Vì chiếc ghế Chỉ huy của chiến trường lớn, mấy người bạn cùng phòng của cô vẫn còn ở lại trường. Thẩm Đạm muốn thử sức xem có giành được suất không, trong khi hai người khác thì muốn dùng kỳ thi này để kiểm tra thực lực bản thân.
Liên Đại rất coi trọng việc tuyển chọn Chỉ huy năm nay. Thầy La liên tục ở lại văn phòng suốt mấy ngày, cùng đồng nghiệp bàn bạc về phạm vi ra đề.
Theo quy định của các năm trước, sáu Viện quân sự đứng đầu bảng xếp hạng điểm thi sẽ được tham gia. Mỗi viện có 1000 suất.
Các Chiến binh sẽ được chọn từ những thí sinh đăng ký tham gia giải đấu. Ngoài ra, mỗi trường được quyền đề cử hai vị trí Chỉ huy, không giới hạn loại hình Chỉ huy.
Xét thấy trường Liên Đại năm nay có Hạng Vân Gian và Thừa Phong, tổ giáo vụ sau một hồi cân nhắc, quyết định giữ nguyên chiến lược như năm ngoái, không đề cử Chỉ huy loại A mà tìm hai chuyên viên phân tích dữ liệu hỗ trợ họ.
Năm ngoái, Liên Đại thất bại vì khâu chỉ huy và điều phối đội hình.
Tuy Hạng Vân Gian có tố chất lãnh đạo, nhưng tiếc rằng anh không phải Chỉ huy chuyên nghiệp, kinh nghiệm chưa đủ phong phú. Vừa phải chiến đấu với tư cách Chiến binh, vừa phải điều phối chiến thuật khiến anh bị quá tải.
Thêm nữa, diễn biến trên chiến trường phức tạp và thay đổi liên tục, đòi hỏi mức độ tập trung tuyệt đối. Trong trận đấu đó, khi Hạng Vân Gian đang điều khiển cơ giáp phòng thủ, anh bị đối thủ hợp lực tấn công, không kịp nhận ra những bất thường trên chiến trường. Trớ trêu thay, hai Phó Chỉ huy lại bất đồng quan điểm, bỏ lỡ cơ hội điều chỉnh quan trọng, dẫn đến việc đội bị Đào Duệ đánh úp vào phút chót, thất bại thảm hại.
Trận thắng đó trở thành bước ngoặt đưa Đào Duệ trở thành ngôi sao sáng.
Sau giải đấu, thầy trò Liên Đại nghiêm túc rút kinh nghiệm, nhận định nguyên nhân chính dẫn đến thất bại là đã đẩy gánh nặng và áp lực quá lớn lên vai Hạng Vân Gian. Điều này khiến Đào Duệ dễ dàng khai thác sơ hở và nhắm toàn lực vào anh, khiến anh không thể xoay sở.
Kết thúc mùa giải, các lãnh đạo nhà trường đều hùng hồn tuyên bố sang năm nhất định phải mang theo Chỉ huy loại A! Một người không đủ thì mang hai! Quyết không để Đào Duệ cưỡi lên đầu nữa!
Ai ngờ năm nay Thừa Phong xuất hiện như một ngôi sao băng, khiến mọi người do dự hồi lâu, rồi lại quyết định liều thêm một lần nữa.
- Dù sao thì, đây mới đúng là phong cách quân ta mà!
Ngày thứ tư của kỳ nghỉ, cuộc tuyển chọn bắt đầu.
Đề thi năm nay khá dài, bao quát nhiều kiến thức có thể xuất hiện trong trận đấu. Vì thế, cả buổi sáng và chiều, mỗi thí sinh phải thi ba tiếng đồng hồ.
Nhà trường chuẩn bị sẵn cơm trưa miễn phí cho các thí sinh. Trong lúc mọi người ăn, thầy La gọi Thừa Phong đến để chọn người.
Trước đó, ông đã nói sẽ tham khảo ý kiến của cô. Tuy nhiên, danh sách cuối cùng ông đưa chỉ bao gồm những bài thi ẩn danh của các thí sinh. Các bài thi này thể hiện tốc độ mô hình hóa, độ hoàn thiện mô hình, phong cách và khả năng phân tích của từng người.
Thừa Phong được phép chọn cộng sự từ top 50 thí sinh.
Bài thi của Thẩm Đạm có phong cách cá nhân quá mạnh, đến mức cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, cứ như bài đó đang "khỏa thân" trước mắt vậy.
Cô liếc qua vài lần nhưng ngại không dám chọn, sợ bị nói là đi cửa sau. Dù sao thì thành tích của Thẩm Đạm cũng không nằm trong nhóm tốt nhất.
Thầy La nhìn ra suy nghĩ của cô, mỉm cười: "Thực lực Thẩm Đạm không tồi. Dù kiến thức vẫn thua các sinh viên năm tư, nhưng trong chiến trường không cần mô hình quá phức tạp. Với kỹ thuật hiện tại của em ấy là đủ. Nếu em thấy hợp tác được, thì cứ chọn đi."
Thừa Phong đáp: "Hợp tác được ạ." Thẩm Đạm rất nghe lời cô, lại có tốc độ tay cực nhanh.
Thầy La rất quyết đoán, tiện tay đánh dấu tên cô bạn vào danh sách: "Vậy thêm vào."
Quá trình chọn người nhanh hơn Thừa Phong tưởng.
Vị trí Chỉ huy còn lại được giao cho Trần Hoa Nhạc, cũng là một người quen của cô. Trước đây, khi cô tham gia khóa huấn luyện quân sự của hệ Chỉ huy, Trần Hoa Nhạc từng giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng lần này, Thừa Phong không đi cửa sau nữa. Trần Hoa Nhạc có chuyên môn vững vàng, tính cách hòa nhã, được thầy La chủ động đề cử.
Năm nay, Trần Hoa Nhạc đã là sinh viên năm tư, thành tích thi đấu chuyên nghiệp cực kỳ xuất sắc. Theo lẽ thường, chỉ cần hoàn thành các đề tài của trường, anh có thể tham gia huấn luyện hoặc học lên cao hơn, không cần quan tâm đến giải đấu này.
Lần này, anh tham gia hoàn toàn chỉ để giúp Thừa Phong giành MVP.
Thầy La sắp xếp xong hết các tệp tài liệu điện tử, lần lượt gửi trả cho từng sinh viên và thông báo kết quả kỳ thi. Nhìn thấy Thừa Phong đang ngẩn người đứng một bên, ông mỉm cười nói: "Sinh viên năm tư năm nay, trừ những người không thể quay lại trường, hầu hết đều đã đăng ký tham gia."
Thừa Phong ngẩng đầu lên.
Thầy La nói với vẻ nhẹ nhàng nhưng lại mang chút nghiêm túc: "Đừng áp lực, em không hề cô đơn. Tất cả sinh viên của Viện quân sự này đều đứng sau lưng em."
Khi Thừa Phong bước ra khỏi phòng ông, cũng là lúc một nhóm lớn thí sinh vừa ra khỏi nhà ăn. Hàng trăm người vây lại, cười nói vui vẻ, làm cho ngôi trường vốn vắng lặng trong kỳ nghỉ bỗng trở nên náo nhiệt.
Thấy Thừa Phong đi tới, tiếng ồn ào trong đám đông nhỏ lại một chút.
Trần Hoa Nhạc lên tiếng gọi lớn: "Đàn em tới rồi kìa!"
Thời tiết tháng 2 lạnh thấu xương, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ. Nhưng khả năng chịu lạnh của sinh viên quân đội quả thật phi thường. Có người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, có người lại khoác áo bông dày cộm. Nhìn thoáng qua, đủ loại trang phục từ bốn mùa đều xuất hiện.
Thừa Phong bước nhanh hơn, gần như là chạy, cô khẽ gật đầu chào: "Chào mọi người!"
Đám đông lập tức vây quanh cô, mỗi người một câu.
"Chào đàn em! Cố đánh tốt nhé, đặc biệt là đánh bại Đào Duệ nha!"
"Thừa Phong chắc chắn không sợ rồi! Tôi thấy Đào Duệ mới phải sợ Thừa Phong. Em ấy đang lên như diều gặp gió mà!"
"Tới đây rồi, nghĩ xem khẩu hiệu gì đi. Cái này không thể thua Đào Duệ đâu!"
"Ánh sáng của hệ Chỉ huy!"
"Đừng cướp lời người khác chứ!"
Thừa Phong cảm giác bên tai như có cả nghìn con ong vo ve. Cô không rõ mình có nghe hết được không, nhưng vẫn cố quay đầu đáp lại vài câu, tỏ ý đã nghe.
Không biết ai từ phía sau đẩy vai cô, vừa cười vừa trách: "Cô đáp qua loa cái gì thế? Tôi đi học còn chưa thấy cô đối phó kiểu này đâu!"
"Nói đi! Tại sao không chọn tôi? Anh đây có chỗ nào không lọt vào mắt cô?"
Giọng của Thẩm Đạm vang lên, kéo dài đầy uể oải: "Chủ yếu là vì tôi cực kỳ không thể thay thế."
Đàn anh kia lắc đầu nguầy nguậy: "Đàn em không cần gấp, giang sơn của đàn anh vẫn chưa kết thúc đâu. Nếu cô muốn xưng vương thì cứ đợi từ từ đê."
Trần Hoa Nhạc đẩy gọng kính, đùa: "Bạn Thừa Phong, lâu rồi không gặp. Không thưởng không phạt, thử đoán xem đàn anh có gì khác không?"
Thừa Phong nhìn anh một lúc, sau đó chắc chắn nói: "Kính mới."
Cả đám đông đồng thanh kêu lên: "Ồ -"
Trần Hoa Nhạc khựng lại, quả thật được yêu thương mà sợ hãi. Con bé này đến tên giảng viên dạy còn nhớ không nổi, thế mà lại nhớ kính của anh?!
Thẩm Đạm bên cạnh cũng kinh ngạc, sau đó giơ tay chỉ vào mặt mình. Thừa Phong lặng lẽ đẩy tay cô ấy xuống.
... Nói thật, đám con trai này đến kiểu tóc còn giống nhau y hệt, ngoài kính thì còn có gì khác để nhận ra chứ?
Đám đông cười nói thêm một lúc, rồi khi trời dần tối cũng lần lượt giải tán.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, các thí sinh xác nhận tham gia đều tích cực luyện tập chuẩn bị cho cuộc đại chiến.
Tiêu chuẩn tuyển chọn Chiến binh cực kỳ đơn giản, người biết nghe lệnh và tuân theo Chỉ huy sẽ được chọn theo thứ tự kết quả bài kiểm tra năng lực.
Tết Nguyên Đán, mọi người được nghỉ ba ngày. Thừa Phong bị Thẩm Đạm kéo về nhà cô ấy ăn Tết. Hôm sau lại bị thầy Khổng đích thân đưa tới gặp vợ thầy, thậm chí còn bị ép biểu diễn tài năng ca hát trước mặt bà.
Thầy Khổng thở dài, nói đây là quyết định sai lầm đầu tiên của ông trong năm mới.
Sau kỳ nghỉ, cường độ nhiệm vụ giảm bớt. Thừa Phong cùng nhóm của mình tiếp tục điều chỉnh kỹ thuật dưới sự hướng dẫn của các giảng viên hệ Chỉ huy, đồng thời dành thời gian phối hợp luyện tập đội hình với các Chiến binh.
Khi Thẩm Đạm làm việc thì cực kỳ tập trung, có thể bỏ cả ăn uống, không nói chuyện và thậm chí không đi vệ sinh trong thời gian dài. Nhưng những lúc rảnh rỗi, cô ấy lại cực kỳ lười biếng, mỗi ngày nhất định phải dành ít nhất nửa tiếng để cày báo trên Tam Diêu.
Mà sở thích của cô bạn là không đọc thầm, mà phải đọc to cho cả đám cùng nghe.
Thẩm Đạm đọc với giọng đều đều vô cảm, chẳng khác nào đọc báo cáo công việc. Nhưng Thừa Phong lại thích tự mình đọc hơn.
Dạo gần đây, mỗi ngày đều có vô số tin đồn nội bộ, cứ như thể ai đó đã lắp thiết bị nghe lén dưới giường của Đào Duệ vậy.
[Đừng không tin nhé, đảm bảo tin chuẩn luôn. Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đang bắt tay nhau đấy]
[Trận địa còn chưa chia, sao mà bắt tay được? Dù cho thật sự cùng một phe, lẽ nào Quân đoàn 2 sẽ nhường quyền chỉ huy cho Đào Duệ?]
[Quân đoàn 2 mấy năm nay chẳng có Chỉ huy nào xuất sắc cả. Hai trường lại có phong cách khá giống nhau, Đào Duệ chắc đủ sức dẫn dắt]
[Ghê thật, chắc là kết minh thật rồi. Nói hai quân giống nhau mà chẳng ai lên tiếng phản đối. Đáng sợ ghê!]
[Đừng hiểu nhầm, sắp Tết rồi, giữ chút khẩu đức thôi]
[Fan của Đào Duệ năm nay sao không thấy hét khẩu hiệu nữa nhỉ? Tự nhiên thấy thiếu thiếu, chẳng ai chửi tay đôi với tôi cả]
[Nghe nói Đào Duệ từng thua Thừa Phong đó 【Nói nhỏ thôi】]
[Những trận nhỏ lẻ như thế thì đừng coi là thật]
[Nếu năm nay Liên Đại lại hụt mất MVP của đại chiến, vậy Thừa Phong với Đào Duệ ai mới là người chiến thắng cuối cùng đây? Hay cả hai cùng phong thần?]
[Tin tôi đi, tôi lấy đầu bảo đảm. Quân đoàn 1 và Liên Quân chắc chắn nắm tay nhau rồi]
Thẩm Đạm ngả người dựa hẳn vào chiếc ghế lớn, hai chân gác chéo, cười khẩy: "Tham vọng ghê, bọn họ định để Đào Duệ đi theo con đường của Tổ Long, thống nhất sáu trường à?"
Giọng cô bạn chẳng mấy bận tâm, mà thật ra Thừa Phong cũng nghĩ đây chỉ là mấy chiêu trò thêm mắm thêm muối của cư dân mạng thôi.
Trần Hoa Nhạc tháo kính, từ tốn lau sạch, nói: "Anh cũng nghe phong thanh một chút. Không chỉ Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đâu, ngoài Liên Đại chúng ta, lần này các quân trường khác đều có ý hợp tác cả."
Thẩm Đạm lập tức thẳng lưng, đẩy ghế ngồi ngay ngắn lại: "Nhưng đại chiến chỉ có hai phe thôi mà?"
Trần Hoa Nhạc khẽ cười: "Đến lúc đó sẽ rõ thôi. Hôm nay làm xong bài tập chưa?"
Trong chuỗi ngày huấn luyện dài đằng đẵng và nhàm chán, thời gian trôi qua cùng với những đoạn mã liên tục được gõ. Chớp mắt một cái đã đến giữa tháng 2, ngày khai mạc đại chiến.