Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa Phong cố gắng lướt Tam Diêu thêm một lúc, nhưng chưa đầy năm phút cơn buồn ngủ đã ập đến, khiến cô không mở nổi mắt.

Cô rửa mặt qua loa rồi vội vàng nằm lên giường. Dù tinh thần vẫn còn hưng phấn, nhưng do kiệt sức nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến khoảng 6 giờ tối, cô bị bé cú mèo ngồi phịch lên người đánh thức.

Con robot này chẳng biết thương tình gì cả, cứ thản nhiên ngồi trên mặt cô, bật báo thức inh ỏi, gọi cô dậy ăn tối.

Đầu óc Thừa Phong ong ong, cảm giác không thở nổi, cô đành khó khăn bò dậy, bước ra khỏi phòng. Lúc này, cô thấy bạn cùng phòng đã để sẵn một hộp cơm trên bàn trà trong phòng khách.

Cô ăn qua loa vài miếng thì nhận được tin nhắn thúc giục gấp gáp của thầy Khổng qua quang não, liền vội vã đi gõ cửa phòng Thẩm Đạm.

Thẩm Đạm ngủ say như chết, nằm bất động trên giường.

Bạn cùng phòng ra hiệu để cô nhường chỗ, sau đó bước lên trước, dùng dấu vân tay mở khóa.

Mấy người ùa vào, hợp lực lôi Thẩm Đạm vào phòng tắm, dùng khăn ướt lau mặt cô ấy để cưỡng ép gọi cô dậy từ chế độ ngủ.

"Hê hê." Bạn cùng phòng nhướng mày, cười nói, "Chuẩn bị từ trước rồi."

Thẩm Đạm thở dài một hơi, tiện tay cầm lấy một chai nước, cùng Thừa Phong ra ngoài.

Hai người lặng lẽ bước xuống lầu, đứng trước cửa kính mà suýt bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt.

Khi đã nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, cả hai đều không thể tin vào mắt mình.

... Đây là đâu thế này?

Thầy Khổng bảo Thừa Phong đến lúc 7 giờ, nhưng thực ra từ 6 giờ, lễ trao giải đã bắt đầu phần khởi động.

Buổi lễ này theo thông lệ được tổ chức tại trường của đội vô địch cúp vàng. Toàn bộ thiết bị và nhân sự do Tam Diêu chuẩn bị, khách mời lễ trao giải cũng được Tam Diêu đón đưa.

Chỉ trong vòng một tiếng sau khi trận đấu kết thúc, hàng ngàn nhân viên cùng dụng cụ đổ vào trường học. Kết hợp với sự hỗ trợ tự nguyện của sinh viên Liên Đại, chưa đầy nửa ngày, khuôn viên trường đã được khoác một diện mạo hoàn toàn mới.

Phong cách trang trí này hẳn rất hợp gu của Hiệu trưởng Liên Đại.

Băng rôn đỏ rực, ánh đèn lộng lẫy, những đóa hoa hiện lên bằng công nghệ toàn thực, và biểu tượng khổng lồ của Liên Đại được trưng bày rất nổi bật.

Thẩm Đạm chợt tỉnh táo, run rẩy đưa tay đẩy cửa lớn.

Bầu trời có dây ruy băng chầm chậm rơi xuống, là một phần của hiệu ứng toàn thực dọc tuyến đường do Tam Diêu sắp đặt. Trên không trung cao ba, bốn mét, những dòng chữ vàng lấp lánh - thứ thường chỉ xuất hiện trong game đang nổi bần bật: "Chúc mừng nhà vô địch 3 cúp MVP, Diệp Quy Thừa!"

Khu sinh hoạt giờ hầu như không còn ai qua lại, nhưng từ sân khấu, tiếng cổ vũ vang vọng qua khoảng cách hàng trăm mét đến tận nơi này.

Phải nói rằng, buổi livestream của Tam Diêu chỉ tập trung vào sân khấu, nên đây là lần đầu tiên Thẩm Đạm được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng đến vậy.

Thừa Phong đứng đờ đẫn tại chỗ, quang não trong tay liên tục rung báo hiệu tin nhắn mới.

Cô nhìn quanh, chậm chạp đưa tay phải lên bật màn hình.

Thầy Khổng bên kia rõ ràng đang rất sốt ruột, cứ mỗi phút lại gửi một tin nhắn.

Thầy Khổng: [Đến chưa? Nhanh lên nào, Nghiêm Thận đã tới rồi, sao các em còn chưa đến?]

Thầy Khổng: [Nếu không kịp nhận giải, hậu quả rất lớn đấy!]

Thầy Khổng: [Thầy đã nhờ bạn học ra đón các em rồi, nhanh lên!]

Thầy Khổng: [Cuối cùng cũng ra rồi hả? Bà cố của tôi ơi, chạy nhanh chút đi! Vị trí của em ở hàng thứ nhất, cột thứ ba bên lối đi tay phải, tiện để lên sân khấu nhận giải]

Khi thầy Khổng chuẩn bị gửi tin thứ năm, Thừa Phong đã kịp tới khán đài và ngồi vào chỗ.

Thầy Khổng ngồi ngay cạnh cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gửi lịch trình buổi tối qua quang não, giải thích những hạng mục mà cô sẽ nhận thưởng.

Tối nay không chỉ trao một cúp vàng mà còn rất nhiều giải thưởng khác như giải Đội xuất sắc nhất, giải Chiến thuật tốt nhất, giải Được yêu thích nhất... Gần như các Học Viện quân sự đều nhận được một phần thưởng, đảm bảo không khí buổi lễ không trở nên lạc lõng.

Giai đoạn khởi động chủ yếu là biểu diễn nghệ thuật. Thừa Phong vừa kịp tới thì chương trình đã kết thúc, chuyển sang phần trao giải.

Cô lần lượt lên sân khấu nhận hai chiếc cúp.

Một là giải Bất ngờ nhất, với lý do trao giải mang tính hình thức, cô không chú tâm nghe rõ.

Chiếc còn lại là giải Phối hợp tốt nhất mà cô nhận cùng Hạng Vân Gian, nhờ trận đấu tay đôi cơ giáp đã xoay chuyển cục diện chiến trường, đặt nền móng cho chiến thắng của họ.

Cô cầm cúp bước xuống, phát hiện đám người trong nhóm chat đã bắt đầu hoạt động rôm rả.

Tên nhóm nhỏ năm người của họ giờ đã đổi thành "Sao Tử Vi Đang Chiếu Sáng".

Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Tôi cảm thấy bị tổn thương ghê gớm]

Rõ ràng lúc đó là ba người cùng tấn công, nhưng không chỉ đồng đội mà cả đối thủ đều quên mất sự tồn tại của anh, giờ đến cả ban tổ chức cũng phớt lờ luôn.

Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Chơi cơ giáp hạng nặng làm gì cơ chứ? Cơ giáp hạng nặng không có cửa mà 【Tuyệt vọng】]

Hạng Vân Gian gửi vài bao lì xì an ủi.

Thừa Phong không muốn bị nói là nhỏ mọn, đành đau lòng gửi thêm một bao.

Đang buôn chuyện với mọi người thì thầy Khổng nghiêng qua, chạm nhẹ vào tay cô, thì thầm: "Sắp bắt đầu rồi."

Tam Diêu đặc biệt chọn một khung giờ đẹp để trao cúp vàng. 8 giờ 8 phút tối.

Lúc này, con số ở góc phải trên màn hình quang não vừa nhảy sang 8:00.

Thừa Phong ngẩng lên, nhận ra ánh mắt của đám đông đang tập trung về phía mình.

Thầy Khổng ngồi không yên, không ngừng quay đầu kiểm tra trang phục của cô, chỉnh lại vạt áo, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng căng thẳng. Lên đó nếu không biết đặt tay ở đâu thì nhét vào túi quần. MC nói gì mà em không biết đáp thì cứ cười là được."

Thừa Phong không thấy mình lo lắng, nhưng ánh mắt lơ đễnh và mồ hôi trên trán thầy Khổng lại khiến cô có cảm giác ngược lại, như thể chính ông mới là người đang hồi hộp.

Là một giảng viên dạy điều khiển cơ giáp thủ công, e rằng cả trong mơ thầy Khổng cũng chưa từng nghĩ đến việc được chạm vào cúp vàng.

