Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa Phong thường không dựa vào trực giác. Tuy nhiên, khi những linh cảm không đáng tin cứ liên tục xuất hiện, cô cảm thấy rằng nhiệm vụ này sẽ còn gây đau đầu dài dài.

Trong khi chờ tải lại dữ liệu, Thẩm Đạm nghiến răng từng chữ một như muốn bật ra: "Cả đời này, bà đây..."

Tống Trưng tiếp lời giúp cô ấy: "Ghét nhất là thua."

Thừa Phong cũng vậy. Nhưng mà...

"Vậy sao cậu vẫn thích điều khiển cơ giáp thủ công?"

Thẩm Đạm nói đầy lý lẽ: "Tôi đang tự cạnh tranh với chính mình!"

Nghe có lý thật. Đó đúng là cuộc chiến giữa rồng ngâm và phượng gáy.

Các đàn anh bật cười mấy tiếng, không khí trong đội ngũ trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Khi thời gian đếm ngược một phút kết thúc, cả đội đăng nhập lại.

Sau khi giao diện chuyển cảnh, họ xuất hiện trong xe bọc thép, đang đậu trước cổng bệnh viện.

Thừa Phong ngay lập tức kiểm tra thời gian.

9 giờ 41 phút sáng. Nhiệm vụ trước đó bị thất bại vào khoảng 12 giờ 20 phút.

Nói cách khác, họ chỉ còn hai tiếng rưỡi để tìm kiếm.

"Gấp quá đê!" Tống Trưng mở cửa xe, chắc chắn nói: "Tôi tin các trường khác cũng không khá hơn đâu! Tam Diêu lần này chơi quá ác!"

Giáo quan nhìn đội bắt đầu vòng chơi thứ hai, cảm xúc trùng xuống, không còn dáng vẻ nhàn nhã như lúc đầu. Ông khoanh tay đi qua đi lại trong phòng học, khí thế đè nặng đến mức không ai dám lên tiếng.

Nghe thấy lời nhắc của Tống Trưng, chân mày ông giật nhẹ, như nhớ ra điều gì đó. Biểu cảm ông dần dịu lại.

Ông lấy quang não ra, truy cập vào các góc nhìn của những đội ở các trường quân sự khác.

Không ngoài dự đoán, trong nhiệm vụ lần này, tất cả các đội đều thất bại toàn diện.

Tình hình của những trường khác còn thảm hơn. Đến giờ, họ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Các ý kiến mâu thuẫn liên tục xuất hiện, gây tranh cãi không ngừng trong kênh đội.

Sau khi tải lại dữ liệu, họ vẫn chẳng rõ manh mối, tiếp tục tìm kiếm vô ích trong bệnh viện.

Theo đà này, không chỉ có vòng hai, mà sẽ còn vòng ba, vòng bốn, và vô tận các vòng sau đó.

Giáo quan thấy thoải mái hơn hẳn như được chữa lành. Nụ cười trở lại trên gương mặt ông.

Ông mở danh sách liên lạc, tìm vài cái tên quen thuộc và nhanh chóng gõ một tin nhắn.

[Nhiệm vụ này khó quá. Sinh viên của tôi không quen kiểu chơi này, đến vòng hai mới tìm được phòng thí nghiệm virus. Phiền thật, lại thất bại một lần]

Tin nhắn được đánh dấu là đã đọc, nhưng không ai trả lời.

Đúng là một lũ thiếu nhiệt tình. Giáo quan lạnh lùng cất quang não. Không giống ông, lúc nào cũng nhiệt tình chia sẻ từng khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc sống như vậy.

Giang Lâm Hạ nghiêng đầu, thì thầm với người bên cạnh: "Tam Diêu thật xảo quyệt, nhiệm vụ này không đơn giản chút nào."

Lúc mời sinh viên tham gia thử nghiệm, Tam Diêu từng ám chỉ rằng nhiệm vụ này có độ khó vừa phải.

Vừa phải cái quỷ gì. Nếu thực sự vừa phải, họ đã chẳng thiết kế tính năng tải lại.

Hạng Vân Gian nói: "Có lẽ với bên cung cấp dữ liệu, độ khó đã được giảm bớt, như vậy là vừa phải rồi."

Giang Lâm Hạ: "Ờ..."

Nhóm của Đại học Liên hợp một lần nữa chia thành hai đội.

Các đàn em bám sát Thừa Phong, chờ cô suy nghĩ ra giải pháp. Trong khi đó, các đàn anh năm hai lập tức lao lên thẩm vấn các y bác sĩ còn ở lại trong viện.

Thẩm Đạm trầm ngâm: "Chúng ta làm cách nào để tìm được vị trí của viện nghiên cứu virus từ đây? Sau khi mất điện, toàn bộ dữ liệu đều không thể truy cập. Từ việc nhiệm vụ thất bại, có thể thấy cách kiểm tra của chúng ta có lẽ đã sai lầm. Vì vậy mới lãng phí quá nhiều thời gian mà không thu hoạch được gì."

Thừa Phong gật đầu: "Có thể việc mất điện chính là lời nhắc của hệ thống, chúng ta không nên cố tìm lỗ hổng từ cơ sở dữ liệu khổng lồ của bệnh viện nữa."

Tuy vậy, ánh mắt mọi người vẫn dán chặt vào bệnh viện.

Lý Thanh nói trong kênh đội: "Không được, những NPC bác sĩ này không chịu tiết lộ gì cả. Dù có đe dọa thế nào, họ cũng chỉ trả lời "Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường". Hay thật, họ không nói câu đó thì tôi còn tưởng họ đúng là bác sĩ bình thường đấy!"

"Xuống đây." Thừa Phong quay người chạy về hướng khác, "Chúng ta đã sai rồi."

Dù là mô phỏng toàn diện, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là mô phỏng. So với thực tế đầy rẫy những thông tin nhiễu phức tạp, độ khó đã được giảm đi rất nhiều.

Nhiều thứ, chỉ cần tồn tại, chính là một gợi ý.

Thừa Phong không hay chơi game, vì thế không có tư duy như vậy nên vô thức bỏ qua những điều này.

"Đến khoa cấp cứu tìm người mở quyền điều khiển xe cứu thương," Cô nói, tự tin đến mức biểu cảm khi nói cũng cực kỳ ngầu. "Không cần kết nối nguồn điện bệnh viện vẫn có thể tìm kiếm. Và quan trọng nhất, xe cứu thương có hệ thống dẫn đường liên quan đến tọa độ địa điểm."

Mọi người bừng tỉnh.

Đàn anh đập tay vào lòng bàn tay: "Trời ạ, sao lại quên cái này nhỉ?"

Tống Trưng thì bình tĩnh nói: "Đàn anh, đây không phải là quên. Thứ này chưa từng tồn tại trong đầu chúng ta."

Đàn anh lập tức kéo một NPC lại, sau khi xác nhận danh tính, họ kích hoạt xe cứu thương. Thừa Phong chậm rãi tháo găng tay, ngồi vào ghế lái rộng rãi và mở bảng điều khiển. Thẩm Đạm lên một chiếc xe khác để tìm kiếm dữ liệu.

"Dựa trên vị trí và hướng đi của những bệnh nhân nhiễm bệnh, phạm vi tìm kiếm khoảng từ số 16 đến số 72 trên phố XX... Dùng bán kính đó để vẽ một vòng tròn..."

Hệ thống ghi lại hành trình của xe cứu thương có thể lưu trữ trong vòng một năm. Trong phạm vi được xác định, các điểm mà xe cứu thương đi qua nhiều lần và dừng lại chính là mục tiêu đáng nghi. Dù sao thì người bình thường cũng không gọi xe cứu thương thường xuyên.

Kết quả còn thuận lợi hơn dự đoán của Thừa Phong.

Cô vốn lo rằng bệnh viện có thể sử dụng phương tiện khác để vận chuyển, hoặc thận trọng xóa mọi dữ liệu liên quan sau mỗi lần hành động. Nhưng có lẽ vì họ không có sự hỗ trợ kỹ thuật từ bên ngoài, lại đều là người mới nên Tam Diêu đã trực tiếp cho họ câu trả lời.

Trên bản đồ, các điểm đỏ chồng lên nhau ngay trước cửa một công ty công nghệ.

Tống Trưng ghé sát đầu vào, quan sát biểu cảm của Thừa Phong rồi chỉ vào bản đồ: "Chính là đây?"

Thừa Phong gật đầu. Thẩm Đạm nói: "Kết quả tìm kiếm của tôi cũng là chỗ này."

Đàn anh phấn khích hẳn, hô to: "Vậy thì đi nhanh! Chúng ta chỉ có hai tiếng rưỡi thôi đó!"

Một lần nữa ngồi vào xe bọc thép, tâm trạng mọi người đã khác hoàn toàn. Xe bon bon trên đường, anh tài xế còn không nhịn được mà nghêu ngao vài câu.

Hát được hai câu, anh đột ngột im bặt, nghiêm túc tự kiểm điểm: "Không thể như vậy được!"

"Đúng vậy." Thừa Phong nói, "Anh hát khó nghe quá."

Anh tài xế bất mãn, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Đây là vu khống bịa đặt! Anh là vua nốt cao nốt thấp, cái gì gọi là khó nghe chứ!"

Thừa Phong thốt ra một chữ khô khan: "À."

Chiếc xe quay đầu một cách cực kỳ điệu nghệ, dừng ngay trước điểm tọa độ, chuẩn xác nằm giữa hai vạch trắng của chỗ đậu xe.

Cửa công ty đóng chặt. Là công dân mẫu mực tuân thủ luật giao thông, mọi người tắt máy, xuống xe, tiến đến đẩy cửa nhưng không mở được.

"Phá đi thôi." Thừa Phong nói, "Dù có người trong đó, họ cũng không tự mở cửa cho bọn mình đâu."

Một đàn anh lấy từ balo ra một quả lựu đạn. Thừa Phong dựa vào sức công phá để chọn một vị trí thích hợp rồi lấy tấm kim loại chống nổ chắn ở gần đó.

Một tiếng nổ lớn vang lên, trước cửa xuất hiện một lỗ hổng.

Chất lượng của tòa nhà này cũng khá tốt. Với lực rung vừa rồi mà nó vẫn đứng vững. Lỗ hổng do vụ nổ tạo ra khá nhỏ, có vẻ như đã được gia cố đặc biệt.

"Để tôi mở đường."

Đàn anh chủ động cầm súng tiến vào.

Bên trong tối đen như mực, rèm cửa kéo kín, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi vào, không gian im lặng đến mức không một tiếng động.

Anh ta giữ tư thế cảnh giác một lúc, kính dò không phát hiện bất kỳ mối nguy hiểm nào, tưởng rằng tình hình ở đây tương tự bệnh viện, bèn rút từ sau lưng ra một chiếc đèn pin cực sáng, chuẩn bị dùng để chiếu sáng.

Thừa Phong nhìn động tác của anh ta, biết anh ta đã lơ là cảnh giác. Cô còn chưa kịp nhắc nhở thì từ sâu trong phòng, hai điểm sáng đỏ âm u bất chợt lóe lên.

Ánh sáng đó quá quen thuộc, mọi người đều phản ứng trong tích tắc.

Đàn anh nhào sang hai bên, nhưng vẫn không nhanh hơn nòng súng đang chĩa về phía mình. Thừa Phong và một đồng đội bên cạnh lập tức nâng súng bắn trả.

Sau vài tiếng súng ngắn gọn, không gian lại chìm vào yên tĩnh.

Mọi người kiên nhẫn quan sát thêm một lúc rồi di chuyển chậm rãi lên phía trước. Sau khi xác nhận không có đợt phục kích thứ hai, họ mới đứng thẳng dậy.

Trước mặt là hai con robot bảo vệ được cải tiến bất hợp pháp, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Chúng có thiết kế khá thô sơ, chỉ được dùng để canh gác.

Mọi người đứng quanh hai "xác" robot nằm chồng lên nhau trên sàn, đồng loạt thở dài một hơi.

Lại còn thông minh như vậy à?

Nơi chứa tài liệu quan trọng hoặc các vật phẩm liên quan đến vắc xin làm sao có thể không có bảo vệ? Đội quân chặn đường trước đó chẳng phải đã đủ rõ ràng rồi sao?

Một ai đó trong nhóm huýt sáo phá tan bầu không khí căng thẳng, khiến tình hình trở nên hài hước hơn.

Một đàn anh vẻ mặt hớn hở nói: "Chúng ta có nên nghiêm túc tổ chức tang lễ cho thằng này không?"

Thừa Phong lạnh lùng nói: "Rảnh thì làm."

Lý Thanh nhìn người nằm dưới đất, vẻ mặt đầy giả tạo: "Đừng thế chứ, dù sao đây cũng là mô phỏng toàn diện mà. Các tiền bối và giáo quan đều đang theo dõi, chúng ta nên làm theo quy trình thực tế, nếu không sẽ bị cư dân mạng mắng đấy."

Tống Trưng lớn tiếng, không chút sợ hãi: "Đùa à? Em mà sợ cư dân mạng? Từ ngày em trở thành học viên quân đội, mắng mỏ là nghề tay trái của em đấy!"

Đàn anh vỗ vai khen ngợi: "Thanh niên, có giác ngộ đấy!"

Lý Thanh chỉ vào anh chàng đưa ra đề nghị ban đầu, nháy mắt nói: "Không thì cậu dẫn đầu khóc một tiếng đi?"

Chàng trai cố nhịn một hồi, nhưng cuối cùng không chịu được mà bật cười lớn: "Ha ha ha ha, xin lỗi nhưng tôi thực sự không khóc được!"

Đàn anh tuy đã "hy sinh" nhưng vẫn chưa đăng xuất. Nghe đám người cười đùa trước mặt mình, anh ta đau lòng ấn nút thoát trận.

Sau một hồi vẫn cảm thấy không cam tâm, anh đổi sang chế độ góc nhìn toàn diện để theo dõi trận đấu.

Biết đâu lại có vòng thứ ba thì sao? Đám này đáng bị thế lắm!

"Lấy đó làm bài học đi." Thừa Phong giơ tay chào theo kiểu quân đội. Cô quay người, vẻ mặt nghiêm nghị: "Mọi người cẩn thận, phía trước có thể còn nguy hiểm hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK