Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội ngũ cơ giáp thủ công đang tưng bừng ăn mừng, chỉ có điều họ lại không tổ chức ở nền tảng Tam Diêu.

Các đồng chí đều đồng ý rằng, với phong độ hiện tại của Thừa Phong, dù chỉ thể hiện sự phấn khích vừa phải cũng dễ khiến cư dân mạng phản cảm, từ đó làm ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh của cô.

Hơn nữa, Tam Diêu và giải đấu đã chiếu rọi đủ nhiều ánh đèn spotlight lên cơ giáp thủ công, khiến mâu thuẫn giữa hai phe ngày càng căng thẳng như nước với lửa. Vì thế, họ quyết định không trở thành những người trong ngành tiếp tục khuấy động thêm sóng gió.

Trong khi đó, các nhóm phân tích liên quan đến Thừa Phong mọc lên như nấm sau mưa, thu hút đủ mọi thành phần từ các cấp bậc sinh viên. Ai nấy đều tự tìm chủ đề nghiên cứu, từ thói quen sinh hoạt, lịch trình của cô, đến các bản cấu hình cơ giáp. Những nhóm phân tích này chẳng khác nào câu lạc bộ sở thích trá hình.

Cảnh tượng "thịnh thế" mà Thừa Phong luôn mong mỏi cuối cùng cũng xuất hiện, mặc dù bản thân cô hoàn toàn không hề hay biết.

So với những sinh viên trong nhóm suốt ngày la ó mà chẳng thể diễn tả cảm xúc bằng ngôn từ cao cấp, thầy Khổng lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều. Sau vô số lần trải nghiệm, ông đã học được cách giữ vững tâm lý trong mọi hoàn cảnh.

Ông tải video trận đấu về để sau này phân tích kỹ lưỡng, sau đó nhanh chóng mở một liên kết khác. Màn hình lập tức chuyển sang buổi phỏng vấn sau trận đấu của Thừa Phong và Tân Khoáng.

Những buổi phỏng vấn sau trận luôn được ca ngợi là tinh hoa của giải đấu, không chỉ là tóm tắt diễn biến trận đấu mà còn chứa đựng một triết lý sâu sắc: Các sinh viên quân sự không nên giữ lại hiềm khích qua đêm. Nếu có, hãy giải quyết ngay tại chỗ. Đó mới là phong thái đỉnh cao của những người trong ngành.

Tuy nhiên, khi Thừa Phong và Tân Khoáng xuất hiện, họ lại ngồi cạnh nhau rất hòa thuận, tạo nên một khung cảnh bình yên, tĩnh lặng đến mức không ai nghĩ hai người từng giao chiến quyết liệt.

Cư dân mạng tập trung trước màn hình, gõ phím lia lịa với hàng loạt câu hỏi đầy tính khích bác. Nhưng dù bàn phím đã sắp vỡ, hai người vẫn ngồi đó, mắt đờ đẫn, dường như chẳng thèm quan tâm gì cả.

[Chẳng lẽ trong mắt họ, chúng ta không đáng để tâm sao?]

[Đều là đồng đội, chỉ vì một trận đấu mà không thèm nói chuyện nữa? Thật là mất mát lớn 【Thở dài】]

[Thời gian còn dài! Tôi nói cho mà biết, mười phút là quá đủ để trả lời một câu hỏi rồi!]

Tân Khoáng gác chân, đổi sang một tư thế lười biếng hơn. Thấy dòng bình luận bắt đầu trở nên dữ dội, anh nheo mắt, cuối cùng cũng thương hại quay sang hỏi Thừa Phong: "Trưa ăn gì đây?"

"Không biết." Thừa Phong nghiêm túc đáp, "Mong là hôm nay căn tin có thịt kho tàu."

Tân Khoáng nhíu mày, khuôn mặt thể hiện sự nghiêm túc giả trân khiến người xem không khỏi cảm thán về kỹ năng diễn xuất của anh.

"Thịt kho tàu hơi ngấy, anh tưởng em sẽ thích ăn thịt nạc hơn."

[??]

[Đây là sự trống rỗng sau trận đấu sao? Tân Khoáng, anh không ổn chút nào à?]

[Có phải cậu đang cố gắng bảo vệ tình đồng đội mong manh của hai người không?]

[Bà đây không quan tâm cái này! Tôi chỉ muốn biết trong cái khung cảnh đầy bụi mù kia, hai người đã làm gì sau lưng chúng tôi?]

"Chẳng làm gì cả, chỉ đánh bừa thôi, tôi quen kiểu này rồi." Thừa Phong nói như thể đó là điều hiển nhiên. Nhưng cư dân mạng không hề hài lòng. Không còn cách nào khác, cô đành bất lực tiếp lời, "Thật đấy. Không tin thì tôi chia sẻ đoạn mã cho các người tự xem vậy?"

Tân Khoáng bật cười, một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại tựa lên lưng ghế. Anh nói với vẻ hờ hững: "Tôi sẽ về méc lão Hạng. Quá trình cụ thể thì các người tự đi hỏi cậu ấy... Tại sao bây giờ không nói à? Vì tôi chưa nghĩ ra cách bịa chuyện."

Cư dân mạng tức giận, dọa sẽ báo cáo anh. Cuối cùng Tân Khoáng cũng chịu nói thật: "Tôi chẳng làm gì được cả. Đánh hai phát trượt hết, sau đó phát hiện em ấy nằm úp xuống đất. Hai nhát kiếm của ẻm làm hỏng chân cơ giáp của tôi, dữ liệu truyền bị lỗi. Phần còn lại vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi."

Chiếc ghế trong ảnh ảo mô phỏng khá cao.

Thừa Phong ngồi hơi ngả về sau, chân cô hơi lơ lửng. Trong khi đó, đôi chân dài của Tân Khoáng lại dễ dàng chạm đất.

[Được rồi... có thể chấp nhận]

[Tôi hiểu, nhưng thật không ngờ đến cả cơ giáp cũng không thể giúp một người thoát khỏi cảnh lùn tịt]

Thừa Phong bực bội phản bác: "Không phải tôi lùn, mà là vì cơ giáp thủ công có thể biến hình. Lúc tôi điều chỉnh, chẳng phải các người đã thấy rồi sao? Tôi hạ thấp khung gầm, kéo dài cánh tay và thu nhỏ thân máy đấy."

Cô vỗ vai Tân Khoáng, sửa lại lời anh: "Em không nằm úp xuống đất. Chính xác mà nói, lúc đó em không ở bên trong cơ giáp."

"Ừm." Tân Khoáng gật đầu, "Thật ra nếu muốn biết chi tiết, các người có thể xem báo cáo phân tích của Thẩm Đạm. Cô ấy đã làm hẳn một chuyên đề về Thừa Phong. Mặc dù quan điểm của cô ấy hơi thiên vị, nhưng nhìn chung khá đầy đủ."

Trang chủ của Thẩm Đạm quả thật có một loạt các báo cáo phân tích dài bất tận.

Quá dài, và chủ yếu nhắm vào cơ giáp thủ công nên Thừa Phong chẳng mấy khi xem qua.

Cô hơi ngờ ngợ, hỏi: "Cậu ấy cũng từng viết về các anh à?"

Tân Khoáng đáp: "Đúng vậy, vinh dự được cô ấy nhắc tới một lần."

"Cậu ấy nói gì về anh?"

Tân Khoáng không cần suy nghĩ, trả lời ngay lập tức, hiển nhiên ấn tượng còn rất sâu sắc: "Cô ấy bảo lão Giang đặc biệt yếu ớt."

Thừa Phong bỗng thấy nhận xét này có gì đó quen tai. Hình như đây từng là đánh giá không tốt mà đám người này đã gán cho cô trước đây, nhưng đã bị bác sĩ Lâm đập tan bằng một cú gõ đầu.

Hóa ra là chuyển thù sang người khác.

Tân Khoáng hăng hái giải thích: "Bởi vì trong một lần tham gia bản đồ khắc nghiệt ở chế độ đội, Thẩm Đạm đã thống kê lão Giang trong vòng hai ngày rưỡi đã lảm nhảm 15 lần, nói tục 21 lần, chửi thề 39 câu, đã vậy còn thể hiện sự phản cảm mãnh liệt. Buổi tối, cậu ấy lén lấy túi của lão Hạng để lót dưới đầu mình ngủ. Lão Giang không ngờ hành động kín đáo đó cũng bị Thẩm Đạm phát hiện, khiến cậu ấy bị chạm đúng điểm đau. Sau này, cậu ấy luôn canh cánh trong lòng, trách Thẩm Đạm đã cố tình bỏ qua sự dũng cảm hy sinh trong pha xông vào tuyến đầu của cậu ấy lúc cuối trận."

Thừa Phong thầm nghĩ, không ngờ ông nội Giang đó lại là kiểu người như vậy!

Tân Khoáng nói tiếp: "Nhưng cô ấy đã phân tích sai một điểm quan trọng."

"Điểm nào?" Thừa Phong hỏi.

"Cô ấy cho rằng mối quan hệ nội bộ đội bọn anh không tốt, rằng Nghiêm Thận rất có thể bị cả đội bài xích, dẫn đến việc đội hình không thể thống nhất." Tân Khoáng bật cười nhẹ, "Cô ấy đã đánh giá thấp năng lực của Nghiêm Thận."

Thừa Phong gật đầu đồng tình: "Em hiểu mà."

Cô không thể tưởng tượng nổi một đội giữ được bước đi thống nhất với Nghiêm Thận sẽ ra sao.

Có lẽ họ không trong tình trạng báo động thì cũng đang trên đường đi báo động.

Khả năng tập trung của Thừa Phong rất đáng nể. Bị vòng vo một hồi, cô vẫn không quên quay lại vấn đề chính, tò mò hỏi: "Thế còn của anh thì sao?"

Ánh mắt cô lướt qua phần bình luận của cư dân mạng. Trong các dòng chữ lơ lửng trên không, loại bỏ những câu cảm thán vô nghĩa thì có một số người đang cảnh báo: [Anh ta đang nói dối], [Bạn của quỷ dữ], [Tân Khoáng bảo tôi rằng ngoài tiền ra, mọi thứ khác đều không đáng tin], [Điều đáng sợ là người đàn ông trông có vẻ chân chất này lại có rất nhiều bạn bè], [Nói lão Hạng kể cho cậu nghe chuyện anh ta thuần phục đồng đội đi. Đây là một kho tư liệu quý giá chưa từng công bố của Liên minh đấy]

Thừa Phong hỏi: "Họ có ý gì vậy?"

Tân Khoáng đứng dậy, chỉnh lại vạt áo nhăn, nói: "Mười phút rồi, có thể thoát ra được rồi. Chiến thuật thiên thạch rơi khá hay, có thể áp dụng rộng rãi. Đây đúng là điểm mù của cơ giáp cảm biến."

Anh vừa nói vừa thoát khỏi chế độ ảo. Thừa Phong cũng làm theo, chọn đăng xuất.

Không gian bỗng chốc trở nên yên ắng. Giám thị đứng trên bục giảng, nở nụ cười nhẹ, gật đầu với Thừa Phong. Cô bước tới nhận lại quang não rồi rời khỏi phòng thi.

Vừa khởi động máy, cô lập tức nhận được tin nhắn chào hỏi thân thiện từ Giang Lâm Hạ.

Người được gọi là yếu ớt nọ bùng nổ với hai tiếng gầm.

[Buổi phỏng vấn sau trận của các người, tại sao phải lôi anh ra làm bia đỡ đạn?]

[Tân Khoáng, tên không biết xấu hổ đó nói xấu anh, còn nhóc thì không thèm bênh vực anh mà lại gật đầu đồng tình nữa! Anh đối xử với nhóc không tốt sao? Lương tâm của con nhóc mày đâu rồi?!]

Thừa Phong rảo bước dưới làn gió lạnh hiu hắt trên phố, vừa đi vừa gửi cho Giang Lâm Hạ một biểu cảm 【Cú mèo cười khờ】.

Lúc này chưa đến giờ ăn trưa.

Cô đeo ba lô, đi quanh khu giảng dạy yên tĩnh một lúc rồi quyết định ghé vào lớp học.

Khi đi ngang qua thư viện, cô tình cờ gặp đám Hạng Vân Gian vừa bước ra.

Hạng Vân Gian nhìn thấy cô, đứng lại chờ. Trong khi đó, Giang Lâm Hạ ở phía sau vẫn còn bực mình, hai tay đút túi, liếc xéo cô bằng ánh mắt như muốn tạo thêm áp lực lương tâm cho cô.

Thừa Phong hỏi: "Giờ này các anh đi đâu vậy?"

Hạng Vân Gian cúi đầu nhắn tin, trả lời: "Tân Khoáng vừa thua trận, cả bọn quyết định đi ăn để an ủi."

Thừa Phong hỏi tiếp: "Ai trả tiền?"

Giang Lâm Hạ lớn tiếng: "Tất nhiên là thủ quỹ rồi!"

Thừa Phong ngừng lại một chút, tò mò: "Thế nếu người thua là em thì sao?"

Nghiêm Thận trả lời ngay không cần nghĩ: "Thì bắt Tân Khoáng mời em ăn."

... Hiểu rồi.

Hạng Vân Gian vẫy tay, Tân Khoáng từ phía sau đi tới. Lúc đi ngang qua Thừa Phong, anh ấy nhẹ nhàng thả một quả bom chấn động: "Em sẽ không có lì xì nào trong tháng tới đâu."

Thừa Phong: "..." Đáng ghét thật, đòn tấn công từ chiều không gian lớn hơn!

Hạng Vân Gian đặt tay lên vai cô, xoay cô về hướng khác: "Em đi học đi, lần sau sẽ dẫn em đi cùng."

Thừa Phong quay đầu chỉ tay: "Nhưng em đang định đi hướng kia!"

"Ồ. Thế em cứ đi đi." Hạng Vân Gian lùi lại một bước, lúc cô bước qua liền tiện tay vỗ nhẹ lên lưng cô, "Đánh khá đấy."

Thừa Phong hất cằm tự đắc: "Tất nhiên rồi."

Không biết có phải là vận may sau chuỗi ngày xui xẻo hay không, ở vòng hai của trận chung kết, Thừa Phong bất ngờ được miễn đấu.

Cộng đồng mạng vốn đang đặt cược và theo dõi nhiệt tình đều đồng loạt vỡ mộng.

Bọn họ không thể tin nổi trong cuộc đời đầy xui xẻo của Thừa Phong lại xuất hiện hai từ "miễn đấu". Vừa trách móc hệ thống Tam Diêu làm nguội cảm xúc của họ, vừa nghi ngờ chương trình thuật toán của Tam Diêu có vấn đề, yêu cầu nhân viên bảo trì kiểm tra ngay, tránh gây ra lỗi lớn hơn.

Thừa Phong chỉ bật cười mỉa mai, gửi cho họ một biểu cảm 【Cú mèo lạnh lùng】.

Cô chụp màn hình danh sách ghép cặp, gửi vào nhóm chat nhỏ để khoe, coi như phản pháo lại việc bị chế nhạo là xui xẻo trước đó.

Diệp Quy Thừa: [Được bỏ qua lượt rồi, tiếc ghê. Đây chẳng phải là xác suất rất nhỏ sao?]

Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Cũng không nhỏ lắm, vì hiện giờ người tham gia không còn nhiều nữa]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Anh cũng từng được bỏ lượt, mà là ở vòng sơ loại nhé 【Bóp mặt】]

Thừa Phong lập tức tắt khung chat, tiện tay chặn luôn.

Cái nhóm này toàn mấy kẻ ghen tị. Đáng sợ thật.

Do được bỏ lượt, thời gian dự tính cho phân tích dữ liệu của cô bị rảnh hai tiếng buổi chiều.

Thừa Phong quyết định giữ đúng lời hứa, dẫn Thẩm Đạm chơi một trận đấu đội để luyện cảm giác, vừa là cảm ơn cô nàng đã giúp cô thu thập tư liệu, vừa tiện thể mở một buổi livestream hướng dẫn.

Thầy Khổng từng nhắc cô rằng nên livestream khi rảnh để quảng bá cơ giáp thủ công. Nội dung không cần quá khó, cũng không cần chuyên sâu, miễn sao khiến dân mạng cảm thấy "Tôi cũng làm được" là ok.

Mang theo Thẩm Đạm là lựa chọn quá hợp lý.

Cô lười đặt tên tiêu đề, tiện tay ghi #Dẫn bạn cùng phòng săn MVP.

Cư dân mạng mang theo chút nghi ngờ, nhấn vào xem thử. Khi phát hiện bạn cùng phòng đúng là Thẩm Đạm, tất cả đều bàng hoàng.

[Cậu cũng dám đặt tiêu đề này? Là được qua lượt cho cậu sự tự tin đấy à?]

[Cô high quá rồi!]

[Thẩm Đạm còn không dám nói thế, vậy mà cô, một tháng livestream đúng một lần, chơi lớn vậy luôn?!]

[Tôi nói luôn, không thể nào đâu!]

Thừa Phong tắt phần bình luận, nhấn vào nút ghép trận.

Trong lúc chờ đợi, màn hình hiện quảng cáo. Trên đó, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa hơi xa lạ hiện lên, khiến cái ngáp còn dang dở của Thừa Phong bỗng dưng khựng lại.

Cư dân mạng nhanh chóng đánh hàng loạt dấu hỏi.

[Tôi hoa mắt à? Nhìn người này sao giống Thừa Phong thế?]

[Trừ khuôn mặt ra, cậu nói xem còn giống ở đâu nữa?]

[Bên cạnh có lão Hạng, đây rõ ràng là Thừa Phong mà!]

Thừa Phong chợt nhớ ra, đây là quảng cáo cô từng tham gia quay nhanh trước đây, và giờ nó đã chính thức lên sóng.

Đây là một quảng cáo thời trang, vốn chẳng nằm trong phạm vi chuyên môn nên cô ít khi nhận.

Nhưng nhân viên Tam Diêu đã từng hợp tác giải thích rằng nó rất đơn giản, chỉ cần một hai tiếng là xong. Thay vài bộ đồ, chụp một vài bức ảnh, còn lại để họ chỉnh sửa, chắc chắn sẽ đẹp.

Nguyên nhân chính không phải do họ trả nhiều tiền, mà vì nhân viên phụ trách lần đó quá thân thiện khiến Thừa Phong ngại từ chối.

Quả thật công việc rất đơn giản. Cô thử hơn hai mươi bộ quần áo, nhảy qua vài chướng ngại vật trong bối cảnh dựng sẵn, còn chẳng biết nhiếp ảnh gia chụp được gì mà cứ cầm tiền rời đi.

Thương hiệu còn hào phóng gửi tặng toàn bộ quần áo mới để cô mặc vào mùa xuân, chu đáo vô cùng.

Quảng cáo không quay chung với Hạng Vân Gian, nhưng người dựng phim lại ghép họ cùng khung hình.

Hạng Vân Gian đứng bên trái, cô ở bên phải, cả hai mặc đồ cùng tông màu.

Thừa Phong nhảy theo nhịp nhạc nền, liên tục đổi trang phục.

Váy ngắn, váy dài, quần short, cả đồ ngủ cũng có.

Hạng Vân Gian cũng thay đồ liên tục, tay còn xách thêm một chiếc túi mua sắm.

Chỉ vỏn vẹn một đoạn video dài ba mươi giây, cuối cùng lướt qua tên thương hiệu thời trang.

Cư dân mạng xác nhận đây đúng là Thừa Phong. Chủ đề trước đó ngay lập tức bị lãng quên, cả bọn xem quảng cáo như phim chính, dừng lại ngắm nghía thật lâu.

[Nhà quảng cáo này khéo thật, dám ghép Thừa Phong với lão Hạng vào chung một khung hình]

[Ý tứ sâu xa đấy, nhưng tiếc là thời nay chẳng còn ai xách túi ra đường nữa]

[Chẳng lẽ đây cũng là một cách Hạng Vân Gian chinh phục đồng đội à?]

[Tôi chưa bao giờ thấy Thừa Phong mặc váy. Trong Tam Diêu toàn là đồng phục. Nhìn này, cô ấy dễ thương thật! Này chính là cô em gái nhà bên, nhẹ nhàng đáng yêu đây mà!]

[Cô em gái nhẹ nhàng nhưng một cú đấm hạ gục ngay một gã cơ bắp? Gặp là tôi tự nguyện quỳ gối luôn, cảm ơn nha!]

[Tôi thấy được cơ bụng của con gái tôi rồi! Hay quá, giờ thì tôi tin tất cả đều là cơ bắp]

Thừa Phong thoát ra ngoài, tìm lại bản đầy đủ của quảng cáo, xem lại một lượt nữa như chưa đã.

Không biết là kỹ thuật hậu kỳ quá đỉnh, tay nghề nhiếp ảnh gia quá cao, hay chủ yếu là nhờ cơ thể cô phối hợp tốt, nhưng những bức ảnh tĩnh nhìn chân cô dài miên man, tóc bay mượt mà, ngay cả đứng cạnh Hạng Vân Gian cũng không bị lùn đi, khiến cô rất hài lòng.

Ở bên cạnh, Thẩm Đạm không để ý đến quảng cáo, vẫn đang lật giở tài liệu và lẩm bẩm trao đổi kinh nghiệm với cô.

"Tôi đã nghiên cứu rất kỹ, giờ thật sự thấm thía rồi." Thẩm Đạm liên tục khẳng định, rồi hỏi thêm trong giao diện chuẩn bị, "Tôi nên chọn cấu hình nào đây? Tôi thấy Phong Dực của cậu khá cân bằng. Hay để tôi dùng "Diệp Cảnh số 1" nhé?"

Thừa Phong thoát khỏi mạch suy nghĩ về quảng cáo, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu cứ dùng mặc định đi." Đừng dùng gì phức tạp quá.

Hai người cùng vào trận.

Đây là chế độ hỗn chiến hàng chục người. Ngay khi bắt đầu, Thừa Phong đã rút ống phóng, xác định vị trí của Thẩm Đạm, để cô nàng đi trước mở đường, còn cô ở phía sau yểm trợ. Cô dặn dò: "Đừng đi nhanh quá, để tôi nhìn thấy cậu."

"Được." Thẩm Đạm, người đã viết hơn mười mấy bài báo cáo, giờ là một học giả chuyên ngành nịnh nọt cấp 10, cố gắng kìm nén bản thân, nói: "Tôi biết toàn sân này không ai là đối thủ của cậu, nhưng cho tôi chút cơ hội thể hiện đi!"

Thừa Phong khiêm tốn: "Không có đâu, mọi người đều rất giỏi. Cẩn thận là được."

Cô tiến lên một đoạn, thấy chưa có động tĩnh gì, liền nhanh chóng chuyển ra ngoài để nhìn lại ảnh tĩnh.

Tốc độ chuyển khung cảnh của cô cực nhanh, chỉ mất chưa đến một giây. Cô tranh thủ so sánh chiều cao của mình và Hạng Vân Gian.

Xác nhận xong, cô gật đầu hài lòng.

Cô cho rằng mấu chốt vẫn là nhờ cơ thể mình phối hợp tốt. Chiều cao của cô hoàn toàn không phải giả.

Cư dân mạng như bị chiếu sáng bởi sự tự tin của cô.

[? Đẹp đến mức nào mà cô phải nhìn mãi vậy? Có phải lão Hạng khiến cô không thể quên không?]

[Làm người đàng hoàng đi, tập trung đánh trận đi]

[Ghép đội với Thẩm Đạm mà cô còn dám mất tập trung? Gan to thật!]

[Thú nhận đi, có phải cô đang tự luyến không? Đẹp là có thể làm mọi thứ à?]

Thừa Phong ngồi thẳng lưng, nghiêm túc làm chuyện chính, giữ khoảng cách vừa phải với Thẩm Đạm.

Đây là một trận hỗn chiến đông người, radar nhanh chóng quét được vị trí kẻ địch. Thẩm Đạm cũng nhận ra, liền tự giác chuẩn bị biến hình.

Thừa Phong lập tức lên tiếng ngăn lại: "Đừng biến hình, cứ thế, đừng động. Lùi lại, trực tiếp đến khu vũ khí số hai, ngắm bắn, khai hỏa!"

Thẩm Đạm trong cơn căng thẳng đã nhấn nhầm mã lệnh ngắm bắn thành mã lệnh tạo hình trong mô hình 3D, nhận ra sai lầm liền hít vào một hơi lạnh.

Thừa Phong bắn một phát đạn để che chắn cho cô nàng. Hôm nay lòng dạ cô rộng như biển sâu, an ủi: "Không sao, làm lại. Cứ bắn thoải mái."

Thẩm Đạm thấy đối phương định chạy, trong luc bối rối, gửi ngay một tin nhắn.

Tình Yêu Và Hòa Bình: [Đừng đi mà!]

Kẻ địch phát hiện đó là Thẩm Đạm, lập tức quay đầu chẳng hề phòng bị, muốn bắt lấy số điểm được dâng tặng này. Cậu ta còn thông báo trên kênh chung: [Thẩm Đạm tới rồi, các bạn ơi. Trận này trời định sẽ thắng!]

Cậu ta vừa đi được nửa đường thì một phát đạn bay thẳng đến, tuy không hoàn toàn chính xác nhưng vẫn khá gần.

Cậu ta nhanh chóng xoay thân máy né đạn, kết quả lại va thẳng vào nòng súng của Thẩm Đạm.

Màn hình hiện lên thông báo máy bị hư hại 60%.

Chàng trai ngơ ngác không thốt nên lời.

Hai tên cùi bắp nhưng lại phối hợp ăn ý ngoài ý muốn à?

Cậu ta theo phản xạ bắt đầu phản công. Tuy nhiên, pháo vừa bắn ra đã bị chặn ngay giữa đường, và cùng lúc đó, một phát đạn khác của Thẩm Đạm lao đến, biến giao diện của cậu ta thành màu xám tro.

Cậu ta chết mà không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thầm kêu la chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

Dưới sự hỗ trợ của Thừa Phong, Thẩm Đạm thuận lợi lấy được một mạng, tinh thần lập tức phấn chấn.

Thừa Phong thì ung dung đáp lời cư dân mạng: "Người thao tác chậm thì đừng vội biến hình. Hãy làm quen chức năng của mỗi bộ phận cái đã."

Thao tác mã lệnh trong thư viện quá phức tạp, nếu vừa vào trận đã muốn kiểm soát toàn bộ thì chẳng khác gì tự làm khó mình.

Thừa Phong lúc mới tiếp xúc với hệ thống cải tiến này cũng chỉ sử dụng được một phần thư viện mã lệnh. Chỉ qua hàng loạt trận chiến thực tế, cô mới dần thuần thục hẳn.

Vấn đề lớn nhất của Thẩm Đạm thực ra nằm ở đặc thù nghề nghiệp khiến cô nàng dễ bị rối loạn khi ghi nhớ lệnh, và hay thích làm Chỉ huy mà không tự lượng sức. Tuy nhiên, khả năng thu thập và phân tích thông tin của cô ấy lại rất xuất sắc.

Cô nàng biết tự tìm các vị trí an toàn, lựa chọn tuyến đường tiện lợi. Chỉ cần không nghĩ ra những ý tưởng quái dị để phối hợp với người khác, cô ấy vẫn có thể cứu được.

Dù thỉnh thoảng mắc lỗi, nhưng có Thừa Phong ở bên làm hậu thuẫn, đội hai người của họ có tỷ lệ dung sai* khá cao.

(*Thuật ngữ chỉ mức độ chấp nhận được của sự sai lệch hoặc khác biệt so với giá trị chuẩn hoặc yêu cầu kỹ thuật nào đó)

Thừa Phong dùng kiểu hướng dẫn cho người ngốc để dẫn dắt Thẩm Đạm. Đầu tiên, cô kiềm chế những ý định bốc đồng của cô bạn lại, bắt cô ấy tập trung vào di chuyển và bắn súng, trong khi cô lo phần ngăn chặn pháo địch và kìm hãm đối thủ.

Thẩm Đạm rất nghe lời cô, không thêm vào những thao tác có chất riêng của mình vào. Sau một lúc làm quen, dù việc nhập lệnh vẫn còn hơi cứng nhắc, cô ấy đã có vẻ giống một tay lái chuyên nghiệp.

Kết quả này khiến ngay cả Thừa Phong cũng phải bất ngờ. Ban đầu, khi vừa hợp tác với Thẩm Đạm, cô hoàn toàn bị động, muốn bắt lỗi cô ấy nhưng lại không tìm ra trọng điểm.

Cô chẳng bao giờ đoán được bước tiếp theo cô bạn định làm gì, vì thế cũng không thể phối hợp ăn ý.

Nhưng giờ đây, không chỉ biết Thẩm Đạm chơi tệ, cô còn biết chính xác cô ấy tệ ở mức nào.

Đúng là một sự nâng cấp vượt bậc!

"Đây chính là cảm giác "như hổ mọc thêm cánh" sao?" Thẩm Đạm gõ mã lệnh liên tục, cảm giác như chính mình đã bị Thừa Phong xuyên qua, nhiệt huyết sục sôi cả lên, "Tôi ngộ ra rồi, lần này thật sự ngộ ra rồi!"

Có Thừa Phong ở phía sau yểm trợ, cuối cùng Thẩm Đạm cũng lấy được 6 mạng.

Mỗi phát đạn lấy một mạng. Trong sự kinh ngạc đầy dấu chấm than của cư dân mạng, cô nàng đã tạo nên kỳ tích. Tuy nhiên, đến nửa sau trận đấu, khi gặp phải ba kẻ địch vây công, cô bạn vì quá hăng máu mà lạc đường. Thừa Phong không kịp cứu cô lại.

Dù vậy, Thẩm Đạm vẫn nhờ hạ gục được 6 mạng mà trở thành MVP của trận đấu.

Khi biểu tượng MVP xuất hiện, toàn bộ dân mạng Tam Diêu đã từng chịu áp bức bởi Thẩm Đạm đều bùng nổ.

Tình Yêu Và Hòa Bình tạm thời biến mất khỏi thế giới này.

Quay lại sảnh chờ, Thừa Phong mới bật phần bình luận.

[???]

[Tôi từ đầu đến cuối đều giữ một biểu cảm 【Ngơ ngác】]

[Thẩm Đạm mà cũng có ngày thành công ư?]

[Thẩm Đạm lấy được MVP?! Tôi không cần viết di chúc cho con tôi nữa rồi?]

[Tôi tuyên bố Thừa Phong chính thức phong thần. Cô ấy đã kết nối hai lĩnh vực vốn không thể dung hòa với nhau!]

[Đây chính là sức mạnh của tuyển thủ chung kết sao?]

[Cái quái gì mà như hổ mọc thêm cánh, rõ ràng đây là một dạng hack hình người!]

[Nhìn thế này, điều khiển cơ giáp thủ công cũng không khó lắm nhỉ?]

[Đừng để bị lừa! Đầu tiên cậu cần một người hỗ trợ cấp thần, mà vấn đề là suốt mười mấy năm nay chỉ có một mình Thừa Phong thôi!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK