Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nhóm người đang rôm rả chụp ảnh tập thể.

Chính xác hơn, đó là một nhóm người vây quanh Thừa Phong để chụp ảnh.

Cô ôm một bó hoa lớn đến nỗi gần như che hết cả khuôn mặt.

Dòng chữ trên thiệp không đọc được, nhưng từ biểu tượng của Liên Đại in trên giấy gói, có thể đoán bó hoa này do vị Hiệu trưởng đáng kính tặng cô.

Những lãnh đạo lớn hơn Thừa Phong hai thế hệ cứ xoay quanh cô, cười toe toét đến mức lộ cả lợi. Giọng nói thì nhẹ nhàng, thiếu hẳn vẻ uy nghiêm thường ngày.

"Thừa Phong thể hiện rất tốt, không kiêu ngạo, không tự mãn, đúng chất MVP!"

"Lần đầu tiên gặp em, tôi đã biết chắc chắn sẽ có một chiếc cúp vàng khắc tên em rồi!"

"Nói vài lời cảm nghĩ về đồng đội, về trận đấu đi. Còn mục tiêu cho trận tới thì sao?"

"Chúng ta không tự mãn, nhưng cũng không ngán ai. Lần này có thể tự tin nói rằng cúp vàng chắc chắn là của chúng ta!"

Giang Lâm Hạ cảm nhận rõ rệt sự đối lập của thế giới. Một bên là họ, bên kia là Thừa Phong.

Năm ngoái, khi họ được MVP, cũng được xem là con cưng của Liên Đại, nhưng Hiệu trưởng lúc đó giữ thái độ rất chuẩn mực, bắt tay xong thì chụp ảnh lưu niệm, không quên rời đi ngay.

Không tặng hoa, chỉ tặng họ năm tấm băng rôn. Giờ thì khác. Cũng là MVP, nhưng chẳng có băng rôn nào, mà thay vào đó lại bị "đóng đinh" trên bảng hổ thẹn.

Đúng là đời thay đổi nhanh quá!

Ánh mắt của họ đầy ai oán, thậm chí mãnh liệt đến mức Hiệu trưởng Liên Đại cũng nhận ra. Ông nhìn họ, mỉm cười vẫy tay: "Các cậu đến rồi à? Mau lại đây, vừa rồi tôi định tìm các cậu mà giáo quan gọi đi mất."

Cả bốn bước vào, cúi chào lễ phép rồi bị kéo đến đứng cạnh Thừa Phong để chụp ảnh đội hình đầy đủ.

Hiệu trưởng cẩn thận chọn góc chụp, nhưng vẫn không hài lòng với tấm nào để đưa lên trang web của trường. Ông nhìn màn hình quang não cười tủm tỉm, rồi hỏi: "Làm gì mà mặt mày ủ ê thế? Thanh niên sao lại thiếu sức sống thế này?"

Đôi mắt Giang Lâm Hạ vô hồn, khẽ thở dài: "Bị mắng ạ."

Hiệu trưởng vẫn cười như cũ: "Tôi đã bảo họ rồi, nói vài câu thì được, nhưng đừng mắng mỏ. Hôm nay là ngày vui, phải ăn mừng mới đúng."

Giải đấu quân sự liên trường lần này là sự kiện lớn, mà Liên Đại liên tiếp hai năm đoạt cúp vàng. Năm nay, Thừa Phong còn có cơ hội lập cú ăn ba MVP, một thành tích hiếm có và cực kỳ tự hào.

Thành tựu này không chỉ là biểu tượng danh giá, mà còn là quảng cáo hiệu quả nhất để thu hút sinh viên tương lai.

Năm tới, chất lượng tân sinh viên chắc chắn vượt qua nhiều trường quân đội hàng đầu, danh tiếng trong quân viễn chinh sẽ càng vang xa, ngân sách từ Liên minh cũng tăng vọt!

Cả thế giới sẽ biết rằng thời đại huy hoàng của Liên Đại đã trở lại!

Khi Giang Lâm Hạ còn đang nghĩ, quang não trong túi bỗng rung lên. Anh mở ra, thấy tin nhắn đặc biệt từ giáo quan: [Nếu cậu dám mách lẻo, cậu sẽ xong đời]

Giang Lâm Hạ ngay lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn, khoác vai anh em bên cạnh, kéo cả bọn lại gần nhau.

Hiệu trưởng hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm. Thừa Phong, đưa hoa cho Hạng Vân Gian, rồi Hạng Vân Gian trả lại cho Thừa Phong. Đây gọi là truyền thừa cúp vàng! Năm sau vẫn là của Liên Đại chúng ta!"

Hạng Vân Gian hơi bất đắc dĩ nhận lấy bó hoa.

Hai người có chút lúng túng, không biết nên làm gì tiếp. Sau khi nhìn nhau chằm chằm một lúc đầy tinh thần, cả hai tay đều giơ lên, cùng giữ ở giữa, ngầm dùng sức đẩy về phía đối phương.

Giang Lâm Hạ rít qua kẽ răng một câu: "Hai người làm cái gì đấy? Biểu cảm trông như quỷ ấy!"

Mười lăm phút sau, mấy người cuối cùng cũng chụp xong ảnh. Hiệu trưởng và các giảng viên ở lại văn phòng tiếp tục thảo luận cách viết bài tuyên truyền.

Bước ra khỏi tòa nhà thiết bị, Giang Lâm Hạ kéo chặt cổ áo, cảm thấy chỉ trong ba ngày thi ngắn ngủi mà mình đã trưởng thành rất nhiều. Gió mùa đông thổi qua mang theo một sự tiêu điều đặc biệt, không chỉ cuốn đi nhiệt độ cơ thể, mà còn cả thanh xuân của anh.

Đặc biệt là Nghiêm Thận vẫn đang than thở bên cạnh, Giang Lâm Hạ muốn chia sẻ cảm nhận sau kỳ thi, nhưng lại thấy mình càng thêm mệt mỏi.

Thừa Phong nhận được bó hoa mà không nhét nổi vào balo, cầm trong tay lại không tiện, suy nghĩ một lát, cô bất cần hất ngược tay về phía sau, chính xác ném vào lòng Hạng Vân Gian.

Hạng Vân Gian theo phản xạ đón lấy, nhướng mày: "Bạn Thừa Phong."

Thừa Phong đút hai tay vào túi, lập tức chạy nhỏ lên phía trước, để lại một bóng lưng phóng khoáng.

"Sao ẻm có thể vui vẻ như vậy chứ?" Giang Lâm Hạ không vui, lớn giọng hỏi, "Giáo quan của em không mắng em à?"

Thừa Phong ngạc nhiên quay đầu lại: "Mắng em làm gì?"

Giang Lâm Hạ đáp: "Không tuân thủ quy định, mất liên lạc lâu dài với đồng đội, dẫn đến thông tin bị thiếu hụt, đại loại vậy."

Thừa Phong "Ồ" một tiếng, ánh mắt liếc qua phía sau mấy người, sau đó giơ tay chỉ, gật đầu về phía người vừa ra, nói: "Đó chính là giáo quan của em."

Giáo quan trẻ tuổi chắp tay sau lưng đi ngang qua, khi lướt qua thì nghiêng đầu mỉm cười với Thừa Phong. Bao nhiêu ý khích lệ đều không cần nói ra.

Đi được hai bước, giáo quan lại quay đầu mỉm cười một lần nữa. Khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười dịu dàng ấm áp. Khi đến ngã rẽ, sắp đi về phía thư viện, anh ta hơi dừng bước, mang theo nụ cười chưa tan, quay người vẫy chào Thừa Phong.

Hai người vẫy tay từ xa.

Cảm xúc chân thành, nụ cười rạng rỡ của anh ta gần như làm mấy cây tùng bách kiên cường trong dải cây xanh bên đường trở nên lu mờ.

Bốn người đứng đờ ra, cảm thấy gió đông năm nay đặc biệt lạnh lẽo.

Đợi đến khi bóng dáng giáo quan hoàn toàn biến mất, khuôn mặt ấy vẫn liên tục hiện lên trong ký ức của họ.

Giang Lâm Hạ kinh ngạc nói: "Đây chính là cái gọi là liếc mắt một cái rạng rỡ bốn phương sao?"

Nghiêm Thận thừa nhận mình thiếu hiểu biết: "Cười một lần quay đầu ba lần..."

Tân Khoáng lạnh lùng kéo họ về thực tại: "Đừng nghĩ nhiều, giáo quan của chúng ta chỉ có thể "mỗi bước ba gậy", gậy nào cũng nhằm thẳng huyệt thiên linh*, giúp ngộ ra triết lý cuộc đời thôi."

(*Huyệt này nằm ở cuối nếp nhăn của nách trước, đo lên 1 thốn rồi hướng vào phía trong)

Hạng Vân Gian thở dài: "Haizz..."

Nghiêm Thận lắc đầu: "Đừng thở dài nữa, vận may cũng thở ra mất rồi."

Mấy người đi đến cổng khu sinh hoạt, chờ qua đường. Không ít sinh viên kéo hành lý đứng đối diện chờ xe, chuẩn bị về nhà.

Một số ánh mắt tò mò dừng trên bó hoa trong lòng Hạng Vân Gian. Có lẽ vì nghĩ rằng gói hoa bằng túi có logo trường như thế chỉ Hiệu trưởng mới có khả năng làm, nên ánh mắt họ rất trong sáng, không chút ám muội.

Giang Lâm Hạ trêu: "Cơ hội duy nhất trong đời sinh viên của cậu để có khả năng được nghi ngờ thoát ế đã tiêu tan rồi."

Hạng Vân Gian không để ý, dùng bó hoa gõ lên đầu Thừa Phong, hỏi: "Mai em rời trường hay mốt rời trường?"

Thừa Phong đáp: "Em rời trường đi đâu?"

"Về nhà ăn Tết chứ còn đâu." Giang Lâm Hạ bước lên một bước, "Năm nay em có kế hoạch gì mới không? Không đến nhà dì Chử Huyên ở à? Có khi dì ấy đã mua quà sẵn cho em rồi đấy."

Thừa Phong ngơ ngác: "À... thật sao?"

Giang Lâm Hạ cười nói: "Nhưng em lấy được MVP kép rồi, nếu muốn kiếm tiền thì có thể đi theo Tam Diêu. Bên họ có đủ loại hoạt động quảng bá, bao ăn bao ở còn có phong bao lì xì lớn. À, tiền đề là lãnh đạo chuyên ngành của em không bắt em ở lại trường trong kỳ nghỉ đông để bổ túc, chuẩn bị cho giải MVP đại chiến."

Thừa Phong vẫn chưa quyết định.

Năm ngoái thất bại tại chiến trường lớn gần như là tiếc nuối của tất cả mọi người, nên Hạng Vân Gian và những người khác không ngại hoãn lại một năm huấn luyện quân đội để tranh cúp vàng thêm lần nữa. Tuy không hoàn toàn như mong đợi, nhưng cũng đạt tiến triển nhất định.

Có Đào Duệ ở phía trước, áp lực năm nay sẽ đặt trên vai Chỉ huy nhiều hơn. Nhưng vì Thừa Phong vốn là sinh viên hệ Chỉ huy, lại tham gia với tư cách Chiến binh, đồng nghĩa phe họ có thêm một Chỉ huy, năm nay khả năng trả thù thành công rất cao.

Năm nay lịch trình giải đấu tiến triển khá chậm, giai đoạn đại chiến vốn thường tổ chức vào cuối kỳ, nhưng năm nay đã được xác nhận hoãn lại đến sau Tết.

Liên Đại nhất định phải tranh thủ kỳ nghỉ đông để tuyển chọn Chỉ huy có thể phối hợp tốt với Thừa Phong, nên có lẽ cô cũng phải ở lại đây.

Thầy Khổng và thầy La từng nhắc qua một chút, nhưng không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của cô nên không nói chi tiết.

"Chắc vẫn phải đợi thông báo từ trường..." Thừa Phong nói đến một nửa, mắt sáng lên, lớn tiếng gọi, "Cú mèo của em!"

Bên kia đường, bé cú mèo vỗ cánh bay về phía này, không nhanh không chậm.

Đèn đỏ ở ngã tư này rất dài, hơn 50 giây.

Bé cú để tiết kiệm năng lượng, chọn ngay một người may mắn gần đó, đậu lên đầu cậu nam sinh.

Cậu thanh niên giật mình, ngẩng đầu lên, tiện tay muốn bắt nó lại.

Bé cú nhanh chóng nhảy xuống, chuyển sang đậu lên vali của cậu. Cậu thanh niên cúi xuống nhìn nó, nhưng không động vào nữa.

Sinh viên bên cạnh cười nói: "Đây chẳng phải linh vật của Viện quân sự bọn họ sao? Lò sưởi tay yêu thích của giáo quan. Lại ra ngoài hóng gió à?"

"Cú mèo này đến giờ chưa mất, đúng là minh chứng cho sự cao cấp của robot trí tuệ. Đắt có lý do của đắt mà."

Kể từ khi bé cú có thêm tính năng bay, nó lại càng thêm liều lĩnh. Lúc không có Thừa Phong, nó thường xuyên tự ý rời khỏi ký túc xá dạo chơi, thậm chí còn mò đến thư viện để mượn wifi tải tài liệu, tìm kiếm thông tin liên quan đến Thừa Phong.

Độ cao bay tối đa của nó là 3 mét, và dữ liệu cho nó biết rằng với mấy con mèo béo núc ních ở Liên Đại, chắc chắn không con nào có thể nhảy thẳng lên được tới 3 mét.

Nó an toàn.

Đèn đỏ chuyển xanh, Thừa Phong chạy về phía nó. Bé cú thấy cô xuất hiện, lập tức quay đầu bay ngược lại. Pin sắp hết, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Thừa Phong gọi lớn: "Đến căn tin trước đi! Tầng ba nhé!"

Bé cú bay chậm lại, đổi hướng, chờ cô đến gần rồi đáp xuống vai cô.

Tối đó, ảnh tập thể của Liên Đại được công bố. Buổi phỏng vấn sau trận của Tam Diêu cũng đã được chỉnh sửa và đăng tải trước dự kiến.

Thừa Phong đang chạy chậm trên sân, cố gắng thức thêm vài giờ để điều chỉnh đồng hồ sinh học.

Ba người bạn cùng phòng của cô còn hăng hái hơn, từ sáng đã dán mắt vào các diễn đàn của Tam Diêu, hừng hực khí thế hòa mình vào cuộc chiến đội nhóm lần này.

Ngón tay Thẩm Đạm gõ bàn phím lách cách không ngừng.

Trong quang não của cô bạn lưu rất nhiều bằng chứng chụp màn hình, ghi lại những bình luận chế nhạo Thừa Phong không thể đạt MVP. Thấy bất kỳ ID quen thuộc nào từng ác ý công kích bạn mình, Thẩm Đạm lại gửi ảnh cho họ gợi nhớ về quá khứ.

Cô ấy còn tinh nghịch sửa dòng giới thiệu cá nhân của mình thành: "Thừa Phong nghỉ lễ rồi, có thể cùng tôi kề vai chiến đấu rồi." Câu này làm cộng đồng game thủ sợ xanh mặt, cả ngày không ai dám cãi lộn với cô ấy.

Hai người bạn cùng phòng còn lại thì lướt diễn đàn Tam Diêu, tìm kiếm các bài viết mới.

Có lẽ là do ảnh hưởng của kỳ nghỉ sắp tới, cư dân mạng mấy ngày nay vừa ăn mừng cuồng nhiệt vừa không quên tìm niềm vui. Ngoài một nhóm chỉ biết hô to "Thừa Phong đỉnh quá", còn có không ít người xúi giục và gây hấn giữa các trường quân đội.

Chẳng phải thú vị hơn nhiều so với mấy bộ phim thần tượng sao?

[Liên Đại đã liên tiếp hai năm đoạt cúp vàng, sang năm Thừa Phong mới lên năm ba, rất có khả năng sẽ giúp Liên Đại giành thêm hai cúp nữa. Xin hỏi các trường quân đội khác phải sống sao đây?]

[Bốn năm đứng đầu, thật kinh khủng!]

[Sống cùng thời với thiên tài thật sự rất cô đơn, bị đè ép đến mức không thở nổi. Mấy bạn đang "lặn" có cam lòng không?]

[Hồi trước mấy người nghi ngờ đồng chí Diệp Quy Thừa đạt ba cúp vàng rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Thừa Phong không phải nhìn phát là biết ngay xương cốt khác người sao?]

[Mẹ ơi, người của Liên Đại các cậu cũng giỏi chiếm lợi thế quá nhỉ? Bây giờ một chiếc cúp còn chưa tới tay đã vay trước ba chiếc rồi à?]

[Cái này không phải chuyện chắc chắn rồi sao?]

[Cũng chưa chắc đâu, chẳng phải còn đại chiến đấy à? Đừng có coi thường chiến trường lớn, những màn lật kèo kinh thiên động địa không phải chưa từng xảy ra. Cái này phải xem nỗ lực của sinh viên quân đội thôi]

[Tôi không phải muốn dìm đâu, chỉ là thấy nếu Liên Đại giành cúp vàng bốn năm liên tiếp thì các trường như Quân đoàn 1, Quân đoàn 2 thật là đáng thương. 【Lau nước mắt】]

[Lại là dự đoán thất bại đây, năm nay Liên Đại tiêu chắc rồi]

[Không phải dự đoán thất bại đâu, mà chắc là thật. Đến ngày thứ hai của giải đấu đồng đội, giáo quan của bọn tôi không chịu nổi nữa, tức đến suýt đập bàn. Biết lần này chắc toi rồi nên vội đi tìm giảng viên trường kế bên bàn cách bố trí chiến trường lớn. Vậy nên lần này Liên Đại chắc chắn bị cô lập rồi]

[Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đều có thể liên thủ, Liên Đại sợ gì mà không diệt?]

[Ăn mừng chiến thắng đội xong rồi tính tiếp, chẳng phải các cậu đang vay trước thất bại đại chiến của Thừa Phong à?]

[Năm sau bọn Hạng Vân Gian tốt nghiệp rồi, làm sao mà giành cúp vàng?]

[Thực tế đã chứng minh Thừa Phong tự mình cũng đủ khả năng dẫn đội giành cúp vàng mà!]

[Kinh nghiệm của Thừa Phong quả là một lợi thế lớn, kinh nghiệm tác chiến có khi còn quan trọng hơn cả sức mạnh của cổ. Giải đấu đội lần này hoàn toàn có thể nói là độc nhất vô nhị]

[Trên đời này ai mà không thích ôm đùi chứ? Nhìn xem bọn Hạng Vân Gian cười vui thế nào kìa]

[Thôi đi, nụ cười đó tôi nghi là ảnh ghép 5 xu ấy. Nghiêm Thận nhìn như bị ép buộc vậy. Chỉ có nếp nhăn của Hiệu trưởng là chân thật thôi]

Đến ngày hôm sau, dưới nỗ lực không ngừng của vô số cư dân mạng, nhãn "Thừa Phong tranh 3 giải MVP" đã tiến hóa thành "Chủ nhân 3 cúp vàng".

Thiếu một cái, không gọi là Thừa Phong.

Thiếu một chiếc, không xứng với Liên Đại.

Giang Lâm Hạ lướt mạng, trầm trồ: "Dạo này dân mạng đúng là càng ngày càng biết khoác lác."

Nghiêm Thận tán thành, trách móc: "Đều là tại Thừa Phong nuông chiều bọn họ cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK