Tục ngữ có câu nói, ngoại đạo xem trò vui, nội đạo xem... trời sập.
Giảng viên Chỉ huy loại B của Quân đoàn 1 vội vàng triệu tập vài sinh viên năm ba và năm tư, những người giỏi về mô hình hóa, thu thập dữ liệu và phân tích số liệu đều được gọi tới. Họ được yêu cầu thử dựng lại bản đồ dựa trên góc nhìn của Thừa Phong để so sánh.
Kết quả thử nghiệm ngay lập tức khiến các lãnh đạo trường sụp đổ tinh thần.
Cách dựng bản đồ của Thừa Phong khá khác thường. Cô phác thảo nhanh một khung bản đồ cơ bản dựa trên tốc độ di chuyển của đội hình, sau đó dần dần bổ sung các chi tiết và thông tin quan trọng. Lối làm này tuy hoang dã nhưng lại rất hiệu quả, vượt xa cách giảng dạy truyền thống tại các trường quân sự vốn theo quy trình bài bản nhưng đòi hỏi nhiều thời gian hơn.
Sự thật chứng minh đúng là như thế.
Trong lần thử nghiệm đầu tiên, không giảm tốc độ video, các sinh viên không kịp hoàn thiện bản đồ dù chỉ là một phần nhỏ. Sau khoảng 10 phút di chuyển, tiến độ của họ đã bị bỏ xa.
Điểm chính là còn chưa đánh dấu hết dữ kiện xung quanh thì cảnh đã chuyển đổi sang một địa điểm xa lạ. Người muốn ghép nối thành một bản đồ mới thì bị luống cuống dẫn tới việc sai rất nhiều dữ liệu. Cuối cùng trên màn hình chỉ còn lại một bản đồ với nhiều thông số sai lệch, đến mức trở thành một tác phẩm nửa vời, có thể coi là thảm kịch.
Một số sinh viên khác thì theo kịp tốc độ nhưng dữ liệu lại có xác suất sai rất cao. Khi chồng bản đồ với mô hình thực tế thì đều sai hoàn toàn, rất nhiều dữ liệu quan trọng cũng không xuất hiện, cơ bản là không thể nào hỗ trợ cho chiến thuật.
Giảng viên hệ Chỉ huy cúi sát người vào bàn để đọc kết quả sát hạch, hai tay chồng lại, ngón cái nôn nóng ấn ấn ở môi. Sau khi coi xong cũng không nói gì, chỉ hơi bĩu môi bảo bọn họ thử lần nữa.
Trong lần thử thứ hai, tuy đã có kinh nghiệm, các sinh viên vẫn không theo kịp tốc độ dựng mô hình khi bước vào khu vực bản đồ mới.
Đến giai đoạn chọn điểm phục kích, giảng viên đứng bên liên tục đếm ngược thời gian khiến họ càng rối ren, đưa ra những vị trí mơ hồ và không khả thi.
Kết thúc ba lần thử, tinh thần của các sinh viên hoàn toàn sụp đổ.
Một sinh viên đập mạnh xuống bàn, gào lên: "Tay nhanh như thế làm sao là người bình thường được?!"
Đồng đội phụ họa, đầy bất lực: "Khả năng thu thập thông tin của cô nhóc ấy không giống một người bình thường, càng không giống một đứa trẻ vị thành niên chưa trưởng thành. Trên bản đồ của cô ấy gần như không có dữ liệu thừa nào cả!"
Giảng viên thấy bọn họ đáng thương, trái lương tâm an ủi: "Cũng không chắc là vị thành niên đâu, nhìn nhỏ người vậy thôi, có khi phát triển chậm, tuổi tác vẫn ngang các em đấy."
Lúc này, giáo quan ngồi lướt tìm thông tin của Thừa Phong rồi lắc đầu nói: "Tôi chẳng tìm được thông tin nào về em ấy trong cơ sở dữ liệu của Liên minh cả. Nhưng chắc chắn em ấy là sinh viên được đặc cách tuyển vào."
Giảng viên Chỉ huy vẫn đang chăm chú nhìn vào mô hình bản đồ của Thừa Phong.
