Phần đầu video là giới thiệu thành viên đội của họ, nhưng thực ra chủ yếu để giới thiệu Thừa Phong.
Mỗi người chỉ có hai giây, còn Thừa Phong thì chiếm trọn hơn mười giây.
Dù sao cũng là MVP mà.
Bốn người trong đội âm thầm trao đổi ánh mắt, một dự cảm chẳng lành lan tràn trong không khí.
Ở cửa, giáo quan bật quang não, điều chỉnh góc quay camera rồi đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó cười híp mắt đi về phía sau cả đội.
Giang Lâm Hạ nổi hết da gà, cảm thấy lưng mình lành lạnh, không nhịn được hỏi nhỏ: "Các thầy đang làm gì vậy?"
Giáo quan đáp: "Tam Diêu nói muốn quay video kỷ niệm cho các cậu, để sau trận đấu có cái để chiếu trong buổi phỏng vấn."
Giang Lâm Hạ quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người ta đã bị một đôi tay to lực lưỡng ấn đầu quay lại chỗ cũ, cơ hội khoe nụ cười nịnh nọt tiêu tan trong nháy mắt. Anh bất lực nói: "Phỏng vấn sau giải đội là 8 giờ tối, đúng không ạ? Bọn em đã có MVP rồi, cần gì phải làm quá lên thế này!"
Giáo quan trẻ đứng sau lưng cười khẽ: "Chủ yếu sợ tối nay các cậu không còn tâm trạng tham gia, nên quay trước cho chắc."
Mặt Giang Lâm Hạ không đổi sắc, đáp tỉnh bơ: "Bọn em thi đấu cũng không tệ lắm đâu, làm gì có chuyện mất hứng chứ. Bọn em là chuyên..."
Giáo quan cắt ngang: "Tập trung xem đi, đừng xì xào với giáo quan."
Video bước vào phần chính. Nhưng Giang Lâm Hạ vẫn chưa nhìn ra vấn đề ở đâu.
Góc nhìn đầu tiên là từ ngọn núi phía Đông trường thi. Hai thanh niên không rõ mặt mũi đang chạy qua lại trên đường núi.
Chẳng bao lâu sau, cả hai dừng lại, nấp vào bụi cỏ, trò chuyện với nhau: "Không biết Thừa Phong giờ đang ở đâu, sao chẳng có chút động tĩnh gì thế nhỉ?"
"Trong trường thi, ai mà không muốn tìm Thừa Phong chứ? Trong các MVP từ trước đến giờ, cô ấy chắc là Chiến binh có trình độ tác chiến yếu nhất."
"Lợi dụng lúc Hạng Vân Gian còn chưa đến hội quân, ai tìm được cô ấy trước coi như lời to."
Một người trong số họ ngồi lâu đến tê chân, đổi tư thế, gối khẽ chạm vào cỏ, nghiêng người nói với người bên cạnh: "Thực ra tôi đến giờ vẫn chưa hiểu nổi, làm sao tay lái thủ công lại có thể giành được MVP Chiến binh nhỉ?"
"Cơ giáp là cơ giáp, Chiến binh là Chiến binh, tay lái thủ công thì khác hoàn toàn. Tiếc là quy tắc giải đồng đội lại rất bất lợi cho cô ấy. Không có đám người Hạng Vân Gian hỗ trợ, tôi đoán Thừa Phong chẳng trụ được bao lâu."
"Vì tôn trọng MVP, tôi đoán cô ấy hạ được 3 người đi."
"Cô ấy mà nổ súng giết người thì dễ bị lộ lắm. Tôi nghĩ 3 người còn là nhiều. Nhưng cũng khó nói."
Khi hai người trò chuyện, bản đồ liên tục thu nhỏ, rồi xuất hiện một chấm đỏ ở góc nào đó. Sợ khán giả không nhìn rõ, video còn cẩn thận gắn thêm mũi tên và tên của chấm đỏ. Rất có phong cách "tốt bụng" của Thừa Phong.
Góc nhìn chuyển sang chỗ chấm đỏ, phóng to ra. Màn hình hiện lên một khu vực chìm trong khói mù.
Nơi đó tiếng súng vang lên dồn dập, trong khi tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ chiến trường thì số liệu tiêu diệt của Thừa Phong bên góc trái màn hình đã nhảy thêm 3 mạng.
Ngay sau đó, một loạt highlight bắn súng của Thừa Phong xuất hiện.
Pằng pằng pằng pằng -
Theo nhịp tiếng súng, số liệu bên góc trái nhảy vọt.
Do thời lượng có hạn, video chỉ chọn lọc lại 7 phát súng, kết thúc bằng 3 quả bom như pháo hoa để làm tròn số liệu.
Màn hình chuyển cảnh. Vẫn là núi phía Đông, lần này có hai thanh niên khác đang thì thầm nói chuyện.
"Đã ba tiếng kể từ khi bắt đầu rồi, không khoa học chút nào, sao vẫn không có tin tức gì thế? Chắc chắn là Thừa Phong đã xuống sân rồi phải không?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Có thể cô ta thật sự đang giả chết đấy? Trốn ở một nơi nào đó, không nhúc nhích, đợi trận đấu kết thúc hoặc gì đó. Tôi nghĩ không có khả năng Hạng Vân Gian sẽ giúp cô ta kiếm điểm đâu. Cô ta là mục tiêu quá lớn, như một xiên thịt nướng di động vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm điểm của bốn người kia."
"Cậu nói đúng, cô ta là chuyên viên phân tích dữ liệu, chắc tìm một nơi ẩn náu không khó."
"Ôi, chiêu "chó" của Liên Đại bọn họ đã tu luyện thành công rồi."
Trong lúc họ nói chuyện, màn hình dần zoom vào.
Mũi tên chỉ vào nơi có dấu hiệu chuyển động nhẹ trong đám cỏ, không khác gì dấu vết gió thổi qua. Ở đó, Thừa Phong đang lật ngược súng, bò qua từ hơn một trăm mét phía sau họ. Sau đó, video chuyển sang tốc độ gấp đôi, điểm đỏ đại diện cho Thừa Phong vội vàng di chuyển khắp ngọn núi từ Nam tới Bắc, vẽ ra một đường di chuyển ngoằn ngoèo.
Thừa Phong có vẻ như đang di chuyển liên tục mà không ai phát hiện ra.
Ngay lập tức, nhóm vai phụ được thay thế bởi một nhóm khác. Lần này có ba người, cho thấy mức độ "được yêu mến" của Thừa Phong trong giải đấu. Họ gần như bị vây kín, không thể tiến thêm bước nào.
Nhóm này đang ở ngoại ô, ẩn nấp trong các nhà máy bỏ hoang ở các hướng khác nhau, sử dụng kênh liên lạc để trao đổi...
"Nghe nói có một thí sinh nghi là Thừa Phong ở dưới chân núi, khiến mấy sinh viên gần đó tụ tập lại."
"Rồi sao nữa?"
"Nghe nói đã bị giết rồi, nhưng không ai dám lại xác minh xem có đúng không. Bây giờ dưới núi đông người quá, bọn tôi đi không được."
"Haiz, ngày đầu tiên cạnh tranh quá lớn, không tìm được nơi trú ẩn, chi bằng mạo hiểm lên núi."
"Thảm quá, mới chỉ mấy giờ thôi mà, mấy thí sinh nữ hiếm hoi trong kỳ thi đã gần bị đám thú dữ đó săn sạch rồi."
"Đúng vậy! Chúng ta tuyệt đối không thể làm vậy! Đối với Thừa Phong thật không công bằng chút nào!"
"Này đợi đã! Mấy cậu nhìn hướng Bắc kìa, người kia có phải là Thừa Phong không?"
Nhóm người nhìn theo hướng chỉ, thực ra chẳng thấy gì,
Nhưng điều đó không ngăn được một thanh niên vừa mới tự hào nói "Chúng ta tuyệt đối không thể làm vậy" lại hét toáng lên: "Thừa Phong ở đó! Các đồng chí, xông lên nào!"
Không lâu sau, một sinh viên quân đội mang tên "Hạng Vân Gian" đi theo tiếng hét từ phía sau, bất ngờ tấn công, giành được 2 mạng rồi quay người bỏ chạy.
Nhóm bốn người đang xem cảm thấy đã hiểu ra được kịch bản, giữ im lặng mà không cười.
Chủ đề của tập này hẳn là: #Thừa Phong nhẹ nhàng vuốt ve hai má hoặc #Trên đời vốn không có kẻ ngốc, chỉ có những kẻ gặp nhiều Thừa Phong thì trở thành ngốc hơn.
Họ đã hiểu ra chiêu trò rồi.
Giáo quan suýt nữa quên mất phần quan trọng, lập tức bật chức năng chọn lọc bình luận với tốc độ ánh sáng.
Miệng lưỡi của dân mạng sắc bén hơn cả những suy nghĩ trong đầu mọi người. Bốn người nhìn những dòng chữ chạy qua, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì tự thầm suy nghĩ lại một lượt.
Bọn họ chắc vẫn ổn chứ nhỉ? Dù hội họp hơi trễ một chút, nhưng cho đến giờ vẫn giữ được tình đồng đội. Chưa từng coi thường Thừa Phong mà.
Màn tiếp theo lại là hai thanh niên, nhìn tư thế có vẻ hơi chán nản, đầu cụp xuống, dựa vào phía sau tảng đá như thể vừa mới kết thúc một cuộc rượt đuổi tốn sức.
"Leo núi khó quá, chi bằng tìm cơ hội xuống núi đi."
"Chắc Thừa Phong đang trên núi nhỉ? Có người bảo vừa thấy bóng dáng cô ta ở gần đây."
"Cái tin đồn này lan ra khắp bản đồ rồi."
"Haiz, rốt cuộc ai may mắn đến mức gặp được Thừa Phong đi lẻ chứ? Đây chắc là lần tôi gần cơ hội hạ gục MVP nhất rồi."
Thanh niên đang thả hồn mơ mộng, lời nói pha chút tiếc nuối. Nhưng còn chưa kịp tận hưởng niềm vui tưởng tượng thì giấc mơ đã thành hiện thực.
Một loạt đạn bất ngờ từ cách đó chục mét bay tới, nhanh như chớp, bắn trúng ngay yếu điểm cả hai, mang về số điểm quý giá.
Video tạm dừng, tua lại hai giây. Chính giữa màn hình xuất hiện hiệu ứng phóng to âm thanh, đồng thời, đống lá khô trên bản đồ hơi động đậy. Trong nền vọng lên giọng lẩm bẩm của Thừa Phong: "Dưa xanh hái không ngọt, nhưng tôi cũng có thể cho mấy người nếm thử xem thế nào."
Giang Lâm Hạ cuối cùng không nhịn nổi, ôm bụng cười nghiêng ngả, vỗ chân bình bịch.
Mấy người Hạng Vân Gian cũng khẽ nhếch khóe miệng, nhưng không dám cười lớn như anh.
Giang Lâm Hạ quay đầu định hỏi giáo quan rốt cuộc đây là ý gì, thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: "Chắc giờ Thừa Phong sợ lắm, có khi đang ôm súng khóc lén đấy. Nghiêm Thận, ẻm rơi bao nhiêu giọt nước mắt đều là tại cậu đấy."
Câu nói như sét đánh ngang tai Giang Lâm Hạ.
Một số ký ức anh muốn quên đi nay lại trồi lên từ kho lưu trữ lịch sử đen tối của mình.
"Thừa Phong sẽ nhận ra không có chúng ta thì không sống nổi. Haiz."
Trong cơn mưa tầm tã, Giang Lâm Hạ khẽ híp mắt, một phần vì buồn ngủ, một phần vì chán chường, nhưng vẫn cố gồng tám phần biểu cảm để tỏ ra lo lắng cho Thừa Phong.
"Cái thằng Chung Dật Tiệp này, chậc chậc, tôi biết mà, chắc chắn là đang ức hiếp, sai vặt Thừa Phong liên tục đây. Bắt em ấy đi làm việc, thậm chí là chịu chết không chừng. Tội nghiệp Thừa Phong quá! Con nít thì không thể rời xa gia đình được đâu."
Nếu thanh niên trước đó chỉ đơn giản là không tự nhận thức bản thân, thì màn diễn của Giang Lâm Hạ đã quá khoa trương, giả tạo đến mức mang đậm tính kịch.
Nhưng điều Giang Lâm Hạ không ngờ là ngay sau đó, cảnh quay chuyển sang Thừa Phong đang quăng ba con "3" xuống đất như sấm nổ, tạo thành tiếng vang đinh tai.
Cảnh này khó chịu thật. Đứa trẻ đi lạc mất ngủ, vì buồn đời lại đi đánh bài trong trường thi.
Tây Qua bên cạnh còn hùa theo kiểu cổ vũ không nguyên tắc: "Đại gia! Đỉnh của chóp!"
Chung Dật Tiệp: "Không theo!"
Đánh xong một lượt, Tây Qua đứng dậy nói: "Tới phiên tôi trực. Đổi người xuống chơi với em."
Thừa Phong lơ đễnh đáp lại cho có: "Hay để tôi đi thay?"
"Thôi thôi, em đâu phải người trong đội. Có phát hiện gì cũng không kịp thông báo cho bọn tôi." Tây Qua vội ngăn, "Với lại khách quý mà, nghỉ ngơi đi! Yên tâm giao cho bọn tôi!"
Lúc leo lên cầu thang, Tây Qua còn không quên quay đầu lại nhắn nhủ, "Đội trưởng, xào bài nhanh lên, đừng để Diệp Phú Quý chờ lâu!"
Giang Lâm Hạ muốn bật dậy, nhưng giáo quan đã nhanh chóng cản lại. Một người bịt miệng, một người đè vai, buộc anh ngồi im lại.
Giang Lâm Hạ trừng mắt, cố phát ra tiếng nói lúng búng: "Thả ra! Em có chuyện muốn nói!"
Giáo quan bịt miệng anh nhíu mày hỏi đồng nghiệp: "Cậu ta nói gì thế?"
Người kia dịch lại, không quên thêm mắm dặm muối: "Cậu ta bảo, "Mẹ nó, mau thả ông ra! Không thì ông nhảy lên đập vỡ đầu mấy người!""
"Cậu ta dám mắng giáo quan?"
Giang Lâm Hạ mở to mắt, cố gắng giãy giụa, tiếng lần này rõ ràng hơn: "Em không có!"
Giáo quan kiêm phiên dịch viên nhanh nhảu thêm: "Cậu ta bảo, "Có tôi thì không có mấy người!""
"Cứng quá nhỉ! Lát nữa xuống chịu phạt chạy mười vòng với tạ nhé."
Hai người phối hợp ăn ý, giúp Giang Lâm Hạ lãnh thêm một án phạt.
Anh đau lòng đến mức chỉ biết thở bằng mũi, cảm giác hít thở cũng không thông suốt nữa.
Hình ảnh cắt tới Giang Lâm Hạ trong video, trông thảm không kém. Anh lau nước mưa trên mặt, đôi mắt phía sau tròng kính hiện rõ quầng thâm. Anh chớp chớp cặp mắt đầy tơ máu, hít sâu một hơi, nói: "Đừng ngủ nữa, cố chịu thêm chút. Mau tìm Thừa Phong đi."
Giang Lâm Hạ đảm bảo rằng ít nhất lúc đó mình đã rất nghiêm túc.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thừa Phong quăng bài xuống, nằm phịch xuống đất, tạo dáng như cụ ông, thở dài: "Mệt rồi."
Tây Qua lập tức xé gói socola đưa cho Thừa Phong. Chung Dật Tiệp nhấc balo lên hỏi: "Có cần nước không?"
Thừa Phong đáp: "Không cần đâu, để tôi ngủ một chút, hồi phục hết điểm mệt mỏi đã."
Trong lúc cúi đầu sắp xếp balo, Chung Dật Tiệp cầm mấy viên đạn lẻ cho vào túi nhỏ. Kéo khóa xong, anh phá lên cười: "Tôi nghĩ chỉ có đạn cho khẩu súng tiểu liên mà Thừa Phong yêu thích mới có thể an ủi em ấy. Nhìn thấy chắc em ấy sẽ mừng đến phát khóc!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Thừa Phong ném cả hộp đạn vào người Chung Dật Tiệp, nói: "Của anh đấy. Sao mà nhiều đạn vậy? Đám người này không dùng súng à?"
Chung Dật Tiệp cũng không hứng thú lắm: "Cứ cất tạm ở đây, biết đâu sau này cần đến."
Thừa Phong: "Được thôi. Mấy thứ không dùng được thì để dành vứt cho đồng đội tôi vậy."
"Thế sao em không gọi họ tới? Lần đầu tiên tôi thấy đội ngũ bị mất liên lạc đấy." Chung Dật Tiệp kinh ngạc, "Cho dù là vì tài nguyên thì họ cũng nên đến đón em sớm chứ!"
Thừa Phong: "Tôi bảo rồi mà họ không tin. Còn cười nhạo tôi nữa!"
Giang Lâm Hạ suýt nữa mắt ướt rưng rưng.
Ký ức mà anh không muốn đối mặt nhất cũng hiện ra rõ mồn một.
Ví dụ cảnh anh bị dư chấn vụ nổ hất lên tường, ôm đầu khóc rống cùng Nghiêm Thận, hay cười nhạo Thừa Phong báo cáo thành tích giả...
Biên tập viên này quá chuyên nghiệp, biết cách đâm trúng chỗ đau, biến toàn bộ video thành bài học ngược đời, đối lập hoàn toàn với Thừa Phong.
Chỉ trong 15 phút, cơn giận trong lòng Giang Lâm Hạ xẹp xuống. Từ kêu gào như ma khóc quỷ hú, anh chuyển sang bỏ cuộc, cuối cùng ngồi bất động, mắt nhìn vô hồn.
Đến mức giáo quan không nỡ, quay sang an ủi: "Năm tư rồi, nhanh thôi mà."
Đến lượt nạn nhân tiếp theo là Hạng Vân Gian.
Anh ngồi thẳng hơn một chút, cảm thấy đôi bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đặt lên vai mình. Giáo quan ghé sát tai, khẽ thở: "Cậu có gì muốn nói không?"
Hạng Vân Gian cứng người, lắc đầu.
Tội của anh khá rõ ràng. Lúc mở màn, vì đám người tụ tập dưới chân núi mà bỏ qua việc đến đón Thừa Phong, thậm chí còn hùa với Giang Lâm Hạ đùa cợt. Kết quả là cả đội cứ nghèo rớt mùng tơi, càng đi càng thảm.
Đặc biệt, sau ba ngày liên tục vất vả, số điểm hạ gục của họ còn thấp hơn cả điểm chơi bài của Thừa Phong.
Nghiêm Thận không ngờ hành động giấu bánh quy của mình cũng bị quay lại. Cảnh anh so đo vài viên đạn với đồng đội càng bị ghi lại chi tiết.
Tân Khoáng thì đỡ hơn, chủ yếu chỉ nghi ngờ thành tích của Thừa Phong, phần lớn thời gian đứng ngoài thổi gió thêm nhưng vẫn giữ được an toàn. Sau này anh cũng hùa theo đội mà khoác lác thành tích.
Trong số bốn người, Giang Lâm Hạ nói nhiều nhất, nhắc đến Thừa Phong nhiều nhất. Anh đảm nhiệm vai trò ngoại giao của đội, gần như nói hộ tất cả cảm xúc của họ, nên toàn bộ tiêu điểm trong video tập trung vào anh.
Hành động giấu bánh của Nghiêm Thận cũng tạo hiệu ứng rất lớn, vì trông thật sự quá ti tiện.
Hai người này hy sinh hình tượng bản thân, giúp thu hút 80% thảo luận từ cư dân mạng, làm Hạng Vân Gian và Tân Khoáng mừng húm.
Dẫu vậy, giáo quan vẫn bám sát bài phỏng vấn từ nhà tài trợ, hỏi cả nhóm liên tục nửa tiếng. Cuối cùng, ông yêu cầu cả bốn người về viết bài cảm nhận 300 chữ.
Khi buổi "diễn tập" gần kết thúc, giáo quan nghiêm mặt, thay đổi giọng điệu: "Biết mình sai ở đâu chưa?"
Bốn người đồng loạt gật đầu.
"Không phải thắng rồi là xong chuyện, lần này tôi thật sự không thể khen các cậu. Các cậu tự biết biểu hiện lần này tệ thế nào đi." Giáo quan nói, "Là sinh viên quân đội mà bị vả mặt liên tục, không thể cười hề hề cho qua được, phải thấy nhục nhã mới đúng. Nhất là Thừa Phong còn là đồng đội của các cậu, vậy mà việc đến đón em ấy các cậu còn không hiểu được. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng quá tự mãn! Nếu nghiêm trọng hơn, tôi có thể bắt các cậu mỗi người viết một bài kiểm điểm dài 10.000 chữ đấy."
Hạng Vân Gian vội nhận trách nhiệm: "Là lỗi của em."
Giáo quan: "Sắp nghỉ rồi, còn phải chuẩn bị cho cuộc đại chiến nữa, tôi sẽ không phạt nặng. Cả nhóm chạy 10 vòng rồi về. Sai lầm như thế này tôi không muốn thấy lại lần nữa."
Khi cánh cửa văn phòng mở ra, cả bốn người xếp hàng rời đi.
Những thanh niên nhiệt huyết giờ bước đi nặng nề, ủ rũ vừa bàn nhau xem ai giải quyết bài cảm nhận.
Đi qua tầng hai, họ đang thổn thức kể khổ thì nghe tiếng cười lớn, đầy ngạo nghễ vang lên từ phía bên cạnh.
Giang Lâm Hạ tò mò, ghé mắt qua khe cửa chưa đóng chặt, liền thấy Hiệu trưởng của Liên Đại bên trong cùng với Thừa Phong, lãnh đạo hệ Chiến binh và hệ Chỉ huy cũng có mặt.