Không biết có nên nói Thừa Phong quá xui xẻo hay không, nhưng Ngũ Túc lại là khắc tinh của các cơ giáp điều khiển thủ công. Chính vì sự toàn diện của nó, nó hoàn hảo trong việc khắc chế mọi biến thể của cơ giáp thủ công.
Chưa kể Chung Dật Tiệp là một trong những sinh viên điều khiển Ngũ Túc nổi tiếng.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị, Giang Lâm Hạ suy nghĩ vài lần rồi ngẩng đầu kinh ngạc: "Con gái tôi lợi hại như vậy sao? Giáo quan còn đang gào thét mà nó đã khắc phục xong kỹ thuật trong bốn ngày?"
Hạng Vân Gian thử đặt mình vào vị trí của Thừa Phong, cảm thấy chuyện đó có vẻ không đúng.
Nếu thực sự đã nắm chắc, nghé con này chắc chắn sẽ xông lên ngay từ đầu, làm sao có thể kiên nhẫn chờ bốn ngày như thế?
"Không thể nào." Nghiêm Thận cũng nói, "Con bé không sợ thua."
Ghét thua, nhưng không sợ thua. Thừa Phong luôn theo đuổi mọi phương pháp có thể giúp mình mạnh hơn.
Trong lúc họ nói chuyện, bản đồ đã được tải xong.
Trong bản đồ thành phố thông thường của chế độ đối kháng đơn, không có dữ liệu NPC làm nhiễu loạn, phạm vi của bản đồ cũng khá hẹp.
Giữa những tòa cao ốc là các con phố rộng lớn đan xen, thành phố vắng tanh, hai cơ giáp được làm mới ở một góc bản đồ.
Chung Dật Tiệp lập tức xuất kích, khởi động bộ đẩy và mở chế độ dò tìm, lao nhanh trên đường phố.
Thừa Phong, với vẻ ngoài hiền lành nhưng lối đánh hung hãn cũng không do dự. Vừa biến hình thân máy vừa lao về phía đối thủ.
Tiếng trượt của cơ giáp rất dễ bị phát hiện trong thành phố yên tĩnh này. Cả hai giao chiến ở phía trên bên phải bản đồ.
Khu vực này có một công viên cảnh quan, ít tòa nhà cao tầng và nhiều hàng cây rợp bóng.
Địa hình này khá bất lợi cho cơ giáp thủ công vì không thể phát huy được ưu thế né tránh chướng ngại vật. Thừa Phong thận trọng lựa chọn quay đầu, chuyển hướng về khu vực trung tâm.
Ngũ Túc ngay lập tức khai hỏa, cả hai bắt đầu màn rượt đuổi trên con đường tám làn.
Khi rẽ vào một góc phố và chuẩn bị tiến vào khu vực có nhiều tòa nhà dày đặc, Ngũ Túc gia tăng hỏa lực, một phát bắn nổ ngay trước mặt Thừa Phong và một phát khác đánh vào tòa nhà bên cạnh.
Tiếng nổ vang dội, kính của tòa nhà vỡ vụn, bụi vàng bay mù mịt, những mảnh đá lớn nhỏ rơi xuống từ lớp bụi che khuất tầm nhìn. Mặt còn lại của tòa nhà xuất hiện vết nứt lớn sắp sụp xuống, chắn ngang đường đi của Thừa Phong.
Cơ giáp thủ công ngay lập tức nghiêng trọng tâm sang trái, lợi dụng góc cua để điều chỉnh hướng đi.
Đây là một động tác cua rất phổ biến, kết hợp với bộ đẩy, có thể chuyển đổi mượt mà sang chế độ leo bốn chân và dựng lên một tấm chắn va chạm.
Tuy nhiên, trong góc nhìn của khán giả, cơ giáp thủ công lại lộ ra một khoảnh khắc ngắn bị kẹt. Vũ khí ở phía bên phải nhấc lên một chút, rồi lại hạ xuống.
Động tác này diễn ra rất nhanh và khá kín đáo, nhiều người thậm chí không nhận ra. Nhưng những khán giả theo dõi từ góc nhìn của Thừa Phong đều nghe thấy một tiếng "Chậc" đầy rõ ràng, như thể cô đang cực kỳ bực bội.
Do lỗi nhỏ này, cơ giáp phải giảm tốc và chuyển đổi lại mô hình, áp sát mặt tòa nhà sắp đổ, trèo qua đống đá rơi xuống.
Khoảng cách khó khăn lắm mới kéo giãn đã bị Ngũ Túc đuổi kịp.
Điểm nổi bật nhất của Chung Dật Tiệp chính là tốc độ tấn công của anh. Anh ta là kiểu người tấn công dồn dập, không đảm bảo độ chính xác nhưng lại đảm bảo cảm giác tay.
Khi Thừa Phong xuất hiện trong phạm vi có thể tấn công chính xác, Ngũ Túc mở cả bốn kho vũ khí ở hai bên, từ lưng cơ giáp bắn ra hàng loạt súng ống với ánh sáng đỏ rực, nã đạn dày đặc.
Tần suất nã đạn còn dữ dội hơn những cơn mưa giông mùa hè, gần như tạo thành một vệt dài khổng lồ. Những tòa nhà bị phá hủy như tiếng sấm thỉnh thoảng vang vọng, mảnh vỡ rơi xuống như một món quà bất ngờ từ trên cao.
Thừa Phong buộc phải dừng chuyển đổi mô hình, quay đầu gấp và đẩy động cơ lên hết mức.
Tiếng ma sát chói tai vang lên khi kim loại trượt trên mặt đường, để lại một vệt trắng dài. Thừa Phong nheo mắt, cơ mặt căng cứng, suýt soát tránh được đợt tấn công của đối thủ.
Do quay đầu quá nhanh, cơ giáp suýt đâm thẳng vào tòa nhà bên cạnh. Thừa Phong gồng tay điều chỉnh bằng hai đoạn mã cực hạn, xoay lại được hướng đi.
Hai bên tiếp tục kéo giằng và đối đầu.
Trong kiểu chiến đấu đối kháng trực diện này, bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến thất bại, và giới hạn hoạt động của ngón tay người dường như là một bất lợi.
Thừa Phong không dám liều lĩnh. Vì phải né tránh, cô thậm chí không có thời gian mở kho vũ khí của mình.
Khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp lại. Khi nòng súng của Ngũ Túc giảm tốc độ do quá nóng, Chung Dật Tiệp chuyển sang súng truy đuổi.
Thừa Phong tận dụng cơ hội, nhấc trọng tâm cơ giáp và mở kho vũ khí trong lúc lao về phía bức tường.
Vào khoảnh khắc then chốt này, khán giả lại nghe thấy tiếng "Chậc" lần nữa.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, mọi người cũng có thể tưởng tượng cô đang bực mình đến mức muốn đập nát bàn phím.
Cơ giáp thủ công lại bị kẹt một nhịp khi biến hình, và khi điều chỉnh xong thì đã không còn cơ hội phản kích, con đường phía trước cũng bị Ngũ Túc chặn lại.
Thầy Khổng từ đầu đến cuối vẫn giữ một tâm trạng căng thẳng, nhưng đến lúc này lại thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cư dân mạng cuối cùng cũng nhận ra rằng những thay đổi kỹ thuật lần này thực sự có ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất, khi trực giác bị thử thách đến cực điểm.
Đôi tay của Thừa Phong lúc này như tách rời khỏi não bộ, không thể theo kịp tốc độ suy nghĩ của cô. Những sai lầm ban đầu và tốc độ điều chỉnh chậm chạp đã cho thấy khả năng chiến đấu của cô tuy đã trưởng thành hơn, nhưng vẫn chưa đạt đến mức hoàn hảo.
Cô rất mạnh, nhưng hiện tại vẫn chưa đủ mạnh.
Thừa Phong nhanh chóng lùi lại, có phần luống cuống mà vô ích khi ném một quả lựu đạn xuống đất, rồi men theo tường chạy trốn sang khu phố khác.
Ngũ Túc không hề nao núng, bám sát từng bước.
Bản đồ mà Thừa Phong chọn là những con đường ngoằn ngoèo và các tòa nhà cao tầng chen chúc, lại trở thành áp lực khổng lồ đối với cô. Trong khi đó, với đối thủ điều khiển cơ giáp như Ngũ Túc, tình huống kéo dài như thế này là điều nguy hiểm nhất.
Giữa những dòng mã được nhập vào với tần suất cao, Ngũ Túc duy trì nhịp độ tấn công dồn dập, lối đánh mạnh mẽ khóa chặt hành động của Thừa Phong, không để cô có bất kỳ cơ hội nào để điều chỉnh.
Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng và cũng rất chết người. Chỉ cần tình trạng này kéo dài thêm năm phút, nhiều nhất là không quá mười phút, anh ta sẽ giành chiến thắng mà không tốn nhiều sức lực.
Không ai có thể chịu nổi việc nhập mã với tần suất cao như vậy trong thời gian dài.
Sau một nỗ lực phản công cuối cùng nhưng thất bại vì ngón giữa co thắt, khiến việc nhập mã bị gián đoạn, Thừa Phong nhận ra rằng đôi tay của mình đã chịu quá nhiều áp lực.
Cô không đến mức phải hy sinh sự nghiệp của mình chỉ vì một trận thử nghiệm. Cô chủ động giảm tốc độ, và vài giây sau, trong ánh sáng chói lòa, cô chính thức thất bại.
Khói thuốc súng bao phủ, bụi vẫn còn tung bay, thế giới đột nhiên trở nên yên lặng.
Phần bình luận cũng lập tức bùng nổ, đạt đến cao trào khi trận đấu kết thúc. Những ý kiến trái chiều tràn ngập, ai cũng vội vàng nói lên suy nghĩ của mình, chẳng mấy ai bận tâm đến việc trao đổi với người khác.
[Tôi nói đây là một trận thắng áp đảo, chắc không ai phản đối chứ?]
[Có vài pha điều khiển rất đỉnh, nhưng hình như cũng có vài pha "điều khiển thần thánh". Giữa trận rõ ràng bị khựng lại bốn lần, khi né tránh chỉ dùng mã cơ bản nhất, chuyện gì thế?]
[Có phải giữa trận động tác kia là tập thể dục không vậy? Tôi nhìn đến mơ hồ luôn rồi]
[Cái gọi là thần điều khiển thủ công đây á? Đợi bốn ngày để xem thử nghiệm này là kết quả này sao? Liên Đại các người nghiêm túc chứ?]
[Buồn cười thật đấy, một người ngoại đạo bình thường có nhận ra lỗi không? Nếu Thừa Phong không lên tiếng thì có khi chẳng ai phát hiện ra luôn. Vậy mà còn dám lên mặt chỉ trỏ này nọ]
[Chung Dật Tiệp quả nhiên rất mạnh. Dù sao cũng là sinh viên năm ba, lần sau đừng chọn đối thủ quá tầm như vậy nữa]
Thừa Phong thu tay lại, nhẹ nhàng xoa bóp những ngón tay đau nhức, ngồi tựa vào ghế lái mà không nói gì.
Chung Dật Tiệp bước tới, nhìn tàn tích vỡ vụn của cơ giáp thủ công, ngọn lửa nhiệt huyết trên người dần dịu đi, bỗng dưng cảm thấy hơi áy náy.
Với anh em thì lúc này an ủi tốt nhất chính là làm thêm trận nữa. Nhưng với Thừa Phong thì không được như vậy, anh ta sợ bị đánh.
"Cái đó... khụ!" Chung Dật Tiệp cố tìm từ ngữ, hỏi, "Có giúp ích gì cho cô không?"
Thừa Phong nói: "Có, cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Chung Dật Tiệp gãi đầu, "Thật ra tôi khá lợi hại đấy, có thể cô em không biết thôi. À, ý tôi không phải nói cô kém đâu nhé, nhưng lần sau cô có thể thử... ờ..."
Chung Dật Tiệp lúng túng chưa từng thấy, cảm giác mỗi lời mình nói đều sai cả. Vì trong phần bình luận vừa hiện lên, cư dân mạng nhắc anh rằng mặt Thừa Phong ngày càng đen rồi.
"Được rồi." Chung Dật Tiệp nói, "Tôi im đây."
Thừa Phong chỉ "ừm" một tiếng, vì tình trạng ngón tay không thể tiếp tục luyện tập nên trực tiếp thoát mạng.
Quản lý phòng điều khiển thấy cô đứng dậy liền đứng theo, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, vẻ mặt ngoan ngoãn vô cùng.
Thừa Phong bị động tác của ông làm cho ngẩn ra, gật đầu tỏ ý mình muốn đến phòng y tế.
"Đi đi." Quản lý nở nụ cười từ ái, lại dặn thêm, "Nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Nghĩ rồi còn nói thêm: "Đừng nghĩ nhiều quá."
... Thật là giấu đầu lòi đuôi.
Phòng y tế trong giờ học khá vắng vẻ, hai sinh viên đang ngồi ở góc phòng bôi thuốc vì trật cơ. Thừa Phong vào trong tự giác tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lấy quang não ra định mở khóa.
Chưa kịp mở diễn đàn, bác sĩ Lâm đã nghe thấy động tĩnh, bước ra rồi giật lấy quang não trong tay cô, ném sang một bên bàn.
Thừa Phong ngẩng đầu nhìn gương mặt của anh ta, không hẳn khó chịu nhưng cũng chẳng thân thiện gì, do dự một giây rồi mỉm cười lấy lòng.
Bác sĩ Lâm bị biểu cảm của cô chọc cười, "hừ" khẽ một tiếng, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống đối diện cô, ra hiệu cô đưa tay ra.
Anh ta ấn nhẹ vào tay cô, thấy vấn đề không lớn liền lấy một tuýp thuốc mỡ từ tủ ra bôi lên cho cô, sau đó xoa bóp để thuốc thấm vào.
Thừa Phong rất có thiện cảm với anh, dù sao anh cũng tặng cô quang não, tóc giả, còn cả quần áo nữa. Là một đại gia chống lưng của cô.
Hơn nữa tay nghề mát xa của anh cũng rất thoải mái.
Có lẽ ánh mắt cô quá mạnh mẽ, bác sĩ Lâm chủ động hỏi: "Vừa thi đấu à?"
Thừa Phong nhìn nghiêng gương mặt anh, gật đầu.
"Cũng ổn." Bác sĩ Lâm nói, "Tôi xem rồi."
Anh ta định nói với cô về tình trạng bình thường của sinh viên sau cải tiến kỹ thuật qua các năm thì Thừa Phong đột nhiên hỏi: "Mát xa có mất tiền không ạ?"
"Đương nhiên." Bác sĩ Lâm dừng lại một chút, liếc cô: "Em biết lương tôi bao nhiêu không? Muốn thêm giờ? Miễn cưỡng có thể giảm giá cho em một chút."
Thừa Phong đáng thương nói: "Em không có tiền."
Bác sĩ Lâm: "Tiền trợ cấp của em đâu? Tiền thưởng của em đâu? Bây giờ trong tài khoản của em chắc chắn còn hơn năm con số!"
Thừa Phong không hề xấu hổ vì bị bóc trần, chỉ ngại ngùng nói: "Chúng đều có nơi để đi rồi. Đưa anh thì chúng sẽ không hạnh phúc nữa."
Bác sĩ Lâm bật cười vì bị cô chọc tức.
Cô có biết xấu hổ không vậy?
Thừa Phong nhăn nhó nói: "Hay là 20 đồng được không ạ?"
Cuối cùng, Thừa Phong phải trả 120 đồng để mua tuýp thuốc mỡ, kế hoạch mua thêm giờ không thành công, còn bị bác sĩ Lâm bực bội đuổi ra khỏi phòng y tế.
Thói đời bạc bẽo, thế giới coi trọng mấy đồng tiền bẩn thỉu này quá rồi.
Thừa Phong nhét tuýp thuốc vào túi áo, tiếc nuối chuẩn bị quay về. Đi được nửa đường, quang não trong túi liên tục rung lên khiến cô buộc phải lấy ra xem.
Là thằng nhóc Tống Trưng.
Cô vậy mà chưa chặn cậu ta?
Thừa Phong đang có thời gian rảnh nên tiện tay nhấn nút kết nối.
Sau vài tiếng thở, Tống Trưng rõ ràng rất kinh ngạc, hít mạnh một hơi.
Cậu ta thì thầm, giọng điệu thần bí hỏi: "Chị ổn chứ?"
Thừa Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Cậu nói cái gì? Ngón tay vẫn ổn."
Tống Trưng nói: "Ý em là chị không buồn đúng không?"
Thừa Phong nghĩ việc vui hay buồn là những cảm xúc khá đặc biệt, mà hầu hết thời gian cô chẳng có tâm trạng gì cả. Dù có đi nữa, thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
"Không có." Thừa Phong hỏi, "Cậu nói ám hiệu gì thế?"
Tống Trưng vội vàng đáp: "Không không, chỉ cần chị không buồn là tốt rồi. Thầy của chúng em vừa mới phân tích xong, nói chị đánh khá tốt, chỉ là chưa quen mã mới thôi. Nhưng thời cơ quan trọng thì nắm rất chuẩn, không hề kém như trên mạng nói..."
Thừa Phong cũng đồng tình: "Cũng tạm thôi."
Chỉ có ngón tay là không chịu nghe lời.
Thừa Phong bất đắc dĩ rơi vào trạng thái tự phản tỉnh trên đường về.
Ban đầu cô định về ký túc xá rồi mới từ từ nghiền ngẫm lại cảm giác này, nhưng Tống Trưng lại khơi dậy suy nghĩ trong cô, khiến đầu óc cô lại bay về trận đấu.
Tống Trưng không nghe thấy cô đáp lại, sợ cô khó chịu nên chủ động cúp máy.
Chưa đầy hai phút, quang não của Thừa Phong lại reo lên.
Lần này là đàn anh Trịnh Nghĩa, người từng cùng cô tham gia diễn tập phụ bản mới lần trước.
Cô vậy mà cũng chưa chặn anh ta?
Thừa Phong tự nhủ có lẽ mình đã quá khắt khe với thầy Khổng, để ông ấy nằm trong danh sách chặn lâu như vậy.
Tín hiệu kết nối, câu đầu tiên của Trịnh Nghĩa vẫn đầy chất lượng tâm hồn: "Em vẫn ổn chứ?"
"Chuyển tiền đi." Thừa Phong nói, "Chuyển càng nhiều càng tốt."
Trịnh Nghĩa đấu tranh vài giây rồi nhả ra một từ tròn trịa: "Cút!"
Thừa Phong hừ một tiếng. Đúng là kẻ không thân thiện.
Trịnh Nghĩa điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục nói: "Nếu em cần người tập luyện cùng thì có thể tìm anh."
Thừa Phong hỏi: "Anh bao nhiêu điểm?"
"Hả?" Trịnh Nghĩa nói, "Tầm năm, sáu vạn gì đó."
Thừa Phong lại hỏi: "Anh đã từng vào chung kết giải đấu quân sự chưa?"
"Anh mới năm hai thôi!" Trịnh Nghĩa nhận ra hàm ý trong lời cô, lập tức cao giọng nói, "Anh còn chưa có cơ hội! Với lại chung kết giải quân sự đâu phải dễ vào như vậy?"
Thừa Phong điềm nhiên đáp: "Ồ..."
Âm điệu kéo dài đầy ác ý này khiến Trịnh Nghĩa không chịu nổi, bực bội cúp máy.
Đệch, tự nhiên đi quan tâm người khác làm gì. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!
Sợ lại có người vụng về đến an ủi mình, Thừa Phong vùi đầu chỉnh sửa vòng bạn bè, định cắt đứt mọi hy vọng của đám người này.
Viết được nửa chừng, vai cô bỗng bị vỗ nhẹ một cái.
Thừa Phong giật bắn mình, quay đầu lại thì thấy mấy người Hạng Vân Gian.
"Ăn cơm không?" Giang Lâm Hạ đứng phía sau, ngón tay cái chỉ về phía nhà ăn, nở nụ cười rạng rỡ, "Thủ quỹ mời đấy."
Tân Khoáng đá anh một cái, cũng không từ chối, chỉ quay người nói: "Đi thôi."
Thừa Phong lập tức cất quang não đi.
Đúng là anh em tốt của cô!
Năm người ngồi ở tầng ba nhà ăn, chiếm một bàn lớn trong góc, các đĩa đồ ăn nối nhau bày đầy bàn.
Nhà ăn này nổi tiếng nhất ở đây, nguyên liệu tươi ngon, nhưng giá cũng thuộc loại đắt đỏ nhất.
Hạng Vân Gian đặt những đĩa ăn trống mà Thừa Phong đã xử lý xong sang một góc bàn, gọi robot dọn dẹp đến thu gom. Nhìn số tiền hiển thị trên đó, anh cảm thấy đứa trẻ này sắp ăn đến bội thực rồi.
Có lẽ thơm nhất không phải là đồ ăn, mà là tiền.
Giang Lâm Hạ nửa nằm trên bàn ăn, chống cằm bằng một tay, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Đúng là ăn khoẻ thật... Bé con à, bình thường con gái sẽ không ăn nhiều như con đâu."
Thừa Phong ngẩng đầu, dùng mặt trong cổ tay mạnh mẽ quẹt miệng một cái, nói: "Vậy chắc bọn họ cũng không đánh giỏi bằng em!"
Giang Lâm Hạ rút một tờ giấy ăn từ túi ra, nhét vào tay cô, bất lực nói: "Cũng không có ai quẹt miệng như vậy đâu! Con à, chú ý chút hình tượng đi, con biết có bao nhiêu người trong nhà ăn này không? Dù gì cũng là nơi công cộng mà."
Thừa Phong không mấy bận tâm, cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to.
Cao thủ thì cần gì phải chú ý hình tượng? Đó là việc của mấy đàn em.
Sau khi ăn no, suy nghĩ của con người dễ trở nên trì trệ.
Thừa Phong uống một ngụm nước, ngồi tại chỗ hồi tưởng lại trận đấu hôm nay.
Bất chợt cô im lặng, ánh mắt cũng dần trở nên mông lung. Bốn người bên cạnh trò chuyện một lúc rồi giơ tay búng tay bên tai cô.
Nghiêm Thận hỏi: "Nghĩ gì mà ngẩn ra vậy? Nghĩ thông rồi à?"
Thừa Phong hơi ngẩng đầu.
"Ừm... Các thanh trượt và cấu trúc chi tiết mới bổ sung đã tạo ra 263 tổ hợp mã lệnh mới. Trong đó có 63 chỉ lệnh trùng với mã cũ, 24 trong số đó là lệnh thường dùng. Tuy nhiên, thông qua thử nghiệm dữ liệu, tốc độ thực thi lệnh giống nhau đã được nâng lên ít nhất 10%. Dựa vào tình hình hôm nay, tấm chắn chống va đập cũng có khả năng kháng đạn thông thường tốt hơn." Giọng Thừa Phong rất nhẹ, cô liếm nhẹ vết kẹo còn sót lại trên môi rồi kết luận: "Được đấy, đúng là mạnh hơn rồi."
Lúc nói lời này, cô không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự tham vọng đầy quyết liệt.
Giang Lâm Hạ cố tình cười nói: "Thua rồi mà không buồn sao?"
Thua không làm cô buồn, nhưng lại khiến cô khó chịu.
Thừa Phong thực sự rất, rất ghét thua.
Cô nói: "Thua thì thua, có gì to tát đâu."
Giang Lâm Hạ nhìn hàng lông mày của cô sắp nhíu lại thành một đống, cười phá lên: "Đây là câu mạnh miệng nhất anh từng nghe!"
Tân Khoáng dù hay im lặng nhưng lại là người tốt bụng nhất, an ủi cô: "Không sao, lần sau chúng ta sẽ thắng."
Thừa Phong gật đầu.
Giang Lâm Hạ mò mẫm túi áo, lấy ra một viên kẹo cho cô.
Thừa Phong bóc vỏ, đang tận hưởng niềm vui một viên kẹo sau bữa ăn thì một thanh niên chủ động tiến lại gần, ngập ngừng gọi tên cô: "Thừa Phong?"
Giọng nói này khá quen, Thừa Phong nhìn kỹ khuôn mặt anh ta mấy lần nhưng vẫn không nhớ ra anh là ai.
Theo lẽ thường, nếu người này từng xuất hiện, cô sẽ phải có ấn tượng rất sâu sắc mới đúng.
Nếu hình dung về nam sinh như vậy thì có lẽ không hợp lắm, nhưng đối phương thực sự có đôi môi đỏ, răng trắng và vẻ ngoài dịu dàng. Đường nét gương mặt rõ ràng, sắc nét nhưng lại không hề làm giảm đi vẻ thanh tú của anh ta.
"Chung Dật Tiệp." Hạng Vân Gian nhắc nhở, "Là người đấu với em hôm nay đó."
Thừa Phong bừng tỉnh: "À, ra là anh trông như vậy."
Chung Dật Tiệp mỉm cười thân thiện, theo lệ thường mở đầu bằng một câu khen ngợi: "Cô dễ thương thật đấy."
Thừa Phong không mấy vui vẻ.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, nước da không trắng lắm nhưng đôi mắt lại sáng ngời và sắc nét. So với phong cách chiến đấu sắc bén của cô, quả thực trông khá đáng yêu.
Phản diện Giang Lâm Hạ không nhịn được bắt đầu giở trò khiêu khích ngay trước mặt người trong cuộc.
"Phong à, cậu ta nói em chỉ là bình hoa, chỉ đẹp chứ không đánh được. Thật quá đáng mà."
Thừa Phong ngậm viên kẹo, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn Chung Dật Tiệp như nhìn một người đã chết. Sau khi ghi nhớ kỹ gương mặt anh ta, cô lại bình thản dời mắt đi như thể đã dành cho anh ta sự tôn trọng lớn nhất của một đối thủ.
"??" Chung Dật Tiệp tròn mắt oan ức kêu lên: "Tôi nói bao giờ chứ? Các cậu có ý gì vậy? Cô đừng tin họ!"
Giang Lâm Hạ tiếp tục kích động: "Xử cậu ta đi! Em biết không? Cậu ta còn giành suất của bọn anh ở giải đấu quân sự nữa, thật là quá đáng!"
Thừa Phong gật đầu: "Người này coi như đã chết."
Giang Lâm Hạ hài lòng xoa đầu Thừa Phong, cảm động nói: "Nuôi con nghìn ngày, cuối cùng cũng có ngày thành công."
"Cậu thì nuôi cái gì chứ? Cậu là kẻ buôn người thì có!" Hạng Vân Gian nói, "Cậu chỉ biết chơi game với em ấy thôi."
Vừa nói, anh vừa túm cổ áo Thừa Phong kéo lại, nghiêm túc nói: "Ăn nhiều kẹo dễ béo lắm đấy, đừng tưởng còn trẻ là muốn ăn gì thì ăn."
"Làm gì vậy!" Giang Lâm Hạ lập tức đưa tay che chở Thừa Phong, quát lớn: "Có người cha nào như cậu không hả? Có tí tiền thì ghê gớm lắm à? Con gái muốn ăn kẹo thì sao? Em ấy không xứng chắc? Rõ ràng là em ấy rất gầy mà!"
Hạng Vân Gian: "..."
Tên này đúng là sinh nhầm thời đại, đặt vào thời cổ đại chắc cả ba ngàn giai lệ hậu cung cũng không đủ để anh thể hiện.
Chung Dật Tiệp tức giận nói: "Thật không thể hiểu được! Các cậu đúng là hết nói nổi!"
Giang Lâm Hạ trở lại bình thường, không đùa nữa, mỉm cười nói: "Vậy cậu tới đây làm gì? Định làm quen với cục cưng nhà chúng tôi à?"
Giọng điệu Chung Dật Tiệp hơi lúng túng, ậm ừ nói: "Tôi chỉ tiện đường xem thử thôi."
"Yên tâm đi, em ấy không thù dai đâu, tâm lý cũng rất vững. Vừa rồi chỉ là đùa thôi." Giang Lâm Hạ khoát tay, nói tiếp: "Cậu mau về ăn cơm đi."
Khi Thừa Phong chăm chú nhìn một người, ánh mắt thuần khiết của cô rất dễ khiến đối phương có cảm giác vô tội. Chung Dật Tiệp bị ánh nhìn của cô làm cho chột dạ, bước đi được hai bước lại quay đầu khích lệ: "Đừng để ý mấy lời trên mạng, tôi thấy cô rất giỏi đấy!"
Đứng ở góc độ đối thủ, anh ta càng hiểu rõ tình thế của nhau.
Chung Dật Tiệp nhận ra mấy sai sót nhỏ của Thừa Phong, phải nói rằng, nếu mã lệnh cô nhập chính xác, cục diện trận đấu sẽ vô cùng khó khăn.
Có vài khoảnh khắc, anh ta thậm chí căng thẳng đến run cả sống lưng. Ngoài tấn công ra, đầu óc gần như không thể suy nghĩ được gì nữa.
Giáo quan từng đánh giá lối đánh của Chung Dật Tiệp là điên cuồng, không chừa đường lui. Phong cách thiêu thân lao vào lửa, không bao giờ tính trước quá năm bước.
Chung Dật Tiệp vẫn luôn không bận tâm đến điều này. Anh ta tin rằng trên đời không có phong cách chiến đấu nào là hoàn hảo, mỗi người đều nên tìm ra chiến lược phù hợp nhất với bản thân.
Giáo quan thực ra cũng hiểu điều này nên mới ngầm chấp thuận.
Hôm nay đấu với Thừa Phong, dù cô phần lớn thời gian chỉ tránh né bị động, nhưng những khoảnh khắc phản công tinh tế, cô không bỏ sót một lần nào. Chung Dật Tiệp rất chắc chắn rằng Thừa Phong cũng là một tay lái cơ giáp thích chơi ở giới hạn.
Nhưng so với phong cách của Thừa Phong, anh ta thiếu đi một chút thận trọng trong sự quyết liệt, thiếu đi một chút lý trí trong sự điên cuồng. Trong lúc thao tác sai lầm, anh ta không thể nào đảm bảo mình có thể toàn thân thoát lui.
Đây là ưu điểm của anh ta, nhưng cũng là nhược điểm. Dù anh ta có kiềm chế thì cũng không thể biến thành kiểu người như Thừa Phong, và chính sự phi lý của anh ta khiến các đợt tấn công càng khó tránh né hơn.
Thừa Phong thực sự đã mang lại cho anh ta cảm giác bị đe dọa.
Chung Dật Tiệp nói: "Tôi phát hiện ra lối đánh của tôi khá tương khắc với cô. Lần sau đấu tiếp một trận nhé."
Thừa Phong cũng cảm thấy anh ta là đối thủ thử nghiệm tốt nhất, đáp: "Được thôi."
Về đến ký túc xá, Thừa Phong mới có thời gian xem bình luận của cư dân mạng.
Mọi người đều tỏ ra mập mờ nên Thừa Phong đoán được nội dung là gì. Cũng chỉ là những lời thất vọng và trách móc cô.
Cô chẳng mấy để tâm, thoải mái đăng nhập vào Tam Diêu rồi chuyển sang mục diễn đàn.
Trên trang chủ nổi bật các từ khóa như #Vua Nói Suông, #Cao Thủ Chiến Lược, #Triệu Quát Thời Hiện Đại...
Ban đầu, Thừa Phong còn không nhận ra họ đang nói về mình, nhưng khi bấm vào xem, cô mới biết. Sau đó cô lại chuyển sang phần mềm tìm kiếm, tra hỏi: "Triệu Quát là ai?" và "Nói suông nghĩa là gì?".
Khi hiểu rõ tiểu sử của nhân vật này, Thừa Phong cũng không quá tức giận.
... Cô thấy cũng bình thường thôi? Ít ra thì Triệu Quát rất thông minh.
Diễn đàn Tam Diêu đã loạn thành một nồi cháo, nhưng vẫn có khá nhiều người bênh vực Thừa Phong.
[Hướng dẫn của Thừa Phong thực sự rất hữu ích. Mỗi dòng mã cô ấy giải thích có dòng nào sai không? Những kẻ ngồi đây nói năng bừa bãi còn tưởng mình giỏi hơn cả chuyên gia sao?]
[Vậy nên mới nói cô ấy là Triệu Quát thời hiện đại đấy. Nếu có thể lái cơ giáp bằng ý niệm thì tôi lên cũng được]
[Hôm nay thao tác thế kia, mày lên thử tao xem. Tao không cần mày né đạn đâu, mày biết lái xe bọc thép không? Đưa tốc độ cơ giáp lên cao nhất rồi chạy một vòng đường phố tao coi thử]
[Nói thật, nếu Thừa Phong mà không được thì tôi nghĩ điều khiển thủ công có thể tuyên bố kết thúc luôn rồi]
[Đừng quá thế chứ? Thật sự phải buộc Thừa Phong vào điều khiển thủ công sao? Khen cô ấy thế này quá đáng rồi, tôi suýt tưởng Thừa Phong là tổ sư của cơ giáp thủ công luôn đấy]
Thừa Phong kéo xuống dưới và thấy một ID quen thuộc.
Tình Yêu Và Hòa Bình đang miệt mài gieo rắc yêu thương và hòa bình đến từng bình luận mỉa mai Thừa Phong.
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Trên người bạn, tôi phát hiện ra rằng thời gian không thể xóa đi sự ngây thơ dại khờ. Người khác giữ mãi tuổi thanh xuân 18, còn bạn thì mãi mãi 8 tuổi. Chúc bạn trường thọ trăm năm]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Năng lực xuất sắc của bạn thực sự đã đóng góp to lớn cho Liên minh. Bạn là hậu duệ chân chính của những kẻ thích cà khịa, hãy gánh vác sứ mệnh này nhé]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Cái miệng nhỏ của bạn đúng là ngọt ngào như bôi mật vậy. Hãy hứa với tôi đừng nói nữa nhé, tôi sợ các cư dân mạng sẽ không nhịn được mà tới tận đời thật để truyền bá văn hóa truyền thống cho bạn đấy]
Thừa Phong lùng sục các bài viết có mặt của Thẩm Đạm, dùng một tài khoản khác, lặng lẽ bấm thích các bình luận của cô ấy.
Cô ấy thật giỏi mắng người.
Thật đáng ngưỡng mộ.
Khi Thừa Phong đang bận rộn, bé cú mèo lại một lần nữa thoát khỏi chế độ chờ, ngồi xổm trên tủ đầu giường nhìn cô.
Xét đến lần trước Thừa Phong phản kháng, nó dùng chương trình phức tạp của mình để suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không đưa ra được kết luận chính xác nên đã truy cập mạng để tìm câu trả lời liên quan.
#Cú mèo sẽ an ủi chủ nhân như thế nào?, #Mười khoảnh khắc cảm động nhất của thú cưng, #Lúc nào robot thông minh nhỏ làm bạn cảm động nhất?...
Trong số các câu trả lời không hề có hành động trèo lên đầu chủ nhân.
Bé cú cho rằng lần thực hiện chương trình trước của mình có thể đã thực sự sai, và vấn đề không nằm ở Thừa Phong.
Nó chọn một trong những đáp án được nhắc đến nhiều nhất, nhảy lên giường của Thừa Phong.
Thừa Phong cảm nhận được trọng lượng, cúi đầu nhìn nó, tưởng rằng nó lại định trèo lên đầu mình nên cô nhanh tay giữ lấy cái cổ ngắn thô phủ đầy lông của nó.
Thế nhưng cú mèo nhỏ thuận thế nằm xuống, đặt đầu lên đầu gối cô, phát ra một tiếng gù gù.
Thừa Phong ngẩn người, rồi buông tay.
Bé cú liền quay đầu lại, mặt hướng về phía cô, vỗ cánh tỏ vẻ rất hào phóng, ra hiệu cô có thể xoa đầu mình.
Dù sao robot cũng không biết lớn lên.
Thừa Phong đặt quang não xuống, vuốt ve nó hai cái, chỉnh lại bộ lông rồi ôm nó vào lòng, áp mặt vào nó cọ cọ.
"Cảm ơn cậu, bạn của tôi!"
Sau khi thử lái lần đầu thất bại, tối hôm đó Thừa Phong đăng một bài mới trên diễn đàn Tam Diêu, tóm tắt những cải tiến về tốc độ và tính an toàn của cơ giáp mới, khẳng định đợt nâng cấp kỹ thuật lần này thực sự có ý nghĩa quan trọng.
Cô giữ thái độ lạc quan và khẳng định, không hề có chút bóng dáng của sự thất bại.
Phần bình luận ở trang đầu cũng rất tử tế, nhanh chóng đẩy những kẻ thích nói mỉa mai xuống dưới.
Thầy Khổng lo lắng rằng cô sẽ bị ảnh hưởng bởi các bình luận trên mạng, nhưng lại bị chặn nên không thể liên lạc. Không ngờ cô lại dám lên tiếng giữa lúc đầu sóng ngọn gió khiến ông sợ rằng cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Lướt xuống đọc phần bình luận, thầy Khổng thầm cầu nguyện Thừa Phong đừng xem mấy thứ này. Nhưng trong vô vàn lời yêu thương, Thừa Phong vẫn tìm ra một kẻ soi mói và trả lời ngay dưới đó.
[Thực sự chiến thắng rồi hãy đăng bài hướng dẫn đi. Những thứ vô dụng thì đừng đem ra để gây chú ý nữa]
Diệp Quy Thừa: [Mười năm mài một thanh kiếm cũng không muộn, mười ngày mà cậu cũng không đợi được sao?]
Thầy Khổng xem mà máu nóng sôi trào, dù đã một bó tuổi nhưng vẫn muốn cổ vũ cho Thừa Phong, gõ bàn phím tiếp lời phía sau: [Cậu biết cải tiến kỹ thuật là gì không? Cậu biết lần cải tiến này có phạm vi rộng cỡ nào không? Cậu biết phân tích của Thừa Phong dựa trên bao nhiêu kinh nghiệm không? Mã lệnh có thể thay đổi, nhưng nền tảng kiến thức mà một người học được sẽ không bao giờ lãng phí! Đừng dùng định kiến tự cho mình là thông minh để đánh giá những thứ mà cậu không hiểu có hữu dụng hay không!]
Sau khi trả lời xong, ông theo thói quen gọi điện cho Thừa Phong, lần này không ngờ lại thông máy. Thầy Khổng lập tức sửng sốt, nhận ra mình được ưu ái đến thế, sau đó lại vội vàng cúp máy.
Ông đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ lời nói một hồi rồi run rẩy gửi một tin nhắn: [Chỉ mười ngày, em đã có thể thích ứng với lần cải tiến này rồi sao?]
Thầy Khổng: [Mười ngày đã là rất nhanh rồi! Nếu tỷ lệ sai sót có thể giữ dưới 2% thì lần cải tiến này cũng không có vấn đề gì lớn!]
Thừa Phong: [? Em đâu phải thần tiên]
Thầy Khổng: [......]
Thừa Phong: [Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, vần ghê ha thầy]
... Được rồi.
Dù nói như vậy, nhưng thầy Khổng vẫn ngấm ngầm mong đợi mốc mười ngày mà Thừa Phong đã nhắc đến.
Tuy nhiên, có thể vì chấn thương tay hoặc những lý do khác, trong vài ngày sau, Thừa Phong không tham gia thử nghiệm điều khiển nữa, khiến mọi người không có cơ hội phân tích.
Mỗi ngày sau khi học xong, Thừa Phong chỉ quay về ký túc xá, chơi quang não, viết chiến lược, dốc lòng làm một "lý thuyết gia" thực thụ, thậm chí còn rất ít khi đến căng-tin, chỉ ăn bánh quy và bánh mì ăn liền.
Trạng thái sống như vậy khiến mọi người sinh lòng cảnh giác.
Có lần Thẩm Đạm ngồi xổm trong phòng khách quan sát, nhìn thấy con cú mèo nhỏ tha theo một túi rác từ trong phòng ra ngoài, lôi lết mãi mới đem đến gần điểm thu hồi, sau đó nhảy tưng tưng quay về phòng.
Thẩm Đạm há hốc mồm.
Má nội ơi, thuê chim làm công.
Ép cả robot thông minh lao động, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Mấy ngày sau đó, bầu không khí của khoa Cơ giáp thủ công dần trở nên ổn định, không còn náo loạn như trước.
Tân sinh viên đúng là thích nghi nhanh nhất, sau hơn một tuần huấn luyện nghiêm khắc, tỷ lệ đạt chuẩn tăng gấp đôi. Dự kiến sau nửa tháng nữa sẽ khôi phục lại trình độ trước cải tiến.
Sinh viên khóa trên lại có sự phân hóa rõ rệt. Một số ít sinh viên xin chuyển ngành, dù đang ở năm cuối thì đó cũng không phải là lựa chọn sáng suốt, giáo vụ đành tiếc nuối không thể giữ lại họ.
Những sinh viên khóa trên tiến bộ nhanh nhất bắt đầu dần khôi phục các trận huấn luyện đối chiến như thường lệ, nhưng so với giáp cảm biến, tỷ lệ thắng vẫn vô cùng thảm hại.
Xem ra, tại giải đấu quân sự liên trường năm nay, cơ giáp thủ công vẫn khó thoát khỏi số phận bị hủy diệt.
Khi thầy Khổng dần mất hy vọng, Thừa Phong lại một lần nữa đeo ba lô đi vào phòng máy.
Mấy ngày không gặp, dưới mắt cô xuất hiện vết thâm tím, xem ra gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm. Cô đứng ở khoảng trống phía sau phòng để vận động tay chân một chút, rồi mới tiến đến thiết bị để đăng nhập.
Quảng trường hoạt động, đám đông đông nghịt, một câu nói gọn gàng dứt khoát vang lên.
【Thế Giới】 Diệp Quy Thừa: [Thử lái. Đăng ký. Ngũ Túc lần trước có đây không?]
Cái tên Thừa Phong chính là mật mã lưu lượng gần đây. Chính chủ xuất hiện, cả quảng trường náo nhiệt hẳn lên.
[Cuối cùng cũng đến rồi? Tôi còn tưởng cô bị dọa sợ rồi cơ]
[Vẫn tìm Chung Dật Tiệp à? Đổi người khác đi. Tôi thấy hai người không hợp nhau đâu]
[Thừa Phong, dù cô nghĩ tôi là kẻ ngoại đạo thì tôi vẫn phải nói, cách huấn luyện của cô có phải sai rồi không? Thử nghiệm là cần thiết, nhưng mười ngày qua cô mới thử lái một lần, cô đang làm gì vậy?]
[Ngũ Túc khác cũng được mà? Đại ca năm ba Liên Quân, cô muốn đánh thế nào cũng được]
【Thế Giới】 Tốc Độ Thắng Thế: [Tìm tôi à? Tôi tới rồi đây!]
Thừa Phong bấm vào tên của anh ta, mời đối chiến, liếc thấy bình luận thì vẫn giải thích một câu: [Tôi có huấn luyện nhập mã lệnh]
【Thế Giới】 Tốc Độ Thắng Thế: [Tôi cũng làm. Tôi còn nghiên cứu cả chiến lược mà cô đăng nữa. Cơ giáp thủ công cũng khá thú vị đấy]
Thừa Phong rất hài lòng với thái độ tôn trọng đối thủ của Chung Dật Tiệp.
Trong giai đoạn chuẩn bị của trận đấu, cô kiên nhẫn trò chuyện với anh ta, chủ động công khai chiến thuật của mình.
"Lần trước là tôi quyết sách sai lầm. Tôi không hiểu rõ phong cách tác chiến của anh nên khi gặp mặt lần đầu đã chọn cách đánh vòng."
Chung Dật Tiệp: "Dù cô đánh vòng hay không, tôi cảm thấy quyền chủ động vẫn sẽ nằm trong tay tôi."
"Chưa chắc đâu." Thừa Phong nói, "Bình hoa, có ai nói với anh chưa, mặc dù đường đạn của anh rất loạn, nhưng khả năng phòng thủ của anh có hơi kém."
Chung Dật Tiệp im lặng hai giây, giọng mất bình tĩnh: "Cô gọi ai là bình hoa đấy?!"
Thừa Phong: "À..."
Thừa Phong không nhớ nổi tên của anh ta, chỉ nhớ Giang Lâm Hạ nói gì mà "bình hoa" thôi.
May mà lúc này đồng hồ đếm ngược kết thúc, kênh âm thanh giữa hai người bị cắt đứt, trận đấu chính thức bắt đầu.
Khung cảnh tương tự, vị trí tương tự.
Thừa Phong nâng tay lên, co co ngón tay hơi cứng lại, vẫn đứng im không nhúc nhích. Cho đến khi trên máy dò xuất hiện một dấu chấm đỏ được đánh dấu, cô mới đưa tay lơ lửng trên bàn phím.
Cơ giáp thủ công phá không lao ra!
Chung Dật Tiệp đã đoán trước rất nhiều kịch bản cho lần đối chiến thứ hai, nhưng tuyệt đối không có cảnh nào giống như trước mắt.
Cơ giáp thủ công trực tiếp bắn hai viên đạn không phân biệt mục tiêu, phá hủy tòa nhà cao gần Ngũ Túc, lao qua đống đá vụn và mảnh kính vỡ, xông thẳng về phía anh ta.
Chung Dật Tiệp nhìn cái bóng đen nhanh chóng áp sát, trong khoảnh khắc ngây người, nghĩ thầm, tốc độ của giáp thủ công nhanh vậy sao?
Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, bản năng đã khiến anh ta kéo giãn khoảng cách, lấy vũ khí từ kho phía sau ra để phản kích.
Trong ánh lửa bắn ra làm nhiễu nhẹ tầm nhìn, anh ta mơ hồ nhìn thấy chiếc cơ giáp thủ công màu đen đó bật ra nhiều móc khóa kim loại từ cánh tay phải, bám chặt vào cửa sổ của tòa nhà bên trên, đồng thời nhờ thiết bị đẩy ở dưới chân, trong trạng thái chưa biến hình đã nhảy thẳng lên cao.
Tuy nhiên, thân máy nặng nề, cơ giáp điều khiển không có thiết bị bám víu hỗ trợ, trọng tâm rất khó khống chế. Bay lên chưa được bao xa, nó đã sắp ngã lật xuống.
Chung Dật Tiệp vừa chớp mắt, hai chữ "xong rồi" đã đến cửa miệng, nhưng chiếc cơ giáp thủ công đó lại bất ngờ mở rộng cấu trúc giữa không trung, chỉ trong hai bước hoàn thành biến hình, hạ cánh thành công. Khẩu súng trên tay đang nhắm thẳng vào anh ta.
"Fuck?!" Chung Dật Tiệp thốt lên, "Cái mẹ gì vậy?!"
Cơ giáp cũng có thể bay lên trời sao?!