Bản đồ của cô so với bản đồ từ các tân sinh viên khác giống như đặt tác phẩm của một nghệ sĩ chuyên nghiệp cạnh tranh với bức vẽ của trẻ em mẫu giáo. Dù là về độ chi tiết, độ chính xác, hay khả năng dự đoán, khoảng cách giữa hai bên không chỉ dừng lại ở bốn năm đại học, mà còn là cả một thế hệ.
Giảng viên thở dài cảm thán, mắt lộ vẻ trìu mến: "Khả năng tập trung vào trọng điểm của Thừa Phong rất đáng kinh ngạc. Em ấy như thể nhìn thấu mọi điểm yếu trên chiến trường. Thông thường, loại kỹ năng này chỉ có được sau nhiều năm thực chiến. Dù còn vài lỗi nhỏ, nhưng em ấy vẫn còn rất trẻ! Có khi nào trước đây em ấy từng sống trong vùng chiến sự không?"
Hiệu trưởng lắc đầu, giọng trầm xuống: "Em ấy đến từ đâu không quan trọng nữa. Quan trọng là bây giờ em ấy là sinh viên của Đại học Liên hợp."
Với một tài năng như vậy, cả bốn năm đại học tới, tất cả sẽ bị Thừa Phong đè bẹp hoàn toàn.
Đặc biệt cô còn là một Phó Chỉ huy, còn khó phòng bị hơn so với Chiến binh.
Thiên tài luôn là giấc mơ của mọi trường, nhưng giấc mơ ấy không nên thuộc về trường khác!
Hiệu trưởng quay sang đám sinh viên của mình đang ngồi đầy vẻ bất lực, giọng đầy uy nghiêm: "Tại sao người ta làm được, còn các em thì không?"
Cả đám ngơ ngác: "???"
Hỏi tụi em làm gì? Chẳng phải nên hỏi tổ tiên tụi em mới đúng chứ? Ai bảo gen tụi em không đột biến đúng cách, tụi em biết làm sao đây?!
Hiệu trưởng vẫn không tha: "Vì các em không chịu cố gắng!"
Đám sinh viên đồng loạt giơ tay đầu hàng, than thở: "Cứu mạng! Em thề em đã dâng cả tuổi trẻ của mình cho hệ Chỉ huy rồi! Nhưng mà chương trình học quá nặng, làm sao chỉ tập trung mỗi mô hình được?"
"Có khi nào cô ấy từ nhỏ đã chuyên luyện cái này không? Tiềm năng của tụi em chắc chắn lớn hơn cô ấy!"
"Thầy à, thầy nên khích lệ tụi em chứ, đừng tự làm khó mình nữa."
Giáo quan bật cười khinh bỉ: "Tiềm năng? Mấy người sắp tốt nghiệp rồi, còn để lại tiềm năng cho thế hệ sau à?"
Một giảng viên hệ Chỉ huy khác chen vào, vẻ đầy suy tư: "Tôi còn để ý một chuyện. Lúc đầu, các sinh viên của Liên Đại có nhắc đến người phá kỷ lục điều khiển cơ giáp thủ công năm nay. Lúc đó, Thừa Phong đã nói em ấy chính là người đó."
Hiệu trưởng lập tức quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn ông ấy chằm chằm.
Giảng viên hệ Chỉ huy nhún vai, vẻ bất lực: "Nhìn em ấy có giống kiểu người thích nói đùa không?"
"Vậy rốt cuộc em ấy sẽ vào hệ Chiến binh hay hệ Chỉ huy đây?" Giáo quan gãi mũi, không kìm được vui mừng: "Nếu là hệ Chiến binh, chúng ta có thể tập trung bồi dưỡng cô ấy. Tôi nghĩ lão Khổng bên trường Liên Đại sẽ không dễ dàng bỏ qua tài năng này đâu!"
—
Lúc này, thầy Khổng đang trắng trợn bôi nhọ: "Thừa Phong à, thầy thấy trình độ mô hình hóa của em đã rất xuất sắc rồi. Thật lòng mà nói, với thành tích hiện tại, em có thể tốt nghiệp ngay lập tức. Em nhìn các bạn cùng khóa mà xem, học chung với họ thì em có thể học được bao nhiêu? Lãng phí thời gian như vậy thật không đáng."
