Giáo quan nâng cằm, hờ hững liếc nhìn anh ta, hỏi: "Thấy thế nào?"
Chung Dật Tiệp khó chịu đáp lại: "... Lợi hại."
Giáo quan vỗ mạnh vào đầu anh, vừa cười vừa mắng: "Lợi hại cái đầu cậu ấy! Ý tôi là bảo cậu học hỏi thêm đi!"
Mưu tính trước khi hành động, bất kỳ chiến thuật có vẻ bất lợi nào cũng ẩn giấu đòn sát thủ bí mật.
Đánh giá tất cả các điều kiện có thể tận dụng, rồi thiết kế kế hoạch vòng vo, sau đó mới tạo ra con át chủ bài tiếp theo.
Cách đánh liều mạng ngay khi lên sân của Chung Dật Tiệp chỉ cần có được một phần ba sự tính toán của Thừa Phong thì đã có thể tiến hóa và vươn lên một tầm cao mới rồi.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Chung Dật Tiệp, giáo quan bật cười, nói: "Thôi, không làm khó cậu nữa. Mau ra ngoài đi."
Chung Dật Tiệp hòa vào dòng người, vừa đi chưa được bao xa thì cuối cùng cũng tiêu hóa được thực tế rằng, Hạng Vân Gian đã thua trận. Trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ lạ lùng.
Anh thua Thừa Phong, thì sao nào? Giờ tất cả đều bình đẳng rồi.
Dù sao thì lão Hạng cũng là MVP của năm ngoái đấy thôi!
Giáo quan nhận ra tâm trạng phấn khởi của anh, đoán được anh đang nghĩ gì liền vỗ mạnh một cái nữa, lớn tiếng quát: "Ra dáng chút đi! Vênh váo cái gì mà vênh!"
Chung Dật Tiệp nhăn mặt kêu đau, suýt nữa đụng phải Giang Lâm Hạ vẫn còn ngồi.
Giang Lâm Hạ thuận tay đỡ lấy anh ta, trong tay còn cầm chiếc áo khoác vừa cởi ra, thở dài nói: "Tôi đã thầm mặc niệm cho Thừa Phong một lần rồi, giờ làm sao đây?"
Người bên cạnh đáp: "Thì mặc niệm thêm lần nữa chứ sao."
"Không còn cảm xúc nữa đâu!" Giang Lâm Hạ quay đầu, cảm thán, "Lão Hạng thật đáng thương."
Tân Khoáng cũng có chút ngẩn ngơ, thực sự không ngờ Hạng Vân Gian lại thua.
Dòng người dần tản đi, cả đám bước ra khỏi nhà thi đấu, lúc này mới có thời gian mở quang não để xem diễn biến tiếp theo.
Phỏng vấn sau trận đã kết thúc, giờ đây những video được quan tâm nhất trên Tam Diêu đều là nội dung xoay quanh Thừa Phong và Hạng Vân Gian.
Giang Lâm Hạ tiện tay mở một video, không ngờ đó không phải là ghi hình phỏng vấn, mà là một đoạn video ngắn trước khi tuyển thủ thoát ra sau trận đấu.
Trong ảnh, Thừa Phong đẩy cửa xe, nhảy xuống từ chiếc xe bọc thép nặng nề. Cô ngồi trên nắp xe, tháo mũ xuống, nhìn về hướng cơ giáp Phá Quân bị phá hủy, nở một nụ cười đầy tự tin và khí khái.
Cơn gió từ xa thổi tới, mái tóc rối nhẹ tung bay, ánh sáng trong mắt lóe lên, tất cả đều toát lên vẻ kiêu hãnh và tự tin của cô.
Sự nhiệt huyết của tuổi trẻ được thể hiện trọn vẹn trên người Thừa Phong.
Quả nhiên, cư dân mạng cực kỳ yêu thích khoảnh khắc này, sẵn sàng gọi đó là "Bức ảnh đẹp nhất của giải đấu năm nay".
"Lần tới tôi cũng phải làm thế mới được."
Giang Lâm Hạ nhìn hàng dài những bình luận tâng bốc trong phần bình luận, bĩu môi nói đầy chua xót: "Sao lúc tôi thi đấu, Tam Diêu không để máy quay quay cảnh thật của tôi nhỉ? Biểu tượng chiến thắng hiện ra lâu như thế rồi mà Tam Diêu còn chưa tự động thoát! Đây là mở cửa sau trắng trợn đúng không!"
Anh càng nói càng tức, bực bội đóng trang web lại, kêu lên: "Tôi không phục!"
Tân Khoáng ở bên cạnh không nể nang nói: "Bởi vì cậu thua quá sớm."
"Cậu cũng có thể trừ lì xì của con nhóc đó, để em ấy biết điều mà hối lỗi." Nghiêm Thận ngừng lại, giả vờ tiếc nuối nói, "Ồ, hình như cậu đâu có thường xuyên phát lì xì cho em ấy nhỉ."
Giang Lâm Hạ: "Gì đấy? Tôi không phát lì xì, nhưng tôi đã hỗ trợ cho em ấy không biết bao nhiêu lần rồi!"
Lì xì mà Thừa Phong nhận được, hơn một nửa là nhờ công lao của máy bay hộ tống đáng tin cậy là anh đây.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Hơn nữa, sự hỗ trợ về mặt tinh thần tôi dành cho Thừa Phong là vô giá! Giờ tôi sẽ gửi sự quan tâm quý giá này cho lão Hạng!"
Vừa nói, anh vừa cúi đầu, bắt đầu soạn một tin nhắn dài tới 800 chữ chứa đầy cảm xúc để an ủi Hạng Vân Gian.
Nghiêm Thận cảm thấy làm đội trưởng thực sự quá khó khăn.
Tạo nghiệt gì mà phải gánh nhận những món quà thế này từ đội viên chứ?
Tân Khoáng không có ý định cắt ngang mối liên kết sâu sắc này giữa đồng đội, bèn tìm kiếm bản ghi phỏng vấn sau trận, bước sang một góc đường vắng để xem.
Trên sân khấu trải thảm đỏ, Hạng Vân Gian và Thừa Phong ngồi cạnh nhau, biểu cảm trông khá bình tĩnh, không có dao động lớn.
Quản lý phát sóng đưa máy quay lại gần, gần như dí sát vào mặt Hạng Vân Gian để quay đặc tả, hy vọng từ chuyển động cơ mặt của anh có thể phân tích tâm trạng phức tạp lúc này.
Đáng tiếc, với kỹ năng điềm tĩnh của Hạng Vân Gian, cả buổi anh không hề đổi sắc, càng nhìn lâu, mọi người ngược lại còn thấy ánh mắt lơ đãng của anh toát lên vẻ trêu chọc, đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Máy quay bắt đầu kéo xa, quét sang phía Thừa Phong.
Nhiều khán giả đang hỏi về sự thật đằng sau đòn tuyệt sát cuối cùng. Hạng Vân Gian bị đẩy ra sớm nên không rõ lắm, cũng mở lại đoạn phát sóng và xem lại.
Góc quay thứ ba khá kín đáo, Hạng Vân Gian nhìn thấy bộ phận màu đen đã kết liễu mình, ánh mắt lộ vẻ hiểu ra. Lúc này anh mới nhớ đến món đồ nhỏ mà mình đã phớt lờ.
Thừa Phong chỉ vào khung hình dừng lại, nói: "Đây là bộ phận kim loại đầu tiên bị Hạng Vân Gian bắn trúng, mặc dù một số chức năng bị hư hỏng, nhưng vẫn tạm dùng được. Tôi đã điều nó vào lối hành lang tòa nhà đối diện khoang lái."
Hình ảnh phát lại chuyển sang góc nhìn của bộ phận này – từ trên cao, nhắm thẳng vào con phố nơi Hạng Vân Gian bị tấn công.
Xét về thời gian, khi cơ giáp thủ công bao vây Hạng Vân Gian, bộ phận này đã ở vị trí chờ sẵn.
Sau đó, chiến thuật bao vây không thể kết liễu được anh, cơ giáp thủ công buộc phải dẫn Phá Quân lùi về hướng này.
Pháo tự động đã ở trên nóc khoang lái khởi động, trước mặt Hạng Vân Gian chỉ còn hai lối thoát: Hoặc trốn về phía cơ giáp thủ công, hoặc chạy sang khu vực không người bên trái.
Cả hai vị trí đều nằm trong tầm bắn của Thừa Phong, Hạng Vân Gian đi hướng nào cũng không khác biệt.
Từ lúc anh điều khiển Phá Quân gần hỏng tiến vào con phố này, họng pháo đã chờ sẵn để chấm dứt trận đấu.
Khán giả dần hiểu ra toàn bộ ý nghĩa sâu xa của trận đấu, cảm thấy chữ "già đời xảo quyệt" nên dành tặng Thừa Phong thay vì Hạng Vân Gian.
[Tôi cứ tưởng cô đã tung hết mọi bài tẩy rồi!]
[Đi gần với anh bạn Hạng Vân Gian thì sẽ nhận được trí tuệ truyền thừa kiểu này sao?]
[Vì cô mà tôi đã rơi nước mắt, mắng chửi người khác. Kết quả là suýt nữa cô làm tôi và bạn thân đoạn tuyệt tình nghĩa. Quả thật là che giấu quá sâu mà]
"Bài tẩy gì chứ?" Thừa Phong cười nhẹ, nói, "Tôi cũng không còn cách nào khác."
Nói chính xác hơn, khi xây dựng chiến thuật, Thừa Phong không nghĩ đến việc dự trữ lá bài tẩy nào cả, mà chỉ có một tư duy đơn giản hơn: Dồn sức cho một lượt tiêu hao, nếu không được thì gom tài nguyên lại cho lượt thứ hai. Nếu lượt thứ hai không xong thì tiếp tục lượt thứ ba.
Đối mặt với đối thủ mạnh mà vẫn còn giữ sức là một hành động quá mức kiêu ngạo. Những gì cô cần làm không phải là giữ lại lá bài bí ẩn để tung dần, mà là sử dụng tối đa những gì mình có trong tay.
— Một lối chơi đổi mới bản thân đã là một loại tài nguyên quý báu, còn thời gian phản ứng của đối thủ chính là cơ hội tuyệt vời để chiếm lợi thế.
Ở đợt đụng độ đầu tiên, quả thật khẩu pháo gió của Hạng Vân Gian đã khiến Thừa Phong gặp không ít bất ngờ. Cô không chỉ thất bại trong việc tiêu hao đối phương mà thậm chí còn khiến mức độ tổn hại của cơ giáp bản thân tăng vọt. Nhưng may mắn thay, sự chuẩn bị từ trước của cô đủ đầy, và diễn biến tiếp theo vẫn nằm trong sự kiểm soát của cô.
"Phân tích dữ liệu có thể quyết định 80% cục diện." Thừa Phong nói rồi suy nghĩ một chút, hạ giọng, "Chắc phải là 70% thôi."
Làm người phải cẩn thận.
"Để đạt đến trình độ này, các bạn ít nhất phải mất mười năm."
Thừa Phong cúi người, dùng tay chỉ mô tả tỷ lệ 70% và mười năm cho khán giả mạng xem, dù đã cố kiềm chế niềm phấn khích khi chiến thắng, nhưng cảm xúc muốn chia sẻ vẫn khó lòng giấu được.
Hạng Vân Gian khẽ thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đây có lẽ sẽ là một trong những khuyết điểm lớn trong sự nghiệp đại học của anh.
Kỷ lục ba lần MVP của giải từng bị gián đoạn một lần bởi Đào Duệ, lần này là bởi Thừa Phong. Anh tự giễu, có lẽ cuộc đời này của mình đã định sẽ khắc với đám chuyên viên phân tích dữ liệu.
Nhưng những gì đã mất thực ra cũng chẳng đáng tiếc quá nhiều. Con đường phía trước rộng lớn và hiểm trở hơn, danh hiệu chỉ là một lối tắt để bước lên sân khấu. Thực lực mới là tấm vé thông hành thực sự.
Hạng Vân Gian điều chỉnh lại tâm trạng, anh cúi đầu nhìn Thừa Phong, người vẫn còn đang hăng say nói cười, rồi ác ý vò tung mái tóc của cô.
Thừa Phong tức giận quay đầu định chất vấn, nhưng thời gian phỏng vấn đã hết. Hạng Vân Gian thản nhiên chọn đăng xuất.
Cô nhìn vào vị trí mà Hạng Vân Gian vừa ngồi, bất chấp cư dân mạng ra sức nài nỉ, cũng rời khỏi đấu trường.
Trận đấu cường độ cao để lại chút di chứng. Ngón út và ngón áp út của Thừa Phong vẫn còn đau âm ỉ. Dù đã nghỉ ngơi hơn mười phút, triệu chứng vẫn chưa giảm.
Cô rời khỏi khoang mô phỏng, giám thị đã đứng chờ sẵn bên cạnh. Nhận thấy sắc mặt cô không ổn, giám thị ngay lập tức cúi xuống hỏi thăm: "Sao vậy?"
Thừa Phong lắc đầu, quẹt thẻ đi đến phòng y tế để điều trị.
"Thừa Phong! Học trò của thầy!" Thầy Khổng đầy kích động chạy đến, dang tay định ôm lấy cô, nhưng vừa vào cửa thì chưng hửng vì không thấy cô đâu.
Biết được từ giám thị rằng cô đang ở phòng y tế, ông lại chạy một mạch đến đó. Quả nhiên, ông tìm thấy cô học trò cưng của mình đang bên cạnh bác sĩ Lâm.
"Thừa Phong!" Thầy Khổng đứng ở cửa run rẩy gọi to.
Thừa Phong ngẩng đầu lên: "Thầy!"
Hai người một gọi một đáp, ánh mắt lấp lánh tia sáng, biểu cảm xúc động chứa đầy cảm giác khó nói thành lời.
Không đợi hai người bày tỏ tình cảm, bác sĩ Lâm nhíu mày quát lớn: "Im lặng!"
Thầy Khổng nuốt khan một cái, thân hình cao lớn mét chín lập tức làm theo, rón rén đi đến bên Thừa Phong, khẽ nói, "Thầy tự hào về em! Em đã giành được MVP rồi!"
"Vẫn chưa đâu!" Thừa Phong cũng hạ giọng đáp, "Nhưng em nghĩ là sắp rồi!"
"Cái lão họ La đó cuối cùng cũng làm được một việc tử tế trong đời!" Thầy Khổng phẩy tay, thở phào, "Trước đây ông ta hay chọc tức thầy, nhưng thôi, thầy sẽ cho qua hết!"
Thừa Phong ngạc nhiên, "Thầy La lớn hơn thầy nhiều tuổi sao ạ?"
Thầy Khổng đáp: "Ông ta cũng tầm tuổi thầy thôi! Nhưng mưu mô nhiều, già trước tuổi!"
"Ồ!"
Thầy Khổng dặn dò: "Nhưng em đừng nói cho ông ta biết, chúng ta mới là người một nhà đấy!"
Thừa Phong ngoan ngoãn gật đầu.
Bác sĩ Lâm nghe thấy hai người thì thầm, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.
Anh ta nghĩ, vì tương lai của idol cơ giáp này, anh ta nên gọi ngay cho thầy La để quản lý tình hình.
Thầy Khổng và Thừa Phong trò chuyện một lát, ông còn giúp cô chuẩn bị lời phát biểu khi nhận cúp vàng, đặc biệt phần cảm ơn, nhất định phải xếp tên ông trước thầy La.
Thừa Phong không trực tiếp đồng ý, hai thầy trò tiếp tục mặc cả. Trong khi đó, nhóm nghiên cứu đã nhắn tin thúc giục ông quay lại họp. Nhìn tần suất tin nhắn nhảy lên, chắc họ sắp phát cáu rồi.
Thầy Khổng liếc qua khung chat, thực sự không thể trì hoãn thêm, vội dặn Thừa Phong nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời đi.
Thừa Phong làm xong liệu pháp trị liệu, cô quay lại ký túc xá, nằm dài trên giường thư giãn, cuối cùng cũng có thời gian lướt diễn đàn Tam Diêu.