Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông thường, các Chỉ huy của những trường quân sự lớn đều có ước lượng tương đối chính xác về điểm số. Dù có sai số nhất định, hiếm khi xảy ra tình huống cả bốn trường đều cho rằng mình có khả năng chiến thắng.

Đào Duệ chậm rãi bước đến trước kho vật tư, Đồng Tuần và Khang Chấn Học cũng mang theo quang não tiến lại gần.

Những NPC hỗ trợ không rời đi ngay mà phân tán quanh khu vực, người đứng người ngồi, tay tựa súng, chờ đợi kết quả cùng họ.

Thừa Phong bước ra từ vòng vây của các sinh viên Liên Đại.

Không biết ai khởi xướng, bốn Tổng Chỉ huy đứng thành vòng tròn, giống như các nhà lãnh đạo gặp gỡ, lần lượt bắt tay nhau. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ lạnh lùng cao ngạo của kẻ chiến thắng.

Chỉ là, cảnh tượng này quá mức trang trọng khiến nó trở nên kỳ lạ. Xong xuôi thủ tục, ngoại trừ Thừa Phong, trên mặt ba người còn lại đều thoáng chút bối rối.

Tại sao bọn họ lại làm chuyện kỳ quặc như thế này?

Đào Duệ rút tay lại, nhếch khóe môi cười nhẹ, lịch sự nói: "Trận đấu rất tuyệt vời."

Lời của hắn khiến bầu không khí hơi ấm lên.

Đồng Tuần cũng lên tiếng: "Việc phòng thủ thành công có công lớn của Thừa Phong. Dù đây là lần đầu tiên tham gia đại chiến, nhưng cô có tầm nhìn chiến lược rất tốt."

Nói xong, hắn gật đầu về phía Thừa Phong.

Khang Chấn Học thì không chơi trò xã giao, ngửa đầu cười lớn: "Ha! Ha! Ha!"

Thẩm Đạm đứng bên kia nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày, nghi hoặc nói: "Thật sự là chúng ta thắng rồi chứ?"

Giang Lâm Hạ trước đó bị thương nặng, đau đớn suốt hai tiếng nhưng vẫn cố gắng không đăng xuất vì sợ bỏ lỡ cảnh cao trào, giờ trạng thái được khôi phục, toàn thân rệu rã ngồi bệt xuống đất, đáp lại: "Đùa à? Với số lượng tiêu diệt của chúng ta thì phải có chút tự tin đi chứ! Nhìn Thừa Phong kìa."

Người lùn Thừa Phong nhỏ bé hơn hẳn so với đám thanh niên cao hơn cô từ 20cm trở lên đang vây quanh, nhưng khí thế cô vẫn mạnh mẽ.

Nghiêm Thận chọc: "Em ấy bây giờ không phải tự tin nữa, mà là tự mãn. Tôi đoán trong đầu ẻm đang nghĩ: "Các người đã bị tôi bao vây rồi.""

Thẩm Đạm là chuyên gia đọc biểu cảm vi mô, lắc đầu: "Không, tôi nghĩ trên mặt cậu ấy đang viết: "Tôi đang cho các người cơ hội để sùng bái tôi đấy.""

"Thừa Phong có thể nghĩ gì xấu xa chứ?" Trần Hoa Nhạc chen vào, "Em ấy có gì đều nói thẳng ra hết rồi."

Thừa Phong nghe được những lời trêu chọc, quay đầu lại lườm họ một cái.

NPC xuất hiện sớm nhất nhẹ nhàng che miệng ho, nhưng cố tình tạo ra tiếng lớn: "Khụ!"

Những thí sinh Liên Đại còn sống sót lập tức nhận ra vấn đề, nhiệt tình hò hét tâng bốc:

"Nhờ có các anh chị cứu viện mà chúng em mới thoát được!"

"Các anh chị tiền bối đúng là mạnh mẽ y như lời đồn!"

"Nơi nào có Quân Viễn chinh, kẻ địch không thể đặt chân tới!"

"Khí phách của Quân Viễn chinh, chúng em học được rồi!"

"Quân Viễn chinh?" Đào Duệ tròn mắt nhìn quanh đám đông, ngạc nhiên hỏi, "Các cậu tìm được họ bằng cách nào vậy?"

NPC khoanh tay trước ngực, mắt khép hờ, không thèm giải thích.

Những thân phận đẳng cấp cao thường cần có người đại diện. Điểm này, Thừa Phong hiểu rất rõ.

"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Cô nghiêm túc nói, "Đánh họ, mắng họ, nghi ngờ họ. Để chứng tỏ bản thân, họ chịu không nổi nên bước ra thôi."

Cách nói quá mức chân thật của cô khiến ba người còn lại sau thoáng ngỡ ngàng lại bất giác có chút tin tưởng. Trên gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện những ý nghĩ nguy hiểm.

"Các người cứ thử xem." NPC cười lạnh, "Bước ra khỏi đó, việc đầu tiên tôi làm chính là giết các người."

Đào Duệ nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể biết quy tắc hỗ trợ lần này là gì không? Nếu là Quân Viễn chinh, dù chỉ sáu mươi người thì cũng rất bất công với cuộc thi."

Không cần NPC trả lời, quản lý Tam Diêu trực tiếp công bố chi tiết.

Trước mắt mọi người xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu đen, giải thích rõ điều kiện kích hoạt và quy tắc ràng buộc của đội Quân Viễn chinh.

Thực tế, Tam Diêu đã sắp xếp cho NPC hỗ trợ bốn thân phận khác nhau - AI, người chơi Tam Diêu, giáo quan và đội Quân Viễn chinh.

Chế độ nào được kích hoạt phụ thuộc vào lựa chọn của NPC khảo sát. Và người thanh niên bị Thừa Phong "ném đá" nửa buổi cuối cùng đã chọn Quân Viễn chinh.

Điều này khiến Thừa Phong không khỏi cảm phục.

NPC cười khẩy, hừ một tiếng, quay đầu đi.

Anh ta đã nhìn thấu con người này rồi. Làm Chỉ huy chẳng ai tốt lành cả.

Đào Duệ đọc xong bốn quy tắc cuối cùng, hơi bần thần, tắt giao diện.

Nếu là hắn, dù ở trong hoàn cảnh tương tự, có lẽ hắn cũng sẽ không chọn cách đó.

Những người còn lại không ai nói gì thêm.

Không gian lại chìm vào yên tĩnh. Một bầu không khí căng thẳng dần lan tỏa trong không khí.

Đồng Tuần khẽ nói: "Lần này tính điểm sao lâu thế?"

Lời nói vừa dứt, nền nhạc đầy cảm hứng tràn ngập bầu không khí. Nhịp trống dồn dập đẩy tiết tấu lên cao khiến mọi người đều biết thời khắc công bố kết quả đã đến. Tất cả đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Đúng vào khoảnh khắc cao trào của âm nhạc, bầu trời u ám bỗng sáng bừng, rồi bị ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ.

Những luồng sáng rực rỡ hội tụ lại, ghép thành một hàng chữ lớn lấp lánh trên đầu mọi người.

Có người đã đọc lớn, giọng hòa cùng âm thanh công bố của hệ thống - "Chúc mừng Đại học Liên hợp, giành giải MVP trong giải đấu đại chiến năm nay!"

Giọng nói trầm hùng và trang nghiêm vang vọng khắp đấu trường, lặp đi lặp lại. Âm vang mạnh mẽ ấy như đánh thẳng vào sâu trong tâm trí mọi người.

Lúc này là 5 giờ 26 phút sáng.

Trong khuôn viên Liên Đại, tiếng hò hét đến khản giọng bùng nổ từ bốn phương tám hướng, hợp thành một dàn âm thanh như muốn xé toạc bầu trời.

Còn trên chiến trường, hàng trăm gương mặt trong ánh sáng vàng rực lộ rõ vẻ kinh ngạc, bàng hoàng, đồng thanh hét lớn: "Không thể nào!"

Chi tiết điểm số chính thức được công bố.

Mọi người vội vàng nhìn về vị trí giữa bảng danh sách, rồi từ từ dịch tầm mắt lên cao.

Liên Quân của Đồng Tuần. Số lượng tiêu diệt: 589; Người sống sót: 201.

Quân đoàn 2 của Khang Chấn Học. Số lượng tiêu diệt: 631; Người sống sót: 175.

Đến Quân đoàn 1 của Đào Duệ, con số đã tạo ra khoảng cách rõ rệt.

Số lượng tiêu diệt: 1086; Người sống sót: 276.

Những con số này đủ khiến Khang Chấn Học và Đồng Tuần cảm thấy chấn động. Nhưng đứng ở đầu bảng lại là biểu tượng của Liên Đại.

"1290..." Đồng Tuần lẩm bẩm, cánh mũi phập phồng, ánh mắt ngập tràn vẻ không dám tin, "Làm sao có thể..."

Trong tình huống liên minh năm trường hợp lực, Liên Đại lại chiếm gần một nửa số lượng tiêu diệt của phe Trắng, thậm chí gấp đôi thành tích của các trường quân sự đồng minh, quả thực như chuyện thần thoại.

Dữ liệu quá vượt trội khiến ngay cả khi trừ đi điểm trừ do phá hủy công trình thị trấn, cộng thêm trọng số số người sống sót, Liên Đại vẫn vượt trội hơn hẳn hai trường quân sự đồng minh kia.

Quân đoàn 1 có nhiều điểm hơn, nhưng chính mức cộng thêm 50% điểm cơ bản đã giúp Liên Đại giành chiến thắng sát nút.

"Làm sao Liên Đại có thể đạt gần 1300 mạng được!" Khang Chấn Học nhìn lên không trung chất vấn, "Mới đầu trận không lâu, Liên Đại đã mất một lượng lớn nhân lực, đúng không? Khi họ chỉ còn một nửa lực lượng, số tiêu diệt chắc chưa tới năm trăm! Dù lấy mạng mình ra đánh cược cũng không thể đạt được kết quả này!"

Cả Đồng Tuần và Khang Chấn Học đều ước lượng rằng số tiêu diệt của trường mình vào khoảng bảy đến tám trăm, nhưng đó chỉ là kết luận suy đoán ngược chứ không phải thống kê từ tiền tuyến.

Nhìn lại các trận hỗn chiến trước đây, thường thì thành tích giữa các trường sẽ ngang nhau. Liên Đại có số lượng ít nhất, đáng lẽ chỉ đạt khoảng chín trăm mạng nếu chia đều thành tích.

Mặc dù Khang Chấn Học nghĩ Chiến binh của mình tối nay rất xuất sắc, nhưng không thể chắc chắn đến mức đó. Gã theo phản xạ quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Hành động của các thí sinh trên chiến trường lúc này rất đồng bộ. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào một bóng dáng nhỏ bé nhất trong đám đông.

Thừa Phong thấy ánh nhìn nóng rực từ mọi người xung quanh, cô khoanh tay trước ngực, bắt chước dáng vẻ của NPC Quân Viễn chinh bên cạnh, hơi ngẩng cằm, khép hờ mắt.

"Thật ra thì..."

Cô chuẩn bị phát biểu vài lời cảm ơn. Nhưng khi cảm xúc vừa được dồn nén đủ, tiếng reo hò cuồng nhiệt từ sau lưng bỗng như sóng trào đổ ập tới, cắt ngang lời cô.

Một dự cảm bất lành mãnh liệt xộc lên. Thừa Phong xoay người lại nhìn thì thấy một đám thanh niên cao lớn, ai nấy dang rộng tay, lao thẳng về phía cô:

"Thừa Phong!"

"Chỉ huy!"

"Đàn em, anh tới đây!"

Thừa Phong rùng mình, toàn thân nổi da gà, đầu óc trống rỗng, quay lưng bỏ chạy.

Giang Lâm Hạ chạy trước tiên, hét lớn: "Thừa Phong, đừng có chạy! Đây là truyền thống tốt đẹp của mấy khóa trước đấy, em để bọn anh tung lên một cái nào!"

"Không thể thiếu nghi thức này được!"

"Thừa Phong, em không muốn bay cao sao?"

"Chụp ảnh nữa! Chưa chụp ảnh tập thể mà!"

Thừa Phong hét lớn: "Tôi không muốn!"

Đám đông càng hét to hơn: "Thừa - Phong!"

Cảm xúc phẫn uất của Khang Chấn Học cùng đồng đội bị đám người không đứng đắn kia làm rối tung, họ thực sự không thể hiểu nổi những người trông có vẻ không dùng não này làm cách nào lật ngược thế cờ và vượt xa như vậy. Để trả lời thắc mắc của họ, Tam Diêu đã chia sẻ một phần video cắt ghép từ trận đấu, cho họ trực tiếp chứng kiến Thừa Phong đã lén lút làm gì sau lưng họ.

Trên màn hình, bóng dáng cơ giáp hiện lên giữa không trung, những vũ khí sắc lạnh lóe sáng nhanh chóng vung qua màn hình. Trong cảnh cát bụi bay mù mịt, tiếng chửi bới của tay lái cơ giáp và tiếng kêu thảm thiết của Chiến binh hòa vào nhau, làm nổi bật sự khốc liệt đến nghẹt thở của chiến trường.

Lúc này, Khang Chấn Học và Đồng Tuần mới biết, Thừa Phong và Hạng Vân Gian đã chỉ dựa vào hai chiếc cơ giáp đã tiêu diệt gần bốn trăm người. Điều này đã khiến dữ liệu ước tính của họ sai lệch nghiêm trọng, và đây chính là sai lầm lớn nhất của họ.

Khang Chấn Học há hốc miệng, lẩm bẩm một câu chửi thề rồi quên luôn cả việc ngậm lại. Sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt "Không phải con người" để nhìn chằm chằm vào Thừa Phong, người đang hoảng loạn bỏ chạy.

Thừa Phong bị dồn tới một tòa nhà, cô bèn nhảy lên, nấp sau lưng Hạng Vân Gian, tay túm lấy cổ áo anh.

Thân hình cao lớn của Hạng Vân Gian chắn ở lối lên cầu thang, dùng hai ngón tay kéo cổ áo mình, ra hiệu cho Thừa Phong buông tay, sau đó quay về phía đám đông đang chuẩn bị lao tới rồi nghiêm giọng quát: "Giữ chút phong thái của tiền bối đi, không thấy mất mặt à? Tránh ra."

Đám đông không biết xấu hổ hét lớn:

"Không đâu! Không làm vậy làm tôi thấy thiếu mất cảm giác gì đó, không trọn vẹn!"

"Liên Đại chúng ta đã 4 năm không có MVP đại chiến! Cậu có biết 4 năm là gì không? Đó là vết nhơ mà đời quân nhân không thể xóa được! Trừ khi lưu ban!"

"Thừa Phong- giơ tay tạo trái tim đi!"

"Không!" Thừa Phong thò đầu ra từ sau lưng Hạng Vân Gian, kiên quyết nói, "Nhìn mất mặt lắm."

Lúc này, video cắt ghép trận chiến của Tam Diêu đã chiếu đến đoạn cuối, chuyển sang cảnh trận đấu giai đoạn sau.

Ngoài 110 "hạt giống" trấn thủ ở kho trang bị, tất cả thí sinh của Liên Đại đều xuất trận, tích cực hoạt động ở tiền tuyến.

Những binh lính bị thương nặng được đưa về kho trang bị, còn những người có trạng thái tốt lập tức lên thay thế. Hai bên không nói một lời, chỉ lướt qua nhau, chạm tay một cái rồi lao ngay vào chiến trường.

Kênh liên lạc tràn ngập báo cáo từ các đội nhóm, tiếng nói dồn dập nhưng trật tự, nhanh chóng kiểm kê quân số và điều chỉnh đội hình mà không thừa một câu nào.

Hai Phó Chỉ huy lúc này mặt mày nhăn nhó, ngay cả Trần Hoa Nhạc, người thường ngày luôn hòa nhã cũng mất bình tĩnh mà hét lên trong bộ đàm.

Cảm giác áp bức kinh hoàng trào ra từ màn hình, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được sự tích cực, không khuất phục và tập trung cao độ của họ. Như những con dã thú bị lưỡi dao dí vào cổ, toàn thân căng cứng đến cực hạn, lúc nào cũng chực chờ cắn xé kẻ thù.

Khang Chấn Học không thể không thừa nhận, dù bị áp đảo suốt nửa trận, thí sinh của Liên Đại vẫn không khuất phục mà ngược lại còn thể hiện trạng thái tốt hơn họ. Cơn giận dữ bất bình cùng quyết tâm đặt cược tất cả đã kích phát toàn bộ sức mạnh của họ.

Đây chính là sai lầm thứ hai của họ.

Họ nghĩ rằng Thừa Phong sẽ chọn cách chơi an toàn và né tránh, nhưng thực tế cô lại chủ động và tiến công mạnh mẽ hơn họ. 250 người hy sinh, 30 người trọng thương, họ phối hợp với Quân Viễn chinh, từ thế bất lợi giành lấy những tiêu diệt mang tính quyết định.

... Nhưng mà.

Khang Chấn Học lại lần nữa quay đầu, mặt không cảm xúc.

Thực sự rất khó để liên hệ những Chiến binh sát khí ngút trời trong video với đám ngố đang ở ngay bên cạnh.

Hạng Vân Gian bị đám đông kéo đi đến mức lảo đảo.

Khi không chộp được Thừa Phong, họ liền đổi mục tiêu, muốn nâng cả Hạng Vân Gian lên.

Thừa Phong chẳng chút nghĩa khí đâm sau lưng đồng đội, từ phía sau đẩy anh một cái.

"Aiz."

Xem xong video, Đồng Tuần chỉ có thể thở dài, còn Đào Duệ lặng lẽ tắt màn hình, không nói một lời.

Ba người lại lần nữa chạm ánh mắt nhau, sau đó nhìn nhau rồi kéo ra một nụ cười mang chút bất lực.

"Thua rồi." Đồng Tuần đưa tay lên trán, cười tự giễu, "Hậu bối bây giờ dữ dội vậy sao? May mà tôi sắp tốt nghiệp rồi."

"Quân đoàn 2 của chúng tôi..." Khang Chấn Học đau đớn như bị xé nát tim gan, "Đã tám năm rồi không lấy được MVP của đại chiến!"

Đây gần như là vết thương của hai thế hệ!

Mà Thừa Phong hiện giờ mới chỉ học năm hai, cái bóng này không biết bao giờ mới tan được đây?

Khang Chấn Học tiến lên, đấm nhẹ vào vai trái của Đào Duệ, nói: "Này, đừng có giữ cái vẻ mặt đó nữa, được không? Đội của các cậu thua trận nhưng điểm số vẫn vượt qua chúng tôi, phản ứng như vậy chẳng nể mặt gì cả."

Đào Duệ hơi đờ đẫn, suy nghĩ dường như đã trôi xa, bị cú đấm của gã làm tỉnh lại.

"Tôi..."

Thế giới bỗng nhiên rơi vào im lặng, trước mắt mọi người tối sầm lại, tất cả đều bị truyền tống đến sảnh chờ.

Sảnh trung chuyển trong trò chơi không công khai, chỉ có thầy La và người dẫn chương trình đứng trên một bục cao, vỗ tay chúc mừng họ.

Quân phục trên người mọi người đã biến mất, họ đứng rải rác, nghe thầy La đọc lời kết thúc theo quy trình.

Lời này chủ yếu là những lời khen ngợi dành cho các thí sinh. Từ màn trình diễn cá nhân đến hợp tác nhóm, thầy La đều dành sự công nhận cho từng trường quân đội. Bài phát biểu kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.

Mặc dù quá trình có phần lê thê, mọi người vẫn nghe rất chăm chú.

Khi kết thúc, bầu trời bên ngoài đã hửng sáng.

Đào Duệ nhìn quanh một vòng, chuẩn bị thoát khỏi trò chơi thì Thừa Phong đột nhiên bước nhanh tới, dừng lại trước mặt hắn, chỉ cách một cánh tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK