Cô vẫn chưa tìm được hướng đi rõ ràng, chỉ có thể tua đi tua lại các đoạn video thi đấu của anh, mong rằng sẽ tìm ra được điểm đột phá nào đó.
Nhưng Hạng Vân Gian đã thi đấu nhiều đến mức số trận còn nhiều hơn cả số lần Thừa Phong chơi xỏ người khác. Cô làm việc đến quên cả ngày đêm mà vẫn chẳng đạt được mấy tiến triển.
Thầy La biết chuyện, bèn ép cô ra ngoài.
"Một ngày thôi." Thầy La nói, "Học tập thì cũng cần phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Tạm gác bài tập lại, để thầy dẫn em đi giải khuây."
Thừa Phong tự nhủ, nếu thầy La đã gọi cô ra ngoài vào thời điểm quan trọng như thế này, chắc chắn là muốn truyền đạt cho cô một kinh nghiệm quý giá nào đó.
Nhưng khi xe dừng lại trước một viện bảo tàng, Thừa Phong đứng ngơ ngác giữa đám khách tham quan, ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ lớn trên cao, "Bảo tàng Phế Tích Cơ Giáp Phi Thường". Cô không khỏi nảy sinh chút nghi ngờ, thầy La có phải là nội gián được Hạng Vân Gian phái tới không?
Phải chăng thế lực của Hạng Vân Gian đã lan tới cả hệ Chỉ huy rồi?
Thầy La thong thả rút từ túi áo vest ra hai tấm vé, đưa cho Thừa Phong một tấm, rồi chỉ vào quầy bên cạnh, bảo rằng có thể dùng vé để đổi một cây kem miễn phí.
Thừa Phong hớn hở chạy đi, qua cửa kính nhìn thấy những cây kem độc đáo được tạo hình từ các mô hình cơ giáp. Cô chọn kiểu kem có hình cơ giáp thủ công rồi cầm nó trong tay, vui vẻ chạy về phía Thầy La.
Đúng là người tốt!
Thầy La quả thực là một vị trưởng bối nhân hậu!
Thầy La bước chậm rãi, thấy cô chạy tới, ông giơ tay chỉ về phía trước để ra hiệu.
Hơi ấm trong phòng tràn ra từ khe cửa mở. Vừa bước đến gần, Thừa Phong đã ngửi thấy mùi khói súng nhàn nhạt trong không khí.
Bước vào trong, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Không gian bên trong cao chừng năm, sáu mét. Ánh sáng rực rỡ nhưng không quá chói. Cả gian phòng được chia thành những khu vực rộng khoảng 20 mét vuông, mỗi khu được thiết kế với ánh sáng và hiệu ứng mô phỏng toàn cảnh khác nhau, tạo ra những bầu không khí hoàn toàn riêng biệt.
Ngay gần lối vào là khu vực mang chủ đề hoàng hôn trên sa mạc.
Những mẫu cơ giáp trong triển lãm đều là các hình ảnh ảo. Chúng được thu nhỏ theo tỷ lệ, chỉ cao khoảng hai mét, đặt giữa các bối cảnh được tái hiện tinh xảo.
Thừa Phong nhìn một mẫu cơ giáp đã bị hủy hoại gần như hoàn toàn nhưng vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ. Dưới ánh sáng phía trên, cát vàng bay lượn càng làm bối cảnh thêm chân thực khiến cô cảm giác như bản thân đang đứng giữa một vùng đất khô cằn, hoang vu.
Thầy La bước tới góc phòng, ngẩng đầu nhìn mẫu cơ giáp, hỏi: "Em có biết nó bị phá hủy thế nào không?"
Thừa Phong đi vòng quanh cơ giáp, quan sát kỹ những phần bị hư hại.
Cỗ cơ giáp đỏ trắng này có vẻ như từng phải đối mặt với hỏa lực cận chiến cực mạnh khiến cánh tay bị phá hủy, phần kim loại ở đầu gần như bị nung chảy, còn khu vực xung quanh buồng lái bị đốt cháy để lại những vết cháy đen.
