qua màn hình của đối phương rồi lại lập tức quay về, bận rộn với việc giải các phần trống trong mô hình.

Thừa Phong thấp bé, lúc này ở trước cửa có quá nhiều người, toàn là những thanh niên cao to, cô không thể chen vào.

Thẩm Đạm thấy cô đi lòng vòng ở ngoài rìa đám đông, trạng thái tinh thần kém đi bèn đứng thẳng người, chủ động tiến lại gần, vươn tay kéo lấy mái tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô, đội lại mũ rồi hỏi: "Cậu muốn vào trong à?"

Thừa Phong gật đầu.

Cô tưởng Thẩm Đạm sẽ dọn đường giúp mình, không ngờ người bạn này lại giỏi phân tán khu vực chiến tranh như vậy, trực tiếp đẩy Thừa Phong vào trong đám đông, còn gọi các bạn nữ khác đến giúp đỡ.

Những nam sinh ở hàng đầu bị đẩy tới trước như sóng lúa, người ở phía trước không kịp đề phòng đã bị ép vào tường, mặt đập vào màn hình khiến hệ thống báo lỗi "thao tác sai".

"Ai da, đàn em, giữ chút thể diện đi, anh suýt nữa tưởng em đang sờ anh đấy!"

"Đừng chen nữa, để anh ra! Anh ra là được rồi mà!"

"Sao mấy người trường Liên Đại lại chen vào phía chúng tôi vậy? Định gây chuyện à?"

"Đi qua bên Quân đoàn 1 đi, oan có đầu, nợ có chủ!"

"Thẩm Đạm! Em là người của Liên Đại sao lại giúp người Liên Quân làm loạn vậy? Đừng học làm gậy chọc cứt giống họ!"

Thừa Phong đành phải lên tiếng: "Em thử! Em thử đây! Đừng đẩy nữa!"

Mọi người thấy vậy liền tránh ra một chút, tạo khoảng trống để Thừa Phong vào.

Không khí ở giữa đám đông nặng nề, mùi mồ hôi chua nồng vẫn còn vảng vất. Khi Thừa Phong vào trong, cảm giác như nhiệt độ xung quanh tăng ít nhất năm độ, trong không gian của buổi hoàng hôn đầu xuân lại cảm thấy hơi oi bức.

Cô nhăn mặt, nín thở, tập trung nhìn lên những hình vẽ trên màn hình.

Một đàn anh đứng bên cạnh, dáng vẻ hơi không thoải mái, cúi xuống vừa lúc nhìn thấy cái đầu tròn của Thừa Phong, thở dài rồi hỏi: "Đàn em có ấn tượng gì không?"

Thừa Phong đưa tay vén tóc, xoay lại hướng bối cảnh, nhưng ánh mắt cô không nhìn lên đó mà lại mơ màng quay về với cảnh núi đồi nhấp nhô mà họ đã vượt qua.

Sau lưng, mấy đàn anh nhỏ giọng bàn tán: "Mô hình này chắc lấy từ đoạn đường giữa và cuối, gần điểm nghỉ phải không?"

"Con gái đi chậm hơn, chắc chắn họ sẽ để ý được nhiều thứ hơn chúng ta, hay là cho các cô ấy vào xem thử?"

Thừa Phong ấn nút chuyển sang câu hỏi tiếp theo, thấy một mô hình quen thuộc hơn.

Cảnh vật cận kết và kết thúc, cùng với một đoạn đường giữa mà Thừa Phong gọi là "Con đường từ bỏ", cô đã từng phân tích qua về địa hình này. Cũng y như các điểm nhắc trong tài liệu của giáo quan, hoàn toàn khớp với câu hỏi lần này.

Tuy nhiên, đoạn đường hôm nay cô đã vượt qua rất dài và gập ghềnh, thông tin và số liệu quá phức tạp, còn có nhiều đoạn lặp lại gần như y hệt, lúc đó Thừa Phong chỉ nhanh chóng lướt qua trong đầu mà không ghi lại. Bây giờ trở lại căn cứ, tất cả đã trở nên rối rắm.

Để đạt tỷ lệ chính xác trên 80% mới qua, cô biết mình không thể làm hết tất cả trong một lần, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì giảm bớt một phần ba công việc là hoàn toàn có thể.

Thừa Phong dùng khuỷu tay đẩy nhẹ, ra hiệu cho những người phía sau tránh ra một chút. Khi đã có đủ không gian, cô lập tức vào chế độ chỉnh sửa, nhanh chóng nhập tất cả thông tin còn sót lại trong đầu vào bảng.

Người ở Liên Đại thấy cô bắt đầu làm bài thì im lặng, tập trung hết sức vào từng động tác của cô. Mặc dù không hoàn toàn chắc chắn về đáp án, nhưng khi nhìn thấy kết quả, họ vẫn nhận ra được.

Mô hình dần dần hoàn chỉnh, dần khớp với hình ảnh mờ ảo trong trí nhớ của họ, trở nên rõ ràng hơn và mang lại cho họ một cảm giác vui mừng.

Quá trình xây dựng mô hình mà không có cảnh thực tế rất dài dòng, Thừa Phong phải suy nghĩ kỹ, thỉnh thoảng lại dừng lại để hồi tưởng, bỏ qua những phần chưa rõ rồi trả lời theo kiểu nhảy cóc.

Khi hoàn thành những phần mình nhớ được, tiến độ của câu hỏi hiện tại là 50%. Còn về tỷ lệ chính xác, phải chờ đến khi làm xong hết mới tính.

Đây là phần cô tự tin nhất, cũng là phần cô đã ôn lại nhiều nhất trước khi về căn cứ nên tỷ lệ hoàn thành cao hơn so với dự đoán.

Sau khi kiểm tra lại một lượt, Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lật sang câu hỏi tiếp theo.

Các sinh viên xung quanh đã tự giác nhường cho cô một khoảng không gian nửa mét. Khi thấy cô lật trang, họ mới dám xả bớt sự phấn khích trong lòng.

Một đàn anh vỗ nhẹ lên vai cô, ghé sát vào hỏi: "Thừa Phong, em chắc chắn là em điền đúng không?"

Thừa Phong trả lời: "Màu xanh là chắc chắn, màu vàng là một nửa chắc chắn, còn màu đen có thể đoán được, phạm vi giá trị em có chút ấn tượng, từ từ thử chắc sẽ ra."

"Woa—"

Đám nhóm xung quanh bắt đầu vỗ vai, xoa lưng cô, lấy mũ ra quạt gió cho cô, không ngừng tâng bốc cô như một vị anh hùng.

"Em gái nhỏ thật sự là tấm gương của bọn tôi! Các anh em phải học theo em mới được!"

"Thừa Phong, mãi là thần thánh!"

"Vị vua của ghế Chỉ huy!"

"Không phải là vua của chiến trường sao?"

"Cút đi! Xin các cậu đừng dùng những cái biệt danh này, sau này tôi làm sao còn có thể chế giễu bọn người ở Quân đoàn 1 được?"

"Nước đâu? Các cậu không thấy Quy Thừa nhà ta khát hết rồi à? Mau lấy cho tôi một chai nước sạch đi!"

Thừa Phong nghiêng đầu, lạnh lùng uống một ngụm nước từ người bên cạnh đưa cho.

Đào Duệ cũng liếc sang, hình như hơi lạ lẫm nhìn Thừa Phong, vẻ ngạc nhiên trên mặt còn chưa kịp dập tắt.

Các đàn anh, đàn chị ở Liên Đại vẫn đang chú ý đến hắn, thấy vậy vẫy vẫy tay, mặt mày đầy vẻ thích thú: "Đừng có ghen tị nha, chuyện được yêu thích thế này là phải xem thiên phú đó."

"Có gì đâu? Đúng là anh Duệ ở Quân đoàn 1 là được mọi người yêu quý, cưng chiều như mặt trời, sao lại cứ dùng giọng điệu như thế nhỉ?"

"Chỉ có trong Quân đoàn 1 các cậu thôi."

Lúc này, giáo quan Chu dẫn theo robot thông minh đến phát cơm tối. Thấy bầu không khí náo nhiệt, anh ta hơi ngạc nhiên, vừa bước tới vừa nói: "Tình hình tốt hơn tôi tưởng, không tệ đâu, giải quyết được chưa?"

Những sinh viên đang ngồi nghỉ ở quảng trường đùa giỡn vài câu với anh ta, chỉ chỉ về phía trước, ý nói là họ cũng đang đợi tin tức.

Dù sao Đào Duệ cũng là người dẫn đầu hệ Chỉ huy, rất nhạy bén với bản đồ và các điểm kiểm tra. Mặc dù bắt đầu không thuận lợi, nhưng hắn là người đầu tiên trong các sinh viên quân sự giải quyết thành công toàn bộ năm mô hình. Lúc này hắn đã lấy giấy bút ra, dựa vào sở trường của từng sinh viên để phân công nhiệm vụ.

Hắn cũng rất bực bội, vì thế sắc mặt đã đen lại cả ngày, giọng điệu cứng nhắc, từng từ từng chữ phát ra như thể đang đấu tranh với chính mình.

"Đây, mô hình câu hỏi thứ hai, cách điểm xuất phát khoảng năm cây số, tọa độ phía Tây, vòng đỏ thứ ba, sáu dữ liệu chuẩn, các cậu hai người phụ trách. Còn phải chú ý đến điểm thứ tư không xa để kiểm tra lại..."

"Biết rồi! Lập tức lên đường!"

Phía bên Liên Đại, Thừa Phong đã hoàn thành một phần của mấy câu hỏi nhỏ khác, nhưng tỷ lệ hoàn thành thấp hơn nhiều so với các câu trước.

Mặc dù cô làm bài khá chậm, nhưng trong quá trình liên tục ôn lại, cô đã nắm vững được điểm kiểm tra, khi điền hết những dữ liệu còn nhớ trong đầu, nhanh chóng suy ra được các điểm kiểm tra và mô hình còn lại.

Cô kết hợp với các câu hỏi đã làm xong, tính toán điểm số, chọn ra phương án dễ nhất, hiệu quả nhất, ghi chép lại trên sổ tay theo khoảng cách và để các tiền bối quen biết giúp phân công.

Các tiền bối năm ba nhìn vào cuốn sổ tay chi tiết ấy suýt thì vui mừng rơi nước mắt. Trong vòng năm phút, họ đã xác định xong chế độ 3 ca 4 kíp*, trở thành đội đi tìm đường thứ hai sau Quân đoàn 1.

(* Thường được dùng trong bối cảnh liên quan đến tổ chức làm việc hoặc sản xuất, đặc biệt trong các ngành công nghiệp, nhà máy, hoặc những công việc cần vận hành liên tục 24/7)

Liên Đại xuất phát muộn, nhưng khối lượng công việc ít, nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ là đội chiến thắng đầu tiên.

Giáo quan Chu khoanh tay sau lưng, giả vờ lớn tiếng nói với đám đông đang rời đi: "Trời tối rồi, lên núi nhớ cẩn thận kẻo bị lạc đấy. 7 giờ tối sẽ phát chăn, nếu không ổn thì cứ để căn cứ giải quyết chỗ ở cho!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK