Lợi thế áp đảo về số lượng cộng thêm cách chiến đấu không theo lối mòn của đội Đỏ đã khiến phe đối diện hoàn toàn rối loạn.
Đặc biệt là Thẩm Đạm, những pha di chuyển dứt khoát, quyết đoán như hổ vồ mồi của cô ấy đã tác động mạnh đến tinh thần đồng đội.
Chiến thuật bắn liên hoàn, sau khi thử nghiệm thì mọi người phát hiện không hiệu quả lắm, vì trong thời gian ngắn chỉ có thể kích hoạt một lần trả lời câu hỏi. Tuy nhiên, bắn quét diện rộng thì lại hoàn toàn khả thi.
Thẩm Đạm không phải tay thiện xạ, xếp hạng bắn súng của cô ấy chỉ thuộc hạng trung bình yếu trong lớp. Nhưng sự gan dạ thì tỷ lệ thuận với sự "nghiện" của cô nàng. Cô ấy cầm khẩu súng trường, lao lên bắn xả đạn không cần nhắm, bắn xong thì quay người chạy ngay. Sau đó cô ấy tìm chỗ núp an toàn rồi mới xem thử mình có bắn trúng ai không. Nếu may mắn trúng được nhiều người, cô sẽ như đang chọn phi tần, nhắm kẻ xui xẻo nhất rồi tiêu diệt.
Lúc này, trời bên ngoài đã tối, ánh đèn đường nối tiếp nhau thắp sáng, tạo thành một dải sáng dọc theo con đường xi măng phẳng lì, yên tĩnh.
Trong mô phỏng, cảnh vật vẫn là ban ngày, nhưng ánh sáng đèn đường quá chói khiến trong tầm nhìn của mọi người luôn còn sót lại một điểm sáng, nhấp nháy với ánh vàng kỳ lạ.
Sự xuất hiện của đội Đỏ, đối với những người yếu thế trong phe đội Trắng, thậm chí còn chói mắt hơn cả lỗi hiển thị đó.
Do lối đánh ào ạt của đội Đỏ, phòng tuyến của đội Trắng bị ép phải tan rã. Không ai còn kịp nghĩ đến phân tích dữ liệu hay đội hình tối ưu nữa, tất cả chỉ còn quan tâm đến hai việc: Sống sót và giữ cho Đào Duệ sống sót.
Cả hai bên đều bắt đầu giảm số lượng một cách nhanh chóng.
Chỉ huy của Quân đoàn 2 không thấy được dữ liệu từ đội Trắng, chỉ nhìn thấy điểm số bên mình tụt không phanh như chiếc van bị mở hết cỡ, gấp gáp kêu lớn trong kênh công cộng: "Không phải chỉ có mười câu hỏi thôi sao? Sao vẫn chưa giải xong hả?"
"Số người của chúng ta giảm nhanh quá, tự sát còn phải xếp hàng, rốt cuộc các cậu đang làm gì thế?"
"Bọn tôi cũng đã đến chỗ thùng vật tư của đội Đỏ rồi. Mẹ nó, chẳng có một ai ở đây... Khoan đã! Họ chỉ giải được đúng một câu hỏi! Bọn họ là liên minh học dở à? Vật tư ngon thế mà không thử thêm vài lần đã bỏ à?"
"Sao lại mất thêm ba người nữa? Rốt cuộc các cậu chết kiểu gì vậy? Nháy mắt thôi đã nằm xuống rồi, các cậu không thấy xấu hổ sao? Đào Duệ, bình tĩnh trả lời câu hỏi đi! Sai một câu là mất một mạng người đấy!"
"Được rồi, tôi biết rồi! Bên đội Đỏ thực sự đã dốc toàn lực. Nếu không đánh lại thì cứ rút lui đi! Chúng ta sẽ trực tiếp tấn công cờ chiến của tụi nó. Haha, tụi nó đáng đời lắm! Còn dám táo bạo như vậy cơ chứ!"
Đào Duệ chỉ muốn hét lên câm miệng!
Họ chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng, không thể nào rút lui được!
Trong đấu trường giải mã, áp lực lớn nhất lúc này đè nặng lên Đào Duệ. Một kho câu hỏi dường như không có hồi kết, đồng đội liên tục hy sinh, những ánh mắt nghi hoặc, những lời trách móc, và những câu hỏi đòi hỏi hắn phải tập trung hoàn toàn, không được phép phân tâm dù chỉ một giây.
Cơn bão thông tin hỗn loạn như tát thẳng vào mặt hắn, kéo lý trí của hắn xé ra từng mảnh, không thể nào sắp xếp được thứ tự ưu tiên.
Mồ hôi lạnh lại lăn xuống từ trán, rơi trên mu bàn tay hắn.
Cảm giác ẩm ướt ấy khiến bộ não đang quá tải của hắn bất giác trở nên trống rỗng trong chốc lát. Hắn hít một hơi thật sâu, dần dần lấy lại được không gian để suy nghĩ.
"Tối đa năm phút!" Đào Duệ nghiến răng nói, "Bên các cậu có cầm cự được không?"
"Năm phút?" Đồng đội ở tiền tuyến đáp lại bằng giọng khổ sở, "Năm phút nữa chắc tôi đi luôn quá, tôi không dám chắc mình còn sống được lâu như vậy đâu."
Đào Duệ không tà đạo: "Bên đó giải thùng vật tư nhanh như vậy sao? Họ có vũ khí nóng sát thương nào mà kinh khủng thế? Tại sao thương vong lại nhiều đến mức này?!"
Đồng đội nhất thời không trả lời được, cảm thấy vừa xấu hổ vừa căm phẫn.
Phong cách chiến đấu lần này của đội Đỏ hoàn toàn không giống Liên Đại mà lại rất giống Quân đoàn 1. Mạnh mẽ, trực diện lại không thể ngăn cản.
Những người ở Quân đoàn 1 vừa cảm thán rằng chiến thuật này quả thực rất táo bạo, vừa hoang mang tự hỏi tại sao một lực lượng chính quy như bọn họ lại trở nên yếu ớt đến vậy.
Nếu thực sự phải tự kiểm điểm, ngoài chênh lệch về số lượng, có lẽ là do không thể linh hoạt chuyển đổi giữa các nhịp độ. Bắn súng và giải đề, hai lĩnh vực hoàn toàn trái ngược khiến tinh thần phải liên tục nhảy qua lại, thật khó để thích nghi.
Lại một lần nữa, Thừa Phong liếc nhìn đồng hồ.
Trong đợt hỗn chiến này, đội Đỏ đã hy sinh 7 người. Không rõ số người chết bên đối diện, nhưng theo quan sát sơ bộ của cô, con số đó khoảng 12 người.
Số lượng đông mang lại lợi thế lớn trong phần thi giải câu hỏi. Huống hồ lần này, đội Đỏ tập hợp toàn đội tinh nhuệ của Liên Đại và Quân đoàn 1. So với những kẻ tản mạn ở đội Trắng, họ mạnh hơn rất nhiều về mọi mặt.
Trong đó còn chưa gồm Đào Duệ đang giải đề và đồng đội thất bại ở tiền tuyến.
Dữ liệu rõ ràng, hoặc đáng sợ là vậy, nhưng viện quân mà Thừa Phong luôn đề phòng vẫn chưa xuất hiện.
Kim giây lại nhích thêm một nấc. Thừa Phong ôm súng ngồi xổm xuống, gõ gõ vào tai nghe, hỏi trong kênh chung: "Có thấy ai quen mặt không? Bên kia hình như ít người đi rồi."
Trần Hoa Nhạc đáp lại với giọng không mấy ổn định: "Anh cũng phát hiện. Ban đầu số sinh viên chống trả khoảng 30 người. Thêm cả nhóm giải câu hỏi nữa thì chắc khoảng một nửa quân số của họ. Ngoài đội giữ cờ, còn một số sinh viên không thấy đâu nữa."
"Báo cáo, chỗ này toàn là sinh viên Liên Đại và Quân đoàn 1. Tôi không thấy bóng dáng ai ở Quân đoàn 2 cả." Một thanh niên có giọng nói đầy hả hê thêm vào, "Xem ra vị thần của chiến trường lớn cũng không chỉ huy nổi đám lính Quân đoàn 2."
Thừa Phong lập tức ra quyết định, vẫy tay: "Anh em, rút!"
Thẩm Đạm lúc này đang hăng máu, người mồ hôi nhễ nhại nhưng không hề cảm thấy mệt, mở to mắt hỏi: "Rút ngay sao? Chúng ta sắp chiếm xong rồi mà! Biết đâu còn cướp được một thùng vật tư nữa!"
Đồng chí Tiểu Thẩm đã bắt đầu tự tin thái quá, không nhìn rõ thực tế xã hội và sức mạnh của bản thân.
Trong khi chạy, Thừa Phong thở gấp, nhẹ nhàng hỏi: "Xem giờ thì Đào Duệ cũng sắp giải xong câu hỏi rồi. 30 thùng vật tư, cậu đoán anh ta sẽ mở được bao nhiêu quả lựu đạn và bom định hướng đây? Một mạng của cậu đủ để an ủi bao nhiêu đồng đội đã hy sinh không?"
Cô luôn hành động nhanh nhẹn, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì từ xa chỉ thấy bóng dáng sau gáy của cô.
Thẩm Đạm: "......" Vậy mà tôi còn gọi cậu là đại ca đấy?
Thừa Phong lớn tiếng: "Hơn nữa, tất cả chúng ta đều là kiến trên cùng một sợi dây. Dù Chỉ huy Quân đoàn 2 và Đào Duệ có không hợp nhau, họ cũng không thể để anh ta hy sinh vô ích."
Cô thở hổn hển hét lớn:"Nhà chính bị đánh rồi, các chiến hữu!"
Ngay giây sau, thành viên của tiểu đội Đỏ bắt đầu rút lui không chút do dự, hệt như lá rụng mùa thu.
Người đội Trắng đuổi theo một đoạn nhưng không dám liều lĩnh dây dưa, đành ngậm ngùi để đội kia rời đi. Bọn họ xách súng, trở lại chiến trường giờ đây yên ắng, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không nhịn được mà mắng lớn: "Chạy nhanh quá! Không thì ông đây chắc chắn đã đánh cho chúng tan tác tìm răng khắp nơi rồi!"
"Hôm nay bọn họ ăn nhầm cái gì à?"
"Đừng để ý đến họ, nhanh chóng tập hợp, tổ chức lại đội hình!"
Đào Duệ quay đầu nhìn về phía xa, theo dõi bóng người dần khuất, nhíu mày, lầm bầm một tiếng. Hai phút sau, cuối cùng cũng mở được hòm vật tư lớn, dù phải đánh đổi 13 đồng đội hy sinh.
Thực phẩm dồi dào và vũ khí nóng xuất hiện trước mắt, khiến mọi người không kìm được bật lên những tiếng hoan hô yếu ớt, đượm vẻ mệt mỏi.
Xét về kết quả, việc mất 13 người không phải là một thất bại, nhưng khí thế thì không sao vực dậy nổi.
Lúc này số người trên chiến trường như sau:
Đội Đỏ: 58 người - Đội Trắng: 49 người.
Đội Đỏ đã thành công vượt qua về số lượng, nhưng đội Trắng vẫn dẫn trước đáng kể với 32 vật tư chưa sử dụng. Nếu chỉ xét về điểm số, đội Trắng hiện vẫn giữ lợi thế tuyệt đối.
Ở khu vực giữa bản đồ, Thừa Phong dẫn theo toàn bộ binh lính, tranh thủ từng giây từng phút chạy về phòng thủ căn cứ chính.
Số sinh viên bảo vệ chiến kỳ chỉ còn 12 người, trong khi số sinh viên thuộc Quân đoàn 2 tấn công ít nhất cũng trên 20 người.
Trần Hoa Nhạc và những người khác vừa thoát ra khỏi cuộc hỗn chiến, còn chưa kịp nghỉ ngơi, giờ đây ngay cả tư thế chạy cũng giống hệt các lão binh kiệt sức, chẳng còn sát thương nào đáng kể. Họ chỉ có thể khuyên đồng đội ở căn cứ sớm chuẩn bị và cố gắng kéo dài thời gian.
Những người bảo vệ cờ nghe thấy con số kẻ địch, tự động dịch lời các câu nhảm nhí phía sau thành "Ăn uống cho tốt, chọn chỗ đất đẹp để nằm xuống". Không chịu nổi mấy lời vô ích, liền gấp gáp hỏi lại:
"Thật sự nhiều người đến thế sao? Mang theo vũ khí gì lớn không? Bao lâu nữa họ đến? Chúng tôi nên ra ngoài nghênh chiến hay giữ chặt lá cờ? Tổng Chỉ huy, nói rõ ràng đi!"
"Thật lòng mà nói, ngửi cái mùi phân kia cả nửa ngày, tôi thấy mình như bị nhiễm độc rồi, giờ toàn thân rã rời, tứ chi bủn rủn, triệu chứng không bình thường chút nào."
"Mẹ kiếp, đó là do cậu đói thôi!"
Thừa Phong cũng đói. Với một người ăn khỏe như cô, bây giờ nếu đặt một đĩa rau cải trước mặt, chắc chắn cô cũng ăn vài miếng.
Cảm nhận sự kỳ vọng tha thiết từ mọi người, với vai trò Tổng Chỉ huy, cô vẫn buột miệng nói thêm một câu vô ích: "Xem xung quanh có gì dùng để phòng thủ được không?"
Thanh niên nào đó tuyệt vọng hét lên: "Ở trong chuồng heo thì có gì mà dùng? Ngay cả hàng rào cũng xây bằng bê tông. Cây chổi quét nền thì sao? Nhưng mà thứ này chỉ có một cái, mà còn phải đánh cận chiến mới có tác dụng."
Thừa Phong im lặng. Trong đầu cô lóe lên một ý tưởng không mấy tử tế, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Không tiện nói thẳng, cô liền liên tục chớp mắt với người bên cạnh.
Trần Hoa Nhạc thấy vậy liền nổi da gà. Bị ép buộc, anh dè dặt hỏi: "Em định làm gì?"
Thừa Phong lập tức hỏi nhanh: "Nếu chẳng may mở hàng rào chuồng heo ra thì sẽ thế nào?"
Mọi người lập tức nghiêm túc hẳn.
"Em đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Không được động đến tài sản công!"
"Chắc chắn em sẽ bị căn cứ và dân làng hợp sức truy đuổi. Em biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?"
"Em có thể còn phải đi khắp núi đồi tìm lại cái bị mất... không đúng, là chúng ta."
"Em không lấy gì cả." Thừa Phong suy nghĩ cực nhanh, "Vậy đống phân ở rãnh phía sau, có thể mượn một chút được không?"
Trần Hoa Nhạc nghĩ đến cảnh tượng đó, không kìm được rùng mình: "Mượn một ít thì anh nghĩ không sao, nhưng nếu em làm vương vãi đầy đất, có lẽ em sẽ cưỡi gió bay thẳng chín tầng mây luôn đấy."
Thừa Phong: "Eo ôi..."
Trước cổng căn cứ, giáo quan Chu không ngồi yên được nữa, anh ta đập tay vào thành ghế, đứng bật dậy, mắng lớn: "Con nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Đến cả heo mà nó cũng không tha!"