"Nói bậy!" Thầy La tức giận quát: "Không có bất kỳ Phó Chỉ huy nào dám tự mãn nói mình đã học đủ. Xuất phát điểm của em cao hơn người khác, càng phải bước đi vững chắc, tiến tới những đỉnh cao hơn, chứ không phải để tài năng của mình lãng phí trong sự trì trệ. So với đó, mã lệnh của điều khiển cơ giáp thì lại cố định, thầy nghĩ em không cần phải học nhiều."
Thầy Khổng lập tức phản bác: "Hừ, công nghệ chế tạo cơ giáp luôn không ngừng đổi mới, không có điểm dừng. Ưu điểm của điều khiển cơ giáp thủ công là tính linh hoạt và đa dạng, nhưng nhược điểm là mã lệnh sẽ dần bị thay thế theo sự đổi mới của công nghệ. Nhiệm vụ của người điều khiển cơ giáp thủ công là tìm ra phương pháp vận hành tối ưu nhất. Thừa Phong, thư viện mã code của em đã là phiên bản cũ từ nhiều năm trước rồi, cần phải nhanh chóng sửa đổi thôi."
Thầy La đặt tay lên vai Thừa Phong, như một người trưởng bối đầy yêu thương: "Nhưng trong cách đối nhân xử thế, em còn nhiều điều phải học, đây là nhu cầu cấp bách nhất để em hòa nhập vào xã hội. Về mặt này, người của hệ Chỉ Huy có nhiều kinh nghiệm hơn."
Thầy Khổng bực tức chửi: "Vô liêm sỉ!"
Thừa Phong ngẩng đầu lên.
Thầy La hạ mắt nhìn cô, chậm rãi nói: "Ví dụ như, đối với những người chửi mắng em, em cũng phải bao dung với họ, bởi vì họ là..."
Thừa Phong tiếp lời: "Là đồng đội!"
"Đúng vậy! Là đồng đội!" Thầy La hỏi: "Vậy em nghĩ cái nào quan trọng hơn?"
Hai người đều chăm chú nhìn cô, cố dùng ánh mắt gây áp lực để làm cô bối rối.
Thừa Phong suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Em thấy cả hai đều quan trọng."
Dù là dữ liệu mô hình hay mã code điều khiển cơ giáp, trong cơ sở dữ liệu của người máy chiến đấu đều có cả.
Người máy thì không thể học lệch được, phải không?
Thầy Khổng cân nhắc kỹ lưỡng, biểu cảm có phần kỳ lạ: "Giờ thầy tin em thực sự là một người trưởng thành rồi. Vẫn muốn cả hai, đúng là người trẻ tuổi, quá tham lam!"
Thừa Phong khó hiểu: "Em vốn dĩ là người trưởng thành mà."
Thầy La nhẹ nhàng hỏi: "Nếu chỉ có thể chọn một, thì sao?"
Thừa Phong không mất nhiều thời gian suy nghĩ, liền đưa ra câu trả lời: "Vậy thì vẫn là Chỉ huy đi."
Cô đâu có cơ giáp điều khiển thủ công, có lẽ sau này cũng không có. Thứ đó đắt đỏ quá, hiện tại ngay cả linh kiện của một người máy cô còn không mua nổi.
Nghe vậy, người đàn ông mét chín lập tức thay đổi giọng điệu: "Lựa chọn của người trưởng thành cũng khá tốt mà. Thiên tài tất nhiên có thể cân bằng cả hai. Em có thể đến khoa Cơ giáp thủ công của các thầy nghe thử vài buổi học, tìm cảm giác trước. Như vậy sau này khi có cuộc thi, em có thể kịp thời đăng ký tham gia. Tiền thưởng thi đấu cao lắm!"
Thừa Phong động lòng: "Woa―"
Thầy Khổng đứng dậy, vừa quay lưng vừa nói nhanh: "Thầy đi chuẩn bị hồ sơ đăng ký cho em. Đến lúc đó em nhớ ký tên nhé."
Nói xong, không đợi cô từ chối, ông nhấc túi vội vã chạy mất.
Thầy La thấy bóng ông ấy khuất xa, đẩy kính lên, không giấu nổi vẻ đắc ý. Ông đứng dậy, nói: "Ngoan lắm, em cứ ăn cơm đi, thầy về viết báo cáo. Hệ Chỉ huy hoan nghênh em gia nhập."