Dựa trên mức độ hư hại, có lẽ đòn tấn công đã nhắm vào phần đầu.
Cô nói ra suy đoán của mình. Thầy La quay lại nhìn cô, nở một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, rồi lắc đầu: "Không đúng."
Thừa Phong nhíu mày, tiếp tục quan sát, cuối cùng nhận ra chi tiết bị bỏ sót.
Phần hông của cơ giáp bị lõm một diện tích lớn, nhưng các tấm kim loại quanh buồng lái đã được gia cố nhiều lớp. Dựa trên dấu vết cháy hiện tại, đòn pháo này không đủ mạnh để tạo ra biến dạng lớn như vậy. Hướng tấn công cũng không khớp lắm.
Nói cách khác, đòn này tuy mạnh nhưng không phải nguyên nhân chính dẫn đến sự phá hủy. Tiếc là cơ giáp được tái hiện trong tư thế đứng thẳng, nhiều chi tiết quan trọng đã bị mờ hóa khiến cô không nhìn rõ.
Cô gãi tai, đoán đại: "Bị đè ạ?"
Thầy La hơi bất ngờ vì sự "dám nghĩ" của cô, sau đó ông gật đầu: "Bị thùng vật tư rơi trúng."
Thừa Phong nghe xong thì giật mình, bỗng thấy ánh hào quang của cơ giáp này tắt ngấm.
Chẳng phải người điều khiển cơ giáp trong quân đội đều là những Chiến binh xuất sắc với năng lực hàng đầu à? Sao lại xảy ra chuyện ngớ ngẩn như vậy?
Thầy La giải thích thêm: "Chính xác mà nói, tín hiệu vận chuyển bị kẻ địch chặn đứng, máy bay vận chuyển buộc phải thả vật tư từ trên không. Hai cơ giáp tranh giành vật tư khẩn cấp làm hỏng hệ thống hạ cánh của thùng hàng, rồi bị nó rơi trúng trong lúc hỗn loạn."
Thừa Phong sững sờ, đưa tay ra định chạm vào, nhưng tất nhiên chỉ chạm vào được không khí.
Thầy La chuyển sang khu vực khác, đứng trước một mẫu cơ giáp khác, hỏi cô: "Vậy còn cơ giáp này, em biết vì sao nó bị phá hủy không?"
Cỗ cơ giáp này nhìn qua chẳng có gì đáng chú ý, chỉ có lớp vỏ ngoài lấm lem đầy những vết lõm, bẩn thỉu như một di vật bị khai quật.
Thừa Phong lắc đầu chịu thua.
Thầy La dường như biết rõ tường tận mọi chi tiết, giảng giải: "Cơ giáp này bị hư hại vì người điều khiển mạo hiểm đứng trên sườn dốc để cứu người. Nhưng đất lở, cả cơ giáp bị chôn dưới đất ở khu vực chiến sự suốt ba ngày."
Thừa Phong ngẩn người: "Ồ..."
"Nhưng người thì không chết, sau đó đã được đào lên." Thầy La mỉm cười, "Tuy nhiên, cơ giáp bị nhiễu điện từ từ phía địch, các mạch bên trong cháy hết, không thể sửa chữa, cộng thêm các linh kiện đã xuống cấp nên đành phải bỏ đi."
Cuối cùng Thừa Phong cũng hiểu ra ý nghĩa của cụm từ "Phế Tích Cơ Giáp Phi Thường", cô hỏi: "Vậy mấy cơ giáp ở đây, chẳng phải đều do tai nạn mà hỏng cả sao ạ?"
"Đúng thế." Thầy La bước đến trung tâm của phòng trưng bày, dừng lại ở nơi ánh sáng rực rỡ nhất. Ánh sáng phản chiếu qua kính của ông, tạo thành một tia bạc sáng lấp lánh, che đi đôi mắt hơi mờ đục.
Thầy La tháo kính, theo thói quen lấy khăn lau nhẹ. Miệng ông mỉm cười hiền lành nhưng giọng nói lại có chút nghiêm nghị, "Trong thực chiến, biến số là thứ không thể lường trước. Những kẻ mạnh nhất không phải lúc nào cũng là người đứng cuối cùng. Với những người làm phân tích dữ liệu như chúng ta, mọi yếu tố trong môi trường đều có thể trở thành vũ khí. Nắm bắt biến số nhanh hơn đối thủ, sử dụng thông tin để làm chủ cục diện, đó chính là một vũ khí khác mà chúng ta sở hữu. Đó là thanh gươm sắc bén mà không phải ai cũng có."
Ông đeo kính lại, chỉ về phía những mẫu cơ giáp trải dài như vô tận trước mắt họ.
"Những binh lính thực sự từng lướt qua ranh giới giữa sống và chết có thể dạy chúng ta nhiều bài học hơn bất kỳ loại sách vở nào. Dù chỉ còn là những mảnh tàn dư, chúng vẫn chứa đựng kinh nghiệm đẫm máu và nước mắt của nhiều năm tháng. Điểm yếu của họ chính là điểm yếu của Hạng Vân Gian, không biết em sẽ lĩnh hội được bao nhiêu từ đó."
Thừa Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Thầy La mỉm cười, vẫy tay: "Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta phải về trước khi trời tối."
Thầy La dẫn Thừa Phong dạo qua hơn nửa khu triển lãm, rời khỏi bảo tàng lúc khoảng 5 giờ. Ông đưa nốt tấm vé còn lại cho cô, bảo cô đi sang bên cạnh đổi một que kem nữa.
Khi tiễn Thừa Phong đến cổng trường, thầy La hạ cửa kính xe xuống, hơi nghiêng đầu ra ngoài, nói với cô một câu cuối: "Thả lỏng. Đừng quên phẩm chất nghề nghiệp của chúng ta, những chuyên viên phân tích dữ liệu."
Tuyệt đối khách quan, tuyệt đối bình tĩnh. Suy tính sâu xa, ra đòn chí mạng.
Thừa Phong cong hai ngón tay, ra hiệu "Ok" với ông.
Hai người ngầm hiểu mỉm cười, mỗi người quay lưng bước đi theo hướng của mình.
Thừa Phong và Hạng Vân Gian hiện đều là hạt giống sáng giá của Đại học Liên hợp. Dù hai người chưa đấu trận chung kết, nhưng chắc chắn đây là trận đấu được mong chờ nhất giải năm nay.
Vì thế, Liên Đại đã mở sớm hệ thống theo dõi trận đấu. Nhà thi đấu, trung tâm hoạt động và cả sân vận động lớn đều sẽ phát sóng trực tiếp với màn hình toàn cảnh. Sinh viên trong trường có thể đặt chỗ trước mười phút, sau đó những chỗ còn lại sẽ được mở cho công chúng.
Chung Dật Tiệp đã nhờ đội kỹ thuật bên cạnh hỗ trợ chọn chỗ ngồi tốt nhất trong nhà thi đấu ngay khi vừa mở hệ thống.
Ngày thi đấu, vừa hơn 10 giờ sáng, Chung Dật Tiệp đã đến sớm nửa tiếng, cầm theo đồ uống và quẹt thẻ vào sân.
Lúc này đã có khoảng một phần ba khán giả có mặt trong sân. Phần lớn là sinh viên không thuộc chuyên ngành liên quan, đến chỉ để xem cho vui.
Không thể không thừa nhận rằng, dù người điều khiển Ngũ Túc - Chung Dật Tiệp này có thể không phải là người giỏi nhất, nhưng chắc chắn là người có giá trị nhan sắc cao nhất ở đây.
Sau khi ngồi xuống, anh gửi hai tin nhắn cho các bạn cùng phòng, giục họ đến sớm rồi ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang tập trung về phía mình.
Chung Dật Tiệp kéo cổ áo, giữ biểu cảm bí ẩn trên mặt, đối diện với những ánh nhìn chăm chú. Bỗng nhiên, một đôi tay đặt lên vai anh, ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc trong bộ quân phục xanh lá nhảy qua hàng ghế phía sau và ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.
Chung Dật Tiệp từ từ quay đầu, nhìn về phía giáo quan thể lực đã dạy mình suốt ba năm, linh hồn anh liền run rẩy không tự chủ được.
"Trùng hợp quá." Giáo quan vỗ vai anh, nở nụ cười hiền lành như ma quỷ rồi quay sang giới thiệu với đồng nghiệp, "Học trò của tôi đây, lái Ngũ Túc. Hồi kỹ thuật thủ công vừa được nâng cấp, nó đã thua Thừa Phong đấy. Giờ đến trận chung kết còn chưa được đấu đã bị loại ở vòng trước rồi. Anh nói xem, nó còn tác dụng gì nữa đây?"
Mặt Chung Dật Tiệp thoáng co giật, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn.
Thầy.
Đó là thầy đấy.
Anh phải tôn sư trọng đạo.
Phía sau anh, cách một hàng ghế, hai người thuộc giới "quan văn" vừa giành được vé vào đang thì thầm bàn tán về trận đấu này.
Chung Dật Tiệp có thính lực tốt nên nghe được hầu hết, và trong năm câu thì ba câu đều là tiếc nuối.
"Thừa Phong và Hạng Vân Gian đấu nhau sớm như vậy, thật đáng tiếc. Dù Liên Đại có giảo hoạt đến đâu cũng không vượt qua được chuyện bốc thăm ngẫu nhiên của Tam Diêu."
"Hiệu trưởng Liên Đại là ai nhỉ? Sao không hỏi đồng nghiệp bên Liên Quân xem thử, có khi họ lại lót tay cho Tam Diêu được đấy."
Giáo quan với giọng nói oang oang quen thuộc, thẳng thắn nói: "Chưa chắc đâu, tôi thấy đó là chuyện tốt đấy."
Hai người phía sau ngay lập tức nghiêng người tới trước, háo hức hỏi: "Đại ca, phân tích thử đi?"
"Không có gì để phân tích cả. Chiến binh thi đấu chỉ nhìn vào người đứng nhất. Không phải MVP thì chẳng có ánh sáng gì hết. Vì thế, trận này đánh sớm hay muộn cũng như nhau, điều quan trọng là sức nóng."
Giáo quan nghiêm túc nói, "Giải đấu năm nay có chủ đề bàn tán nhiều nhất chính là Thừa Phong và Hạng Vân Gian. Họ đấu với bất kỳ ai cũng sẽ kéo nhiệt độ của đối thủ lên cao."
Khán giả phía sau lớn tiếng đồng tình: "Đúng vậy! Giờ họ không tự hao tổn nhau nữa đúng không?"
Giáo quan khẽ lắc ngón tay: "Hai người đó đều là sinh viên của Đại học Liên hợp. Chỉ cần trận đấu này đủ kinh điển thì tiêu điểm sau giải đấu vẫn sẽ dừng lại ở Liên Đại của chúng ta."
Hiệu trưởng Liên Đại đã phối hợp với quản trị viên của Tam Diêu từ trước, lén cài ba cái quảng cáo vào trong cảnh thi đấu.
Một trận đấu đáng giá bằng ba trận!
Hai người phía sau hít một hơi thật sâu.
Không hổ danh là giáo quan của Liên Đại, góc nhìn đúng là sắc bén, thấu triệt!
Trong lòng Chung Dật Tiệp âm thầm châm biếm, Hiệu trưởng của họ mê quảng cáo đến mức sắp trở thành thương hiệu riêng của trường rồi.
Nhưng mà, dù thế, Thừa Phong vẫn không nhớ nổi logo của trường bọn họ!
Giáo quan ngả người ra sau, dựa vào ghế dài, ung dung nói chuyện với người anh em bên cạnh: "Tôi đã xem hết các đoạn clip nổi bật của Thừa Phong, còn xem được một nửa video vòng loại rồi. Đứa trẻ này phản xạ rất nhanh, đỉnh thật."
Chung Dật Tiệp cứng mặt, không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Ba năm rưỡi rồi, ba năm rưỡi đó!
Là mối quan hệ thầy trò ba năm rưỡi của họ! Lần trước anh nhờ ông ấy giúp phân tích lại video trận chung kết, ông ấy còn tỏ vẻ miễn cưỡng! Nói xem là bực mình, bảo chuyện này trong đầu ông tự có số liệu.
Thầy có số liệu, nhưng mẹ nó thầy có biết không chứ!
Đang nói chuyện, đèn trong nhà thi đấu chợt tắt đi vài bóng. Tiếp theo là màn chiếu sáng lên, chiếu cảnh khu vực chuẩn bị của Tam Diêu trên khoảng đất trống.
"Đến rồi." Giáo quan lập tức ngồi thẳng người.
Hai người bạn cùng phòng của Chung Dật Tiệp cũng vội chạy đến vị trí của mình. Đi cùng họ còn có đám người Giang Lâm Hạ.
Mọi người đều quen mặt nhau, chỉ gật đầu chào trong im lặng.
Trên màn hình, Thừa Phong đang chọn lựa linh kiện cho trận đấu. Quản lý phòng livestream lần lượt phóng to các lựa chọn của cô lên cho khán giả xem.
Lần này, cách lắp ráp của cô rõ ràng là rất khác thường, khiến mọi người khó hiểu. Khi bộ trang bị hoàn chỉnh được công bố, những tiếng bàn tán xung quanh bắt đầu râm ran, sau đó sôi nổi hơn hẳn.
Năm phút sau, Thừa Phong đã thay đổi gần 80% thiết bị mặc định. Kể từ khi giải đấu bắt đầu, chưa từng có ai thực hiện điều chỉnh lớn như vậy.
Theo lẽ thường, cài đặt mặc định vốn đã được Tam Diêu tính toán để đạt sự cân bằng tối ưu. Thay đổi một bộ phận thôi cũng cần phải suy xét kỹ lưỡng, huống hồ là kiểu thay máu toàn diện như Thừa Phong đang làm?
Chung Dật Tiệp há miệng, không dám nhìn sang trái, bèn quay đầu về phía người bạn cùng phòng bên phải, thì thầm: "Rõ ràng là một cấu hình cực kỳ không tương thích, cô ấy đang làm cái gì vậy?"
Dù không hiểu về cơ giáp thủ công, người ta vẫn có thể thấy rõ việc tăng mạnh thiết bị đẩy lẫn kho vũ khí tầm xa gây sát thương lớn như thế này chỉ làm tăng độ khó thao tác. Đến cả người mới vào nghề cũng không đời nào tạo ra tổ hợp như vậy.
Giáo quan ở bên cạnh lại không biết điều, khen ngợi: "Tinh tế, cẩn thận, lại rất sáng tạo!"
Người anh em bên cạnh cũng đồng tình đáp lời: "Đúng vậy! Lại còn gây rối trí cho đối thủ tầm thấp nữa!"
Chung Dật Tiệp: "..."
Tê tái thật.
Ba năm rưỡi rồi.
Anh, Chung Dật Tiệp, sinh viên năm ba, trưởng nhóm vận hành cơ giáp Ngũ Túc, từng vác súng cho thầy, vì thầy mà chịu thương tích, từng làm rạng danh cho thầy.
Mà ông ấy đã bao giờ khen anh như thế chưa?