Đội của họ đã phục kích bên ngoài kho trang bị từ rạng sáng. Khi thời gian mở cửa kho ngày càng gần, mọi người bắt đầu bàn bạc cách di chuyển chiến trường và chuẩn bị tấn công trung tâm vòng bo.
Kho trang bị không có nhiều vũ khí, nhưng họ nhất định phải giành được súng phóng lựu. Chỉ có vậy mới xứng đáng với hai ngày khổ sở vác khẩu súng trường dài và bộ chuyển đổi đầu súng.
Có súng phóng lựu trong tay nghĩa là có cơ hội lật ngược tình thế.
Những sinh viên trường quân đội kia chẳng khác nào một bầy thú dữ. Nếu không vào được kho đầu tiên, đừng mơ có lấy một giọt nước súp mà húp.
Thanh niên đã chuẩn bị kỹ lời động viên, mắt vẫn dán chặt vào bản đồ để canh thời gian. Nhưng đúng lúc anh ta định lên tiếng thì một cột khói vàng bỗng bốc lên ở phía xa. Ngay sau đó, hai tiếng nổ vang dội xuyên qua khoảng cách hàng trăm mét, vọng tới tai họ.
Tình huống bất ngờ này chẳng khác nào trong một ván bài lớn, bỗng dưng có người ném ra đôi joker. Quá sức vô lý.
Có vẻ một trận đại chiến đang âm ỉ bùng nổ.
Mật độ người chơi trong khu vực rất cao, nhưng ai nấy đều vô thức lùi xa khỏi chiến trường, sợ bị giết hại oan uổng ngay trước bình minh.
Thanh niên dán mắt vào điểm nổ. Là một trong số ít người sống sót từ vùng núi phía Đông, mỗi khi nghe thấy tiếng nổ dồn dập như vậy, trong đầu anh ta lại hiện lên cảnh tượng đẫm máu của hai ngày trước.
Chỉ mới chưa đầy 48 tiếng, nhưng cảm giác cứ như đã qua cả một thế kỷ.
Chẳng bao lâu, cột bụi bốc lên bị sóng khí đợt ba ép lại, xoắn vặn thành những hình thù đáng sợ hơn.
Ba quả đạn nổ liên tiếp đã biến cơn ác mộng mơ hồ thành hiện thực rành rành trước mắt.
Thanh niên nuốt nước bọt, định thốt ra câu đồng ý chuyển sang vị trí khác thì lời nói nghẹn lại nơi cổ họng: "... Tôi cảm thấy cảnh này quen quen. Nhưng mà không thể nào đâu, chẳng lẽ bọn chúng vẫn còn sống? Đừng nói là bọn điên đó quay lại đấy chứ?"
Đồng đội vội vã an ủi: "Nghĩ thoáng lên nào! Trên đời này có bao nhiêu người giống nhau, mà những kẻ điên giống nhau thì lại càng nhiều. Chắc chỉ là ai đó đang chơi chiêu tâm lý thôi."
Từ kênh đội, tiếng súng tiểu liên rít lên. Âm thanh rất nhỏ, nhưng nếu nín thở lắng nghe vẫn có thể phân biệt được.
Có lẽ nhằm mục đích thị uy, hoặc cũng có thể người cầm súng thực sự điên cuồng. Từ tốc độ bắn, chỉ trong vài giây, kẻ đó đã xả tới hơn 20 viên đạn.
Trong tình huống vật tư thiếu thốn, mỗi viên đạn đều phải chia đôi để dùng, hành động này thực sự khiến người ta rùng mình.
Thậm chí, tiếng nuốt nước bọt của đồng đội cũng vang rõ trong bộ đàm. Anh ta nghiến răng, cố gắng che giấu sự hoang mang nhưng không mấy thành công.
"Đừng có lại gần đây- Mẹ nó!"
Không ai trách anh ta nhát gan, vì đúng là đám điên đó rất đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, hai tiếng nổ vang trời nữa lại dội tới, lần này ở cách thanh niên chưa đầy trăm mét.
Cổ cứng đờ, anh ta đóng sập cửa sổ lại, ánh mắt đầy nghi hoặc về cuộc đời.
Thế giới này bị làm sao thế? Chỉ có tổng cộng 5 quả lựu đạn thôi mà. Ngày thứ ba rồi, sao bọn chúng vẫn dư để ném hoang phí như vậy?
Tân Khoáng vừa ngăn Giang Lâm Hạ không phung phí đạn tiểu liên xong thì phía đối diện vang lên tiếng nổ đáp trả.
Giang Lâm Hạ cười ngạo nghễ: "Ai thế? Còn có người giàu ngang ngửa chúng ta cơ à?"
Thừa Phong suy nghĩ một chút, đáp: "Có thể là Chung Dật Tiệp đang yểm trợ cho chúng ta."
Giang Lâm Hạ bĩu môi.
Sự hồi đáp từ đàn em khiến Thừa Phong rất hài lòng. Cô khen: "Tiểu Chung là một đồng chí tốt." Thông minh hơn đồng đội của cô nhiều.
"Thừa Phong..."
Giang Lâm Hạ đi đầu đội hình, ngoái đầu liếc cô một cái, sợ bị phát hiện nên vội quay lại ngay.
Anh tắt bộ đàm, ghé tai Hạng Vân Gian thì thầm: "Sao nhóc đó lại phát triển theo hướng kỳ lạ như vậy nhỉ?"
Người ta là trưởng thành, còn cô thì trở thành bậc trưởng bối luôn.
Đây là câu hỏi mà Hạng Vân Gian cũng không có lời giải: "Có lẽ thiết lập gốc đã khác biệt ngay từ đầu rồi."
Thần thái giàu có ngút trời của Giang Lâm Hạ và Hạng Vân Gian đã giúp cả đội thuận lợi đi qua mọi chướng ngại, đến được điểm hẹn do Thừa Phong định sẵn.
Cách họ 200 mét về phía trước bên trái là kho vũ khí. Xung quanh kho là một bãi đất trống lát xi măng.
Tòa nhà chỉ rộng khoảng 150 mét vuông, cao 5 mét, có bức tường chống nổ màu xám kim loại. Ngoài biểu tượng ba ngọn lửa nhỏ, tường không có thêm chi tiết nào khác, trông đơn giản đến mức tẻ nhạt.
Đội từng đóng ở đây nhận thấy tình thế bất lợi nên đã sớm rời đi, chuyển sang chiếm địa bàn khác. Điều này đã gây ra một số náo loạn nhỏ trong khu vực.
Những người vô tội bị ảnh hưởng đều tỏ ra bất mãn, nhưng vì kho chưa mở, vật tư thiếu thốn, không ai dám manh động. Họ chỉ còn cách kìm nén cảm xúc.
Giang Lâm Hạ hoàn toàn hiểu được nỗi cay cú và giận dữ của họ, nhưng anh lại thích thú trước cảm giác làm bá vương thổ địa và muốn nó kéo dài thêm chút nữa.
Nếu có thể giàu mãi như vậy, anh chắc chắn sẽ mê mẩn mọi cách cày điểm.
Thừa Phong hỏi: "Tại sao bọn họ lại thiếu đạn đến mức đó nhỉ? Không phải ngày đầu đã giành nhiều mạng người sao?"
Bốn người còn lại không biết trả lời thế nào.
Giang Lâm Hạ thở dài thật dài, cảm thán: "Sự giàu có đã hạn chế trí tưởng tượng của em ấy. Tôi tha thứ cho ẻm."
Cả đội ngồi chờ, vừa canh chừng vừa trò chuyện nho nhỏ trong kênh liên lạc.
Khi hệ thống nhảy sang 3 giờ 55 phút, biểu cảm của Giang Lâm Hạ dần trở nên nghiêm túc, không còn đùa cợt nữa. Anh tập trung hoàn toàn vào vị trí mình chịu trách nhiệm phòng thủ.
Những thí sinh ở xa đã bắt đầu hành động, tiếng súng và bước chân hỗn loạn từ xa truyền đến, mỗi lúc một gần hơn. Môi trường xung quanh lập tức trở nên phức tạp và hỗn loạn, những tiếng chửi rủa không rõ ràng vọng khắp bốn phía.
Hai phút cuối cùng, trên cánh cửa kho bỗng lóe lên hai tia sáng xanh chạy dọc theo khung cửa, cuối cùng giao nhau ở một vòng tròn giữa cửa, tạo thành dòng chữ "Đang mở khóa".
Những thí sinh ở vị trí trung tâm không còn kìm được nữa.
Tất cả đều phát điên vì nguồn tài nguyên trong kho trang bị.
Giang Lâm Hạ ném một quả lựu đạn khói về phía bên trái, rồi nhanh chóng lăn người né sang một bên, nằm sấp xuống đất, giọng căng thẳng nói: "Thừa Phong, phía sau dựa cả vào em đấy!"
Thừa Phong hỏi: "Hiện tại chẳng phải các anh cũng đang dựa vào em à?"
Giang Lâm Hạ cảm nhận sức nặng của balo trên lưng, không có cách nào phản bác.
... Sao con bé này ngày càng thích bắt bẻ thế nhỉ? Là do thằng cha Nghiêm Thận dạy chắc luôn!
Đúng là đồ chó!
Khi đồng hồ chuyển sang 4 giờ đúng, một âm thanh thông báo giòn tan vang lên từ bộ đàm, nhưng ngay lập tức bị cơn sóng âm dữ dội lấn át, chìm nghỉm vào không trung.
Hàng loạt nòng súng hướng thẳng về phía cửa kho, hỏa lực ngay lập tức bùng nổ tới cực điểm. Đạn như lũ tràn xối xả vào làn khói mịt mù, cố gắng giành lấy mạng của những người đầu tiên tiến vào kho.
Tất cả các loại vũ khí nhiệt còn sót lại cũng được ném ra mà không hề giữ lại.
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc từ bốn phương tám hướng khiến màng nhĩ của không ít tuyển thủ rung bần bật, không thể nghe được bất cứ âm thanh nào khác, cũng như không thể giao tiếp qua bộ đàm. Họ chỉ còn cách tắt bộ đàm và bật chế độ chống ồn ở mức cao nhất.
Cùng với 2 quả lựu đạn khói của đội Thừa Phong, tổng cộng 5 quả lựu đạn khói đã bao phủ hoàn toàn khu vực xung quanh kho trang bị, che khuất tầm nhìn trong phạm vi 100 mét.
Tuy nhiên, màn tấn công dữ dội này chỉ kéo dài vài giây trước khi các thí sinh ngừng bắn. Họ chuyển sang bắn tỉa lẻ tẻ, nhắm theo hướng đại khái.
Hầu hết các đội vẫn giữ lại một ít vũ khí nổ, chờ đến khi có người từ trong kho bước ra để thực hiện đợt phục kích. Nếu đồng đội không may không cướp được tài nguyên, họ có thể dựa vào đó để kéo dài cơ hội sống sót.
"Mấy người này cũng ghê gớm thật đấy, còn giấu nhiều vũ khí nhiệt đến thế. Cũng hay, lần này dụ được hết ra rồi."
Giang Lâm Hạ ôm súng ngồi xổm trong góc, ở lâu trong làn khói đặc đến mức dù có đeo kính bảo hộ, mắt anh vẫn cảm thấy cay xè.
Anh quay đầu nhìn lại, dù hành động này chẳng có chút ý nghĩa nào, rồi tự hỏi một câu mà biết chắc sẽ không có câu trả lời: "Thừa Phong đã vào chưa? Em ấy còn sống không?"
Thực ra, Thừa Phong vẫn chưa vào.
Trong tình hình hiện tại, dù có may mắn đến mấy cũng khó mà vào được, chứ đừng nói đến chuyện sống sót bước ra.
Cô cực kỳ kiên nhẫn, đợi hẳn ba phút sau khi màn lễ hội lửa này kết thúc mới bắt đầu hành động.
Gần cửa, cô va phải một người. Trong tình trạng cả hai đều bị hạn chế tầm nhìn, không ai dám tùy tiện hành động.
Người kia theo cảm giác đấm một cú về phía cô. Cú đấm sượt qua mặt Thừa Phong nhưng không trúng. Hắn không đuổi theo mà tiếp tục mò mẫm về phía cửa kho.
Thừa Phong đếm bước chân, đi trước hắn một bước, nhanh chóng xông vào trong.
Bên trong kho vẫn chưa bị khói xâm chiếm hoàn toàn, đủ để nhìn rõ cấu trúc sơ bộ.
Ở giữa là những kệ sắt xếp ngay ngắn, có ba tầng, các vật tư được đặt theo nhãn dán chỉ dẫn.
Gần cửa trước và cửa sau là thực phẩm và nước, sâu vào một chút là lựu đạn, thiết bị nổ. Ở vị trí trung tâm là những khẩu súng phóng lựu với số lượng ít ỏi nhất mà mọi thí sinh đều thèm khát.
Trong kho có hai người chơi nhanh chân hơn Thừa Phong, họ đã bắt đầu quét sạch hàng trên kệ.
Không đợi hai người đó quay đầu lại, Thừa Phong lập tức ném một quả lựu đạn khói.
Lớp sương mờ mỏng manh còn sót lại trong tầm nhìn nhanh chóng bị che khuất bởi làn khói trắng.
Các thí sinh trong kho chửi ầm lên: "Đi ra ngoài có mang não không? Kho trang bị mà cũng ném lựu đạn? Không lợi mình cũng hại người, mẹ nó cậu là ai? Biết luật chơi không?!"
Mọi người đến đây đều theo đuổi tinh thần giàu cùng hưởng. Thông thường, một khi vào được kho trang bị, mọi người mặc định tạm ngừng chiến, không ai động chạm đến ai để tránh tổn thất không đáng có.
Thừa Phong vừa chạy theo trí nhớ ngắn ngủi về cấu trúc kho, vừa tháo ba lô phía sau, lấy từng thiết bị nổ ra rồi ném xuống.
Cô chạy một vòng, không thèm quay đầu lại, chỉ hét lớn: "Rút lui!"
Liên lạc của đội chưa khôi phục, nhưng thấy dấu chấm đỏ của Thừa Phong đang di chuyển ra ngoài, mọi người lập tức chuẩn bị rút lui theo.
Dựa vào thiết bị hỗ trợ, Thừa Phong chỉ mất mười giây để chạy hơn trăm mét. Cô lao về phía trước, núp sau một chướng ngại vật rồi ấn ngay nút kích nổ, đồng thời bịt kín tai mình.
Hơn 20 thiết bị nổ đồng loạt phát nổ trong không gian nhỏ hẹp của kho. Thậm chí, tường kim loại đặc chế theo thiết kế hệ thống cũng bị vụ nổ xé toạc.
Dù phần lớn sát thương đã bị tường giảm thiểu, một số mảnh vỡ vẫn bị luồng khí đẩy ra ngoài, vô tình làm một loạt thí sinh bị thương khi đang chuẩn bị tiến vào.
Những thí sinh này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Thừa Phong đã kéo đồng đội chạy khỏi khu vực nguy hiểm nhất, lập tức quay lại bao vây vòng ngoài để bắn tỉa.
Đến khi một nhóm thí sinh mới mò vào trong, họ bị vấp phải những chiếc thùng văng ra giữa đường. Bọn họ nhặt lên kiểm tra, phát hiện toàn bộ thùng đã bị khóa trong chế độ bảo vệ, không thể mở cũng không thể kích hoạt.
Lúc này, họ mới nhận ra rồi hét lên giận dữ: "Cái quái gì thế? Có người vừa cho nổ tung điểm tài nguyên!"
"Còn tranh giành cái gì nữa? Tài nguyên bị xóa sổ rồi!!"
"Thằng trời đánh nào làm thế?! Sao mà làm vậy được cơ chứ?!"
Những chiếc thùng này làm từ vật liệu chống nổ đặc biệt, việc dùng lực bên ngoài để khóa hoàn toàn yêu cầu rất cao. Ít nhất phải nổ ở cự ly gần bằng lựu đạn. Trong những mùa trước, chưa từng xảy ra vụ tương tự như này.
Dù sao, thí sinh trong kho thường không đông, cũng chẳng ai dám dùng hết hơn 20 thiết bị nổ quý giá trong không gian kín chỉ để phá hủy tài nguyên.
Bọn họ không nghĩ tới!
Người đó rõ ràng là một trong những thí sinh vào kho đầu tiên. Trong điều kiện an toàn để lấy tài nguyên, tại sao lại kích nổ?
Ban đầu, mỗi người chỉ được cấp 2 thiết bị nổ. Vậy tại sao đến ngày thứ ba họ vẫn còn hơn 20 cái?
Họ thực sự không hiểu nổi!
Cư dân mạng bên ngoài thì hiểu. Nhưng giờ đây, trong phòng livestream chỉ toàn một màn khói trắng mịt mù, chẳng nhìn thấy gì.
Chỉ có tiếng ồn ào tranh luận của các thí sinh vang lên rất rõ ràng.
Tỷ như "Cái gì? Kho bị nổ tung á?!", "Vậy còn thùng nào chưa bị khóa không?", "Ai lại nổ kho chứ? Đây là âm mưu, đừng tin!",...
Nhưng cụm từ xuất hiện nhiều nhất vẫn là ba chữ đau đớn xé lòng - Tại sao chứ?!
[Bởi vì Diệp Phú Quý quá giàu! Chỉ cần không ai lấy được tài nguyên mới, họ chính là mạnh nhất!]
[Tầm nhìn của tôi đúng là quá hạn hẹp. Trước vụ nổ, tôi thật sự nghĩ Thừa Phong vào để cướp tài nguyên]
[Cậu không tưởng tượng nổi tài nguyên bên phía Thừa Phong phong phú đến mức nào đâu. Cô ấy là người chiếm lĩnh cả một ngọn núi cơ mà]
[Chúng ta đang xem gì thế này? Xem sự vô vọng à]
[Hãy trao danh hiệu "gian manh xảo quyệt" cho Thừa Phong đê. Sinh viên Liên Quân không muốn mang tiếng xấu này nữa đâu]
[Vua núi chính thức tái xuất giang hồ!]
Trong văn phòng phát sóng, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
Không cần gì thêm nữa, tất cả đều là dư thừa.
Diễn biến sau đó không còn gì đáng ngạc nhiên.
Thừa Phong tuy bị dư chấn vụ nổ làm bám đầy bụi đất, nhưng khi nhận thêm tài nguyên từ đồng đội, cô lập tức hồi phục toàn bộ.
Cả đội cười rạng rỡ, truy đuổi đám thí sinh khốn khổ, cho họ biết thế nào là thích làm gì thì làm.
Khi thời gian thi đấu chính thức kết thúc, chỉ còn 62 người sống sót trên sân.
Cuộc tàn sát một chiều đã khiến các thí sinh bình thường phải chật vật trốn chạy khắp nơi, trong khi đội của Thừa Phong thì hoành hành ngang dọc.
Cuối cùng, đội Thừa Phong đạt 172 điểm hạ gục, phá kỷ lục 50 năm của giải đấu. Đội của Chung Dật Tiệp đứng thứ hai với 62 điểm.
Cảnh cuối cùng khép lại với hình ảnh ấm áp, cả mười người tụ họp cười đùa vui vẻ.
Trước trận đấu giải đội, hai đội đứng đầu đều là sinh viên của Liên Đại, điều này đã đặt nền móng vững chắc cho việc Thừa Phong giành chiếc cúp vàng của giải đấu. Chỉ cần kết quả từ trận đại chiến của Liên Đại không quá tệ, chiếc cúp vàng này coi như đã nằm chắc trong tay cô.
Bảng thành tích này vừa ấn tượng vừa nổi bật, có thể nói người chiến thắng lớn nhất của giải năm nay chính là Thừa Phong và Đại học Liên hợp đứng sau cô.
Vu Tư Hòa là một trong những thí sinh may mắn sống sót đến phút cuối.
Tuy nhiên, thành tích của đội hắn không mấy nổi bật, chỉ xếp thứ 11. Mặc dù hắn sống khá lâu, nhưng gần như không có cơ hội phản công trong giai đoạn cuối.
Vu Tư Hòa tháo thiết bị, thở dài tiếc nuối. Mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi tử tế, lại thêm lo sợ đến gần cuối, cả tinh thần lẫn thể lực đều bị vắt kiệt. Lúc bước xuống thiết bị, hắn suýt ngã, may có giám thị đỡ kịp mới đứng vững được. Sau đó, hắn ra góc nghỉ ngơi một lúc, rồi mệt mỏi rời khỏi phòng thi.
Bạn cùng phòng của hắn đã chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị sẵn đồ uống nóng và đồ ăn nhẹ. Thấy hắn bước ra, liền dúi hết vào tay hắn.
Vu Tư Hòa cắn hai miếng đồ ăn, cảm giác đỡ hơn một chút, liền hỏi: "Sao tôi không thấy Thừa Phong nhỉ? Lúc bắt đầu tôi đã cố tìm cô ta, nhưng không thấy đâu. Có vẻ các đội khác cũng không thấy cổ. Đội của cô ta là đội MVP à?"
Lần trước, hắn từng bị Thừa Phong đánh bại trong một trận đấu nặng ký, nên luôn mong có cơ hội phục thù. Đáng tiếc, lần này cũng không tìm được cơ hội.
Nghe câu hỏi này, biểu cảm của bạn cùng phòng hắn lập tức trở nên kỳ quái.
Vu Tư Hòa hỏi tiếp: "Cô ta trong đội mà chỉ làm nền thôi à? Hay bị loại sớm rồi?"
Bạn cùng phòng không trả lời ngay, ánh mắt như lạc đi xa, có vẻ đang cố nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Vu Tư Hòa tưởng mình đoán đúng, vừa nhét gói đồ ăn đã ăn xong vào túi vừa cảm thán: "Ghen tị ghê, cậu không biết bọn tôi về sau đánh nhau ác liệt thế nào đâu, gần như phải lấy mạng mình để chặn nòng súng. Bọn họ không nói lý lẽ gì hết, thấy người là giết ngay."
Chàng trai kia mở miệng, cuối cùng cũng nghĩ ra cách dẫn dắt câu chuyện, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại: "Cậu biết thí sinh có số người hạ gục cao nhất giải lần này là ai không?"
Vu Tư Hòa định đi, nghe thế liền dừng lại, thản nhiên đáp: "Hạng Vân Gian."
Bạn cùng phòng giơ một ngón tay, lắc lắc trong không trung.
Vu Tư Hòa hỏi: "Thế Nghiêm Thận?"
Cũng không phải.
Vu Tư Hòa mím môi, hỏi tiếp: "Người trong đội họ à?"
Bạn cùng phòng: "Đúng vậy."
Vu Tư Hòa: "Thế là Tân Khoáng?"
Bạn cùng phòng vẫn lắc đầu.
Vu Tư Hòa không chịu thua, ngừng lại một giây, đoán tiếp: "Giang Lâm Hạ?"
Bạn cùng phòng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thương cảm: "Không, không, không."
Vu Tư Hòa bực bội: "Không thể nào! Tôi còn chẳng nhìn thấy cô ta, cô ta đâu? Cô ta giết được bao nhiêu người?"
Bạn cùng phòng thở dài nặng nề: "Tổng số người bị cô ấy hạ gục là 59 người. Trong khi cả đội hạng nhì cộng lại chỉ được 62."
Vu Tư Hòa cảm thấy đầu óc quay cuồng, cảm giác giống như lúc vừa bước ra khỏi thiết bị lại ùa về.
Bạn cùng phòng lại hỏi: "Cậu biết đội về nhì là ai không?"
Vu Tư Hòa đã chịu hết nổi với những câu hỏi dồn dập của người bạn này. Ý chế nhạo rõ ràng đến vậy, khiến hắn mất kiên nhẫn, cáu kỉnh bật ra một từ: "Ai?"
"Là đội của Chung Dật Tiệp."
"Đội họ năm nay thể hiện tốt vậy sao?" Vu Tư Hòa nhớ lại những thí sinh có thực lực ngang tầm mình, nghĩ một lúc rồi hỏi, "Họ liên minh với Hạng Vân Gian à?"
Bạn cùng phòng do dự một chút rồi gật đầu: "Coi như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn."
Vu Tư Hòa muốn thốt lên cậu nói cái quái gì vậy? Càng hỏi hắn càng rối não.
Bạn cùng phòng ghé sát mặt, vẻ thần bí hỏi tiếp: "Cậu biết đội Hạng Vân Gian giết được bao nhiêu người không? Biết đội Chung Dật Tiệp nhờ ai mà lấy được nhiêu đó mạng không? Biết giai đoạn cuối ai là người truy sát các cậu không?"
Vu Tư Hòa vì mạng sống của mình, quay lưng bước đi thẳng.
Bạn cùng phòng bám sát theo sau, nói liến thoắng: "Cậu có biết họ lấy vật tư từ đâu không? Biết Thừa Phong rốt cuộc ở đâu không? Biết vì sao cậu không tìm thấy Thừa Phong không?"
Vu Tư Hòa bắt đầu chạy, cố cắt đuôi cậu bạn, hét lớn: "Tôi không muốn biết! Hôm nay cậu bị cái gì kích thích thế? Oan có đầu nợ có chủ, đừng tìm tôi!"
"Đừng xem video phát lại!" Bạn cùng phòng vươn tay ra gọi lớn, "Để tôi kể cậu nghe! Xem lại cậu sẽ hối hận đấy! Bro à, tôi đều vì tốt cho cậu thôi, tin tôi đi!"
Trong khi đó, Hạng Vân Gian và đồng đội vừa bước ra khỏi phòng thi, mặt mày hớn hở vui tươi. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, họ đã đụng phải nhóm giáo quan đang chờ sẵn.
Đám Hạng Vân Gian lập tức đứng nghiêm không dám động đậy. Giang Lâm Hạ liếc nhìn sắc mặt của hai giáo quan, thấy không ổn liền quay đầu bỏ chạy, nhưng anh liền bị giữ chặt tay và bị bẻ ép trở lại.
Giáo quan mỉm cười nhẹ nhàng: "Đừng đi vội, để các cậu xem chút trò vui."
"Sợ gì chứ? Giáo quan có thể hại các cậu sao?"
Giang Lâm Hạ rên rỉ, cầu xin được thả lỏng tay một chút, nhưng hai người kia vẫn thờ ơ. Không còn cách nào, anh hét lớn: "Tại sao chứ, giáo quan? Bọn em thắng rồi mà! Hơn nữa chắc chắn là thắng cách biệt! Đây là thái độ đối xử với người chiến thắng sao?"
Giáo quan nhếch miệng cười rạng rỡ, nhưng trong mắt bốn người họ, nụ cười đó lại trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Ông vẫn giữ giọng ôn hòa nhưng đầy uy lực: "Đúng vậy, chính vì thế nên bọn tôi sẽ đưa các cậu đi xem phần thưởng đặc biệt dành cho người chiến thắng. Tiện thể thưởng thêm chút khích lệ vật lý."
Bốn người bị dẫn ngược lại vào một văn phòng trống.
Trong phòng có sẵn bốn, năm giáo quan khác đang đứng, tất cả đều cười tươi roi rói, tựa vào bàn, ánh mắt hiền từ dõi theo họ.
Giáo quan cuối cùng bước vào liền chốt cửa lại, cắt đứt đường lui của bọn họ. Không khí trong phòng đột ngột lạnh đi mười mấy độ khiến người ta rùng mình.
Trong ánh mắt không che giấu nổi sự hoảng sợ của cả bốn người, các giáo quan đồng loạt tiến tới, ép họ ngồi xuống ghế giữa phòng.
... Và rồi, họ bật đoạn video phát lại hot nhất hiện nay lên.