Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạng Vân Gian theo sau Thừa Phong bước vào, đợi cô ngồi xuống rồi phóng khoáng quăng cái ba lô sau lưng xuống chân cô.

"Bọn em quen nhau được bao lâu chứ? Quan hệ này còn lâu mới vững chắc, hiểu chưa? Nhìn đây, đây là quà mà mấy anh chuẩn bị cho em. Chỉ có làm con nhà bọn anh mới được hưởng đãi ngộ này thôi, biết không?"

Thừa Phong dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, đầy cảm xúc nhìn anh.

Giang Lâm Hạ thấy cô không tin, liền bước tới mở ba lô ra cho cô xem.

"Lựu đạn! Bom khói! Món nào chẳng là hàng hiếm?"

Giang Lâm Hạ bày đồ đạc ra sàn, xếp thành hàng ngay ngắn để trông ấn tượng hơn. Thấy Thừa Phong vẫn không mảy may phản ứng, anh kéo khẩu trang xuống để thở, giọng đầy oán thán: "Cả nước bọn anh còn không dám uống, mang hết cho em rồi. Làm ơn đi, MVP còn chỗ nào chưa vừa lòng nữa?"

Thừa Phong liếc sang chỗ khác, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản: "Em không cần. Em không thiếu."

"Không phải chứ, đến đồ tiếp tế mà em cũng không thèm?" Giang Lâm Hạ cảm thấy cô bé này có vấn đề, bèn ngồi khoanh chân đối diện, gương mặt trở nên nghiêm túc, ngón trỏ tay phải gõ gõ lên hộp đạn, nói, "Em biết điều quan trọng nhất của một sinh viên quân đội xuất sắc là gì không? Là biết tiến biết lùi! Em ở lì trong nhà với Chung Dật Tiệp, không biết ngoài kia vật tư thiếu thốn cỡ nào đâu. Liếm sạch mười cái thùng cũng chưa chắc có được số này!"

Trong không gian chật hẹp, Nghiêm Thận vẫn không ngừng đi qua đi lại sau lưng Giang Lâm Hạ. Lúc này, anh bước tới, hỏi với vẻ đầy hy vọng: "Nếu Thừa Phong không cần, tôi xin một quả bom khói được không?"

Giang Lâm Hạ dùng khuỷu tay huých anh: "Lão Nghiêm, đừng thế, rộng rãi tí đi! Tất cả vì sự đoàn kết của đội. Lão Hạng, cậu thấy đúng không?"

Hạng Vân Gian đang đi quan sát quanh phòng. Sau một vòng, anh cầm lên cái balo đen còn sót lại ở cầu thang, hỏi: "Balo này của em à?"

Giang Lâm Hạ nhíu mày: "Cậu làm gì thế?"

Thừa Phong khẽ rung tay áo, thò tay vào trong ống tay áo rộng, rút ra một quả bom khói, đưa cho Nghiêm Thận, còn cao ngạo nhướng cằm.

Nghiêm Thận đứng yên tại chỗ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn từ quả bom trong tay cô, rồi lại lướt sang bộ đồ cô mặc.

Thừa Phong cười khẩy: "Thần Tài ban thưởng cho anh đó, cầm đi."

Nghiêm Thận nhận lấy, nhưng ngập ngừng không bỏ vào túi.

"Ồ, hàng tồn cũng nhiều ghê nhỉ." Giang Lâm Hạ trêu chọc, "Có giỏi thì lấy thêm ra đi."

Mặt Thừa Phong không cảm xúc, cúi đầu lôi từ tay áo ra một gói bánh quy ép khô đóng gói kỹ lưỡng.

Giang Lâm Hạ bắt đầu hùa theo: "Thật luôn hả? Em nhét đồ tiếp tế vào áo à? Có bản lĩnh thì rút ra lựu đạn xem!"

Thừa Phong kéo ống tay áo ra, lôi thêm một món nữa.

Lần này, vỏ bạc sáng bóng, không chỉ là lựu đạn, mà còn là bom nổ định hướng.

Cô thản nhiên nói: "Suýt nữa thì mắc kẹt rồi. Cầm lấy đi."

Giang Lâm Hạ lặng người, mặt đơ ra một lúc.

Nghiêm Thận há miệng, nhưng dường như không thể sắp xếp nổi từ ngữ, suy nghĩ thì hoàn toàn rối bời. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác bất an không rõ nguồn cơn.

Hạng Vân Gian không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng Thừa Phong, một tay xách balo vật tư của cô, tay kia kéo nhẹ cổ áo phía sau, hỏi: "Cái áo khoác này sao to vậy? Không phải hệ thống đều phát đồ vừa người sao?"

Tân Khoáng đang trực trên mái nhà, không rõ bên dưới đang xảy ra chuyện gì. Nghe thấy tiếng Giang Lâm Hạ huyên náo đột nhiên im bặt, anh bật cười hỏi: "Còn bất ngờ gì mà em chưa nói cho bọn anh biết không? Kể nghe thử."

Thừa Phong đứng dậy, tháo bộ xương ngoài ra, cởi áo khoác. Lớp áo lỏng lẻo bên trong rơi ra vài quả bom nổ định hướng, rơi lăn lóc xuống sàn vì động tác của cô.

Thừa Phong lạnh nhạt đẩy số bom đó về phía chân Nghiêm Thận, sau đó uể oải ngả người nằm xuống, thở dài: "Cất cho tiện thôi. Dù sao em đây cũng không có đồng đội, chỉ có thể dựa vào chính mình."

Hạng Vân Gian thông minh hơn, đã bắt đầu lục lọi balo của cô.

Chiếc balo này rõ ràng không đúng trọng lượng, đặc biệt là rất nhẹ.

Anh mở khóa kéo, lộn ngược ra sàn.

Quả nhiên, bánh quy, bánh mì, socola, các loại đồ ăn chất thành đống. Bao bì nhiều màu sắc hòa trộn, tạo cảm giác cực kỳ choáng ngợp.

Thừa Phong ra hiệu thoải mái, hào phóng nói: "Ăn đi."

Giang Lâm Hạ cảm giác đống đồ tiếp tế này không chỉ rơi xuống đất, mà còn trực tiếp ném thẳng vào mặt anh.

Một bali quân dụng với lượng thức ăn trong đó có thể đảm bảo no đủ suốt 24 giờ. Nếu không nhanh chóng kiếm được thêm vật tư, nhân vật tuy không chết nhưng sẽ rơi vào trạng thái tiêu cực liên quan đến đói khát.

Mà điểm vật tư của đợt khảo sát lần này phải đến chiều mai mới chính thức mở cửa.

Thế nên, cơ bản qua ngày đầu tiên, bất kỳ chiếc balo nào mới thu về cũng sẽ chẳng còn đồ ăn. Đây chính là lý do thực phẩm là nguồn tài nguyên cực kỳ khan hiếm.

Đồ vật tư của ngày đầu tiên béo bở cỡ nào, mọi người không dám nghĩ tới.

Có thể gom được cả một balo như thế này chứng tỏ cô chắc chắn không chỉ sở hữu bấy nhiêu.

Nghiêm Thận cúi xuống nhặt lên một món, nghĩ đến nửa miếng bánh quy còn lại trong túi mình, nghiến răng nói: "Cảm giác giống như... đồ ăn thừa người ta quăng cho."

Giang Lâm Hạ cảm thấy giọng mình hơi khàn: "Em cướp sạch của bọn Chung Dật Tiệp rồi hả?"

Nghiêm Thận lập thất thần nói: "Bọn Chung Dật Tiệp làm sao mà giàu thế được!"

"Ê?" Tân Khoáng nghi hoặc hỏi, "Sao thế?"

Nhưng không ai tại hiện trường có thời gian để trả lời anh.

Hạng Vân Gian nói đúng, hôm nay trời mưa quá lớn. Mưa từ hàng nghìn mét trên không trung rơi xuống, đập vào đầu khiến cả đám xây xẩm rồi.

Giang Lâm Hạ mơ màng hỏi: "Còn không?"

Thừa Phong chỉ về một hướng.

Giang Lâm Hạ đi tới, đặt tay lên chiếc bàn gỗ bỏ hoang, quay đầu hỏi, vẻ mặt không còn cảm xúc.

Thừa Phong gật đầu, ngáp dài một cái.

Giang Lâm Hạ dời đồ ra, lại nhìn thấy một chiếc balo quân dụng quen thuộc.

Anh không nói một lời, bắt đầu tháo balo, lấy đồ bên trong ra. Động tác mạnh đến mức mỗi món rơi xuống sàn lại vang lên những tiếng chát chúa.

Toàn là đạn.

Đạn cho súng tiểu liên và súng trường xếp ngay ngắn thành hai mươi hộp. Dưới ánh đèn, vỏ kim loại phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, lấp lánh một cách đáng sợ.

Nghiêm Thận đứng phía sau nhìn thoáng qua, không dám lại gần, bàn tay lại nhét sâu vào túi quần.

Mấy chục viên đạn anh lén lút giấu trong túi giờ đây lạnh buốt đến mức tưởng chừng như có thể làm người ta đông cứng giữa tháng 8 oi ả.

Cái lạnh này là một sự sắc bén không thể ngăn cản, như có thể khiến cây cỏ cũng phải khô héo.

Hai người đối diện trông như mất kết nối, còn Hạng Vân Gian thì lòng rối bời nhưng vẫn hỏi theo thủ tục: "Còn không?"

Thừa Phong kiêu ngạo giơ tay, chỉ lên trần nhà.

Mấy giây sau, tiếng bước chân mới vang lên.

Tiếng đế giày quân dụng đạp lên sàn gỗ tạo ra âm thanh cứng cáp nhưng nặng nề, để lại từng vệt nước dài.

Cả nhóm đã lội qua cơn mưa bão, người ướt đẫm từ đầu đến chân, mùi thuốc súng còn vương lại trên cơ thể từ những lần suýt chạm mặt nguy hiểm. Nhưng họ chưa bao giờ cảm thấy bước chân mình nặng nề như bây giờ.

Tấm gạch trên trần nhà không được cố định.

Giang Lâm Hạ kéo một cái ghế, trèo lên, đẩy nhẹ một cái, dễ dàng mở nó ra.

Nhưng lực anh dùng hơi quá, tấm gạch bị đẩy văng ra.

Trên đầu đột ngột rơi xuống nào là lựu đạn, nào là bom định hướng, nào là thiết bị nổ gói kín... tất cả đổ ập xuống chân họ, rồi lăn đi khắp nơi.

Giang Lâm Hạ tiện tay tóm được một món giữa cơn mưa vật tư ấy.

Nhìn qua, thấy có chút quen mắt.

Ồ, đây chẳng phải là quả bom khói anh đã ao ước bấy lâu, luôn tiếc không dám dùng sao!

Hai người đứng thẳng lưng, nhưng trông lại vô cùng tàn tạ. Bả vai còn hơi run rẩy.

Thừa Phong không thấy được nét mặt họ, có vẻ hơi thất vọng, ngẩng đầu lên chút, hỏi: "Ấn tượng không?"

Giang Lâm Hạ từ từ bước xuống ghế, từng chút từng chút quay đầu lại.

Hạng Vân Gian nhanh như chớp túm lấy Thừa Phong kéo lùi lại.

Nghiêm Thận cũng phản ứng nhanh chưa từng có, giữ lấy Giang Lâm Hạ từ phía sau, phát hiện sức lực trong người anh ấy yếu hơn tưởng tượng, như đang cận kề bờ vực ngất xỉu. Anh vội vàng dùng một tay vuốt ngực trấn an, vừa khuyên: "Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Người một nhà mà!"

"Phá của..." Giang Lâm Hạ phun từng chữ, như bị ép ra từ tận phổi.

Dù khả năng rất thấp, nhưng anh vẫn hỏi thêm lần nữa: "Còn không?"

Hạng Vân Gian lập tức đưa tay bịt miệng Thừa Phong lại.

Anh nhận ra, Thừa Phong chính là nhân vật nguy hiểm nhất trong đội, chuyên làm tình hình thêm căng thẳng.

Nhưng anh quên mất, từ nãy đến giờ, Thừa Phong gần như không nói lời nào. Chỉ cần một cái gật đầu nhẹ nhàng của cô còn mạnh mẽ hơn ngàn lời nói.

Và cô lại làm thế.

Toàn thân Giang Lâm Hạ cứng đờ, cố gắng tiêu hóa sự thật này.

Nhưng thực tế quá mức tàn khốc, anh quay người dựa vào Nghiêm Thận, thở dốc một hồi.

Sau khi xả cảm xúc một cách ngắn ngủi, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, quay phắt đầu lại, hung dữ nói: "Bọn Chung Dật Tiệp cũng có đúng không? Cái balo của bọn nó khi nãy to và nặng cực kỳ!"

Thừa Phong gật đầu.

Không thể chửi Thừa Phong, Giang Lâm Hạ hiếm khi tìm được một đối tượng khác để xả giận, liền dồn hết cơn thịnh nộ lên Chung Dật Tiệp, nhảy dựng lên như sư tử gầm: "Má nó! Tôi đã nghi ngờ tại sao bọn họ bỗng nhiên trở nên rộng rãi như vậy, hóa ra là vì có lợi riêng!"

Anh lấy hơi một cách siêu phàm, không ngắt quãng mà gào tiếp: "Bọn Chung Dật Tiệp nằm trong phòng ăn uống, chơi bời, trong khi đội MVP phải nhịn đói nhịn khát ngoài kia! Bọn mình chiến đấu vì danh dự của Liên Đại, còn bọn họ lại đi cướp bóc vật tư của bọn mình! Cớ gì chứ?! Bọn họ làm thế mà không thấy xấu hổ sao?!"

Thừa Phong kéo tay Hạng Vân Gian đang bịt miệng mình xuống, thản nhiên nói: "Đồ em đưa."

Ba chữ này như cọng rơm cuối cùng đè gãy cái lưng đã căng thẳng của Giang Lâm Hạ.

Cơn giận bùng cháy giúp anh khôi phục lại chiến lực.

"Sao em không nói trước với bọn anh! Bọn anh ở ngoài chịu mưa chịu gió, một mẩu bánh quy cũng phải liếm mà ăn, một viên đạn cũng phải tranh mà bắn, còn phải gom vật tư cho em! Em có biết bọn anh sống khổ thế nào không? Vất vả thế nào không? Khó chịu ra sao không? Thứ gì tốt bọn anh đều nhường cho em, còn em thì nhường hết cho bọn Chung Dật Tiệp! Em với tụi nó là cái gì chứ? Chúng ta mới là đồng đội! Chúng ta mới là người nhà!"

Nghiêm Thận đẩy anh một cái.

Đừng có tự làm mình mất mặt nữa.

Thừa Phong cũng đáp trả mạnh mẽ: "Chính mấy người không đến đón tôi!"

Cô đứng bật dậy, chỉ vào đồng hồ, đầy phẫn uất: "Tôi chờ các người rất lâu! Tôi không ra ngoài kiếm điểm, đến 1 giờ rưỡi sáng vẫn chưa ngủ, luôn đợi các người! Vật tư tôi để sẵn đó, định chờ cả nhóm tụ họp rồi cùng nhau hành động, vậy mà các người chẳng thèm gửi lấy một tin nhắn! Các người căn bản không coi tôi là đồng đội!"

Hy sinh của cô đâu có nhỏ!

Giang Lâm Hạ bị nghẹn họng, ánh mắt lảng sang bên cạnh, chỉ vào Hạng Vân Gian, lúng búng nói: "Lão Hạng bảo đừng đến đón em. Sợ em theo rồi lại bị dính mưa."

Hạng Vân Gian nhướng mày: "Ồ?"

Giang Lâm Hạ không để anh có cơ hội nói thêm, quay phắt đi, gào vào mặt Thừa Phong:

"Tối qua người nổ tung ngọn núi là bọn em đúng không?"

"Đúng thế đấy!" Thừa Phong hiểu rõ quy luật to tiếng là có lý, liền hét trả, "Lúc đó nguy hiểm vậy mà các người chẳng quan tâm tôi, chỉ có Chung Dật Tiệp dẫn theo hai anh em xông xuống núi cùng tôi!"

Giang Lâm Hạ nhớ lại cảnh tượng hoành tráng hôm qua, càng không giữ được bình tĩnh.

Thì ra là nhà mình nổ núi!

Thì ra là phá của nhà mình!

Anh đau lòng hỏi: "Các người quăng bao nhiêu lựu đạn?"

Thừa Phong xắn tay áo, đếm trên tay rồi trả lời: "Bom phá hủy, lựu đạn các kiểu, tính ra tổng cộng hơn một trăm quả."

Máu Giang Lâm Hạ -100

"Chúng tôi chỉ có bốn người, mà bị chặn bởi năm, sáu chục người, tình thế rất nguy cấp, buộc phải dùng bom đánh diện rộng. Đạn chẳng có tác dụng gì, cả chặng đường xuống núi đều dựa vào bom khói. Trong đội Chung Dật Tiệp còn có người bị thương." Thừa Phong nói tiếp, "Người ít, đường không rõ, không thể giao tiếp qua kênh đội, phối hợp kém, còn làm rơi mất mấy túi vật tư, bị người khác nhặt mất."

Máu Giang Lâm Hạ -1000

Thừa Phong lại nói: "Đạn quá nhiều, không mang hết xuống núi được, tôi chôn một phần trên đó rồi."

Máu Giang Lâm Hạ -10000

Vấn đề là máu tối đa của anh chỉ có 50 thôi.

Lần này Giang Lâm Hạ không cần Nghiêm Thận đỡ, tự mình ôm ngực, yếu ớt lẩm bẩm: "Người nhà cả... Đây là con nhà mình... Không phải lỗi của em ấy... Phải bình tĩnh..."

Lặp lại hơn chục lần như thế, anh vẫn cảm thấy không chịu nổi. Một nỗi hối hận khó tả cứ thế chiếm lấy lòng anh.

Quay đầu đối diện ánh mắt của Nghiêm Thận, cảm xúc cuộn trào cuối cùng cũng không thể kìm nén.

Hai người tựa vào nhau, ra sức vỗ vai đối phương, lặng lẽ gào khóc như những con quỷ nhỏ bị oan.

Tân Khoáng nghe kênh đội thấy càng ngày càng không đúng, cũng chẳng buồn để ý chuyện canh gác hay không nữa, "bịch bịch bịch" chạy từ tầng trên xuống.

Anh cúi người, qua lan can cầu thang nhìn thấy vật tư rải đầy đất, suýt nữa trượt chân ngã lộn cổ xuống.

Cả căn phòng, người duy nhất vẫn còn tỏ ra giống con người, chỉ có Hạng Vân Gian.

Nhưng anh từ nãy đến giờ cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xổm trên đất, cẩn thận nhặt từng món vật tư bỏ vào balo.

Động tác tỉ mỉ mà chậm rãi, như thể đang cảm nhận, lại như đang hoang mang.

Chỉ cần nhìn một cái cũng đủ làm lòng người xót xa.

Tân Khoáng hít sâu một hơi, xoay người tại chỗ, bước nhanh trở lại sân thượng.

Không biết thế giới này xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng cần một chút yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK