Mục lục
Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa Phong phát hiện sự xuất hiện của quân địch đầu tiên.

Cô nằm bò trên mặt đất, tiến về phía trước bằng tư thế bò thấp. Bởi vì bản thân khá nhạy cảm với âm thanh, cô lập tức gửi tín hiệu báo động trong kênh đội ngũ.

Chỉ một lát sau khi tiếng bước chân xuất hiện, cô đã thấy bóng dáng của nhóm người đang tiến lại gần.

Không rõ đội quân này do phối hợp kém hay do quá kiêu ngạo mà lại lộ liễu tiến đến như thế.

Thanh niên số 1 từ xa nhìn thấy đội hình mờ ảo trong rừng, muốn chửi thề nhưng không dám, liền bò ngược lại một đoạn, giấu mình vào chỗ kín hơn.

Đám thanh niên hạ giọng, thì thầm không phát ra tiếng trong kênh liên lạc.

"Mẹ kiếp, đông quá! Phải hai chục người chứ không ít đâu!"

"Có cả hai loại quân phục à, tôi nhìn nhầm hay gì? Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 thực sự bắt tay nhau rồi sao?"

"Vì đối phó với Liên Đại mà họ hy sinh dữ vậy."

"Không tưởng tượng nổi họ hợp tác kiểu gì. Liên Đại lần này đúng là bị cô lập hoàn toàn rồi."

Chỉ có Thừa Phong luôn giữ im lặng.

Thanh niên số 1 len lén liếc qua, thấy cô vẫn bình tĩnh dùng ống nhòm quan sát địch, không khỏi sốt ruột: "Họ sắp đến gần rồi đó, Phó Chỉ huy! Rõ ràng là nhắm vào Liên Đại chúng ta, sao cậu không gọi tiếp viện?"

"Đông người dễ gây hỗn loạn với cãi vã, lại còn dễ làm kinh động đến địch. Sáu người là đủ rồi." Thừa Phong đặt ống nhòm xuống, phủi cỏ dính trên ngực áo, nói tiếp: "Hơn nữa, tôi bị cấm nói rồi."

Cả đội sững sờ.

"Phó Chỉ huy mà cũng bị cấm nói sao?!"

Thanh niên số 2 tò mò hỏi: "Boss, cậu đã làm gì vậy?"

"Sao lại nghĩ đó là lỗi của tôi?" Cô vẫy tay, ra lệnh: "Tản ra trước đi."

Mọi người đành rút lui, nhưng vừa bò đi nửa chừng thì thấy Thừa Phong đã đánh dấu vài vòng tròn đỏ trên bản đồ.

"Đến đó."

Thanh niên số 6 hốt hoảng kêu lên: "Không chạy sao?!"

"Chạy về nhà đóng cửa, họ sẽ không đến nữa chắc?" Thừa Phong nhẹ nhàng nói, "Họ đến để đè đầu cưỡi cổ chúng ta, ít ra cũng phải phản kháng chút chứ."

"Nhưng chúng ta chỉ có sáu người thôi!" Vài thanh niên há hốc mồm, "Thế thì... thì gọi thêm người giữ nhà qua đây đi!"

"Nếu làm vậy, nhà cửa sẽ để ngỏ. Nếu bọn họ có đội thứ hai vòng từ phía sau qua, không gặp chút tổn thất nào là đã có thể xuyên thẳng qua rồi." Thừa Phong trấn an: "Sáu người là được rồi. Chúng ta có lợi thế chủ động."

Nhóm thanh niên mơ hồ không hiểu lợi thế chủ động mà cô nói cụ thể là gì.

Có phải quyền chủ động đi tìm cái chết không?

Tuy hoang mang, nhưng họ vẫn làm theo mệnh lệnh.

Thừa Phong lại nhấc ống nhòm lên, tiếp tục quan sát.

Gần khu giao nhau giữa các căn cứ, tốc độ của đội quân tạm thời kia cũng đã giảm rõ rệt.

Nhưng vì đông người, bọn họ vẫn gây ra tiếng động. Chưa kể đội quân chắp vá này hoàn toàn chẳng có ăn ý gì cả.

Cách xếp đội của họ đầy mâu thuẫn, từng nhóm tách biệt rõ ràng lại tiến lên song song. Nhìn thế trận không giống đang định công phá Liên Đại mà như đang đề phòng chính đồng minh vậy.

Hợp tác kiểu này để làm gì? Chẳng khác gì đứng trong rừng mà hét lớn "Mau đến chia rẽ chúng tôi đi!".

"Có thể đánh được." Thừa Phong khẳng định, "Hình như bọn họ mới vừa tham gia chương trình thiếu nhi, ngay cả cách đi đứng cũng chưa học xong nữa."

Lời nhận xét vừa thâm vừa gây sát thương.

Đặc biệt khi Thừa Phong nói bằng giọng điệu hờ hững, mức độ sát thương như tăng lên gấp bội.

Thanh niên số 1 nghe xong mà muốn bật cười, nhắc nhở: "Phó Chỉ huy, đang livestream đấy."

"Liên quan gì chứ?" Thanh niên số 3 khàn giọng nói, "Một giải đấu mà không chế nhạo thì không có linh hồn đâu!"

Cả nhóm bật cười.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn.

Thừa Phong ra lệnh:"Tôi bắn phát súng đầu tiên làm tín hiệu. Sau đó, tất cả lao lên tấn công mạnh mẽ vào cho tôi. Ưu tiên giết đội quân phục xanh. Dĩ nhiên nếu có mục tiêu thuận tiện rồi thì không cần kén chọn, cố gắng mỗi người lấy một mạng. Chú ý quan sát bản đồ nhỏ phía trên góc trái, khi tôi bảo đổi vị trí thì lập tức thực hiện."

"Nếu là bắn tỉa, cậu cứ yên tâm." Thanh niên số 1 tự tin đáp: "Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần cách mấy chục mét mà có con ruồi đậu, tôi cũng bắn gục nó được!"

Các đồng đội nhanh chóng báo "1" trong kênh, chỉnh lại tư thế bắn lần cuối.

Những người trấn giữ trong thị trấn cũng nín thở, sợ làm phiền họ, không dám trò chuyện nữa.

Không gian yên ắng lạ thường. Âm thanh bước chân giẫm lên lá khô càng lúc càng rõ.

Chỉ trong vài nhịp thở, địch quân đã áp sát.

Thanh niên số 1 ẩn nấp ở vị trí ngoài cùng, là người đầu tiên thấy địch lọt vào tầm ngắm.

Cơ bắp cậu ta căng chặt, ngón tay đặt hờ trên cò súng, mắt không rời khỏi ống ngắm.

Trong lúc chờ Thừa Phong nổ súng, mọi người đều nhận ra độ tinh tế trong cách chọn vị trí này.

Khoảng cách giữa họ và lộ trình di chuyển của địch không quá gần cũng không quá xa, có các loại cỏ cao và địa hình lồi lõm để làm lá chắn, chúng không những không ảnh hưởng đến việc ngắm bắn, đồng thời còn giúp bọn họ ẩn giấu thân phận một cách hoàn hảo.

Bố trí mai phục rải rác ở bốn phía cho phép họ rút lui theo các hướng khác nhau khi cần, đồng thời phân tán hỏa lực địch. Thậm chí góc bắn của mỗi người còn có thể bổ sung cho điểm mù của đồng đội.

Trong khi đó, đội hình của địch lại lộn xộn, hai người dẫn đầu đứng quá gần, chắn tầm nhìn của nhau.

Khi tiếng súng đầu tiên vang lên phát tín hiệu khai chiến, loạt đạn từ sâu trong rừng bắn ra, dồn dập phá vỡ nhịp điệu của đối phương.

Đội Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 hốt hoảng, theo bản năng rút lui từ hai bên để tìm chỗ ẩn nấp.

Nhưng khi hành động, bọn họ lại vướng víu đồng đội chưa từng phối hợp, di chuyển chẳng theo quy tắc nào, không biết hỗ trợ nhau.

Trong sự hỗn loạn, họ chỉ cảm thấy khắp nơi đều là đạn như thể đã rơi vào kho vũ khí của kẻ thù.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, họ còn chưa kịp nhận ra đối phương có bao nhiêu người, đang mai phục ở đâu, thì màn hình đã tối đen, bị đẩy ra khỏi hệ thống mô phỏng.

Chưa vào trận bao lâu, quân lính đối phương đã vội vàng rút lui. Trước khi bọn họ kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, loạt súng liên tiếp đột ngột ngừng lại, chỉ còn vài "thi thể" nằm trên đất nhắc nhở cuộc phục kích vừa rồi là có thật.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của mọi người, Thừa Phong chợt có chút phấn khích.

Đám sinh viên này có khả năng phản ứng tốt hơn nhiều so với đám nhóc trên sao Chiến Hậu, gần như đã bắt kịp nhịp độ của cô. Các đòn tấn công nhanh nhạy, kỹ năng bắn chính xác, thực sự là những tân binh tốt.

Cô nhanh chóng mở bản đồ, tận dụng lúc đối phương còn chưa phản ứng kịp để tiếp tục sửa dữ liệu.

Đợt phục kích này đã là một đòn chí mạng đối với quân địch. Sợi dây hữu nghị mong manh giữa hai đội ngay lập tức đứt gãy.

Đặc biệt là khi họ đang kiểm kê tổn thất thì một cuộc tranh cãi đã bắt đầu nổ ra, phát hiện Quân đoàn 1 chết bốn người, Quân đoàn 2 chỉ chết một người.

Đội ngũ bắt đầu nóng giận rồi tách nhau ra, hất nước bẩn cho nhau.

"Mấy người âm hiểm quá đấy, chỉ đẩy lính của chúng tôi ra chịu chết thôi à! Má nó! Quyết định này có từ đầu rồi đúng không? Cố ý muốn tiêu hao quân của chúng tôi hả?"

"Có khùng không hả! Làm như bọn tôi bắt các người ra chịu chết vậy? Rõ ràng do bên các người quá yếu kém bị hạ, giờ quay ra trách bọn tôi à!"

"Tôi biết mà, Quân đoàn 2 các người là một lũ nham hiểm như nhau. Được lợi như vậy giờ còn chối? Rõ ràng cố ý bày trò gián điệp ba bên, liên thủ với Liên Đại để hại bọn tôi!"

"Còn cần người khác làm gián điệp sao? Với cái đầu của mấy người có bị mắng ngu cũng là đúng thôi!"

"..."

Cuộc tranh cãi nổ ra không thể dừng lại, từ những lời cáo buộc dần chuyển sang chửi rủa. Chỉ huy hai nhóm cố gắng can thiệp nhưng tình hình đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát.

"Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 không có khả năng sẽ kết đồng minh nữa đâu!"

"Xí, ông đây còn khinh không muốn làm bạn với các người!"

"Thà thua trận này chứ quyết không tha cho Quân đoàn 2!"

Người xem cả trong lẫn ngoài màn hình đều thích thú theo dõi trận khẩu chiến này.

Nhịp điệu quen thuộc, phong cách quen thuộc.

Đây mới là hương vị thật sự của giải đấu tân sinh viên này. Nếu hai đội này mà không lao vào cắn xé nhau thì giải đấu năm nay đúng là thiếu sức hút.

"Đủ rồi!" Tổng Chỉ huy Quân đoàn 1 gầm lên, "Các người cãi nhau ngay trên địa bàn kẻ địch, còn chút mặt mũi nào không?!"

Mặc dù vậy, đám người này đều cảm thấy bức bối, không thể nuốt trôi cơn tức này.

Lần tham gia giải đấu này đều là tân sinh viên, chỉ căn cứ vào sở trường và tính chuyên nghiệp mà không phân biệt chức vị, không có cấp trên hay cấp dưới. Bởi vậy nhóm Chiến binh cũng không có tí tín nhiệm mãnh liệt nào với Tổng Chỉ huy hết.

Tổng Chỉ huy Quân đoàn 2 trầm giọng nói: "Tốt nhất cứ tách ra thôi. Mọi người không có kinh nghiệm phối hợp, tránh làm vướng chân nhau. Nhưng tuyệt đối không được nhắm súng vào đồng minh nữa. Hãy nhớ, mục tiêu chung của chúng ta là Liên Đại! Không thể phụ lòng anh em vừa mới hy sinh."

Mọi người vừa nói chuyện vừa lui về sau mấy chục mét. Đội hình nhanh chóng rút về một vị trí an toàn.

Chỉ huy Quân đoàn 1 chậm rãi nói: "Tôi vừa đếm số loạt súng nổ ban nãy, quân địch gần đây không nhiều, chỉ khoảng năm đến mười người. Lực lượng của chúng ta vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần giữ bình tĩnh và đánh chắc là được."

"Chúng ta quá đông, vốn dĩ không nên đi những con đường dễ bị phát hiện như vậy." Phó Chỉ huy nói, "Lúc này nên tránh tấn công trực diện, tập trung bảo toàn lực lượng."

Chỉ huy Quân đoàn 1 gật đầu, nói: "Bây giờ tất cả binh lính Quân đoàn 1 hãy vòng từ phía Tây qua."

Sau đó nói với Chỉ huy phe đồng minh: "Đội của Quân đoàn 2 hãy vòng từ phía Đông vào."

"Hãy bắt người bằng bản lĩnh của mình, mọi người nghiêm túc lên, đánh thật hăng vào!" Chỉ huy Quân đoàn 1 nói, "Có tin gì thì lập tức báo cáo!"

Mà lúc này, Thừa Phong đã hoàn thiện chỉ thị tác chiến mới, cô vạch rõ tuyến đường trên bản đồ bằng những đường kẻ đỏ đậm, đội của cô nhanh chóng di chuyển theo kế hoạch.

Tổng Chỉ huy của Liên Đại phát hiện ra kế hoạch hành động này, vội vàng khôi phục quyền giao tiếp của cô, hỏi: "Bên các người sao vậy? Có bị tấn công không? Cần tiếp viện không? Chúng tôi có một đội du kích ở tọa độ (12, 39)."

Thừa Phong nhìn tọa độ, nhận ra vị trí này khá gần, có thể họ đang âm thầm "đi săn" gần căn cứ của Quân đoàn 1. Cô liền đánh dấu một vị trí trên đường lui của đối phương, bình thản trả lời: "Đến đây đi, chuẩn bị kiếm vài đầu người."

Khi thanh niên số 1 tới điểm được chỉ định, cậu ta không còn nghe thấy tiếng của đội nào nữa, đồng đội ở xa cậu nhất cũng cách đó hơn một cây số.

Cậu ta lo lắng giơ súng lên, nghĩ là Trình Phong đã đánh dấu sai vị trí, thấp giọng hỏi: "Sao phải đi vòng đường lớn như thế? Mọi người phân tán đi quá rồi."

"Nếu Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 không thể đi xuống, bọn họ chắc chắn sẽ rời đi." Thừa Phong nói, "Chúng ta có ít người, bọn họ hẳn đã chú ý đến điểm đó. Nhưng họ không chắc chúng ta đang ở đâu, cũng không muốn đưa thêm một đợt đầu người nữa. Lúc này tốt hơn là nên đánh vu hồi dọc theo sườn"

Thanh niên số 3 chột dạ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta..."

Thừa Phong bình tĩnh nói: "Bọn họ muốn bao vây chúng ta, cho nên chúng ta chủ động phản công, chạy tới bao vây họ."

"Sáu người..." Thanh niên số 4 hít sâu một hơi, ngập ngừng hỏi: "Sáu người vây quanh hai đội? Cậu có chắc không?"

"Tại sao không?" Tầm nhìn của Thừa Phong đối với thế giới xung quanh vẫn luôn rất xa, "Có lẽ rất nhiều năm sau, bọn họ sẽ nhớ tới ý nghĩa chân chính của từ "bao vây" này, thỉnh thoảng nhìn lại coi như là nguồn cảm hứng cho cuộc sống. Hơn nữa, nói chính xác thì chúng ta không phải sáu người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK