Hơn nữa, để chinh phục vùng đất bóng tối nên đã đặc biệt sáng tạo ra một môn võ, cũng có thể nói, môn võ này lợi hại đến mức nào, suy cho cùng đây chính là kỹ năng thần kỳ!
Sau đó, Lục Hi vội vã rửa mặt rồi đi xuống tầng.
Tối qua hai người Vân Khả Thiên và Tần Lam nằm ở ghế sofa một đêm, vừa nhìn thấy Lục Hi đi xuống, Tần Lam không vui nói.
“Lão đại, sao giờ mới xuống, đói chết mất”.
Lục Hi cười một tiếng, đi tới trước mặt Tần Lam, anh chìa một ngón tay chạm vào cổ tay cô ta.
“Bập”.
Tần Lam ngã lộn nhào, té lăn trên mặt đất.
“Ha ha ha ha”, Lục Hi cười lớn một trận.
Tần Lam xoa cái mông, cô ta bình tĩnh đứng lên, nhìn Lục Hi nói: “Anh muốn đánh nhau à?”
“Với cô có thể nói là đánh nhau sao, cô chỉ có thể nói là bị đòn thôi”, Lục Hi mặt đầy đắc ý đáp lại.
Thuật cận chiến Thần Quan quả thật thần kỳ, trải qua một đêm khai triển, Lục Hi phát hiện thuật cận chiến Thần Quan này có khả năng là một loại nghệ thuật chiến đấu.
Đây là một loại kỹ thuật thuần túy không liên quan đến sức mạnh, nhưng sức mạnh của anh càng lớn, uy lực của thuật cận chiến Thần Quan cũng lớn theo.
Vừa rồi Lục Hi cũng không vận dụng bất kỳ phép màu và sức mạnh Cự Long nào, chỉ sử dụng kỹ xảo thuần túy đã khiến Tần Lam thân là võ giả nội gia ngã lộn nhào.
Mặc dù nói Tần Lam ở trong tình huống không hề chuẩn bị, nhưng điều này cũng đủ chứng minh được sức mạnh của thuật cận chiến Thần Quan.
Lúc này, Tần Lam đứng lên, bình tĩnh làm ra dáng vẻ sẵn sàng đánh một trận với Lục Hi.
Trước kia cô ta cũng không phải là đối thủ của Lục Hi, hai bên chiến đấu võ thuật với nhau, sau hai mươi ba mươi chiêu cô ta sẽ thất bại.
Nhưng lần này rõ ràng cô ta cảm thấy không giống lắm, cái chạm nhẹ kia của Lục Hi mặc dù cô ta đã phát hiện, đồng thời cũng muốn phản ứng, nhưng cơ thể lại ở trong một loại trạng thái không cân đối, vậy nên cô ta không có cách nào điều khiển cơ thể của mình.
Tần Lam cảm thấy kỳ quái, cô ta rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Hi khiêu khích, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tần Lam, mặt đầy coi thường.
Tần Lam nhất thời giận dữ, cô ta vọt một bước thẳng đến bên cạnh Lục Hi, một chưởng chém thẳng vào mặt.
Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy vào trong góc, xương cốt thân thể anh ta nhỏ bé, không dám để cho hai người này lướt qua đụng tới.
Ngay khi một chưởng của Tần Lam chém xuống, Lục Hi vừa vặn đụng vào ngực Tần Lam, đồng thời nâng đầu gối lên.
Lần này, Tần Lam giống như con tôm khom người bay ra ngoài, ngã ngay trước mặt Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên nhìn vẻ mặt đau khổ của Tần Lam, anh ta chìa tay ra, cuối cùng vẫn không dám đi đỡ cô ta.
Lục Hi đứng chắp tay, dùng dáng vẻ của một cao thủ mạnh mẽ lạnh lùng nhìn Tần Lam.
Tần Lam cắn răng, ngọ nguậy bò dậy, cô ta hung tợn nhìn Lục Hi.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa gặp qua lão đại đẹp trai như vậy à”, Lục Hi lạnh lùng nói.
“Mày đi chết cho bà”.
Tần Lam cũng không chịu phục, hung hăng mắng một tiếng, cô ta khom người chạy vọt về phía trước Lục Hi, trên hai tay xuất hiện một tầng chân khí trắng xóa giống như hai lưỡi dao sắc bén, cô ta điên cuồng chém xuống, rõ ràng đã động đến lửa giận.
Lục Hi cười ha ha một tiếng, tay nghề điêu luyện lao vun vút trong chưởng ảnh đầy trời, anh lách người tới trước mặt Tần Lam, vỗ vào hông cô ta.
Lại một lần nữa Tần Lam bị chổng ngược trên đất.
Đợi khi Tần Lam đứng lên, cô ta che hông mình, hung hãn chờ Lục Hi.
Lục Hi cười lạnh nói: “Còn muốn đánh nữa không?”
“Bà đây không chơi với anh nữa, hừm”.
Tần Lam biết mình không phải đối thủ, cuối cùng cô ta từ bỏ suy nghĩ đánh nhau một trận, tự nhận thua.
Vừa rồi Lục Hi vỗ một cái cũng không dùng bao nhiêu lực, nhưng cái vị trí đó là nơi mình đang phát lực, chỉ một cái vỗ liền lập tức mất thăng bằng té ngã trên đất.
Lúc này rốt cuộc Tần Lam đã biết được cô ta và Lục Hi khác nhau một trời một vực trong võ thuật, nếu tiếp tục đánh thì chỉ khiến tên nhãi kia cười nhạo mà thôi, cho nên cô ta liền dứt khoát nhận thua.
Lục Hi cười ha ha một tiếng nói: “Đi, tôi dẫn hai người đi ăn”.
Nói xong, Lục Hi mặt đầy đắc ý dẫn Tần Lam và Vân Khả Thiên đi đến tiệm ăn sáng.
Tiệm ăn sáng cách tiệm tạp hóa không xa, trong một năm nay gần như ngày nào Lục Hi cũng ăn ở đó.
Sau khi ba người đi vào, Lục Hi liền hô lớn.
“Chị Trương, mang tới mười cái bánh bao nhỏ, hai mươi cái bánh tiêu, ba bát canh tiêu cay”.
Vân Khả Thiên và Tần Lam đồng thời nói: “Ba người chúng ta có thể ăn được nhiều như vậy à?”
Lục Hi khinh thường nói: “Đây là món tôi muốn, hai người muốn ăn thì tự gọi đi”.
“Phụt ~”
Hai người đều phun ra hớp máu.
Không bao lâu, một bà chị khoảng chừng bốn mươi tuổi ăn mặc giản dị mang đồ ăn sáng ra cho ba người, đây cũng chính là bà chủ Trương của tiệm ăn sáng này.
“Lục Hi, ăn ngon vào nhé, hôm nay ăn xong thì chị Trương cũng sắp đóng cửa”.
Lục Hi há miệng ăn bánh bao, trong miệng mơ hồ nói không rõ.
“Chị muốn đi đâu vậy? Ăn quen bánh bao của chị Trương rồi, chị đóng cửa mấy hôm thôi mà không ăn một ngày đã khó chịu toàn thân”.
Chị Trương thở dài nói: “Anh Dương nhà chị bị tòa soạn đuổi việc rồi, hai ngày nữa bọn chị cũng sẽ phải về quê thôi”.
Lục Hi nghe xong, anh cố gắng nuốt bánh bao trong miệng xuống, kinh ngạc hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy chị Trương? Em nhớ là anh Dương là một nhà báo có biên chế, sao có thể tùy tiện bị đuổi thế?”
Chỉ thấy chị Trương lau nước mắt nói.
“Đều do anh ấy cơ, cả ngày chỉ biết điều tra ngầm chỗ này chỗ kia, cứ luôn gây ra tai họa, chị khuyên cũng không nghe, giờ thì hay rồi, chọc vào chuyện của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng, đắc tội với tổng biên tập tòa soạn, anh ấy tạm thời bị đình chỉ công tác, có thể hai ngày sau cũng sẽ bị sa thải”.
Chị Trương vừa nói vừa lau nước mắt.
Lục Hi nghe xong, không khỏi có chút tức giận.
Anh ăn đồ ở đây một năm, quan hệ với chị Trương và anh Dương cũng không tệ, Lục Hi cũng hiểu rõ một chút về tình hình nhà bọn họ.
Anh Dương tên là Dương Bằng Nghĩa, là một nhà báo của nhật báo Tây Kinh, anh ấy là một sinh viên đại học có uy tín, làm người rất có chính nghĩa và tinh thần sứ mệnh.
Anh ấy làm nhà báo nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng nhận tiền hối lộ, lại còn thường xuyên đăng một vài tin tức mà người khác không muốn đụng chạm nên đã đắc tội với không ít người, mối quan hệ trong nội bộ tòa soạn cũng không tốt.
Còn chị Trương tên là Trương Hồng Hà, xuất thân nông thôn, văn hóa không có nhiều, năm đó khi Dương Bằng Nghĩa còn trẻ, họ gặp nhau một lần trong buổi sưu tầm dân ca..
Danh Sách Chương: