MC lẩm bẩm: "Đúng là thay đổi trong chớp nhoáng..."
Những làn đạn chớp nhoáng gần như làm rối loạn lý trí của cô ấy, khiến cô không thể đưa ra phán đoán rõ ràng. Cô chỉ thấy những nhóm lính đông đúc chạy rầm rộ, rồi từng bóng người lần lượt ngã xuống. Tiếng giày lính giẫm trên mặt đất xi măng tạo nên một nhịp điệu đặc trưng, nhưng âm thanh nhỏ bé đó hoàn toàn bị lu mờ trước ánh sáng rực rỡ của những tia lửa bắn ra.
Hình ảnh liên tục chuyển đổi, nền phía sau là tiếng hò hét của những thanh niên mà lập trường không dễ phân biệt.
Đến khi cô lấy lại tinh thần, thì Liên Đại vốn đang ở thế cực kỳ bất lợi đã vác súng tiến lên, ung dung khắp cả chiến trường, truy đuổi sát gót phe Trắng một cách không khoan nhượng.
MC bắt đầu hồi tưởng xem mình đã bỏ lỡ điều gì, nhưng lượng thông tin hiện tại quá lớn khiến cô không thể phân tâm được.
Cô đành kéo thầy La, gửi cho ông ánh mắt cầu cứu.
Không tìm được chủ đề tiếp theo để nói. Nhịp độ trận đấu như đang được tua nhanh khiến một người không chuyên như cô ấy cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Thầy La khẽ cười, nói:
"Đại chiến là thế đấy. Các Viện quân sự lớn có xuất phát điểm tương đương, mỗi bên chỉ có một nghìn binh lính. Khi chiều gió thay đổi, thời gian để những người đứng trên bờ vực ra quyết định là cực kỳ ngắn ngủi. Ai không nắm bắt được, không phân tích rõ ràng, sẽ bị bỏ lại phía sau và bị đánh cho tơi bời."
MC vội hỏi: "Vậy giờ phe Trắng sắp bị đánh tơi bời phải không?"
Thầy La đáp: "Không hẳn. Đào Duệ rất nhạy bén, cậu ta đã đưa ra phán đoán cực kỳ chính xác và kịp thời. Người thực sự sắp bị đánh là Quân đoàn 2."
Ông kéo bảng dữ liệu hậu trường lên, hiển thị ở góc màn hình livestream cho khán giả cùng xem.
Hiện tại, Liên Đại còn hơn sáu trăm người sống sót, Liên Quân có hơn bảy bảy trăm người, nhưng Quân đoàn 2 vẫn còn gần chín trăm người.
"Tính đến giờ, trong phe Đỏ, lực lượng có lợi thế lớn nhất thực ra là Quân đoàn 2. Đường dưới của Liên Quân đã bị ép tiêu hao ngay từ đầu. Chỉ có Quân đoàn 2 là vẫn luôn tránh xa các cuộc giao tranh. Trong lúc những bên khác hấp dẫn hỏa lực, họ lặng lẽ phát triển."
"Chiến thuật của Đào Duệ là tấn công từng mục tiêu một, vì vậy lợi thế của Quân đoàn 2 sớm muộn cũng phải bị triệt tiêu. Và hiện tại là thời điểm tốt nhất."
Ông đóng bảng dữ liệu lại, nhìn MC đang gật đầu ra vẻ thấu hiểu, suy nghĩ cách giải thích sao cho đơn giản hơn.
Quy tắc tính điểm riêng lẻ khiến sáu Học Viện quân sự dù là đồng minh nhưng lại bị chia cắt, vừa đối địch vừa tồn tại lợi ích đan xen vi diệu. Sự chuyển đổi và tận dụng giữa lập trường địch - ta chính là điểm thú vị nhất của đại chiến.
Vì vậy, đại chiến chính là sân khấu của Chỉ huy.
Thầy La nhấp một ngụm nước. Nắp chai mở sẵn nên nước đã hơi nguội, nhưng ông cũng không bận tâm. Chỉ khi cổ họng không còn khô khan, ông mới chậm rãi nói: "Tổn thất của phe Trắng là điều không thể tránh khỏi, bởi tài nguyên của họ không phong phú bằng các bên khác. Vấn đề quan trọng nhất mà Đào Duệ phải đối mặt bây giờ là làm sao giữ lại được tối đa lợi thế trước đó của phe mình."
"Đường giữa của Liên Đại không cần bàn cãi. Nếu Đào Duệ chọn đường dưới để thoát thân, Thừa Phong nhiều khả năng sẽ buộc phải hỗ trợ, nhằm giữ khoảng cách giữa ba Học Viện trong tầm kiểm soát. Dù sao thì cũng có quy tắc cấm đồng minh cùng phe sát hại nhau, mà chênh lệch quá lớn thì về sau không thể bù đắp được."
"Nhưng nếu đi lên doanh trại của Quân đoàn 2 ở đường trên thì lại khác. Thừa Phong sẽ phụ trách săn giết để bù đắp tổn thất trước đó. Đồng Tuần thì theo kiểu bảo thủ, nguồn tài nguyên hạn chế có thể tận dụng các khu vực rìa để lượm lặt. Còn Đào Duệ thì thông qua việc tấn công Quân đoàn 2 để cân bằng lại tổn thất của phe mình."
Thực chất cũng giống như lúc bắt đầu, chỉ khác là lần này, Đào Duệ dùng lợi ích mà cả ba bên đều có thể chấp nhận để kéo Liên Đại và Liên Quân về cùng một chiến tuyến với mình.
Thầy La chỉ vào các điểm trắng trên bản đồ lớn, nói: "Nên cô xem, sau khi phe Trắng quyết định đi lên, đội hình của họ không còn rối loạn nữa. Các bước di chuyển và hành quân của họ vẫn giữ được tính tổ chức và có mục đích rõ ràng."
MC bừng tỉnh, vừa hiểu ra lại vừa bất đắc dĩ bật cười: "Quả nhiên là luân phiên xoay chuyển."
Đào Duệ đang ở ngoài thành, trực tiếp chỉ huy một đội quân liên minh giao tiếp không mấy trôi chảy. Dù vậy, hắn vẫn có thể nhanh chóng nhận ra điểm yếu trong năng lực tác chiến của từng binh sĩ, đồng thời bình tĩnh đưa ra phản ứng. Điều này khiến ngay cả thầy La cũng phải thừa nhận: "Đào Duệ đúng là một sinh viên khiến người ta phải kinh ngạc."
Dù tư duy và kỹ thuật vẫn còn chút non nớt, nhưng trong một chiến trường lớn, hắn quả thực có tài năng vô song.
MC cười tiếp lời: "Đào Duệ quả là nổi bật, nhưng Thừa Phong vẫn có thể nhìn thấu chiến thuật của cậu ấy và thực hiện các biện pháp phản kháng hiệu quả."
Thầy La không định nhân cơ hội này để ca ngợi học trò của mình. Nghe vậy, ông chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ, không rõ ý.
MC hỏi tiếp: "Vậy thầy có thể nhận xét về Thừa Phong không?"
Thầy La suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc và thận trọng nói: "Thừa Phong bắt đầu có phong thái của một Chỉ huy rồi."
MC ngạc nhiên: "Thầy có vẻ nghiêm khắc với học trò của mình nhỉ."
Thầy La nở một nụ cười đầy ẩn ý, khẽ lắc đầu.
Các cư dân mạng biết tuốt bắt đầu hăng say bàn luận về chủ đề.
[MC đúng là ngây thơ quá, hãy rút ra trọng điểm trong lời của thầy La này: Đào Duệ - sinh viên, Thừa Phong - có dáng vẻ của một Chỉ huy]
[Cũng không cần phải mổ xẻ từng chữ như vậy đâu]
[Chủ đề của phe Đỏ hôm nay: Tiêu hao nội bộ]
[Đâu đâu cũng là sóng gió nổi lên]
[Cứ cảm giác đám lính Quân đoàn 2 có cái chất gì đó ngây ngô, đến mức tôi bắt đầu thấy tội nghiệp rồi]
[Sai lầm của Quân đoàn 2 và phe Trắng là không hiểu được tầm quan trọng của tài nguyên]
[Thừa Phong vừa tiêu hao đối thủ lại vừa khống chế đồng minh. Gọi là một chọi năm thì hơi quá, nhưng một chọi bốn thì hợp lý rồi]
[Quản lý livestream ơi, tôi xin anh, tôi biết anh cũng rối, nhưng đừng đổi góc quay nữa, tôi sắp hoa mắt chóng mặt rồi!]
Đúng như thầy La đã nói, lính phe Trắng hoàn toàn không để tâm đến việc bị thí sinh Liên Đại truy kích từ phía sau, họ chỉ tập trung toàn lực tấn công vào doanh trại của Quân đoàn 2.
Phân biệt hai Viện quân sự này cũng khá dễ dàng.
Lính Quân đoàn 2 không còn nhiều đạn, cũng không dám bỏ lại doanh trại của mình, chỉ có thể chạy tứ tán. Trong tay nắm chặt chút tài nguyên ít ỏi còn lại, coi như vốn liếng cuối cùng không dám sử dụng bừa bãi.
Trong khi đó, thí sinh Liên Đại thì không nói lời nào đã bắn, gặp phản kháng thì lập tức rút lui, vô cùng biết giữ mạng.
Thời điểm này, sự hiện diện của thí sinh Liên Đại khiến tâm trạng Khang Chấn Học rối bời. Vừa bực bội, lại không thể không cần đến họ.
Lính phe Trắng chiến đấu với tâm thế ngọc nát đá tan*, sẵn sàng hy sinh vì đội ngũ. Khang Chấn Học đâu muốn bị kéo chết chìm cùng họ?
(*Ngọc nát đá tan thường mang sắc thái bi thương, luyến tiếc, nhấn mạnh tính chất không thể cứu vãn của một sự việc, mối quan hệ hay lý tưởng)
Nhìn số người bên mình cứ tụt giảm không phanh, gã chỉ còn cách lên kênh chung gọi cứu viện: "Thừa Phong, nhanh lên! Tọa độ (312,119) có một đội mười mấy người, nhanh nhanh nhanh!"
Thừa Phong cố tình chọc tức: "Nói thêm từ làm ơn đi."
"Làm ơn sao đủ! Tôi cầu xin cô đấy!" Khang Chấn Học nhận ra rõ ràng sự hiểm ác của xã hội, vội vàng hét lên, "Cầu xin Liên Đại xuất kích! Tới đây nhặt mạng!"
Khang Chấn Học vừa dứt lời, ngay lập tức nghe thấy giọng điệu phấn khích không kìm được của thí sinh Liên Đại: "Hạng Vân Gian đến rồi! Mau nhường đường cho anh Hạng của chúng tôi!"
"Cuối cùng cũng được thả ra! Không hạ gục mười mạng thì không đã chút nào!"
"Ở đâu cần hỗ trợ? Tôi chạy nước rút 100 mét qua đó liền!"
Hạng Vân Gian cười nhẹ, nói: "Đừng hét to quá. Thấp giọng thôi."
Giang Lâm Hạ lười nhác thêm vào: "Nhớ về sớm nhé, tôi còn đang chờ ở cổng thành."
Thanh niên vừa bị Thừa Phong thay ra vẫn đang tận hưởng khoảnh khắc tự do hiếm hoi, cảm khái nói: "Lão Giang, chờ đợi là một điều đẹp đẽ, sẽ ủ ra tình bạn đậm sâu hơn."
Giang Lâm Hạ bật cười, mắng: "Cút!"
Liên Đại nhanh chóng vực dậy tinh thần, nắm chắc thế chủ động.
Điểm số tiêu diệt của đội không thể nhìn thấy, quyền chỉ huy Chiến binh ở tiền tuyến cũng giao cho các đội trưởng tự sắp xếp. Lúc này, Thừa Phong chẳng còn việc gì để làm.
Thẩm Đạm và Trần Hoa Nhạc cũng thả lỏng theo. Họ khẽ cử động, mới nhận ra lưng và vai căng cứng từ lúc nào, chứng tỏ trạng thái trước đó quá sức căng thẳng.
Trần Hoa Nhạc thở dài một hơi, ngay sau đó bật cười: "Kích thích quá mức rồi."
Thẩm Đạm vỗ tay tán thưởng, nghiêm túc nói: "Không hổ là cộng sự MVP của tôi. Hai chúng ta, vô địch giới cơ giáp thủ công."
NPC từng bị họ châm chọc nhiều lần, quyết định sẽ im lặng không để họ nói gì thêm. Nhưng nghe vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Giờ phân tích dữ liệu cũng mở rộng sang lĩnh vực lái cơ giáp thủ công rồi sao? Cùng phát triển song song cơ à?"
"Cái này mà anh cũng không biết?" Thẩm Đạm liếc nhìn NPC một cái, dùng ngón tay cái chỉ vào mình rồi lại chỉ sang Thừa Phong, "Tôi, MVP của Tam Diêu, ngôi sao sáng của giới cơ giáp thủ công. Cậu ấy, MVP Chiến binh, sao Tử Vi của giới cơ giáp thủ công!"
Mặt cô nàng đầy tự hào, cứ như việc NPC được ngồi sau lưng họ là một vinh dự to lớn lắm, khiến cơ mặt của chàng trai kia co giật, chỉ muốn cho cô ấy một bài học kiểu đời không như là mơ.
NPC nhìn biểu cảm của Trần Hoa Nhạc và những người khác, cảm thấy Thẩm Đạm đang chém gió nên bĩu môi chẳng mấy để tâm. Quay sang Thừa Phong, anh ta gượng gạo nói: "Cũng được đấy nhỉ. Chỉ huy đợt này xem ra cũng có chút bản lĩnh."
Thừa Phong phẩy tay, nhẹ nhàng đáp: "Đừng ghen tị, trông sẽ rất xấu xí đấy."
NPC cười lạnh, liếm nhẹ hàm răng nhưng lại không tìm ra được câu gì để cãi.
Ở phía trước, một người lính đang gác cổng ngoảnh đầu lại, vẻ mặt khó tả nhìn NPC: "Cậu đang tự ngược đấy à? Còn đi bắt chuyện với họ làm gì."
NPC quay lưng lại, ra hiệu rằng mình sẽ không dính dáng gì thêm nữa.
Bầu trời xám xịt không có chút biến đổi, nhưng thời gian vẫn không ngừng nhảy tiến về phía trước.
Những khoảnh khắc vui vẻ thường trôi qua rất nhanh. Đến khi Thừa Phong liếc sang bảng điều khiển lần nữa, con số ở góc phải trên đã nhảy lên 2 giờ 55 phút.
Còn 5 phút nữa, kho tài nguyên sẽ được mở lại.
Đội hậu cần của Quân đoàn 2 lái xe đến trước chờ sẵn, khiến không khí trên chiến trường căng thẳng trở lại. Không khí như một sợi dây cung bị kéo căng, mỗi giây thời gian trôi qua giống như một cái rung nhẹ, báo hiệu sự thay đổi đang đến gần.
Thừa Phong nói: "Phe Trắng có lẽ nên chuẩn bị rút lui lần hai."
Chung Dật Tiệp vẫn đang cảm thấy cuộc hành trình của mình chỉ vừa mới bắt đầu, toàn bộ lỗ chân lông đều như đang kêu gọi chiến đấu, liền vỗ ngực cam đoan: "Diệp Phú Quý cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chặn họ lại!"
"Thả đi, thả họ đi đi. Giang Lâm Hạ, đội của anh cũng chuẩn bị rút khỏi phòng thủ," Thừa Phong chậm rãi nói, "Chặn họ chỉ rước thêm họa vào thân thôi. Chung Dật Tiệp, bình tĩnh chút đi."
Chung Dật Tiệp: "..."
Số nhân lực còn lại của phe Trắng khó mà thống kê chính xác, nhưng Thừa Phong ước lượng sơ bộ, chắc chỉ còn khoảng ba đến năm trăm người.
Nghe thì có vẻ ít, nhưng trong giai đoạn cuối, ba đến năm người vẫn là con số rất quan trọng.
Liên Đại hiện giờ cũng chỉ còn khoảng năm trăm người.
Quan trọng hơn, nhóm thí sinh này gần như đã bắn sạch đạn dược. Nếu cứ ở lại phe Đỏ, nơi tài nguyên đã được bổ sung thì chỉ có đường chết.
Đào Duệ bên kia lãnh đủ tài nguyên xong chắc chắn sẽ tiến từ ngoài thành vào để tiếp ứng, đưa họ rút ra ngoài. Đến lúc đó, nếu họ tấn công từ đường giữa, người đầu tiên lãnh đòn lại sẽ là Liên Đại.
Thừa Phong nói: "Nếu Đồng Tuần và Khang Chấn Học bên đó cản đường, các anh hỗ trợ một chút, tiễn phe Trắng rút đi nhanh lên."
Giang Lâm Hạ mỉm cười đáp: "Biết rồi. Chung Dật Tiệp, nghe rõ chưa?"
Chung Dật Tiệp kéo thấp mũ xuống, nhỏ giọng nói: "Lần sau báo trước một chút được không? Dù sao chúng ta cũng là bạn vào sinh ra tử mà."
Thừa Phong đáp: "Tôi sẽ cố gắng."
Ở bên ngoài, vẻ mặt giáo quan của Chung Dật Tiệp nặng nề, lẳng lặng lùi về sau một bước, không dám đối diện với ánh mắt của đồng nghiệp.
Tên mất mặt này. Trong đầu ngoài chữ "Liều" ra thì chẳng còn gì khác hết.