Bài kiểm tra này sẽ cho điểm nền tảng để xếp hạng thí sinh, từ đó ghép cặp cho vòng tiếp theo - đấu cơ giáp. Quy tắc ghép cặp là người điểm cao đấu với người điểm thấp.
Vì giải đấu Chiến binh áp dụng thể thức loại trực tiếp, nếu thua sớm, toàn bộ điểm số sau đó sẽ bằng 0. Nên dù bài kiểm tra này không tính vào tổng điểm cuối cùng, nó vẫn cực kỳ quan trọng.
Ai điểm thấp sẽ rất dễ gặp tuyển thủ hàng khủng như Hạng Vân Gian ngay từ đầu, và phải nói lời chia tay giải đấu chỉ sau chưa đầy một tuần.
Tất nhiên, cũng có trường hợp từ đáy vực quay lại đỉnh vinh quang, thường là các thí sinh cố ý làm bài điểm thấp để tạo drama. Nhưng đa phần người chơi chiêu này đều toang, người bình thường chẳng ai dám thử.
Hơn nữa, người của Liên minh còn có một kiểu đam mê kiểm tra rất kỳ lạ.
Thua một trận đấu cơ giáp thì không sao, thắng thua là chuyện bình thường, lần sau chơi tiếp. Nhưng mà nếu rớt bài kiểm tra... thì có lẽ bạn thật sự không ổn rồi.
Thừa Phong không hiểu cái sở thích kỳ lạ này lắm, nhưng cô vẫn miệt mài luyện thi hai ngày qua.
Phần kiểm tra kỹ năng cá nhân của chuyên ngành Cơ giáp thủ công khác với chuyên ngành Cơ giáp cảm biến. Ngoài thể lực, bắn súng và kiến thức chuyên môn là các mục cơ bản, còn có một bài kiểm tra lái xe theo đội.
Đây là phần khó nhất và cũng chiếm tỷ trọng điểm số cao nhất.
Ở các mục như thể lực hay bắn súng, thành tích của Thừa Phong ở mức trung bình. Phần kiến thức thì quá nhiều, cô có thể hơi yếu một chút, nhưng vẫn đủ cơ bản để không rơi vào nhóm cuối.
Còn bài kiểm tra lái xe?
Thừa Phong rất tự tin!
Chỉ có điều, cô không biết cộng sự của mình có tự tin hay không.
Hội đồng thi thông báo lịch thi, địa điểm và chi tiết quy chế vào hôm trước. Đồng đội sẽ được ghép ngẫu nhiên khi kiểm tra phiếu vào sân.
Để thí sinh có thời gian chuẩn bị và mặc đồ bảo hộ, kiểm tra phiếu sẽ diễn ra sớm 15 phút. Trong thời gian này, các thí sinh thường tranh thủ tìm hiểu phong cách của đồng đội và lên chiến lược nhanh.
Lần này, vì nghĩ cho đồng đội lạ mặt, Thừa Phong hiếm khi đến sớm, xếp hàng giữa đám đông ngoài cổng kiểm tra, chờ hệ thống quét phiếu.
Số ghế của cô hôm nay là 66, cực kỳ may mắn.
Thừa Phong xem đó là điềm lành.
Vào đến nơi, Thừa Phong tìm đúng vị trí và ngồi xuống. Bên trái cô đã có một nam sinh ngồi sẵn.
Đó là một đàn anh năm tư. Nhìn thấy bạn đồng hành là Thừa Phong, anh ấy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Anh chìa tay ra, lịch sự giới thiệu: "Lục Viễn, chào đàn em."
"Chào đàn anh." Thừa Phong bắt tay, lắc mạnh một cái.
Lục Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lắc lại.
"Anh là số báo danh 67 à?" Thừa Phong hỏi.
"Hả?" Lục Viễn ngẩng lên, giơ tay làm mấy động tác, giải thích: "Ghế xếp dọc, không phải ngang. Thực ra tôi là số 74."
Đó là con số Thừa Phong ghét nhất.
Mí mắt cô khẽ giật giật, rồi cô tự nhủ, dù là đồng đội cũng không nhất thiết phải có chung may mắn.
Lục Viễn không nhận ra sự bất thường trên mặt cô, tâm trí anh đã đặt hết vào bài kiểm tra phía trước.
Đây là mùa giải cuối cùng của anh. Năm ngoái anh đã vào vòng loại nhưng điểm kỹ năng chỉ ở mức trung bình. Trận đầu tiên gặp phải một cao thủ cơ giáp cảm biến, nên phải rời giải sớm.
Kinh nghiệm của anh không nhiều, mà thực tế các bạn cùng ngành Cơ giáp thủ công cũng không hơn gì mấy, chỉ đủ tạo nên một bong bóng nước nhỏ trong giải đấu. Vì vậy, căng thẳng là việc không thể tránh khỏi.
Lục Viễn mở danh sách bài thi, ho khan hai tiếng, giọng hơi căng thẳng: "Phần đầu tiên là cô lái hay tôi lái?
Cơ giáp thủ công có lợi thế ở chỗ buồng lái có thể tách rời và điều khiển từ xa. Điều này đảm bảo an toàn tối đa cho tay lái.
Tuy nhiên, để duy trì hiệu quả truyền dữ liệu, khoảng cách thường được giữ trong vòng 3km. Nếu cần, có thể mở rộng đến 5km để an toàn. Nhưng vượt qua 5km, cơ giáp sẽ lag rõ rệt, và ngoài 10km thì mất kết nối.
Vì thế, xe vận chuyển buồng lái thường có ít nhất 2-3 người.
Một người thu thập thông tin, một người lái xe, một người điều khiển cơ giáp. Mọi người có thể luân phiên làm việc hoặc nghỉ ngơi rất tiện lợi. Còn bài kiểm tra hôm nay chỉ có hai vị trí, lái xe và điều khiển cơ giáp.
Kịch bản giả lập là vị trí xe bị lộ, quân địch ập đến, cả đội phải rút lui khẩn cấp.
"Để tôi lái trước, lát nữa anh thay nhé." Thừa Phong đề xuất.
Lục Viễn biết Thừa Phong thường dựa vào tốc độ và bạo lực để tăng cường sức mạnh, bài kiểm tra này vừa lúc là thế mạnh của cô, vì thế anh gật đầu: "Được. Cô nhớ giữ khoảng cách an toàn với cơ giáp, đừng để ra ngoài tầm điều khiển. Tôi sẽ hỗ trợ hết mức, giúp cô rút lui an toàn."
Trong bản đồ lần này không chỉ có đội của họ, mà đây là một trường thi kết hợp, với mười mấy đội sinh viên từ các trường khác nhau cùng chia sẻ bản đồ thành phố.
Tuy nhiên, mỗi đội đều có lộ trình rút lui tối ưu riêng, thông thường sẽ không cản trở lẫn nhau. Dù sao cũng là đồng môn, lúc cần thiết có thể còn giúp nhau bắn vài phát đạn hỗ trợ.
Ở đội kế bên, một đàn anh của Thừa Phong bước tới, gõ gõ bàn cô, nháy mắt liên tục rồi cười đùa: "Thừa Phong, em gái nhỏ, chị đại thân yêu, nếu rảnh thì giúp tôi một tay nhé. Thi xong tôi mời cô bánh kem, loại lớn luôn!"
Thừa Phong lịch sự nhưng rất thẳng thắn, nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên tránh xa tôi ra. Nếu anh cũng lái nhanh, tốt nhất đừng đi cùng cổng với tôi."
Sắc mặt đàn anh khựng lại, theo phản xạ liếc nhìn bản đồ. Theo khoảng cách giữa hai bên, lộ trình tối ưu để hoàn thành nhiệm vụ đúng là phải đi cùng một cổng thành.
Nếu đổi sang cổng khác, ít nhất phải đi vòng thêm 5-6 km, không chỉ kéo dài thời gian và ảnh hưởng đến điểm số, mà còn tăng nguy cơ gặp phải các tình huống nguy hiểm.
Anh ấy lập tức phản đối: "Không được! Tại sao chứ?"
Ra vẻ oai thế cơ à? Đường anh đi mà cũng không cho?
Thừa Phong hít sâu, định trả lời thì giám khảo từ bục giảng bước xuống, quát to: "Còn năm phút nữa! Tất cả thí sinh ngừng nói chuyện, chuẩn bị vào thi!"
Cô bị gián đoạn, bỗng quên mất định nói gì, đành lắc đầu, nhanh chóng mặc thiết bị mô phỏng và chọn đăng nhập.
Khi tầm nhìn khôi phục, cô đã ngồi trong một chiếc xe bọc thép, ngay cạnh buồng lái của Lục Viễn. Phía trước, qua cửa sổ vuông của xe, có thể thấy khu thành phố hoang vắng.
Hệ thống tuần hoàn không khí trong xe khiến khoang kín tràn ngập mùi thuốc súng từ các con phố, có chút cay nồng.
Ánh mắt Thừa Phong hơi dịch chuyển, trên bảng điều khiển hiện đầy dấu chấm than màu đỏ tươi, tất cả đều là cảnh báo về nhiệt lượng vũ khí.
Lục Viễn hít một hơi, nhỏ giọng than thở: "Khó quá. Sao mình lại rơi vào đoạn trung tâm thế này?"
Thừa Phong nghĩ thầm, tại vì anh là số 74 đấy.
Hai người nhanh chóng xử lý thông tin hiện tại, cùng nhau lên kế hoạch rút lui.
Lục Viễn thấy tay lái cơ giáp thủ công không có vấn đề gì, anh hỏi: "Bên cô tự né được không? Cần tôi hỗ trợ chặn lại không?"
"Không cần lo cho tôi." Thừa Phong thản nhiên nhấn nút "Bỏ qua tất cả cảnh báo", mặt không biến sắc đáp, "Anh lo né của mình đi."
Lục Viễn thầm khâm phục.
Không hổ danh là người giữ kỷ lục 151 trận thắng.
Thật đáng tin cậy.
Hệ thống đọc chậm rãi từng dòng quy tắc thi đấu, giọng nói lạnh lùng vang vọng, hòa vào khung cảnh đầy khói lửa, tạo nên bầu không khí kỳ lạ.
Lục Viễn nhẹ nhàng thả lỏng các ngón tay, điều chỉnh nhịp thở.
"Ba."
"Hai."
"Một."
Thời gian đếm ngược kết thúc, động lực của cơ giáp và tiếng pháo xung quanh cùng lúc khởi động.
Lục Viễn mở to mắt, lao nhanh về phía trước. Anh tuân thủ lộ trình đã định sẵn, dần tăng lực đẩy động cơ.
Giọng đọc của hệ thống vẫn còn văng vẳng trong tai, như ảo giác lặp lại câu cuối cùng rồi dần bị tiếng đạn pháo nổ át đi, hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí anh.
Sự căng thẳng của Lục Viễn dần giảm bớt, lý trí trở lại trạng thái bình thường.
Hôm nay, anh ấy thể hiện khá tốt, cảm giác điều khiển cũng mượt mà. Trong suốt quá trình di chuyển, lớp vỏ ngoài của cơ giáp không hề bị tổn hại, chỉ trúng một chút dư chấn nhẹ. Nhưng điều đó không thể tránh khỏi, và cũng không ảnh hưởng đến khả năng phòng thủ của thân máy.
Khởi đầu suôn sẻ mang lại cho Lục Viễn sự tự tin.
Lục Viễn vốn sợ nhất là làm liên lụy đồng đội, đặc biệt là Thừa Phong, ngôi sao mới đầy triển vọng của giải đấu. Nếu anh ấy làm chậm trễ cô, chỉ nghĩ đến việc bị cư dân mạng chửi bới là đủ khiến anh áp lực vô cùng.
Khi thế tấn công của quân địch bắt đầu dịu bớt, Lục Viễn mới dám liếc qua khoảng cách giữa cơ giáp của mình và xe của Thừa Phong.
Con số 【3,6km】 được đánh dấu đỏ trên bảng điều khiển suýt nữa làm anh mù mắt.
Lúc bắt đầu, khoảng cách giữa anh và Thừa Phong chỉ là 2,5km.
Sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể chạy xa đến thế?
"Chậm lại đi, Thừa Phong!" Lục Viễn cảm thấy da đầu tê rần, hét lên, "Đừng quên còn có tôi mà!"
"Tôi biết." Thừa Phong trả lời với giọng bình tĩnh, "Tôi đang để ý bảng điều khiển của anh. Yên tâm chiến đấu đi, tôi chắc chắn sẽ đưa anh lao ra đầu tiên!"
Lục Viễn cảm thấy môi mình run rẩy, nhưng trong trạng thái căng thẳng cao độ, chức năng ngôn ngữ của anh như bị tê liệt. Sợ Thừa Phong chạy xa quá bỏ rơi cơ giáp của mình, anh buộc phải tăng tốc để đuổi kịp chiếc xe của cô.
Nhưng anh không giỏi điều khiển tốc độ cao, cảm giác vừa lái vừa sợ đâm vào các tòa nhà ven đường khiến tim anh đập thình thịch.
Thừa Phong nhận ra sự lo lắng của anh, nhẹ giọng trấn an: "Anh không cần lái quá nhanh, chú ý phía trước có khu vực phục kích. Tôi sẽ giữ khoảng cách đủ tốt để tạo môi trường thao tác an toàn cho anh. Anh cứ tập trung vào phần của mình thôi."
Lục Viễn nửa tin nửa ngờ, lại không thể phân tâm quan sát tình hình của cô.
Mặc dù nói như vậy, Thừa Phong chẳng hề nương tay. Thấy phía trước xuất hiện thông báo về một điểm phục kích, cô vẫn duy trì tốc độ cao, lao thẳng qua.
Ngay tại lằn ranh sinh tử, cô thực hiện một cú xoay ngoạn mục, bẻ góc 180 độ, quay ngược lại theo đúng tuyến đường đã đi.
Lục Viễn định nhấn nút bên cạnh để điều chỉnh mã lệnh, nhưng cú xoay gấp của Thừa Phong khiến tay anh trượt đi, vô tình đập mạnh vào một nút bên khác.
Phần súng phía bên kho vũ khí bị kích hoạt, bắn thẳng về một khu phố khác.
Đàn anh của đội kế bên: "??"
Trong khoang mô phỏng, anh ta hét lớn: "Má, ai vậy?! Ai bắn lén tôi vậy!"
Lục Viễn bắt đầu hoảng, nhanh chóng sửa lại mã lệnh. Khi nhìn lại, khoảng cách giữa anh và Thừa Phong đã từ 3,6km rút xuống còn 2,9km. Cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn bối rối không lời nào diễn tả nổi.
Ngay sau đó, bảng điều khiển hiện lên một loạt biểu tượng nguy hiểm màu đỏ.
Họ đã tiến vào khu vực phục kích mà Thừa Phong vừa nhắc đến.