Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải tiến bộ.

Phải học tập.

Trên con đường leo núi, đôi chân bị căng cơ của Thừa Phong như đeo những vật vô hình nặng nề liên tục kéo cô xuống, như muốn ép cô dừng lại nghỉ ngơi.

Cô lau mũi, hơi lạnh của khu rừng vào buổi sáng khiến cô chảy nước mũi. Thừa Phong dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dõi theo những tán cây giao nhau dưới ánh đèn, tâm trí lơ đãng nghĩ xa. Khoảng cách giữa cô và Đào Duệ lớn đến mức nào đây? Khoảng cách giữa cô và những chuyên viên phân tích hàng đầu của Liên minh liệu xa đến đâu đây?

Nếu khoảng cách này có thể được cụ thể hóa như con đường núi trước mặt, thì cô có thể từng bước, từng bước một mà đuổi kịp.

Đến vị trí đầu tiên của mô hình, Thừa Phong dừng lại, rút giấy bút bắt đầu ghi chép dữ liệu.

Đôi găng tay dày khiến động tác viết chữ trở nên khó khăn. Cô cắn đầu ngón tay, kéo găng tay ra rồi nhét vào túi. Nhưng gió lạnh nhanh chóng làm tê cóng những ngón tay cô, khiến nét chữ trở nên xiêu vẹo, nguệch ngoạc.

Đường núi chưa được dọn dẹp, đá sỏi và cỏ dại lan tràn khắp nơi với vẻ hoang sơ nguyên thủy. Thừa Phong bước đi trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, vài lần đã suýt ngã ở những đoạn gồ ghề.

Cô chỉ có một mình, tốc độ ghi chép dữ liệu chậm hơn nhiều.

Nửa tiếng sau, một ánh đèn chiếu tới từ phía xa. Thừa Phong nhìn thoáng qua đồng hồ trên thiết bị trước ngực, lúc đó là 6 giờ 5 phút sáng.

Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, phần lớn các sinh viên dậy sớm lúc này có lẽ vẫn đang chờ xuất phát ở cổng căn cứ.

Thừa Phong giảm tốc độ, chờ người kia tới gần.

Người nọ dần hiện rõ dáng người cao lớn, nhưng ánh đèn lại che đi khuôn mặt phía dưới. Thừa Phong nhìn một lúc lâu vẫn không nhận ra, cho đến khi người đó lên tiếng "Làm gì thế?" mới khiến cô nhận ra đó là Đào Duệ.

Hai người đứng đối diện nhau, một cao một thấp, trừng mắt nhìn nhau.

Thừa Phong lạnh lùng hỏi: "Anh chăm chỉ như vậy để làm gì?"

Đào Duệ phản pháo: "Cô chăm chỉ như vậy để làm gì?"

Thừa Phong rất không vui.

Khó khăn lắm mới tìm được chỗ tập trung làm bài lại đụng phải học bá. Quá khó chịu.

Hai người không nói thêm gì nữa, mỗi người lại tiếp tục việc của mình.

Thừa Phong cố gắng giữ khoảng cách với Đào Duệ, tránh bị khí chất kỳ lạ của hắn ảnh hưởng. Nhưng đáng tiếc, hiệu suất làm việc của cả hai quá gần nhau, dù điều tra ở các điểm khác nhau, họ vẫn thường xuyên tình cờ gặp mặt trên đường đến cùng một mục tiêu.

Thừa Phong cảm thấy lo lắng, cho rằng đây có thể là một điềm báo không mấy tốt lành.

Khi trời sáng, số người trong rừng tăng lên. Các sinh viên đã lập nhóm nhỏ, náo nhiệt đi thu thập dữ liệu. Không khí hôm nay nhẹ nhàng hơn hôm qua, không cần mang vác nặng, họ còn vừa đi vừa đùa giỡn với nhau.

Thừa Phong bắt đầu toát mồ hôi, cô tháo khuy áo đồng phục, cởi cả mũ.

Trên đường, có mấy anh chị gặp cô thì chào hỏi. Sau khi ghi chép xong dữ liệu ở khu vực mình phụ trách, họ quay về căn cứ trước. Thừa Phong xé một phần bài tập liên quan, nhờ họ mang giúp về.

Khi cô hoàn thành việc ghi chép dữ liệu chính của năm mô hình lớn, trời đã gần tối. Trong rừng không còn nhiều người, trở nên yên tĩnh lạ thường. Vì không ăn trưa, cô bước vào trạng thái đói lả, sắc mặt tái nhợt, chân tay run rẩy.

Thừa Phong ngồi dựa vào gốc cây nghỉ một lát, cúi xuống xem lại ghi chép, thêm chú thích vào những chỗ nguệch ngoạc để tránh quên mất. Khi xem xét lại mọi thứ, cô lại không ngoài ý muốn chạm mặt Đào Duệ.

Cả hai đều lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt lướt qua nhau nhưng không ai muốn nói chuyện, lặng lẽ trước sau trở về căn cứ.

Trên đường về, Thừa Phong bất ngờ gặp Thẩm Đạm.

Thẩm Đạm nhìn thấy họ, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng. Ánh mắt cô ấy lướt qua hai người vài vòng, miệng mấp máy, tay phải chỉ vào Đào Duệ, giọng đầy chua xót hỏi: "Sao cậu lại đi với anh ta? Cậu thân với anh ta lắm à?"

Thừa Phong giải thích: "Tình cờ gặp thôi."

Thẩm Đạm không mấy tin tưởng.

Cái cớ tình cờ này cô ấy có thể nghĩ ra cả trăm cách, mà không cách nào trùng lặp.

Quan trọng hơn là, Thừa Phong lại đi học lén mà không rủ cô ấy, đây chẳng phải quá lạnh nhạt sao?

Thừa Phong hỏi: "Cậu xong chưa?"

"Tôi còn một bài nữa." Thẩm Đạm quay mặt đi, vẫy tay bảo: "Cậu về trước đi. Tiện thể giúp tôi mang chăn về nhé."

Thừa Phong đáp "Ừ" một tiếng, rồi thật sự đi trước.

Đào Duệ nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, không tin nổi quay lại, giọng khàn khàn hỏi: "Cô không ở lại với cô ấy à?"

"Việc đó sao phải ở lại?" Thừa Phong khó hiểu nói, "Không làm gì mà chỉ nhìn cô ấy học, tôi sẽ thấy rất khó chịu. Với lại tôi đói lắm rồi."

Cô ngừng một lát, bổ sung điều quan trọng nhất: "Và như vậy sẽ làm cô ấy mất tập trung."

Đào Duệ cảm thấy mình không thể hiểu nổi tình bạn giữa các cô gái. Chẳng phải thường nói ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau sao?

Thừa Phong nghĩ đến bữa tối, không khỏi tăng tốc bước chân. Sau vài ngày tập luyện căng thẳng, cô vẫn có thể chạy chậm trong rừng. Đào Duệ cố gắng bỏ xa cô nhưng không thể.

Khi Thừa Phong trở về căn cứ, quảng trường đã vắng tanh, cánh cổng đóng kín cũng lại mở ra như lời mời gọi đầy bí ẩn.

Không thấy chăn của Thẩm Đạm đâu, chăn của Thừa Phong cũng không. Có lẽ một người bạn tốt bụng nào đó đã giúp cô mang về ký túc xá.

Cô thầm gửi lời cảm ơn đến người bạn ấy, vội vã lao vào nhà ăn, nhưng nhà ăn đã đóng cửa. Cô chỉ có thể mua bánh bao và cơm nắm từ máy bán hàng tự động gần đó.

Khi trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng đã thay quần áo sạch sẽ, đang ngồi bên bàn hoàn thành báo cáo phân tích chiến đấu cơ giáp chưa xong.

Không khí thoang thoảng mùi sữa tắm, nhưng khi Thừa Phong xuất hiện, nó lại thoảng thêm chút mùi mồ hôi.

Các bạn cùng phòng ngừng trò chuyện, vẫy tay chào: "Em về rồi à."

Thừa Phong gật đầu, nhanh chóng ăn hết đồ trong tay rồi lấy quần áo đi tắm.

Khi cô tắm xong, mới nhận ra căn cứ đã trả lại quang não cho sinh viên.

Cô mở màn hình, thông báo được ghim lên đầu là lịch trình do giáo quan công bố.

【18 giờ ngày mai, bắt đầu huấn luyện, nộp lại quang não】

Có vẻ như căn cứ đã rộng lượng ban cho họ một ngày nghỉ.

Xuống dưới một chút là vô số tin nhắn riêng lộn xộn.

Có người tò mò hóng chuyện.

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Anh thắc mắc không biết sao nhóc đột nhiên biến mất, hóa ra là đi tập huấn. Cuộc sống ở căn cứ chắc thú vị lắm nhỉ? Các giáo quan có hiền hòa dễ gần không?]

Có người lo lắng.

Thầy Khổng: [Đừng có gây gổ nhé, mấy người trong căn cứ này không dễ để em bật lại đâu. Nếu họ chửi thì cứ để họ chửi vài câu đi. Trước đây cuộc sống của họ còn khốn khổ hơn em nhiều. Ngẫm lại mà thấy an ủi, lăn lộn trong bùn, bơi lội trong nước bẩn cũng chẳng là gì cả]

Có người thì không hiểu chuyện gì cả.

Tống Trưng: [Đại ca, giúp em chia sẻ bài rút thăm trúng thưởng này với, cảm ơn nhiều nhá!]

Tốc Độ Thắng Thế: [Em gái, đến đấu một trận nữa nào, lần này tôi đã nghiên cứu kỹ, chắc chắn sẽ thắng được]

Cuối cùng, cô cũng thấy một người nói chuyện nghiêm túc.

Hạng Vân Gian: [【Hình ảnh】 Mỗi ngày đi qua con đường này đều thấy con cú nhỏ của nhóc đứng trên bệ cửa sổ trầm tư suy ngẫm về đời cú. Cứ như thế này, nó sẽ trở thành một điểm tham quan nổi tiếng của Liên Đại mất]

Trong bức ảnh, có thể thấy một cục trắng nhỏ nằm trên bệ cửa sổ. Quả thật có sinh viên đứng dưới đường chụp ảnh nó. Nhưng hướng đó lại là ban công của ký túc xá nữ, kiểu hành động này rất dễ gây ra một số hiểu lầm kỳ lạ.

Trước khi rời đi, Thừa Phong đã cài chế độ chờ cho bé cú. Nhưng người máy chiến đấu này lại chẳng chịu nghe lời, thích thì chờ, không thích thì thôi.

Lần trước nó ra ngoài đánh nhau, bị Thừa Phong mắng vài câu. Việc sửa lại bộ lông của nó tốn cả đống tiền, nếu không nhờ cô rộng lượng thì nó đã biến thành cú trụi lông rồi.

Dù Thừa Phong không chỉnh sửa chương trình của nó, khả năng học tập và cải tiến của trí tuệ nhân tạo vẫn hoạt động. Nó không dám tự ý ra ngoài dạo chơi nữa, lại không gặp được Thừa Phong, chỉ đành ngồi thu mình trên ban công, ngóng trông mỏi mòn.

Nhìn thân hình nhỏ bé tròn trịa của nó, Thừa Phong bỗng cảm thấy đau lòng. Cô cẩn thận trả lời.

Diệp Quy Thừa: [Nó là cú mèo đó]

Diệp Quy Thừa: [Anh đưa nó ra ngoài hóng gió chút đi]

Hạng Vân Gian: [Robot thì hóng gió cái gì?]

Hạng Vân Gian: [Nó còn không đánh lại một con mèo hoang]

Bé cú giờ chẳng giúp ích được gì, nhưng bị nói thẳng mặt như vậy khiến Thừa Phong cảm thấy tim mình bị đâm một nhát. Bất giác cô sinh ra cảm giác tiếc nuối như một vị anh hùng đã qua thời hoàng kim.

Hạng Vân Gian: [Nhóc có gặp Đào Duệ chưa? Cả Thiệu An Dương nữa, họ đều là những Phó Chỉ huy rất giỏi. Nhưng phong cách của Đào Duệ khá truyền thống, thích hợp để tham khảo]

Tên của người này xuất hiện mấy lần, nhưng Thừa Phong vẫn chưa có nhận thức chính xác về thực lực của hắn, cũng chưa từng trực tiếp thấy hắn xây dựng mô hình.

Được Hạng Vân Gian nhắc nhở, Thừa Phong mở Tam Diêu, lặng lẽ nhập tên Đào Duệ.

Đào Duệ hiện là sinh viên năm ba, từng tham gia cả dạng cá nhân lẫn đồng đội trong các giải đấu Liên minh, đều lọt vào vòng chung kết cả. Trên Tam Diêu có khá nhiều tài liệu video về hắn, thậm chí hắn còn được mời làm hai buổi phỏng vấn cá nhân.

Khi nhập từ khóa vào diễn đàn, có hàng chục trang thảo luận xuất hiện, từ đánh giá kiến thức chuyên môn của hắn đến chuyện đời tư. Hắn có vẻ là một trong những sinh viên quân sự được quan tâm nhất trong vài năm gần đây.

Thừa Phong bỗng có cảm giác hơi lén lút, bấm vào một bài viết có tiêu đề: 【Sao vẫn có người hỏi Đào Duệ là con ai?】

Chủ bài viết đăng vài bức ảnh và một đoạn video ngắn.

Từ các bình luận trong bài, có thể thấy Đào Duệ có quá trình trưởng thành rất rõ ràng, từ nhỏ đã nhận được sự chú ý từ nhiều phía, bản thân hắn cũng không né tránh.

Cha mẹ Đào Duệ đều là chuyên viên Chỉ huy loại B, một người là giáo sư đại học, một người là quân nhân tại ngũ trong quân đoàn viễn chinh, có thể nói là gia thế sâu xa, truyền thống gia đình vững chắc.

Bản thân hắn cũng rất xuất sắc. Mười một tuổi đã vượt cấp giành huy chương vàng trong cuộc thi mô hình thanh thiếu niên của Liên minh. Khi mới học lớp 10, hắn từng tham gia kỳ thi đánh giá chuyên môn của các trường quân sự lớn và đạt kết quả nổi bật. Nhưng cha mẹ hắn cho rằng hắn còn chưa đủ điềm tĩnh nên bắt hắn rèn luyện thêm hai năm.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn được trường Quân đoàn 1 đặc cách nhận vào, còn có tin đồn trường này chi một khoản học bổng khổng lồ để mời hắn, dù con số cụ thể không được xác nhận.

Thừa Phong nhìn dãy số không đếm xuể đằng sau, mắt cô như hoa lên. Nghĩ bụng dù không phải thật, nhưng giảm đi một phần mười cũng vẫn cao hơn mấy lần tiền trợ cấp của cô.

Đào Duệ có giá trị đến vậy sao?

Trong đầu Thừa Phong, hình ảnh Đào Duệ lập tức sáng lấp lánh ánh vàng.

Chưa mơ mộng được bao lâu, cô liền tỉnh táo lại.

Không đúng.

Cô cũng phải tìm Liên Đại để tăng tiền trợ cấp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK