Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lưu Hạo nghe vậy thì lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.

Danh tiếng vang xa, địa vị của Phù Đồ ở Tây Kinh hay thậm chí là ở võ đạo Tây Bắc cũng như là Thiên Vương Lão Tử vậy.

Loại kiến hôi như gã còn không có nổi tư cách được gặp mặt thì sao có thể quen biết cho được.

Khi biết được Phù Đồ chân chính đang ở đây, Lưu Hạo run rẩy cả người, một dòng nước nóng từ đũng quần chảy xuống, sau đó là mùi khai tràn ngập khắp nơi.

Lục Hi bịt mũi, lập tức tránh ra xa.

Mà Hoàng Cửu cũng ném Lưu Hạo ra, vẻ mặt ghê tởm.

Lưu Hạo đã sợ mất mật rồi.

Còn sắc mặt của Tôn Thiếu Dương thì càng thêm tím tái.

Tuy rằng hắn ra không phải người trong võ đạo, nhưng thường đi bên cạnh Lưu Hạo nên cũng biết đến danh tiếng của Phù Đồ.

Trong miệng Lưu Hạo, Phù Đồ được coi như là sát thần, giết người như ngóe, là một đại ma vương chân chính, thanh danh hiển hách khắp Tây Bắc, là bá chủ thế giới ngầm, vô cùng đáng sợ.


Nghĩ lại bản thân còn vừa mắng chửi vị Ma Vương này, Tôn Thiếu Dương thấy hai chân như mất hết sức lực, không đứng nổi nữa.

Lúc này, điện thoại của hắn ta vang lên, hắn ta sợ hãi rút ra xem thì thấy là bố mình gọi tới, bèn lập tức bấm nghe.

Hắn ta biết bản thân đã gây họa lớn, vừa hay có thể nhờ bố xem có thể dựa vào mối quan hệ của bố mà cứu hắn ta lần này không.

Nhưng điện thoại vừa kết nối, hắn ta đã nghe thấy tiếng mắng phủ đầu từ bên kia: “Thằng súc vật này, mày lại đắc tội ai nữa đấy hả?”
Tôn Thiếu Dương cả kinh, trong lòng không hiểu vì sao bố hắn ta lại biết nhanh như vậy?
Nhưng giờ không phải lúc để cân nhắc những vấn đề ấy, Tôn Thiếu Dương lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mình nghe.

Hiện tại người có thể cứu Tôn Thiếu Dương hắn ta cũng chỉ có ông bố này thôi.

Bởi vì hắn ta thực sự không nghĩ ra có người nào mình quen mà có khả năng nói chuyện cùng Phù Đồ.

Bố của Tôn Thiếu Dương ở đầu dây bên kia nghe xong thì lập tức phun máu, thật lâu sau mới thở dài nói.

“Thiếu Dương, chuyện này bố cũng hết cứu nổi con rồi.

Người con đắc tội có sức mạnh vô cùng lớn, sếp Hoắc của tập đoàn Giai Mỹ vừa đích thân gọi cho bố để hạ giá tất cả sản phẩm của Truyền Kỳ chúng ta, hủy bỏ toàn bộ hợp tác với họ.

Hiện tại đến Phù Đồ còn ra mặt thì con cũng phải tự nghĩ cách cầu xin tha thứ đi.

Công ty chúng ta coi như xong đời rồi, con có sống được hay không thì cũng dựa vào mình con thôi”.

Nói xong, bố của Tôn Thiếu Dương liền cúp máy.

Công ty Truyền Kỳ đã bị Giai Mỹ xóa tên, sau này muốn quật khởi e là cũng không còn cơ hội gì nữa.

Hơn nữa, là người đã bơi trong thương trường lâu năm thì không ai không biết đến Phù Đồ.

Đến cả sát thần này còn xuất hiện thì ông ta cũng chẳng còn ôm hy vọng gì về con trai mình nữa.

Một là Tôn Thiếu Dương làm ông ta quá thất vọng, hai là Phù Đồ quá mạnh, ông ta không có cách nào hết.


Tôn Thiếu Dương nghe điện thoại xong thì sửng sốt một lát, sau đó nhìn Lục Hi, quỳ sụp xuống.

Lúc này, hắn ta mới hiểu được người thanh niên mà hắn ta gai mắt này mới thực sự là người có quyền.

Đến cả sếp Hoắc lẫn Phù Đồ đều nghe lệnh của người này thì hắn ta có là cái thá gì chứ.

“Anh Lục, là tôi có mắt như mù nên mới bắt anh phải đền xe cho tôi, tôi sai rồi, mong anh tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám nữa”.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương òa khóc, quỳ gối trước mặt Lục Hi, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ hắn ta đang sụp đổ lắm rồi.

Lục Hi nghe vậy mới chậm rãi đáp: “Anh xác nhận là không cần tôi đền nữa?”
“Vâng ạ, vâng ạ, anh Lục, tôi xác nhận một vạn lần, cái xe này anh có thể va đập thế nào cũng được, chỉ cần anh vui là được, mong anh đừng chấp nhặt tôi ạ”.

Tôn Thiếu Dương sợ hãi nói.

Lục Hi lạnh lùng cười: “Thằng này cũng không rảnh rỗi đi trừng phạt mấy người, rửa xe của tôi cho sạch, tôi cũng không buồn tính toán với mấy người làm gì”.

Tôn Thiếu Dương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, không dám tin nói: “Anh nói thật sao, anh Lục?”
Lục Hi lạnh lẽo đáp: “Thằng này nói lời giữ lời”.

Lục Hi nói ra một câu y hệt Tôn Thiếu Dương nói ban nãy, nhưng giá trị của nó thì khác nhau một trời một vực.

Nghe vậy, Tôn Thiếu Dương nhanh như hổ đói vồ mồi, cầm thùng nước bắt đầu hì hục cọ rửa xe cho Lục Hi.


Mà Lý Kiến chó săn ở bên cạnh thấy vậy cũng lập tức ra hiệu cho mỹ nữ bên cạnh, cả hai nhanh chóng đi tìm giẻ lau rồi vào việc.

Lưu Hạo đang ngã trên mặt đất thấy thế thì bất chấp vết thương mà giãy dụa tham gia vào đội ngũ rửa xe.

Đám đàn em của gã cũng lập tức theo chân.

Chỉ thấy từng người bỏ vũ khí xuống, tìm kiếm vật dụng rửa xe khắp nơi, có hai người vì một miếng giẻ lau mà suýt thì đánh nhau.

Cứ như vậy, khoảng mười người ghé vào xe của Lục Hi, lau chùi như bảo vật.

Chỉ khoảng mười mấy phút sau, họ đã rửa sạch sẽ con xe cho Lục Hi.

Lúc này, Lưu Minh Hổ chủ gara xe vẫn đang kinh ngạc nhìn tình huống thay đổi chớp nhoáng này.

Cậu Tôn và Lưu Hạo ngang ngược bừa bãi của ngày xưa, bây giờ lại biến thành dáng vẻ mới này, khiến cho ông ta khó mà chấp nhận nổi.

Hơn nữa người thanh niên đang hút thuốc, đi con xe rách kia rốt cuộc có địa vị gì?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK