Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chỉ số no bụng đã tụt đến mức nguy hiểm, hai người cuối cùng cũng có được bữa trưa khó khăn này.

Thịt thỏ thực sự có mùi vị ra sao, Thừa Phong cũng không còn tâm trí để phân biệt. Cô cắn hai miếng, chỉ cảm nhận được vị đắng chát, khô khốc, cùng chút hậu vị tanh của máu lan ra trong khoang miệng.

Thừa Phong thất vọng, dùng lưỡi liếm phần hàm răng sau, nhìn về phía đối diện, nơi chàng thanh niên đang ăn ngấu nghiến như thể đang thưởng thức món ăn ngon lành bậc nhất. Cô ngập ngừng hỏi với vẻ ghen tị: "Ngon không?"

Nghiêm Thận lắc đầu: "Không cảm nhận được. Đang tranh thủ thời gian."

Dù vậy, trông anh vẫn ăn rất nhiệt tình.

Rõ ràng vấn đề là ở mình, Thừa Phong nghĩ. Người trưởng thành không nên quá kén chọn như vậy. Không ăn cải thảo đã đành, chẳng lẽ còn từ chối cả thịt?

Một con thỏ, đủ để kéo chỉ số no bụng của cả hai lên 70%.

Thế nhưng, cảm giác nặng nề của thịt đọng trong dạ dày mà không có rau củ hay nước cân bằng khiến Thừa Phong thấy hơi khó chịu.

Sau khi ăn hết thịt thỏ, Nghiêm Thận còn cắt thêm một ít thịt sói mang theo, dù biết rằng thời gian còn lại có thể sẽ không cần đến.

Dựa trên kinh nghiệm, Nghiêm Thận ước lượng khoảng cách từ vị trí hiện tại đến trại tập trung và đưa ra một dự đoán không mấy lạc quan.

"Nếu may mắn" – chỉ riêng điều kiện này đã đủ làm người ta tuyệt vọng – "và nếu tự ép bản thân một chút" – điều này thì có thể làm được – "thì có lẽ chúng ta sẽ đến điểm đích sớm hơn một tiếng."

Dù sao nhiệm vụ cũng rất khắc nghiệt.

Thừa Phong nghi ngờ từ "có lẽ" trong câu nói của anh chứa đựng rất nhiều sự tô vẽ, nhưng cô cũng không dám nói ra. Rốt cuộc, khả năng tự an ủi bản thân cũng là một điểm mạnh của con người.

Xác định hướng đi xong, hai người thu dọn qua loa, mang theo hành lý và tiếp tục lên đường.

Thực tế chứng minh, ba ngày liên tiếp là một bài kiểm tra nhàm chán nhưng lặp đi lặp lại về thể lực và ý chí.

Dưới cái nắng gay gắt, họ đi bộ nhanh hơn ba tiếng đồng hồ, chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi 15 phút giữa chặng. Khi trời đất bắt đầu quay cuồng trước mắt, cuối cùng họ cũng chạm tới dãy núi uốn lượn xa xa.

Cảnh tượng giống như ảo ảnh kia thực tế cũng xa xôi y như nó trông thấy.

Ngẩng đầu nhìn lên sườn núi dốc đứng, trơ trụi, cổ họng Thừa Phong khô khốc đến mức không nuốt nổi một giọt nước bọt.

Nước đã hết.

Nhiệm vụ sống sót trong khu vực hoang dã không người này xoay quanh hai yếu tố "ăn" và "uống" một cách triệt để. Ban ngày nóng bức thiếu nước, ban đêm lạnh giá thiếu thức ăn, một thử thách như tra tấn cả về thể chất lẫn tinh thần, ép thí sinh vào cảnh khốn cùng.

Thừa Phong cảm thấy mình đã bắt đầu hiểu được ý đồ của bài kiểm tra này, chỉ thiếu một sân khấu để thể hiện mà thôi.

Ngọn núi không có lối mòn nào được mở sẵn. Điểm tựa duy nhất để leo lên là những mảnh đá vỡ hình dạng không đồng đều, chỉ cần sơ ý một chút là có thể trượt chân, lăn xuống theo vách đá.

Trong tình huống này, con người ước mình có tám tay để giữ thăng bằng, còn Thừa Phong thì ngay cả tư thế leo núi cũng khó kiểm soát.

Nghiêm Thận đi trước mở đường. Vì biết Thừa Phong bị thương, anh cố gắng tìm những tuyến đường an toàn và đơn giản nhất.

Gần chân núi, địa hình còn khá thoải, Thừa Phong dựa vào sự linh hoạt của mình để theo kịp nhịp độ. Nhưng đến lưng chừng núi, các phiến đá trở nên sắc nhọn, dựng đứng như bị dao cắt qua, mỗi góc cạnh đều lộ rõ ác ý của người thiết kế phỏ bản.

Thừa Phong dừng lại, dựa lưng vào tảng đá, dùng tay áo bên phải lau mồ hôi rịn mãi không ngừng trên trán.

Nghiêm Thận cũng dừng lại, ép sát vào vách núi, ngoái đầu hỏi: "Thế nào rồi?"

Thừa Phong lắc đầu, khó mà diễn tả được.

Vết thương trên tay cô vẫn liên tục xấu đi. Dù đã tiêm thuốc cầm máu, nhưng mồ hôi và nhiệt độ cao khiến nó khó lành.

Giữa đường, Nghiêm Thận đã thay thuốc cho cô một lần. Khi tháo băng, máu thịt nhầy nhụa bết dính, thời gian hạn hẹp không cho phép xử lý tỉ mỉ, anh chỉ có thể loại bỏ phần hoại tử một cách thô sơ rồi băng bó lại.

Hiện tại, cảm giác của Thừa Phong rất phức tạp. Cô vừa như thể cánh tay trái đã không còn thuộc về cơ thể mình, vừa cảm nhận nó đau nhức nặng nề như một gói hành lý chứa đầy sắt nặng nề treo lủng lẳng bên người.

Nghiêm Thận thả xuống một đoạn dây thừng dài, ra hiệu cho cô buộc vào eo.

"Nghỉ 15 phút rồi đi tiếp. Đừng lo, anh kéo em đi."

Thừa Phong cố mở miệng, nhưng sự căng rát từ đôi môi nứt nẻ khiến cô khẽ nhíu mày, hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

"Đừng bận tâm thời gian." Lần này, Nghiêm Thận thể hiện sự nhân đạo khiến Thừa Phong không quen, "Chúng ta đi vòng, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Những đoạn khó, anh sẽ kéo em qua."

Thừa Phong gật đầu, khẽ chớp mắt, cảm giác hàng mi nặng trĩu. Khi đưa tay lên lau, cô mới nhận ra đó là những giọt mồ hôi to đọng lại, làm thế giới trước mắt cô trở nên nhòe nhoẹt.

Chỉ lúc này cô mới thấm thía rằng cảnh rừng rậm trong bản đồ đầu tiên dễ chịu biết nhường nào. Cây cối che mát, đồ ăn cũng không khó tìm. Dù lũ thú hoang xuất hiện bất ngờ có gây lo lắng, nhưng chắc chắn không đáng sợ bằng đàn sói hung tợn.

Thừa Phong đã bắt đầu ngông cuồng nghĩ rằng phần thưởng học bổng kia hoàn toàn không xứng đáng với tất cả những gì cô đã phải chịu đựng trên chặng đường này.

Cô cúi đầu tự động viên mình vài câu, lắc đầu thật mạnh, rồi nắm chặt lấy vai trái, nói nhỏ nhưng đầy kiên quyết: "Đi thôi. Em chịu được. Em phải thắng!"

Nghiêm Thận thở dài: "... Được." Có lẽ đây chính là thứ mà cả đời anh cũng không thể hiểu được, cái gọi là "ý chí chiến đấu".

Có lẽ, khi bị áp bức đến cực hạn, con người ta có thể bùng nổ tiềm năng. Hoặc, hệ thống mô phỏng ba ngày này dù sao cũng chỉ là một chương trình mô phỏng, và khát vọng chiến thắng của Thừa Phong đã vượt qua mọi giới hạn mà nó có thể đặt ra.

Khi trời dần tối, trạng thái của Thừa Phong bất ngờ cải thiện, giống như sức mạnh bùng lên trước giờ phút tàn lụi. Cuối cùng, với sự kéo đẩy của Nghiêm Thận, cô vươn tay bám lấy một góc tảng đá lớn và nhảy lên đỉnh núi dựng đứng.

Dưới ánh hoàng hôn, cả hai đứng yên nhìn mặt trời lặn xuống khỏi đỉnh đầu, kéo theo ánh sáng đỏ rực rồi biến mất vào đường chân trời phẳng lặng.

Làn gió mát lạnh của buổi chiều tà phả vào, Thừa Phong cảm nhận được hương vị của chiến thắng.

Đứng tại điểm cao nhất, họ thả lỏng và dừng lại năm phút, ngắm nhìn dải đất khô cằn và hoang vắng trải dài phía dưới. Sau đó, cả hai bật đèn chiếu sáng, bắt đầu tìm đường xuống núi.

Việc xuống núi có vẻ tốn ít sức lực hơn, nhưng lại nguy hiểm hơn rất nhiều. Nghiêm Thận quyết định tiếp tục chọn những tuyến đường ổn định, an toàn nhất.

Bóng tối làm mọi tiếng động trở nên rõ ràng hơn. Cả hai không còn sức để nói chuyện, nhưng mọi giác quan đều căng lên đến cực hạn.

Đến giữa đường, Nghiêm Thận chợt nghe thấy tiếng nước chảy. Hai người trao đổi ánh mắt, lần theo âm thanh và phát hiện một hồ nước nhỏ.

Thừa Phong suýt nữa vui mừng đến rơi nước mắt, đưa tay đập tay với Nghiêm Thận, nhưng vẫn không thốt ra tiếng nào.

Hai người giống như những diễn viên kịch câm, ra hiệu qua lại bằng vài động tác ngớ ngẩn để tìm cách lấy nước.

Thừa Phong buộc một đầu dây thừng vào chiếc bình chứa, ném xuống hồ nước để múc.

Nhưng bức tường đá xung quanh hồ lại nghiêng ngả, gồ ghề và rất sâu. Đợi đến khi họ kéo dây lên, chiếc bình đã va đập lung tung trên đường, chẳng còn giọt nước nào sót lại.

Thử hai lần đều thất bại, chỉ thu hoạch được vài giọt nước sót lại trên bình, Thừa Phong thở dài đầy chán nản.

Cô nằm sấp trên mặt đất, chăm chú nhìn xuống nguồn nước bên dưới với ánh mắt khao khát.

Không nghe thấy Nghiêm Thận nói gì, cô quay đầu lại, đôi mắt mở to đầy vẻ ngây thơ, nói: "Anh nhảy xuống đi, anh Thận. Nếu còn sống thì hãy lấy đầy một bình nước rồi buộc vào dây thừng. Trước đó em đã cõng anh đi năm tiếng đồng hồ, lại còn bị anh làm nổ tung một lần. Giờ tới lượt anh rồi."

Nghiêm Thận cảm thấy thế giới này thật đáng sợ. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, chưa qua bao lâu mà giờ đây đã có thể nói dối trắng trợn không cần soạn bản thảo trước.

"Tại sao lại thành năm tiếng đồng hồ rồi? Rõ ràng chưa đến ba tiếng mà! Hơn nữa, em đâu phải cõng anh đi, mà là kéo anh đi!" Nghiêm Thận vừa nói vừa sờ cánh tay. Vết hằn do sợi dây thừng siết qua vẫn còn đau âm ỉ. Lúc mới tỉnh lại, anh thậm chí còn tưởng rằng mình bị Thừa Phong chia năm xẻ bảy để trả thù riêng.

"Thế này không được đâu, bạn học Thừa Phong. Rất không trung thực!"

"Đó là vì khát quá làm trí nhớ em bị ảnh hưởng. Nếu cứ giằng co thế này, cả hai chúng ta sẽ không tới được căn cứ." Thừa Phong nói với vẻ nghiêm túc, "Em nhớ rõ là em đã cõng anh đi năm tiếng đồng hồ rồi. Cho nên, anh Thận, nhảy đi."

Tiếng "anh" lần này nghe có vẻ đầy tình nghĩa, như muốn lấy cả mạng của cô mà dâng cho anh.

Nghiêm Thận đáp lại: "Em mơ à."

Thừa Phong lập tức lật mặt: "Chậc."

Hai người tiếp tục cuộc giằng co cuối cùng, cố gắng bán rẻ tình đồng đội plastic của nhau, hoàn toàn không để ý đến tiếng động phía sau.

Giữa màn đêm tăm tối, một luồng ánh sáng đột ngột chiếu tới, lướt qua tảng đá trên đầu Thừa Phong. Cùng lúc đó, một giọng nói tựa như từ thiên đường vang lên:

"Thừa Phong?"

Hai kẻ liều mạng lập tức đồng loạt quay đầu, trừng mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn và rắn rỏi phía sau. Nước mắt nóng hổi suýt nữa tuôn trào khỏi khóe mi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK