Chương 1116
Sau khi hành quân gấp rút trong nửa giờ vẫn chỉ ăn tro bụi sau mông vượn khổng lồ, sắc mặt của Trương Thuận ngày càng trở nên khó coi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy đừng nói tới việc bắn chết vượn khổng lồ e rằng còn chưa gặp được nó thì thuộc hạ đã chết vì kiệt sức rồi.
Mà lúc này mấy người Lương Thông lại lặng lẽ đi theo phía sau không nói lời nào, thực ra với thực lực của họ hoàn toàn có thể thoát khỏi sự bám đuôi của cảnh sát đặc nhiệm, truy đuổi đánh chặn vượn khổng lồ.
Nhưng Trương Thuận không coi ai ra gì, những người này cũng một bụng đầy căm phẫn, cũng không nguyện ý mạo hiểm tính mạng của mình để lùng giết vượn khổng lồ.
Trương Thuận cảm thấy nếu cứ tiếp diễn như vậy cũng không phải là cách hay, chỉ thấy sau một hồi cân nhắc hắn nói vào máy bộ đàm: “Máy bay trực thăng số hai kiềm chế vượn khổng lồ, đợi chúng tôi bao vây nó lại”.
“Trực thăng số hai đã nhận được”.
Cùng với một tiếng đáp của phi công, chỉ thấy chiếc trực thăng tăng tốc, xạ thủ ở cửa thao tác súng máy hạng nặng bắt đầu bắn liên tục xuống bên dưới.
Công kích từ trực thăng khiến vượn khổng lồ gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, sau đó một cây đại thụ phải hai ba người ôm bay vọt ra từ trong rừng rậm, đập thẳng vào trực thăng.
Chiếc trực thăng cấp tốc kéo dài khoảng cách và quay đầu né tránh đòn đột kích này của vượn khổng lồ, sau đó lại bắt đầu xả súng.
Lúc này theo mệnh lệnh của Trương Thuận, cả đội đã vứt bỏ những thiết bị không cần thiết và tăng tốc trở lại.
Lục Hi cau mày nhìn tất cả màn này, trong lòng vô cùng thất vọng.
Người quân nhân có thể ngông nghênh nhưng không thể kiêu ngạo, Trương Thuận quá tự phụ, hắn thực sự cho rằng chỉ dựa vào sức của những người này liền có thể phản kháng được vượn khổng lồ?
Nghĩ đến đây anh lại không ghìm được đi nhanh hai bước đến bên cạnh Trương Thuận nói: “Tham mưu Trương, làm vậy không phải là biện pháp vẹn toàn, vẫn là để chúng tôi lên đi”.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu ai dám không nghe theo mệnh lệnh đều sẽ xử lý theo quân pháp”, Trương Thuận nghiêm giọng nói với gương mặt tái xanh.
Lục Hi lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Anh thả chậm bước chân, đợi hai người Lương Thông sánh bước đi cùng.
Lục Hi nhỏ giọng đáp: “Cứ như vậy cũng không phải là cách, hiện tại đã biết vị trí của vượn khổng lồ, tôi đi trước đón đầu nó, các ông ở phía sau chú ý bảo vệ sự an toàn cho những người này, Trương Thuận kia rất ngạo mạn, phỏng chừng cũng sẽ không nghe lọt tai lời của chúng ta, chúng ta tùy cơ ứng biến”.
“Cậu Lục, một mình cậu đi trước có gặp nguy hiểm không?”, Lương Thông mang theo chút lo lắng hỏi.
Lục Hi cười đáp: “Yên tâm đi, ông và người của ông chú ý an toàn là được rồi”.
Dứt lời Lục Hi xoay người chui vào rừng rậm bên cạnh, chỉ vài bước đã biến mất vô tăm.
Mà lúc này Lương Thông cũng kêu Lương Bách Hiếu tới căn dặn bên tai anh ta vài câu, Lương Bách Hiếu lập tức nhận lệnh rời đi và thông báo với những người khác về kế hoạch.
Sau khi Lục Hi tiến vào trong rừng rậm lập tức tăng tốc, bắt đầu lao điên cuồng trong khu rừng rậm rạp, mười mấy phút sau anh liền đi theo hình vòng cung chặn lại trước mặt vượn khổng lồ.
Đây là nơi được Lục Hi đặc biệt lựa chọn, là một bãi đất trống bán kính mấy dặm không có thảm thực vật xanh tốt, rất có lợi đối với việc chiến đấu.
Lục Hi chính là ở đây chờ đợi vượn khổng lồ tới.
Sau một lúc, theo từng nhịp rung chuyển của mặt đất, chỉ thấy một con vượn khổng lồ màu đen giống như một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mắt Lục Hi.
Con vượn khổng lồ này tứ chi chạm đất cao tầm hai mươi mét đang cuồng loạn xông tới, phàm là những chướng ngại vật chắn đường đều bị nó một phát nhổ bỏ, quả thực là sở hữu sức mạnh vô tận.
Còn Lục Hi đứng trước mặt nó giống như chuột trước mình voi vậy, vượn khổng lồ căn bản không phát hiện ra anh.
Lúc này máy bay trực thăng miễn cưỡng truy đuổi theo phía sau, đạn bắn xuống như mưa trút nước, vượn khổng lồ đã tới một khoảnh đất trống trải, vừa vặn có vài chục viên đạn bắn trúng lên thân mình nó.
Vượn khổng lồ lại gầm vang dữ dội, nó tiện tay nhổ một gốc cây cổ thụ bên cạnh rồi ném về phía chiếc trực thăng khiến trực thăng phải khẩn trương né tránh.
Trong tay Lục Hi cũng đã ngưng kết ra một thanh trường thương, anh dùng sức phóng nó về phía con vượn, trong miệng cũng quát lớn: “Đứng lại cho ông”.
Trường thương màu vàng mang theo tiếng gió rít gào giống như tên rời khỏi cung bắn vụt về phía con vượn.
Vượn khổng lồ lúc này mới chú ý tới sự tồn tại nhỏ bé cách nó không xa, nó vung bàn tay to lớn của mình liền làm vỡ nát ngọn thương được tạo nên từ linh khí kia của Lục Hi, nhưng tay nó cũng bị chém rách một vệt.
Lúc này vượn khổng lồ nhìn Lục Hi chòng chọc bằng đôi mắt đỏ tươi, dường như vô cùng căm phẫn mà phát ra từng tiếng rống ngột ngạt, nó cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của Lục Hi từ một đòn công kích vừa rồi, rõ ràng nó đã bắt đầu nâng cao cảnh giác.
Nghe được tiếng thét bóp nghẹt của vượn khổng lồ, Lục Hi cũng có phần kinh ngạc, lực phòng ngự của con vượn khổng lồ này quả thực kinh người, cho dù bản thân chưa tung ra toàn lực nhưng cũng chỉ có thể cắt rách một tầng da của nó, điều này cũng tương đối lợi hại rồi, phải biết rằng ngay cả tông sư cũng chưa chắc có thể cứng rắn chống lại được một đòn này của bản thân.
Tuy nhiên anh dự định sẽ giải quyết xong thứ này trước khi những người kia tới, nếu xảy ra hỗn chiến nói không chừng sẽ tạo thành thương vong, vậy thì không hay rồi.
Lúc này chỉ thấy Lục Hi hét một tiếng trong veo, trên người anh lập tức nhen nhóm lên ngọn lửa vàng, bàn tay cũng ngưng kết ra một thanh trường thương dài mười mét với ngọn lửa cháy rừng rực, nhiệt độ trong bán kính một dặm nháy mắt tăng vọt.
Thế nhưng vượn khổng lồ giờ phút này lại gầm gừ một tiếng rồi quay đầu chạy sang bên trái, chỉ vài cú đu người đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Mẹ nó, không lẽ trí khôn của nó đã cao như vậy rồi sao”.
Lục Hi chửi rủa một câu, không còn cách nào khác chỉ đành thu lại trường thương và lửa nóng mà đuổi theo.
Vài phút sau, anh lại một lần nữa chặn ngang vượn khổng lồ, lần này anh không nói một lời, vừa chạm mặt liền phóng thương vàng về phía nó ép nó phải dừng lại việc tháo chạy, sau đó cả hai đứng sóng đôi với nhau.
Con vượn khổng lồ rõ ràng đã phát hiện ra rằng Lục Hi không dễ chọc ghẹo nên không hề có ý định chiến đấu với anh, còn Lục Hi nếu không bùng nổ toàn lực cũng không thể giết chết nó trong giây lát, một mặt anh lại e sợ nó chạy lung tung sẽ khiến những người khác bị thương nên cũng không nóng vội ra tay mà âm thầm bắt đầu chuẩn bị một mật pháp.
Nhưng đúng lúc này lại thấy Trương Thuận dẫn theo vài người đã đuổi tới đây, họ dàn đội thành hình bán nguyệt đem vượn khổng lồ bao vây lại.
Trương Thuận thở hổn hển hét lên: “Tên lửa đã sẵn sàng, lập tức bắn”.