Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ cái việc đăng ký thi tuyển lại rắc rối đến vậy.

Sau khi hệ thống quét xong thông tin, hồ sơ đã tự động điền được một phần. Nhưng vì hộ khẩu Thừa Phong ở Chiến Hậu nên hồ sơ của cô gần như trắng trơn. Thế là cô phải tự điền tay và chờ xét duyệt đặc biệt.

Cô kéo từ trên xuống dưới, thẫn thờ nhận ra hồ sơ này dài tận bốn trang! Hỏi đủ thứ từ học bạ, chữ ký trường học, đến cả lời nhận xét từ phía nhà trường.

Mấy thứ này cũng không thành vấn đề, ngày mai đi tìm thầy Khổng xử lý là xong.

Nghĩ đến đây, Thừa Phong bất giác nhận ra đã lâu rồi không gặp thầy Khổng. Ông ấy là người luôn tận tình giúp đỡ cô như người nhà, nghĩ bụng chắc phải mua cái gì cảm ơn mới được.

Cô phải học cách đối nhân xử thế thôi, thế mới ra dáng người trưởng thành chứ. Thừa Phong thầm tự hào, cảm thấy mình dần hiểu được mật mã giao tiếp của xã hội loài người.

Thừa Phong sợ quên mình mất, mở ghi chú viết ngay ý tưởng tặng quà vào. Xong xuôi mới yên tâm quay lại tiếp tục vật lộn với cái hồ sơ đăng ký dài ngoằn kia.

Những chỗ dễ đoán thì cô chế đại vài câu như làm bài thi. Cuối cùng, cô bị chặn đứng bởi một phần cực kỳ đau đầu: Câu tuyên bố.

Diệp Quy Thừa: [Câu tuyên bố này phải viết sao đây? 【Hình ảnh】 Mọi người thường viết kiểu gì thế?]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Không quan trọng, viết đại đi. Có thực lực thì viết gì cũng được khen là cá tính. Không có thực lực thì dù em có sáng tác cả một bài thơ Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, người ta vẫn chê là bẩn mà làm màu đấy thôi]

Diệp Quy Thừa: [Bẩn nhưng đính kèm vàng thì vẫn là vàng! Chỉ cần là vàng, chỗ nào cũng tỏa sáng!]

Đối phương có vẻ bị choáng bởi câu tuyên bố của Thừa Phong, hoặc đơn giản là vì câu này đúng đến không thể phản bác. Cửa sổ chat hiện dòng "Đang nhập" suốt cả phút đồng hồ mà không thấy phản hồi.

Cuối cùng, Giang Lâm Hạ đành chuyển chủ đề để né đạn.

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Em định đăng ký thi vòng loại bây giờ á? Muộn rồi đấy. Mà thôi, không sao, anh tin em. Dù gì đây cũng là cơ hội cuối cùng để tụi mình hợp tác trước khi tốt nghiệp mà. Nếu em kịp thì chúng ta có thể cùng nhau đoạt cúp vàng đấy 【Hahaha】]

Năm học tới, Thừa Phong sẽ lên năm hai, còn nhóm Hạng Vân Gian thì đã năm tư chuẩn bị tốt nghiệp.

Nhiều sinh viên năm cuối đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thực tập hoặc tham gia huấn luyện quân sự ở các khu vực quân đội, trừ khi họ muốn cải thiện thứ hạng của mình trong giải đấu để làm đẹp thêm lý lịch tốt nghiệp

Cơ hội đoạt chức vô địch giải đấu là duy nhất, bỏ lỡ rồi sẽ không còn nữa. Và hầu như các viên tướng nổi danh sau này đều sở hữu ít nhất một chiếc cúp vàng, khiến nó trở thành niềm khao khát của mọi thanh niên.

Có một câu nói được truyền miệng trong giới sinh viên sắp tốt nghiệp, rằng ai giành đủ ba danh hiệu MVP* trong mùa giải sẽ là sao Tử Vi kế tiếp của quân đoàn viễn chinh.

(* Most Valuable Professional/Most Valuable Player: Người chơi/tuyển thủ xuất sắc nhất đội và ảnh hưởng lớn tới kết quả trận đấu)

Trong bất kỳ ngành nghề nào, chuyện dự đoán sao Tử Vi luôn là thú vui nhàm chán mà không bao giờ cũ của các bậc tiền bối và tân binh. Tiện thể, họ còn kiểm chứng xem khả năng toxic của mình liệu có còn sắc bén như xưa không nữa.

Ai cũng hy vọng mình sẽ là ngôi sao chói lọi ấy.

Chinh phục bầu trời, tung cánh bay cao. Có thanh niên nào lại không ao ước được sống trong giấc mơ nhiệt huyết ấy chứ?

Thành tích giải đấu của nhóm Hạng Vân Gian rất ấn tượng, điều này được chứng minh bằng việc anh luôn chiếm vị trí trung tâm trên các trang bìa.

Năm ngoái, Hạng Vân Gian đạt điểm cao nhất trong phần thi solo, đội của anh cũng giành được điểm cao nhất ở hạng mục thi đấu hỗn chiến. Nhưng đáng tiếc, trận chiến quan trọng nhất lại thất bại. Liên Đại thua trước Quân đoàn 1 do Đào Duệ dẫn dắt.

Dù cuối cùng Hạng Vân Gian vẫn nhờ vào lợi thế điểm số để mang về chiếc cúp vàng, nhưng việc thiếu một danh hiệu MVP khiến cả đội cảm thấy khó chịu, nhất quyết năm nay phải phục thù.

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Lần tới mà gặp lại Đào Duệ, anh sẽ bảo Nghiêm Thận bắn gục cậu ta ngay lập tức! 【Nín thinh chống hông】]

Diệp Quy Thừa: [Để em, để em làm cho.]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Không hổ danh là tri kỷ bé bỏng. Đúng là không phí bữa cơm đãi em. 【Xoa đầu】 À mà này, quan hệ của em với Đào Duệ thế nào?]

Thừa Phong quên trả lời. Cô lướt qua danh sách các đội đăng ký, tiện tay bấm vào rồi thấy mấy câu tuyên bố của nhóm Hạng Vân Gian.

Hạng Vân Gian: Thắng

Tân Khoáng: Chiến thắng

Giang Lâm Hạ: Bất bại

Nghiêm Thận: Ok

Vãi cả chưởng.

Đúng là mấy chuyên gia phá nát mọi cơ hội sáng tạo.

Cô tiếp tục kéo xuống xem đội của Đào Duệ. Cả đội đều đồng loạt viết câu khẩu hiệu của trường: Đối mặt không sợ hãi, kiên cường bất khuất!

Khẩu hiệu vừa chỉnh tề, vừa khí thế, nhìn vào thấy đoàn kết hẳn.

Còn bên Liên Đại? Một sân khấu hài đúng nghĩa!

Ngoài mấy câu của nhóm Hạng Vân Gian, các sinh viên khác lại có kiểu tuyên thệ như "Ai có bồ trước thì rời đội trước"; "Tuyển người yêu, có thể bắt đầu từ yêu thử"; "Quảng cáo tuyển chồng cho XX"; "Thầy ơi, em muốn học điều khiển cơ giáp"; "Giữ vững phong cách quân ta, chiến thắng trong tầm tay".

Thừa Phong cạn lời. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình nên hòa nhập với tập thể. Không cần suy nghĩ nhiều, cô gõ một câu: Chủ nhân của ba giải MVP mùa này.

Chuẩn đét luôn.

Vấn đề duy nhất còn lại là - Thừa Phong hít sâu một hơi - cô chẳng có bức ảnh đời thường nào ra hồn cả.

Dù là Hạng Vân Gian hay Giang Lâm Hạ thì đều có ảnh đại diện cực kỳ chất chơi.

Thừa Phong quyết định lên Tam Diêu lục tung các đoạn video thi đấu cũ của mình, hy vọng tìm được một khung hình đẹp. Nhưng mất hơn một tiếng đồng hồ, cô vẫn chẳng ưng ý tấm nào cả.

Cuối cùng, cô bế bé robot cú mèo vừa được tẩy trắng tinh lên, để nó đứng trên vai, hai đôi mắt hướng thẳng vào ống kính. Cô chụp một bức selfie rồi gửi đi để web xét duyệt.

Chưa đầy 30 phút, ảnh đã được Tam Diêu duyệt!

Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu lúc 7 giờ 15 phút. Thừa Phong tỉnh dậy sớm hơn 5 phút, xem lại ghi chú và thời khóa biểu. Ăn sáng xong, cô thong thả đi mua một bó hoa hướng dương rồi cẩn thận cất vào balo trước khi đến lớp.

Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.

Thầy Khổng sau bao ngày không gặp, đứng chờ cô ở cửa lớp, những nếp nhăn trên mặt như bị gió thổi căng ra tứ phía. Niềm vui và sự phấn khích gần như trào ra khỏi đôi mắt mở to của thầy. Nhưng là một trưởng bối, ông cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ từ tốn khẽ gật đầu.

Thừa Phong bước tới trước mặt ông, đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu chào lễ phép.

Thầy Khổng đưa đôi bàn tay lớn của mình đặt lên vai cô, ấn xuống như muốn kiểm tra độ rắn chắc. Tiếp đó, ông vỗ vỗ cánh tay cô vài cái, vừa gật đầu vừa nói: "Được đấy, không tồi, thịt chắc lên rồi. Chỉ có điều da còn chưa đủ đen. Xem ra mùa đông ở căn cứ bên đó không có nhiều nắng nhỉ."

Thừa Phong: "..."

Giang Lâm Hạ nói đúng, cái vòng này chẳng có mấy người có gu thẩm mỹ bình thường. Đúng là một cảm giác cay đắng khó tả.

Đứng ở hành lang khu giảng dạy, Thừa Phong lấy từ trong túi ra bó hoa hướng dương đã bị cô ép cho tàn héo, rồi đưa cho người đứng trước mặt.

Biểu cảm trên mặt thầy Khổng rõ ràng như khắc bốn chữ lớn: Được thương mà sợ.

Suốt cuộc đời, ông đã từng nhận không biết bao nhiêu bó hoa từ sinh viên tốt nghiệp, từ ban tổ chức khi ông đi diễn thuyết, hay từ vợ ông nhân dịp kỷ niệm ngày cưới.

Nhưng mà được một người máy tặng hoa thì đúng là lần đầu tiên!

Đây chắc chắn là một thành tựu có thể ghi vào bia mộ: Một đời tận tâm với nghề dạy học, giúp đỡ những học sinh có triệu chứng hoang tưởng hòa nhập với xã hội bình thường.

Các sinh viên xung quanh cũng bắt đầu thì thào, tỏ vẻ kinh ngạc như chưa từng thấy chuyện đời, khiến lòng tự mãn của thầy Khổng bỗng dâng cao không ít.

Thừa Phong nhân lúc đó rút quang não của mình ra, hỏi: "Thầy ơi, thầy giúp em điền một hồ sơ được không ạ?"

"Được chứ!" Thầy Khổng cười tươi như Phật Di Lặc, hào hứng nói, "Chỉ cần không phải bài tập là được."

Ông cầm lấy quang não của Thừa Phong, vừa nhìn giao diện đăng ký, nụ cười trên mặt bỗng chân thành hơn một chút.

"Em đang chuẩn bị cho giải đấu à?" Thầy Khổng quét qua các ô trống, tay gõ vài cái, giọng nói nhanh hẳn lên: "Thầy vừa nghe tin em về từ đợt huấn luyện, định nhắc em đăng ký, hóa ra em còn nhanh hơn cả thầy. Đúng là bạn học Thừa Phong luôn không quên học hành mà, rất tốt!"

Thầy Khổng vốn đã chuẩn bị cho Thừa Phong một số khóa học chuyên biệt, nhưng không ngờ bên hệ Chỉ huy lại nhanh tay đưa cô đi huấn luyện khiến cô mất cơ hội tham gia vòng loại, kế hoạch cũng đành phải bỏ dở.

Ông chỉ có thể tự an ủi Thừa Phong vẫn còn trẻ, tham gia giải đấu hay không không quan trọng, quan trọng là giữ phong độ để chuẩn bị cho năm sau. Ông để cô tự do quyết định.

Nhưng giờ nhìn thấy Thừa Phong sau đợt huấn luyện khắc nghiệt vẫn một lòng với cơ giáp thủ công, thầy Khổng không khỏi xúc động.

Ai nói ép buộc không mang lại quả ngọt nào? Nếu không phải năm đó long kiên trì đến cùng thì sao có được quả dưa to thế này?

"Bao giờ thì xong ạ?" Thừa Phong dừng một chút rồi bổ sung, "Thời gian của em không nhiều đâu."

"Chậm nhất là tối mai." Thầy Khổng nghe giọng cô như còn muốn đánh cược thêm, bèn ngẩng đầu, nghiêm túc nói, "Hiện tại người đăng ký chưa nhiều, thầy sẽ nhờ bên Tam Diêu xét duyệt gấp. Em về chờ thông báo nhé."

Thông báo này khiến Thừa Phong cảm giác ngày trôi qua dài như năm.

Trong thời gian ở căn cứ huấn luyện, cảm giác điều khiển cơ giáp thủ công của cô có phần suy giảm. Giờ đây có thời gian, cô tranh thủ luyện theo bản hướng dẫn mới nhất, cố gắng bù đắp những thiếu sót trong một tháng qua.

Tuy nhiên, môi trường thay đổi còn khắc nghiệt hơn cô dự đoán.

Một loạt sinh viên có tài năng xuất chúng đã bắt đầu thích nghi với các tham số kỹ thuật cải tiến của điều khiển thủ công. Khi tìm hiểu tài liệu trên diễn đàn Tam Diêu, Thừa Phong thấy nhiều bài phân tích thú vị. Cô nghiên cứu cả đêm, sau đó còn xem các video đối kháng thực tế.

Phải thừa nhận rằng, sau khi cải tiến, sức mạnh của điều khiển thủ công đã vượt xa các năm trước. Tốc độ thích nghi của sinh viên cũng nhanh hơn cả tiêu chuẩn mà nhóm nghiên cứu đề ra. Muốn lội ngược dòng trong tình hình này, Thừa Phong thật sự cảm nhận được áp lực không nhỏ.

Đến trưa hôm sau, thông báo đăng ký thành công cuối cùng cũng xuất hiện trên quang não của Thừa Phong, kèm theo một gói tài liệu lớn mà thầy Khổng đã cẩn thận chuẩn bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK