Tín hiệu chỉ vang lên một hồi chuông đã được kết nối.
Vì là giữa đêm khuya, xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào khác, giọng nói từ hai đầu thiết bị liên lạc trở nên rõ ràng hơn, giọng người nói lộ ra sự già nua và mệt mỏi.
Hạng Vân Gian nói: "Chào ngài, chúng tôi là sinh viên Đại học Liên minh, muốn hỏi ngài một chút về Thừa Phong."
"Tôi có nghe nói rồi, nhưng thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm, hy vọng có thể cung cấp chút thông tin hữu ích."
Giọng của ông cụ như bị nghẹn ở cổ họng, phát ra một cách chậm rãi và mang theo âm hưởng quê mùa kỳ lạ.
Hạng Vân Gian bật âm lượng lớn nhất để nghe rõ lời của ông ta.
"Thời chiến rất nhiều tài liệu và hồ sơ đã bị thất lạc. Hơn nữa, con bé được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn, vốn là trẻ không có giấy tờ. Những đứa trẻ như thế rất nhiều, hầu như không thể tìm được thân nhân. Ba của nó... chính xác hơn là ba nuôi, là một quân nhân. Khi đó ông ấy đã chăm sóc nó một thời gian."
Cơn gió đêm lúc mạnh lúc yếu, mang theo giọng nói khàn khàn của người già phác họa lên một cảm giác đầy tang thương.
Cát vàng cuốn qua các con phố lớn nhỏ của thành phố bỏ hoang, phủ lên mặt đất một bức tranh đầy những vết vỡ nát chồng chất.
"Không lâu sau khi chiến tranh kết thúc, ba con bé vì rối loạn căng thẳng hậu chấn thương mà tự sát."
Giang Lâm Hạ hít sâu một hơi, hỏi: "Tại sao? Không phải chiến tranh đã kết thúc rồi sao?"
"Ừ..." Đối phương ngẫm nghĩ một lúc lâu, giọng lẩm bẩm khó nghe, chỉ đến những câu cuối mới dần trở nên rõ ràng.
"Có lẽ các cậu ở Liên minh không hiểu được. Sau khi chiến tranh kết thúc, họ phải thống kê dân số và thương vong. Trong vài ngày liên tiếp, ông ấy biết được tất cả các chiến hữu thân thiết nhất của mình đã hy sinh, và cả gia đình cũng không còn một ai sống sót..."
Đây là một thế giới mới hòa bình, nhưng đối với ông ấy lại là một thành phố hoang vu.
Tàn tích còn sót lại nhuốm đầy máu tươi, nơi nơi cắm đầy những lưỡi dao lại chồng chất các ngôi mộ.
Trên bia mộ khắc nguệch ngoạc tuổi trẻ, nỗi đau, người thân, bạn bè và tương lai của ông, thứ mà chẳng ai bận tâm đến nữa.
Cơn bão của chiến tranh sẽ không bao giờ dừng lại, giống như quá khứ không thể thay đổi, lại giống như cuộc đời cô độc, trống trải mà ông phải gánh chịu.
Ông không rời đi như một vị anh hùng, mà vào một ngày khi mọi thứ đã lắng dịu, ông yên lặng biến mất trong một góc nhỏ lặng lẽ.
Có lẽ đây là cách duy nhất để ông hòa hợp với thế giới này.
"Trong thời kỳ hỗn loạn, người máy chiến đấu vẫn khá phổ biến. Nó không đáng sợ như những gì được mô tả trong sách hướng dẫn đâu, mà trong nhiều trường hợp vẫn có thể bảo vệ gia đình... hoặc giúp truyền lại lời trăn trối."
Chiến tranh mang lại vô số nỗi hoang mang, và có lẽ câu hỏi lớn nhất là, bọn họ sẽ đi về đâu?
Bảng hiệu chỉ dẫn con đường cho sự sống và cái chết sẽ nằm ở hướng nào, và điểm cuối cùng ở đó sẽ có ý nghĩa gì?
Người máy chiến đấu có một chương trình cho phép cài đặt trước các câu trả lời như vậy.
Sau khi ba tự sát, Thừa Phong từng nằm trên lưng người máy rồi hỏi.
Người máy chiến đấu đã trả lời: "Ông ấy về nhà rồi. Thoả thích theo đuổi tự do. Đến một thế giới không cần phải nói lời tạm biệt nữa."
Nó lại nói: "Ông ấy nhớ nhà."
Mọi người im lặng, đứng yên lắng nghe ông cụ bình thản kể chuyện.
"Sau đó, chúng tôi đưa Thừa Phong vào trại phúc lợi. Con bé sống với người máy trong thời gian dài, tính cách có phần không hợp với mọi người. Lúc đó vật tư thiếu thốn, nhân sự cũng không đủ, nhiều trẻ em không có đủ cơm ăn, giữa chúng thường xảy ra tranh giành, kết bè kết phái mà nhân viên không thể quản lý hết được. Nhìn Thừa Phong nhỏ con chứ nó đánh nhau rất hung dữ đấy, vì vậy bất kể đúng sai, nó luôn là đứa bị phạt."
"Ở chưa được bao lâu, con bé đã bỏ trốn. Chúng tôi không thể chăm lo nổi, cũng không thể đi tìm. Chỉ biết nó ở nhà mình, sống cùng người máy."
"Người máy của nó từng trộm đồ ăn nên nó miễn cưỡng vẫn sống được. Tất nhiên sau này đã cải thiện, tụi nó chuyển sang trồng rau rồi."
Người máy chiến đấu không phải người máy giúp việc, cài đặt cơ bản hoàn toàn khác biệt.
Mọi người khó mà tưởng tượng cuộc sống như vậy sẽ ra sao.
"Con bé không có bạn bè. Nó có thể chịu đựng đói khát, nghèo khó, cô đơn, nhưng nó không thể chịu được cuộc sống ở trại phúc lợi."
Ông cụ ho khan một tiếng, thở dài: "Có lẽ ở trại phúc lợi, nó cảm nhận được mặt trái của thế giới. Cái gọi là nhân tính thậm chí còn không bằng sự thuần túy của người máy chiến đấu, ngay cả trẻ con cũng vậy."
"Mỗi người đều trưởng thành trong va vấp, rất khó giữ được sự thuần khiết. Tôi thì luôn bận rộn, lo lắng vì tiền bạc, mọi thứ đều bất ổn trong cái không khí ngột ngạt thế này. Một nơi như vậy không thể gọi là nhà, đúng không? Vì thế con bé đã rời đi. Đây là lỗi của tôi."
Hạng Vân Gian nhớ lại ánh mắt của Thừa Phong.
Bình thản, trong veo, phản chiếu mọi màu sắc của thế giới này.
Cô sẽ cố gắng mở to mắt để nhìn rõ người trước mặt, cũng sẽ quay mặt đi để tránh những điều cô không muốn đối diện.
Biết lao động, biết rằng cần phải cố gắng, chăm chỉ học hành để trở thành một người không gây nguy hiểm.
So với những gì cô trải nghiệm từ lần đầu tiên tiếp xúc với con người, cô thích thế giới máy móc đơn giản và không lừa dối hơn.
Cô chỉ muốn về nhà, cũng muốn theo đuổi sự tự do theo ý mình.
Nếu một người như vậy không được coi là bình thường, thì những người vội vã, bận rộn hàng ngày kia nên được coi là gì?
Ông cụ tiếp tục kể: "Tôi cũng già rồi, không thể nhớ rõ từng chi tiết, chỉ nhớ rằng con bé không giống những đứa trẻ khác. Nó không khóc, không làm ồn, cũng không cần ai an ủi. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì đó là vào năm chiến tranh kết thúc, tôi đã gặp nó một lần."
Ông dừng lại một chút, giọng nói dường như chùng xuống, mang theo cảm xúc của ký ức:
"Lúc ấy, con bé cõng một bao tải to đầy rau quả đi qua cánh đồng hoang. Một cơn bão bụi lớn nổi lên, tôi gọi nó dừng lại, nhưng nó chỉ đứng đó, xoay người nhìn tôi rồi tiếp tục đi. Đứa trẻ ấy có đôi mắt như chứa đầy bóng tối, nhưng lại như một vầng sáng lặng lẽ, chiếu rọi con đường mà tôi không nhìn thấy gì. Con bé không nói gì, cũng không cần nói gì. Nhưng từ ánh mắt của nó, tôi biết rằng nó sẽ tự tìm được con đường của riêng mình."
Ông cụ ngừng lại, giọng nói như lạc đi trong gió đêm.
"Rồi qua mấy năm nữa, Chính phủ bắt đầu ban hành lệnh cấm vũ khí. Con bé định giấu người máy chiến đấu đi, nhưng cuối cùng vẫn bị phá hủy."
"Đôi khi tôi thấy con bé đem theo sọt, còn trưởng thành, độc lập sớm hơn lứa cùng tuổi. Tuy vụng về nhưng nó vẫn nỗ lực để hòa hợp với cái xã hội này. Chẳng qua quá trình hòa hợp cần phải tìm đồng loại của mình. Mà đồng loại của con bé, lại chính là người máy."
"Chắc cũng nhiêu đó thôi."
Cuộc trò chuyện kết thúc, cả nhóm đứng ngây tại chỗ, rơi vào trạng thái ngẩn ngơ như thể mất hết phương hướng.
Dù đã trải qua nhiều khóa huấn luyện nhưng những ai chưa từng trải nghiệm bóng đen của chiến tranh có lẽ khó mà nói rằng, mình đủ thản nhiên để đối diện với cuộc sống này.
Bọn họ cũng không thể chắc chắn sẽ trả lời được câu hỏi trong hoàn cảnh như vậy, việc muốn trở thành một người máy là đúng hay sai.
Cho đến khi một giọt mưa rơi xuống đầu, chậm rãi trượt dọc theo tóc rồi rơi xuống.
Đêm thu vốn đã lạnh lẽo, cơn mưa bất chợt càng khiến không khí trở nên rét buốt hơn.
"Thấy mẹ rồi!" Giang Lâm Hạ giậm chân. "Thiết bị không chống nước! Có mang dù không?"
Nghiêm Thận còn đang tìm dù thì Hạng Vân Gian đã lập tức xoay người chạy về phía căn nhà.
Cả nhóm lại cuống cuồng lao trở lại căn nhà thấp bé cách đó không xa.
@ a i k h i e t
Thừa Phong rút từ trong túi ra một viên kẹo có bao bì màu vàng nhạt, xé gói rồi đưa lên mũi ngửi. Là mùi dứa.
Cô đưa viên kẹo cho người bạn của mình, chờ một lúc mới lấy lại, bỏ vào miệng.
Vị ngọt chỉ vừa lan tỏa trong miệng thì cửa nhà lại bật mở. Bốn thanh niên vừa rời đi không lâu lại đứng trước cửa, chỉnh lại quần áo, đặt túi xuống rồi bước vào chào: "Trời mưa rồi, tối nay cho bọn anh trú nhờ nhá."
Thừa Phong phản đối: "Nhà không đủ chỗ."
"Có thủ quỹ lo liệu." Hạng Vân Gian phất tay nói, "Một ngàn một đêm."
Thừa Phong lập tức đứng bật dậy, bước nhanh đến bên Tân Khoáng rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn như đang đối mặt với thượng đế, cúi người nói: "Cảm ơn, một ngàn."
Bên ngoài, Giang Lâm Hạ lớn tiếng hỏi: "Nhóc con, lạnh quá đê, trong nhà có lò sưởi không?"
Thừa Phong cúi đầu đếm tiền, trả lời: "Không có."
Cả nhóm lục tìm xung quanh, phát hiện rằng không chỉ không có lò sưởi, mà cả chăn mền dư thừa cũng không có.
Căn nhà của cô ngoài một đống linh kiện cũ thì chẳng có gì cả, nghèo đến đáng thương.
Giang Lâm Hạ lại một lần nữa bị tính tình gian thương của cô làm cho kinh ngạc, nghiến răng hỏi: "Chủ nhà, nhóc chỉ biết lấy tiền, không lo chỗ ở hả?"
Thừa Phong hơi động lòng, cuối cùng cũng mang chiếc chăn mỏng đang đắp trên chân con người máy ra cho thuê.
"Dùng tiết kiệm chút," Cô nhắc nhở đầy thiện chí, "Chăn nhỏ lắm đấy."
Giang Lâm Hạ: "???" Nhóc có biết tử tế là gì không?
@ a i k h i e t
Lúc Hạng Vân Gian tắm xong bước ra, Thừa Phong đã nằm trên giường.
Cô vẫn giữ thói quen không cầu kỳ, chỉ cởi chiếc áo khoác ngoài. Bên trong vẫn mặc những bộ đồ khó lòng đánh giá theo thẩm mỹ thông thường. Thậm chí lúc ngủ, cô cũng đội mũ, chỉ là đã đổi sang một chiếc khác.
Chiếc mũ mới làm bằng vải bông mềm mại ôm sát đầu, rũ xuống che kín đôi mắt, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Hạng Vân Gian lại hiểu tại sao cô phải mặc đồ dày khi ngủ, vì trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng cũ kỹ.
Toàn bộ chăn mền trong tủ của cô đã được chia sẻ hết.
Không giành được giường của cô, Giang Lâm Hạ đành mạnh mẽ yêu cầu chia sẻ chăn gối với tư cách là một vị khách.
Điều khiến Hạng Vân Gian buồn cười là Thừa Phong lại rất có chấp niệm với giường của mình.
Chiếc giường vốn dĩ chỉ dành cho một người. Cô nằm ở phía sát tường, giữ một tư thế không tự nhiên, dang tay và chân ra chiếm phần lớn khoảng trống còn lại. Ý đồ vô cùng rõ ràng.
Hạng Vân Gian đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, vừa lau mái tóc ướt bằng khăn, vừa mỉm cười hỏi: "Lạ nhỉ? Không phải người máy nên ngủ đứng sao?"
Mí mắt Thừa Phong khẽ động, cố tình thở mạnh hơn.
Rất hiệu quả, Hạng Vân Gian quay đi chỗ khác.
Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, một chiếc chăn được phủ lên người, che kín cả mặt cô.
Cô dùng tay kéo nhẹ chiếc chăn xuống thì nghe Hạng Vân Gian nói: "Cởi áo khoác ra đi."
Phía bên kia phòng, Giang Lâm Hạ gào lên thảm thiết: "Lão Hạng!!"
Hạng Vân Gian không hề dao động, lạnh lùng nói: "Mặc áo vào đi."
Giang Lâm Hạ phản kháng: "Tôi chỉ mặc mỗi áo khoác thôi đấy! Với cả tôi vẫn đang mặc mà!"
"Chính cậu nói hôm nay không lấy của dân dù chỉ một cây kim một sợi chỉ. Người ta vẫn chưa phải là đàn em của cậu, hành động này của cậu là cướp chăn của trẻ vị thành niên, tính chất rất nghiêm trọng." Hạng Vân Gian ném quang não sang phía Giang Lâm Hạ, nói thêm: "Được rồi, thông báo cho những học sinh trong danh sách, sáng mai 9 giờ đến thẳng đây để diễn tập."