Thừa Phong quyết định sau khi nhận được cúp sẽ để thầy Khổng giữ một đêm, giúp ông thực hiện ước mơ cả đời. Sau đó, cô sẽ tặng lại nó cho Liên Đại để danh dự của ngành Cơ giáp thủ công và phân tích dữ liệu mãi mãi ở lại ngôi trường này.

Cô định báo tin tốt lành này cho thầy Khổng để ông vui vẻ một chút, nhưng đúng lúc đó, Hiệu trưởng bước từ vị trí trung tâm đi tới, chen vào khoảng trống vốn dĩ khá rộng rãi giữa cô và thầy Khổng, bắt đầu trò chuyện với Thừa Phong.

Hiệu trưởng khẽ ngoắc tay, ra hiệu cho cô ghé tai lại gần. Nhưng ông lại không phải người nhỏ nhắn, chen giữa thầy Khổng và Thừa Phong, khoảng cách đã rất gần rồi.

"Người trao giải tối nay là một nhân vật rất đặc biệt, là cựu sinh viên của trường chúng ta, cũng là tiền bối của em."

"Tiền bối nào ạ?" Thừa Phong tò mò hỏi, vì danh phận của cô vốn có nhiều loại, "Có phải cũng là người thuộc khoa Cơ giáp thủ công không ạ?"

Nếu vậy, chẳng phải là Quý Ban sao?

Hiệu trưởng cười đầy ẩn ý: "Có thể coi là vậy."

"Hửm?" Thừa Phong đảo mắt, lại hỏi, "Hay là người thuộc hệ Chỉ huy ạ?"

Hiệu trưởng vẫn giữ vẻ mặt thần bí, "Cũng có thể nói vậy."

Thừa Phong kinh ngạc: "Chẳng lẽ là người từ sao Chiến Hậu?"

"Không phải." Hiệu trưởng đáp, "Cô ấy cũng là nữ."

Trong đầu Thừa Phong lóe lên một dự đoán, nhưng còn chưa kịp hình thành rõ ràng thì tiếng chuông trong trẻo đã vang lên.

Đồng thời, vô số ánh vàng lóe lên, thắp sáng nửa bầu trời đêm, tạo nên một khung cảnh rực rỡ lóa mắt.

"Cảm ơn quý vị đã chờ đợi - và bây giờ chính là phần trao giải quan trọng nhất của buổi tối hôm nay!"

"Xin hãy dành một tràng pháo tay chào đón người đứng đầu bảng điểm Chiến binh mùa giải năm nay, người chiến thắng cúp vàng, đạt ba danh hiệu MVP đến từ hệ Chiến binh và hệ Chỉ huy của Liên Đại, Diệp Quy Thừa - Thừa Phong!"

MC nói một hơi hết tất cả danh hiệu, rồi hài hước chêm thêm: "Mỗi lần công bố ba danh hiệu MVP tôi đều lo không đủ hơi để nói hết. May mà lần gần nhất cũng đã cách đây 16 năm rồi."

Thừa Phong vội vàng đứng dậy, chạy dọc theo thảm đỏ.

Khoảng cách từ chỗ ngồi đến sân khấu quả thực khá xa, tấm thảm đỏ kéo dài hơn trăm mét. Máy quay bám sát Thừa Phong, hình ảnh của cô được chiếu lên những màn hình khổng lồ bao quanh.

Quảng trường chính với sức chứa hơn mười nghìn người lập tức bùng nổ trong những tiếng reo hò ngày càng lớn.

Cùng lúc đó, cư dân mạng của Tam Diêu cũng đang đập bàn phím nhiệt tình, hòa vào không khí ăn mừng.

[Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô bé này, tôi đã biết cô ấy sẽ làm nên chuyện rồi!]

[Còn gì nữa! Lần đầu Thừa Phong xuất hiện đã dùng tài khoản của Hạng Vân Gian để phá kỷ lục điều khiển thủ công của Tam Diêu suốt bao năm nay, ai mà không nhận ra cô ấy có tương lai xán lạn chứ!]

[Mỗi năm sẽ có bao nhiêu người đăng ký vào ngành Cơ giáp thủ công chứ!]

[Phải nói là năm sau sẽ có bao nhiêu sinh viên ngành Cơ giáp thủ công kiêm luôn phân tích dữ liệu!]

[Chứng kiến thời đại của Thừa Phong! Chứng kiến thời đại của cơ giáp thủ công! Tin rằng tài năng của Liên minh sẽ được truyền tiếp không ngừng nghỉ!]

Thừa Phong đứng trên sân khấu cao, kéo nhẹ cổ áo đồng phục, trên mặt hơi nóng bừng.

Có lẽ vẫn hơi căng thẳng, dù sao cũng có rất nhiều người đang thể hiện sự yêu mến với cô.

Nhiều chiếc máy quay đen nhắm thẳng vào cô, Thừa Phong không chớp mắt nhìn thẳng phía trước. Đây vốn dĩ là thời khắc cần tập trung cao độ, nhưng cô lại bất giác thả hồn đi.

Dưới ánh sáng mạnh mẽ, hình bóng khán giả trở nên mờ ảo. Trong những mảng màu loang lổ, Thừa Phong bất giác nhớ lại quãng thời gian lang thang trên sao Chiến Hậu.

Rõ ràng mới chỉ hai năm, nhưng đã trở nên xa xôi như vậy.

"Thừa Phong cũng là người đầu tiên trong lịch sử giải đấu đạt được cúp vàng với vai trò tay lái cơ giáp thủ công..."

Cô lơ đãng nghe MC giới thiệu, tâm trí đã rời khỏi hội trường, bay xa như ngựa hoang. Đột nhiên, tiếng hò reo vang dội lại nổi lên, MC cũng ngừng nói.

Thừa Phong quay đầu lại, thấy một bóng người từng bước tiến đến, dừng lại cách cô nửa mét.

Đối phương cũng mặc đồng phục, trên vai đơn giản chỉ đeo hai huy chương hạng Nhất. Dáng người cao ráo, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng không hề tạo áp lực, nhưng tư thế và từng động tác đều toát lên một khí thế sắc bén.

Khi Thừa Phong lén lút quan sát, đối phương đã đưa chiếc cúp vàng tới trước mặt cô.

Vì không đeo găng tay, bàn tay trái lộ ra ngoài để lộ rõ cấu trúc cơ khí.

Thừa Phong sững sờ. Lúc nhận cúp, cô tranh thủ chạm nhẹ vào tay của người đó.

Khi bắt tay, cô lại rất thông minh, chủ động đưa tay trái ra trước.

Đối phương vừa nhấc tay phải lên một nửa thì dừng lại, rồi theo ý cô, dùng cánh tay cơ khí bên trái để bắt tay.

Cảm giác lạnh lẽo, làn da có thể cảm nhận được sự cứng cáp và những đường nét hoàn hảo của nó.

Thừa Phong rùng mình, đôi mắt mở lớn, ánh lên vẻ sáng ngời chưa từng có.

Ngầu quá!

Đây là ước mơ của người máy nhỏ, mà nhìn còn rất giá trị nữa!

Cô không biết mình có lỡ thốt ra thành tiếng hay không, nhưng cô nghe thấy người đối diện bật cười.

Thừa Phong hỏi đầy hy vọng: "Em cũng có thể có được thứ này không ạ?"

Đối phương trầm ngâm một lát, rồi nhỏ giọng đáp: "Cái này thì chắc không dễ đâu. Nó khá đắt."

Hiệu trưởng Liên Đại đang đứng sau lưng cô, khóe miệng giật giật, nói: "Đắt là vấn đề ở đây sao?!"

Thừa Phong cứ tưởng ông sẽ nói rằng Liên Đại cực kỳ giàu, nhà cửa còn tặng được, một cánh tay thì chẳng là gì. Nhưng Hiệu trưởng lại xấu hổ im lặng.

Sau khi trao giải xong, mọi người đứng thành hàng chụp ảnh chung.

Hiệu trưởng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Thừa Phong, như muốn hỏi cô có biết người này là ai không.

Tất nhiên là Thừa Phong biết, cô đã từng xem qua tài liệu rồi.

"Tôi cũng được coi là nửa tay lái cơ giáp thủ công. Vốn dĩ Quý Ban mới là người trao giải cho em, nhưng cậu ấy có việc đột xuất, hơn nữa còn nghĩ rằng tôi đến thì sẽ hợp lý hơn."

Liên Thắng nghiêng người, mỉm cười gật đầu với cô:

"Em là một hậu bối đáng tự hào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK