"Đúng vậy." Thầy La xoay màn hình quang não của mình về phía đồng nghiệp.
Khi cơ giáp thủ công thiếu đi một số linh kiện đặc biệt, điều này không làm ảnh hưởng đến khả năng vận hành tổng thể.
Thừa Phong đã tập trung các chức năng chính như trinh sát, tăng tốc, tấn công và phòng thủ vào lõi trung tâm. Tuy nhiên, đây chỉ là phiên bản giảm thiểu, nếu cơ giáp bị phá hủy đến mức độ đó, nó sẽ hoàn toàn không đủ sức chống lại đòn tấn công của Phá Quân.
"Một cách làm táo bạo." Cô Tô lẩm bẩm, "Nhưng... cách này không thể áp dụng lần nữa. Đây hẳn là lá bài tẩy của Thừa Phong."
Dẫu phương pháp này rất sáng tạo, nhưng rõ ràng đây là con đường không thể sao chép.
Một tay lái cơ giáp thủ công còn chưa thành thạo việc điều khiển một cơ thể thống nhất, thì làm sao có thể điều phối nhiều bộ phận cùng lúc?
Điều khiển một cơ giáp đã đòi hỏi xử lý lượng thông tin khổng lồ, với thủ công thì lại càng khó khăn hơn.
Áp lực từ các ngón tay có chịu nổi không? Não bộ có kịp phân tích không?
Hơn nữa, việc chia nhỏ các bộ phận cơ giáp chẳng khác gì tự cắt xén chính mình. Nhìn bề ngoài có vẻ linh hoạt hơn, nhưng thực tế là đã mất đi nhiều chức năng cốt lõi.
Đây là một bài toán "2-1 nhỏ hơn 1".
Không thể không thừa nhận rằng, thiết lập khu vực nhiễu sóng đã gây ảnh hưởng đến kế hoạch của Thừa Phong.
Nếu không, với nhiều điểm đỏ vây quanh Phá Quân như vậy, cô đã có thể vô hiệu hóa hoàn toàn hệ thống radar của Hạng Vân Gian, khiến việc làm rối loạn đối thủ trở nên cực kỳ hiệu quả. Đáng tiếc, lợi thế đó giờ đã không còn.
Cô Tô lắc đầu, không mấy lạc quan: "Thừa Phong tung hết bài tẩy sớm như vậy, chắc là do những lần thử nghiệm trước đều thất bại. Sau đó em ấy sẽ làm gì đây?"
Thầy La bật cười: "Bài tẩy à, trước khi kết thúc, ai biết được em ấy còn lá nào không?"
Hạng Vân Gian kiểm tra lại tình trạng của cơ giáp, phát hiện mọi thứ còn tệ hơn dự tính. Lớp vỏ bảo vệ và đường ray phóng đạn của cơ giáp thủ công đã bị phá hủy, nhưng Thừa Phong có thể dùng kỹ năng biến hình để che giấu những điểm yếu đó. Vì vậy, con số hư hại 42% của cô trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng các chức năng quan trọng vẫn còn nguyên vẹn.
Ngược lại, cánh tay trái của Phá Quân thực sự đã hỏng mất một nửa, chỉ còn lại khả năng cận chiến hoặc hỗ trợ thay đổi trang bị.
Tuy nhiên, đó không phải vấn đề quá lớn.
Hạng Vân Gian nhanh chóng chuyển bệ pháo sang tay còn lại, không dừng lại mà lập tức đuổi theo hướng mà Thừa Phong vừa rút lui.
Trên bản đồ từ góc nhìn toàn cảnh, ba điểm sáng không ngừng di chuyển theo quỹ đạo vô định trên bản đồ vừa đủ rộng.
Do cả hai bên đều không thể sử dụng radar để xác định vị trí đối phương, tình hình lại quay về trạng thái giằng co như trước. Đôi khi hai người còn lướt qua nhau nhưng không kịp giao chiến, khiến khán giả căng thẳng như nghẹt thở.
Sau năm phút, thế cục trên sân bắt đầu thay đổi.
Thừa Phong tỏ ra hiểu rõ địa hình hơn Hạng Vân Gian. Cô còn có một "tai mắt" nhỏ, giúp thu thập thông tin và suy đoán vị trí của đối phương.
Thêm vào đó, cơ giáp thủ công đã giảm bớt trọng lượng khiến tốc độ di chuyển nhanh hơn đáng kể.
Đồng thời, vì Hạng Vân Gian phải giữ lại hỏa lực để tránh phá hủy cảnh quan, một tính năng độc đáo khác của cơ giáp thủ công được kích hoạt.
— Chỉ cần Thừa Phong đi qua cùng một đoạn đường, cô có thể xác nhận các chi tiết và khoảng cách chính xác trong hệ thống điều khiển, rồi nhập mã lệnh để thiết lập chế độ tự động.
Nhờ đó, cơ giáp chính của cô bắt đầu né tránh Phá Quân một cách hiệu quả, nhiều lần dự đoán chính xác vị trí của đối thủ và tận dụng kho vũ khí nhỏ từ bộ phận tách rời để thực hiện các cuộc tấn công bất ngờ.
Với khả năng nắm bắt thông tin toàn diện hơn, thế chủ động dần nghiêng về phía Thừa Phong.
Tuy nhiên, khán giả lại không nhận ra điều này, chỉ thấy cơ giáp thủ công lao vút qua các con phố với tốc độ đáng kinh ngạc.
Dáng cơ giáp khổng lồ ấy lại dám liều lĩnh dùng kỹ thuật trượt bánh để bẻ cua, dù không có Phá Quân đuổi sát sau lưng, nó vẫn duy trì trạng thái tốc độ cao, thỉnh thoảng xen lẫn một động tác biến hình để ổn định trọng tâm.
Kỹ thuật siêu việt ấy khiến người ta có cảm giác Thừa Phong không tham gia thi đấu cơ giáp, mà đang tham gia cuộc đua sinh tử.
Lúc này rồi mà còn khoe kỹ năng? Bộ cơ giáp thủ công không đáng tiền à?
Chung Dật Tiệp thầm tổng kết: Thiếu bình tĩnh, không khiêm tốn, không nhìn xa trông rộng. Đây là ba điều cấm kỵ mà mỗi lần nhìn thấy anh, giáo quan đều muốn khắc sâu vào đầu.
Nhưng so với Thừa Phong, anh cảm thấy mình còn chưa bằng một nửa về độ liều lĩnh.
Chung Dật Tiệp lén nhìn người bên cạnh, không dám lên tiếng. Đối phương vẫn tập trung nhìn màn hình, không chú ý đến ánh mắt của anh.
Thế nhưng, một khán giả phía sau đã nói lên suy nghĩ trong lòng anh.
"Tôi không chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng phải nói một câu: Đứa nhỏ này vẫn còn non quá."
"Cô ấy cứ chạy mãi thế làm gì? Không nghỉ chút nào à? Đối thủ không làm gì mà cô ấy cũng tự làm mình kiệt sức được."
"Thừa Phong đi đánh du kích, liệu có thể chơi lớn như lúc trước không? Phần vũ khí trên bộ phận tách rời hình như khá ít nhỉ? Toàn loại sát thương thấp. Tôi đoán bắn thêm hai lần nữa là hết đạn, cách tách rời này chẳng khác nào tự lấy thịt nuôi diều hâu cả."
"Người phàm thì đừng nói bậy. Bọn cậu có biết giữ thể diện quan trọng thế nào với sinh viên quân đội không?"
Khán giả còn tưởng tượng được cảnh Thừa Phong giả vờ bình thản ngồi trong khoang lái, ngón tay nhanh đến mức thành ảo ảnh, gõ từng mã lệnh chuyển hướng, chờ ba giây để máy quay của Tam Diêu cho cô một cú đặc tả thật phong thái.
Quả nhiên, người quản lý Tam Diêu hiểu rõ tâm lý khán giả, ngay sau đó chuyển sang góc nhìn từ khoang lái của Thừa Phong.
Trong không gian nhỏ hẹp, cô cúi đầu, tay xoa cằm, chau mày nhìn dữ liệu trên bảng điều khiển. Có vẻ hơi mệt, cô ngẩng đầu xoa mặt, ngáp dài một cái. Đôi mắt hé mở, còn lấp lánh chút nước mắt bị ép ra.
Ngay sau đó, cô lại trở về dáng vẻ lười biếng nhưng đầy cố gắng như ban đầu.
"Lơ là rồi..."
"Qua loa quá."
"Cô không thể tập trung hơn được à? Đối thủ là Hạng Vân Gian đấy!"
"Thông cảm đi, cổ dùng não quá độ rồi."
Cảnh quay nhanh chóng chuyển về phía Hạng Vân Gian.
Trong lúc truy đuổi, anh đã bị tập kích ba lần, và mỗi lần đều do phần cơ giáp nhỏ tách ra thực hiện.
Vì trọng lượng nhẹ và động cơ đẩy mở hết cỡ, "phân thân" cơ giáp này có thể len lỏi qua những con đường nhỏ mà cơ giáp thông thường không thể đi qua.
Hành động của Hạng Vân Gian cho thấy anh đã nhận thức được vị trí của mình đã bị lộ. Dù anh không ngừng di chuyển, lộ tuyến của anh vẫn để lại dấu vết mà có thể truy ra được.
Dẫu rằng Thừa Phong chỉ đang cố tình quấy rối tâm lý anh hay muốn thử vận may gây thêm sát thương, Hạng Vân Gian cũng không muốn lãng phí thêm sức lực vào mấy thứ nhỏ nhặt này.
Anh lập tức dừng lại, đứng ở vị trí trung tâm của bản đồ.
"Chiến thuật này nhóc học từ con muỗi à?" Hạng Vân Gian đứng đó, tay chân thả lỏng, mắt quan sát xung quanh, cười nhạt, "Ong ong mãi, phiền chết đi được, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Ra đây nhanh lên, anh nhường em đấy, đứng đây cho em bắn này."
Lúc này Thừa Phong đã dừng lại ở một vị trí an toàn, gõ mã lệnh để tiến hành lần biến hình thứ hai. Từ thân máy tách ra thêm hai bộ phận nhỏ, điều khiển chúng lao nhanh về phía trung tâm với giọng điệu kiêu ngạo không kém: "Em nhường anh, một chọi ba."
Hạng Vân Gian suýt chút nữa nghĩ rằng mười mấy năm học ngôn ngữ của mình là công cốc, sao mà anh lại không hiểu nổi câu này vậy?
Anh nghiêm túc hỏi: "Dạo gần đây em tập luyện cùng lão Giang à?"
Thừa Phong đáp: "Không có mà."
"À..." Hạng Vân Gian hỏi tiếp, "Thế dạo này em hay chơi với ai?"
Lúc này, trên bảng điều khiển của Thừa Phong xuất hiện bốn góc nhìn khác nhau. Cô đang bận rộn điều khiển cơ giáp, não bộ hoạt động hết công suất nhưng vẫn phải tranh thủ trả lời, nên tốc độ hơi chậm lại.
"Dạo này em tự học thôi. Cái kỹ thuật này không dễ làm quen lắm."
Hạng Vân Gian gật gù như đang suy nghĩ sâu xa: "Ừ, ra là thế."
Phụ huynh luôn nghĩ con mình bị bạn bè lôi kéo, nhưng phần lớn trường hợp đều là bản thân đứa trẻ bộc lộ thiên phú.
Tiềm năng không biết xấu hổ của Thừa Phong, e rằng không thua kém Giang Lâm Hạ.
Hạng Vân Gian lẩm bẩm, "Có lẽ là vì lớp vỏ của máy móc dày quá."
Thừa Phong lớn giọng hỏi: "Hả? Anh vừa nói gì cơ?"
"Anh bảo, rốt cuộc thì em định khi nào mà..." Hạng Vân Gian vừa nói vừa chăm chú quan sát xung quanh. Quả nhiên, anh thoáng thấy một bóng đen lướt qua từ phía sau. Anh lập tức xoay người phản kích, câu nói còn dang dở chìm trong tiếng cười lạnh.
Nhưng mà thứ quỷ quái kia bắn một phát rồi chạy mất, Hạng Vân Gian dễ dàng né được nhưng cũng không thể đánh trúng được nó.
Anh vừa định đuổi theo thì lại thấy một cái khác xuất hiện sau lưng.
Liên kết với câu "một chọi ba" của Thừa Phong, anh biết chắc cô đã thả ra ba thứ như thế.
Chúng thật sự giống như muỗi độc, đánh không trúng, đuổi không kịp. So với những cỗ cơ giáp khổng lồ, chúng quá nhỏ bé, chỉ cần lơ là một chút là đã mất dấu.
Vừa yếu đuối lại vừa đáng sợ một cách kỳ lạ.
Hạng Vân Gian bị chúng dẫn đi vòng vòng, đến mức thái dương nổi gân xanh, cảm giác lũ "bọ" đen lén lút kia còn khó chịu hơn cả khi Nghiêm Thận nói câu "Chờ một chút".
"Ừm..." Cô Tô chật vật tìm từ để miêu tả, sau đó đau đầu thốt lên, "Chứng tỏ muỗi bị ghét là có lý do. Tôi nghĩ chiến thuật du kích của cơ giáp thủ công đang dần thành hình rồi."
Thầy La đẩy gọng kính, không mấy để tâm: "Đáng mừng đấy."
Thông thường, chiến thuật du kích yêu cầu khả năng di chuyển cực cao. Với cơ giáp thủ công, chiến thuật này chỉ có thể là "thả diều" dụ đối thủ.
Chắc chắn không thể táo bạo như lối đánh kiểu muỗi này, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rối loạn.
Nếu thật sự được triển khai rộng rãi, đây không chỉ là điều đáng mừng, mà còn là cơn ác mộng cho các tay lái cơ giáp.
Cô Tô bổ sung: "Chỉ là cách này dễ tự thiêu mình thôi. Điều khiển bốn góc nhìn, sinh viên bình thường không chơi nổi đâu, phải cẩn thận đấy. Gặp đối thủ như Hạng Vân Gian thì tôi nghĩ cũng không thích hợp lắm."
Hạng Vân Gian không quan tâm Thừa Phong tách được bao nhiêu cơ giáp nhỏ. Suy cho cùng, cô chỉ có một người, một bộ não, hai bàn tay. Dưới nhiều góc nhìn như vậy, các thao tác đơn giản như di chuyển hay tấn công có thể xử lý, nhưng phức tạp hơn thì khó mà đảm đương được.
Vì thế, cô chỉ có thể dựa vào tốc độ để chạy vòng quanh.
Cơ giáp thủ công đã tách ra ba bộ phận, lúc này chắc chắn phòng thủ đang yếu. Chỉ cần bắt được cô, một quả đạn pháo tầm trung cũng có thể gây sát thương đáng kể. Hủy đi khu vực trung tâm của cơ giáp thủ công, trận đấu sẽ kết thúc.
Hạng Vân Gian trông như đang sốt ruột đối phó với ba cái phân thân, nhưng thực chất lại tập trung đuổi theo một cái về phía con đường phía Tây.
Giữa chừng, anh liếc thấy hai bộ phận còn lại từ những ngõ nhỏ phía sau xuất hiện liền lập tức giơ tay bắn một phát vào tòa nhà bên cạnh, khiến nó đổ sập chắn sau lưng mình.
Biến cố bất ngờ khiến ba bộ phận của cơ giáp nhỏ đồng loạt dừng lại trong giây lát.
Đối mặt với sự kiện đột ngột này, dù Thừa Phong phản ứng nhanh cỡ nào cũng không kịp xử lý. Và rõ ràng cô đã quên mất nguyên tắc giữ khoảng cách an toàn khi điều khiển.
Khi cô vừa định chuyển hướng chạy thoát, Hạng Vân Gian đã xoay kho vũ khí, nhắm thẳng vào vị trí trước mặt.
Bộ phận cơ giáp bị bắn trúng trong dư chấn liền bị đánh bay.
"Lòe loẹt quá rồi." Hạng Vân Gian đổi vũ khí, chậm rãi nói, "Lần sau đừng để lộ điểm yếu rõ ràng như vậy nữa."
Thừa Phong tặc lưỡi một tiếng.
Cộng thêm thiệt hại từ cú nổ trước đó, những bộ phận bị phá hủy đến mức biến dạng thế này gần như không còn khả năng gắn lại thân máy.
Chiếc cơ giáp yêu quý của cô không còn nguyên vẹn nữa.
Thừa Phong lại "Chậc" thêm lần nữa.
Cô định nói gì đó để làm rối loạn Hạng Vân Gian, nhưng trong lúc đang bận điều khiển hai bộ phận kia tách ra chạy trốn, cô nhận ra Hạng Vân Gian lại đang truy đuổi ngược hướng về phía mình.
Tầm nhìn của Thừa Phong mất dấu anh, chỉ thấy anh đang thẳng hướng tới vị trí của mình. Cô nhanh chóng từ bỏ hai phân thân kia, lập tức tránh né.
Tiếng động của cơ giáp di chuyển không thoát khỏi sự chú ý của Hạng Vân Gian.
Anh cười nói: "Thế này không phải là tìm được rồi sao?"
"Đừng quan tâm đến em, cũng đừng vội tìm em." Thừa Phong tăng tốc hết cỡ, "Anh không đuổi kịp em đâu."
Hệ thống đẩy của Thừa Phong được chia thành nhiều phần lắp rời. Khi cơ thể hoàn chỉnh, các bộ phận cùng hoạt động có thể đạt được tốc độ đáng kể.
Phân thân đầu tiên tách ra không ảnh hưởng lớn lắm đến cơ giáp, nhưng hai bộ phận tiếp theo đã khiến động lực giảm mạnh.
Hạng Vân Gian toàn lực truy đuổi, phát hiện cơ giáp thủ công trước đây từng bỏ xa mình nay đã không kéo được khoảng cách, thậm chí tốc độ còn thua Phá Quân một chút.
"Em chạy đi, chạy nhanh hơn chút nữa nào." Hạng Vân Gian bật cười, "Không phải lúc nãy em mạnh miệng lắm sao?"
Thừa Phong đáp: "Em đang chạy đây."
Cô liếc nhanh trạng thái hư hỏng của cơ giáp.
Sau khi một bộ phận bị phá hủy, mức độ tổn hại đã tăng lên 49%.
Cô thử điều khiển bộ phận kia từ xa, phát hiện dù không thể lắp lại, chức năng đẩy vẫn hoạt động một phần, kho vũ khí hỏng một nửa nhưng vẫn có thể kích hoạt.
Lớp vỏ kim loại dày hai lớp tuy không phải mạnh nhất, nhưng đủ để cản pháo tầm trung ở mức độ nhất định.
Thừa Phong điều khiển hai bộ phận còn lại hợp lại, dự định lắp ráp xong sẽ tăng tốc thoát thân.
Hạng Vân Gian phát hiện ý đồ này, dứt khoát bắn một phát pháo mạnh vào khu vực lân cận, lợi dụng địa hình quanh Thừa Phong để làm giảm tốc độ của cô.
Chưa đầy hai cây số, khoảng cách giữa hai người đã nhanh chóng thu hẹp. Hạng Vân Gian bám sát sau lưng cô như hình với bóng.
Kế hoạch của Thừa Phong bị cản trở, lại thấy khoảng cách đã trở nên nguy hiểm, hành động của cô trở nên rối loạn. Một mặt cố đề phòng Hạng Vân Gian bất ngờ tấn công, mặt khác liên tục kiểm tra vị trí các bộ phận, lập kế hoạch tuyến đường mới.
Cô vừa định chuyển hướng để hợp lại, pháo hạng nặng của Hạng Vân Gian lại một lần nữa khai hỏa.
Cả hai cú tấn công đều được tung ra một cách vô cùng chính xác, cắt ngang kế hoạch của Thừa Phong ngay thời điểm then chốt, đồng thời tạo áp lực tâm lý khổng lồ cho cô.
Hai lần thất bại ngoài ý muốn liên tiếp dễ dàng khiến đối thủ hình thành bản năng né tránh, và với các tay lái cơ giáp, trạng thái tâm lý tiêu cực như vậy có thể trực tiếp đảo chiều cục diện trận đấu.
Cô Tô thấy cảnh này liền cảm thán: "Hạng Vân Gian đúng là rất bản lĩnh. Không chỉ là khả năng phán đoán tình huống, mà còn có sự quyết đoán trong từng hành động. Cơ giáp thủ công không thể có những động tác nhỏ như quay đầu, cậu ấy hoàn toàn dựa vào tốc độ của Thừa Phong và đặc điểm bản đồ để ứng biến. Có lẽ còn nhờ một chút trực giác nữa."
Thầy La gật đầu: "Kinh nghiệm phong phú sẽ chuyển hóa thành trực giác tức thời, nhanh hơn hẳn so với tư duy của bộ não. Đây chính là giá trị của kinh nghiệm. Nhưng kể cả không quan sát được chi tiết của Thừa Phong, tôi nghĩ Hạng Vân Gian vẫn sẽ tìm cơ hội nã pháo, bởi vì đáng để mạo hiểm."
Trong bản đồ, tòa nhà vừa sụp xuống chắn ngay trước cơ giáp thủ công. Thừa Phong đang cố vượt qua khoảng trống thì Hạng Vân Gian đã đuổi tới.
Anh xuất hiện ở ngã rẽ phía trước. Thừa Phong muốn lắp ráp lại cơ giáp, buộc phải phân tâm thao tác hai việc cùng lúc.
Ánh mắt Hạng Vân Gian sắc bén, chỉ cần lướt qua một lượt đã nhanh chóng phát hiện vật kim loại đen giấu trong góc, anh giơ cánh tay lên, nhắm thẳng mục tiêu, khai hỏa.
Cơ giáp thủ công không quay đầu lại, lao thẳng về một địa điểm ẩn khác, rõ ràng là muốn hy sinh một phần cơ thể để đổi lấy an toàn.
Hạng Vân Gian đảo mắt, bắn xong một phát pháo thì lập tức quay người rời đi, không thèm để ý xem mình có bắn trúng hay không.
Qua ống kính phóng to, dường như anh thấy Thừa Phong tranh thủ gõ vài dòng mã để điều chỉnh vị trí, có lẽ chưa bị phá hủy hoàn toàn, nhưng chắc chắn cũng chịu ảnh hưởng.
Bộ phận tách rời được lắp thêm bộ đẩy, nhờ trọng lượng nhẹ nên tốc độ cực nhanh. Hạng Vân Gian quyết đoán từ bỏ mục tiêu này, tập trung khóa chặt Thừa Phong.
Có cá lớn thì ai thèm quan tâm cá nhỏ làm gì?
Ở góc đường, Thừa Phong nhanh chóng hoàn tất việc biến hình, tạo một khoảng trống bên dưới phần thân trái, chuẩn bị cho việc hợp lại.
Ngay khi sắp tiến gần, tim cô khẽ thót lên. Qua ống kính, bóng dáng hồn ma sau lưng kia lại tấn công tới. Cô lập tức lách sang hai bên để tránh né.
Pháo nổ gào thét lao đến, cuốn theo hàng đống mảnh vỡ rơi rụng khắp nơi.
Thừa Phong không lên tiếng, nhưng khán giả và bình luận viên đều bị đẩy lên cao trào chỉ để rồi thở dài tiếc nuối.
"Ái chà! Thật đáng tiếc! Chỉ chậm một giây thôi!" Cô Tô đập tay xuống bàn, "Nếu vừa rồi Hạng Vân Gian có chút chần chừ, hoặc chuyển hướng đi theo mấy mảnh nhỏ kia thì mọi chuyện đã khác rồi."
Nước trong cốc của Thầy La rung lên theo cú đập. Ông bình tĩnh an ủi: "Bình tĩnh nào."
Cô Tô kích động: "Học trò của thầy đấy, thầy La! Thừa Phong đang trong tình thế bất lợi thế này!"
Nếu là cô, nhìn học trò cưng của mình tham gia trận đấu như thế này thì cái gọi là "bình tĩnh" đã bay đi đâu mất rồi.
"Tình thế của Thừa Phong nào thuận lợi đâu?" Thầy La những năm gần đây đã có kinh nghiệm dưỡng sinh, vẻ mặt điềm tĩnh, ôn hòa đáp, "Em ấy chọn đi con đường mạo hiểm thì phải tự mình chịu rủi ro thôi."
Cô Tô thán phục: "Không hổ danh là lãnh đạo hệ Chỉ huy."
Thầy La gật đầu, tiện tay nhét bàn tay trắng bệch do siết quá chặt vào túi áo.
Cô Tô lo lắng nói: "Hiện tại độ hư hại của cơ giáp Thừa Phong đã lên tới 52%. Xem xem em ấy có xử lý được chiến thuật tách rời này không. Chiến thuật đột phá này rốt cuộc là cao minh hay chỉ là nước đi sai lầm, tất cả đều phụ thuộc vào màn trình diễn tiếp theo của em ấy."
Sau khi cản được việc Thừa Phong hợp nhất các bộ phận, tâm trạng Hạng Vân Gian rất tốt. Anh đuổi theo sau lưng cô, chế giễu: "Muốn dễ dàng bỏ đi thế cơ à? Đã đến rồi thì ở lại nói chuyện chút đi chứ."
"Cũng chẳng phải giữ em ở lại ăn cơm." Thừa Phong lạnh nhạt đáp, "Năm quả pháo hạng nặng à."
Hạng Vân Gian bình thản nói: "Em đoán xem anh mang theo mấy cái."
Pháo hạng nặng vốn có kích thước và trọng lượng lớn, chiếm khá nhiều chỗ trong kho vũ khí. Thông thường cơ giáp không mang theo quá nhiều. Hơn nữa, Hạng Vân Gian đã mang theo cả một kho pháo gió và pháo cỡ trung. Số lượng pháo hạng nặng chắc chắn không nhiều.
Thừa Phong không trả lời, ánh mắt liếc qua hệ thống điều khiển phân vùng trên bảng điều khiển. Cô liếm đôi môi khô nứt, biểu cảm trong giây lát không giống thất vọng hay giận dữ mà trông như đang kìm nén sự phấn khích.
Cô thốt lên mấy chữ kỳ lạ: "Anh đoán xem."
Hạng Vân Gian hỏi: "Anh đoán cái gì?"
Phía trước là một quảng trường trống. Thừa Phong vừa rồi vẫn đang chạy trốn, bất ngờ dừng lại.
Hạng Vân Gian cứ tưởng cô sẽ tách ra bỏ chạy, nhưng không ngờ Thừa Phong lại tập hợp hai bộ phận mang kho vũ khí còn lại về đây. Khi anh kiểm tra toàn bộ góc nhìn đã thấy mình bị bao vây từ ba hướng.
Trong lòng Hạng Vân Gian bỗng dâng lên một cảm giác phi lý.
Không rõ là vì hành động ngông cuồng tự đại của Thừa Phong, hay bởi một chút bất an theo bản năng.